Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 12: Chương 12: Chương 11




Editor: Tiểu Ly Ly.

Ngàn lần vì bạn.

——《 Người đuổi diều. 》

Ra ngòa khách sạn, Đông Á ngồi ở trong xe một lúc, nghiên cứu tin tức mà Thang Mật đưa cho cô.

“Hôm nay Lương Mặc Nguyên đến Đinh Thành, các cậu có gặp mặt nhau hay chưa?”

Càng xem càng cảm thấy những lời này có cái gì đó không đúng.

Đông Á cắn môi, ngón tay để ở trên bàn phím, nghĩ tới nghĩ lui, gửi một mặt dấu chấm hỏi đi qua.

Đói bụng rồi, ra đường đi kiếm đồ ăn.

Cô ném điện thoại sang bên cạnh, suy nghĩ mấy chỗ ăn cơm, mở danh sách ra. Ăn cơm trong một tòa nhà thương mại, giải quyết xong bữa trưa, thuận tiện có thể đi dạo phố tiêu thực.

Ban đầu trở về Đinh Thành, Đông Á có chút do dự. Cô học đại học ở Lân Thành, về sau tốt nghiệp rất nhiều sinh viên, bao gồm bạn bè ở Đinh Thành đều lựa chọn ở lại nơi này hoặc là đi vùng khác phát triển, trở về Đinh Thành gần như không có, cô trở về ngược lại xa cách với bạn bè hơn, mặc dù tình cảm vẫn còn, nhưng rất lâu mọi người ai bận việc nấy, không có thời gian tụ họp chung một chỗ, một năm trôi qua cũng chỉ có ngày nghỉ tết âm lịch sẽ có một cuộc tụ họp nhỏ. Mối quan hệ với các đồng nghiệp lại rất hài hòa, nhưng đó là một cảm giác khác. Cũng giống như mấy vị thầy cô giáo trong phòng làm việc Đông Á, mọi người đều có gia đình của mình, thậm chí đã là mẹ của hai đứa bé, bình thường nếu có thể hẹn ra ngoài một mình cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Phạm vi rất nhỏ, thậm chí biến hóa chỉ một. Có lúc trong phòng làm việc trêu chọc cô: “Á Á, trong trường đại học nếu cô nói chuyện yêu, nói không chừng hiện tại đứa bé đều đã có. Cô đó, chính là quá thành thực rồi.”

Đông Á cũng sẽ khờ khạo mà nghĩ, Đúng vậy, làm sao lại thành thật như thế đây? Cuối cùng cũng không có bởi vì chăm chỉ đọc sách để kiếm được nhiều tiền, ngay cả một bạn trai củng không có.

Suy nghĩ một chút vẫn còn rất thiệt thòi.

Lúc học đại học cô đã làm chuyện gì đây?

Có lẽ chỉ có hai chuyện là vội vàng chạy đến thư viện và yêu đơn phương Đường Tuấn mà thôi.

Cuối cùng thì sao?

Cuối cùng......

Đường Tuấn kết hôn.

Hiện tại Đông Á rất ít suy nghĩ tới Đường Tuấn, đó là vết thương mà cô chôn sâu ở trong đáy lòng, một ngày nào đó sẽ khép lại, cô tin tưởng là như vậy. Chỉ là cần phải có thời gian, cần rất nhiều rất nhiều thời gian lấp đầy đi. Đối với quá khứ những ngày yêu mến đơn phương kia, những thứ thanh xuân và u mê kia, những thứ trẻ trung kia tốt đẹp hoặc là đau đớn, rất nhiều lần cô đều lựa chọn đi quên lãng, chưa từng có hối hận, cho nên, những kinh nghiệm kia, bỏ lỡ, chỉ là không thuộc về cô mà thôi, bởi vì vậy mà cô có được một tấm lòng khoan dung rộng rãi, không có gì khó chịu, đó là sinh mạng phải thừa nhận, thay vì nói đau, hơn xác thực mà nói là lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Từ đầu đến cuối cô vẫn bình thản, luôn luôn nhìn về phía trước, về sau khi tỉnh ngộ, thỉnh thoảng quay đầu lại, cảm ơn những kinh nghiệm đã qua đi, nó đã để lại cho cô những đau đớn và hành hạ trong quá khứ.

***

Tin nhắn của Thang Mật gửi lại trong lúc Đông Á đang ăn cơm.

Mở ra, là một đoạn giọng nói: anh ta đang có một hạng mục phải làm ở Đinh Thành, nghỉ tiết Đoan Ngọ muốn ngây ngô ở chỗ của cậu, cần một người dẫn đường, tớ liền đề cử cậu với anh ta, tớ cho là anh ta sẽ đi tìm cậu.”

Đông Á nhớ tới trước khi chia tay Lương Mặc Nguyên có nhắc tới chuyện xin cô giúp một tay, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này? Đông Á có một chút buồn bực.

Lương Mặc Nguyên muốn tìm một người dẫn đường cũng không khó chứ?

Đảo mắt vừa nghĩ, ừ, có thể là vì tiết kiệm tiền thôi.

Đông Á hồi phục giọng nói: “Anh ấy ăn cơm với ba của tớ, mới vừa rồi tớ đi khách sạn đưa tài iệu cho ba đã gặp phải anh ấy, hạng mục mà anh ấy làm hình như là của ba tớ.”

Không quá một phút, Thang Mật hồi đáp: “Này là duyên phận, hai ngươi có hy vọng.” Đông Á còn chưa xem xong, Thanh Mật lại nói: “Lương Mặc Nguyên này cái gì cũng tốt, chỉ là có chút khó chịu, tớ xem giúp cậu rồi, rất xứng đôi với cậu. Chỉ hỏi cậu một câu, người này cậu có muốn hay không?”

Muốn hay là không muốn?

Ước chừng Đông Á suy nghĩ năm giây, lần này không có nói, đổi đánh chữ viết: “Người là cũng không tệ lắm, nhưng anh ấy còn không có nói gì.”

Thang Mật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cái này gọi là không có bày tỏ! Đây là đã ngầm ra hiệu rồi! Cậu cho là công ty anh ta lớn như vậy, tùy tiện tìm một người dẫn đường không có khó như vậy, đây là anh ta đang kiếm cớ đến gần cậu, ôi chao, đến gần cậu, em gái ngốc của tôi, cậu muốn anh ta nói thế nào, Đông Á anh thích en, anh muốn ở bên em sao? Cười chết rồi, nếu Lương Mặc Nguyên có thể nói ra những lời này thì anh ta cũng sẽ không độc thân lâu như vậy!”

Đông Á cũng chưa có nghe xong, vẻ mặt tái xanh một chút, Thang Mặt lại nói một đoạn: “Lão Hứa mới vừa nói, hôn lễ ngày đó chúng ta liền nhìn thấy được, anh ta tuyệt đối tuyệt đối có cảm tình với cậu! Với tính tình của Lương Mặc Nguyên, tạm thời anh ta sẽ không chủ động nói ra, có thể còn phải quan sát cậu một khoảng thời gian, cậu ngàn vạn lần nghiêm túc một chút cho tớ, người đàn ông này tớ nói cho cậu, cậu bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội khác, tớ và lão Hứa thật lòng hi vọng hai ngươi có thể đến với nhau.”

Chuyện này...... Cô còn chưa nói có muốn hay không thì Thang Mật đã tràn đầy tinh thần, Đông Á có chút sợ: “Nếu như không thành được thì sao đây?”

Thang Mật quả thật muốn đánh tỉnh cô: “Cậu còn chưa có thử nhìn xem, làm sao biết không được, cậu cũng không phải là người biết lùi bước, cậu phải được, không thể không được!”

Được lắm.

***

Đợi một chút về đến nhà, Đông Á dừng xe xong, vừa nhìn điện thoại di động bên cạnh thật lâu, vi tính đã truyền đến một thông báo có người xin kết bạn.

Đông Á mở ra nhìn, đầu tiên thấy nút màu xanh lá cây bên cạnh hiện lên ba chữ “Lương Mặc Nguyên”, tim đập mạnh.

Cô không có nhấn nút đồng ý, mà là nhấn vào danh thiếp, thấy nhóm người phù dâu phù rể lần trước trong buổi lễ kết hôn của Thang Mật. Nhóm người đó đã lâu không có nói chuyện phiếm, Đông Á đã sớm xóa bỏ, không ngờ Lương Mặc Nguyên cẫn còn giữ lại. Trong lòng Đông Á xẹt qua một cảm giác vi diệu*.

Vi diệu*: tế nhị, tinh xảo, nhỏ bé, khéo léo. (Ly để nguyên vi diệu vì nghĩ từ đó thích hợp hơn khi ghi thẳng nghĩa ra.^^)

Về sau đồng ý, hộp thoại lập tức nhảy ra: Lương Mặc Nguyên.

Tiếp theo, trong vòng tròn màu xám tro: bạn đã thêm Lương Mặc Nguyên vào, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.

Đông Á suy nghĩ một chút, vẫn là do cô mở đầu thôi.

Cắn ngón tay nghĩ thật lâu, còn chưa nghĩ ra câu gì, Lương Mặc Nguyên đã gửi tới: “Đông tiểu thư, có ở đây không?”

Đông Á không nghĩ như thế nào, nhanh chóng gửi một tin nhắn đi.

Trên hộp thoại nhảy ra “Đối phương đang nhập vào”, không tới mấy giây, vi tính gửi tới: “Sáu giờ tối có rãnh không?”

Đông Á: “Có.”

Lương Mặc Nguyên: “Được, trước 10p tôi sẽ đến đón cô.”

Đông Á có cảm giác rất kì lạ.

Nhìn đối thoại từ đàu tới cuối của hai người xem qua một lần.

Lương Mặc Nguyên một câu cũng không nói thừa, lời nói tựa như muốn một lòng giải quyết công việc chung.

Thang Mật nói anh ấy ngầm ra hiệu rất mạnh mẽ.

Giả thôi.

Cô làm sao một chút cũng không nhìn ra.

Có lẽ là thấy cô không có trả lời, Lương Mặc Nguyên gửi địa chỉ xác nhận của cô.

Đây là địa chỉ lần trước cô ghi trên bệnh án, vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ..

Đông Á: “Anh không quen thuộc với những nơi ở Đinh Thành, sợ sau đó anh sẽ lạc đường, vậy anh gửi địa chỉ cho tôi...tôi sẽ đi tìm anh.”

Không tới vài giây, Lương Mặc Nguyên: “Tôi có tài xế.”

Tài xế?

Đông Á có chút lờ mờ.

Có tài xế còn tìm cô dẫn đường làm gì?

Cô có chút không hiểu suy nghĩ của vị tiên sinh này rồi.

Đông Á không dám suy nghĩ nhiều, gửi lại một chữ được.

Qua thật lâu cũng không còn thấy anh hồi âm lại.

***

Buổi trưa Đông Á ngủ một giấc nhỏ, tỉnh lại vừa lúc đã ba giờ, toàn thân ra mồ hôi, dứt khoát tắm một cái, đi giặt quần áo, phơi cho khô, chờ làm xong tất cả đã gần bốn giờ. Cô đứng ở trước tủ quần áo rất lâu, tự hỏi cô nên mặc bộ đồ nào cho phù hợp với bộ tây trang màu trắng mà Lương Mặc Nguyên đã mặc vào ngày hôm nay.

Đông Á thừa hưởng gien tốt của ba Đông Tổ Vân, Đông Tổ Vân thuộc dạng người cho dù có đi đến nơi bình thường cũng sẽ mặc âu phục đeo caravat, giày da màu đen vẫn luôn được lau chủi sáng bóng, ông cho là ăn mặc sạch sẽ khi đến gặp người khác là phép lịch sự cơ bản nhất, đó cũng là tôn trọng người ta.

Chọn quần áo xong, cô trang điểm sơ qua một chút, xong việc toàn bộ, thời gian vừa chỉ đúng năm giờ mười lăm phút, trên đường Triệu Mai và Đông Tổ Vân một trước một sau gọi điện thoại tới đều nói không trở lại ăn cơm tối, nói cô tự mình giải quyết. Đông Á cũng sớm đã thói quen. Thời gian còn lại cô xử lý mấy cái tin tức. Mọi người trong trường học đang thảo luận tổ chức buổi tiệc chia tay, tiễn cô đi chi nhánh dạy học, người mở đầu là Dư Côn. Hơn hai trăm tin nhắn chưa đọc, Đông Á tốn không ít thời gian nhìn kỹ một lần, sau khi xem xong tràn đầy cảm động.

Cô nghĩ lần trước lương của ban tổ trưởng đã chi cho bữa ăn của các lãnh đạo cao cấp, trên hành lang còn gặp được Dư Côn, anh ấy hỏi cô có phải đi chi nhánh dạy hay không, Đông Á nói phải. Dư Côn không nói gì, chỉ dặn cô chú ý giữ gìn sức khoẻ. Trong khoảng thời gian này cô đối với anh như gần như xa, anh có thể cảm thấy. Anh nói: “Đông Á, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng tôi hiểu rõ, nếu như cô thật sự không có cảm giác với tôi, không sao, chúng ta còn có thể làm bạn, không phải sao?”

Trên thế gian này tình cảm có rất nhiều loại, tình thân, tình bạn bè, tình yêu, giữa người với người, giữa người và động vật......

Tình cảm bạn bè còn lâu hơn so với tình yêu.

Dư Côn bình thường trở lại, cô cũng vậy.

Năm giờ năm mươi phút, điện thoại của Lương Mặc Nguyên đúng lúc reo lên.

Anh ấy đang dưới lầu chờ cô.

Đông Á lấy được ví tiền và chìa khóa, đi giày vào xuống lầu. Chiếc xe Cayenne màu đen kia lẳng lặng dừng ở vòng dây xanh bên cạnh, Lương Mặc Nguyên đứng ở bên cạnh xe đợi cô. Đông Á mỉm cười đi về phía hắn. Lương Mặc Nguyên cong khóe môi lên, xoay người mở cửa xe cho cô, làm dáng vẻ xin mời.

Lương Mặc Nguyên chú ý tới cô thay quần áo khác, ăn mặc tỉ mỉ, chi tiết xử lý vừa đúng, không tự chủ giương cao khóe môi. Trước khi Đông Á tới cố ý xem qua những nhà hàng có danh tiếng tốt ở Đinh Thành, Lương Mặc Nguyên lạ nước lại cái, theo lý cô nên tận tình hướng dẫn.

Mới vừa ngồi lên xe, Lương Mặc Nguyên hỏi cô có muốn giới thiệu một nhà hàng tốt hay không.

Gãi đúng chỗ ngứa.

Đông Á mở cuốn sổ ghi chép ra: “Tôi chuẩn bị mấy nhà hàng có danh tiếng tốt ở Đinh Thành, cũng không biết khẩu vị của Lương tiên sinh như thế nào?”

Lương Mặc Nguyên khẽ cười nói: “Đông tiểu thư có lòng, tôi còn chưa từng ăn món ăn bổn bang* ở Đinh Thành.”

Món bổn bang: một món chính ở Thượng Hải.

“Món bổn bang? Không thành vấn đề.” Đông Á chỉ vào tên của nhà hàng thứ hai trong cuốn sổ ghi chép, cười nói: “Nhà hàng này rất tốt, bảo đảm ngài ăn được món bổn bang chính tông nhất.”

Ánh mắt Lương Mặc Nguyên dừng lại ở ngón tay trên màn hình, ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt của màn hình điện thoại di động tôn lên ngón tay mảnh khảnh trơn bóng càng thêm xinh đẹp, móng tay không có bôi bất kỳ vật gì, để lại một chút xíu móng tay, ngoài lề cắt cực kỳ mượt mà chỉnh tề..

Tầm mắt chậm rãi dời bên trên, nhìn cô một cái, cười đến vẻ mặt thích thú: “Tôi nghe Hứa phu nhân nói cô nấu ăn rất tốt.”

Hứa phu nhân?”Thang Mật?”

Lương Mặc Nguyên gật đầu.

Xưng hô này rất thú vị, lần sau cô cũng thay đổi, muốn gọi Thang Mật là Hứa phu nhân.

Đông Á ngượng ngùng cười cười: “Cũng không có quá lợi hại, chủ yếu là Thang Mật không biết làm món ăn, cô ấy nói tất cả những người biết nấu ăn đều nấu rất tốt.”

Lương Mặc Nguyên nhìn cô một cái, chỉ là nở nụ cười.

Có lẽ là Đông Á ảo giác, cô làm sao thấy được Lương Mặc Nguyên này nở nụ cười có chút cưng chiều.

Đông Á nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có chút lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại dì mụ viếng thăm, nội dung không nhiều lắm, mong tha thứ.

Sẽ không ngược, sẽ rất ngọt rất ngọt, chỉ là có chút chậm mà thôi.

Sẽ viết cuộc sống sau khi cưới, Đông Khương liên hiệp với Tống Chiêu Nam sẽ viết ở ngoại truyện.

Thích bọn họ, rất ưa thích rất ưa thích.

Mong các bạn cũng thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.