Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 14: Chương 14: Quyết Đấu Nửa Đêm




Kết quả không thay đổi. Giờ ăn tối, Harry vừa ăn vừa thuật lại cho Thomas và Ron nghe những gì đã xảy ra khi đi theo giáo sư McGonagall vào trong tòa lâu đài.

- Bồ nói giỡn hả? Ron đang cắn dở một miếng thịt bò và bánh cật, quên béng cả nhai thịt khi nghe Harry báo là đã được chọn làm Tầm thủ.

- Tầm thủ?… Nhưng đời nào học sinh năm thứ nhất… không đời nào… Bồ sẽ là cầu thủ trẻ nhất từ…

- … một thế kỷ nay. – Harry vừa đút bánh vô miệng vừa tiếp lời Ron – Anh Wood nói với mình như vậy.

Nó cảm thấy đói ngấu sau những chuyện ly kỳ xảy ra ban chiều. Ron thì quá ngạc nhiên và thán phục, đến nỗi nó cứ ngồi há hốc miệng mà nhìn Harry.

- Mình sẽ bắt đầu luyện tập vào tuần tới. Nhưng đừng nói cho ai biết nhé! Anh Wood muốn giữ bí mật.

Đúng lúc ấy, Fred và George bước vô phòng ăn. Vừa nhìn thấy Harry, họ vội vã bước tới.

- Giỏi lắm!

George nói nhỏ vào tai Harry:

- Anh Wood nói cho tụi anh biết rồi. Tụi anh cũng ở trong đội bóng mà – Tụi anh là Tấn thủ.

Fred nói:

- Anh nói cho em biết nhé, chắc chắn năm nay chúng ta sẽ giành được cúp Quidditch. Từ hồi anh Charlie ra trường, chúng ta mất luôn chức vô địch, nhưng năm nay đội nhà mình sẽ rực rỡ cho coi. Em phải chơi thật tốt nhé Harry. Lúc nãy anh Wood thiếu điều nhảy cẫng lên khi báo cho tụi này hay tin em được tuyển vô đội.

George nói:

- Thôi, tụi anh phải đi đây. Lee Jordan nói là nó vừa phát hiện được một con đường bí mật drẫn ra khỏi trường.

Fred bảo:

- Tao dám cá đó là con đường phía sau bức tường Gregory Khả Ái mà hồi mới đi học tuần đầu tụi mình đã mò ra. Thôi, hạn gặp lại sau nha!

- Chờ đã! Cho em đi với! – Thomas gặm cái bánh rồi chạy theo 2 anh em sinh đôi.

- Tạm biệt Harry, Ron. Gặp lại.

Thomas, Fred và George vừa đi khuất thì xuất hiện cái đám khó ưa: Malfoy với cặp Crabbe và Goyle kèm theo.

- Chén bữa cuối hả Potter? Chừng nào mày phải lên tàu quay về với tụi Muggle?

Harry đáp lại một cách mỉa mai:

- Mày có vẻ dũng cảm hơn khi trở lại mặt đất nhỉ? Cũng đúng, ở đây có lũ bạn nhỏ ở bên mà.

Malfoy thách thức:

- Tối này, nếu mày dám. Một trận đấu tay đôi giữa các phù thủy (Wizard”s duel). Chỉ đũa phép, không xáp lá cà. Sao? Chưa bao giờ nghe thấy Wizard”s duel bao giờ à?

Ron chen vào:

- Dĩ nhiên Harry biết! Tao là người thứ 2. Còn mày?

Malfoy nhìn Crabbe và Goyle ước lượng xem nên chọn đứa nào, rồi quyết định:

- Ê Crabbe, nửa đêm được không mày?… Rồi! Gặp nhau ở phòng truyền thống, phòng đó không khi nào khóa.

Khi Malfoy đi rồi, Ron và Harry nhìn nhau. Cuối cùng Harry hỏi:

- Wizard’s duel là sao? Còn người thứ 2 là cái gì vậy?

- À, người thứ 2 là người sẽ thay thế cậu trong trường hợp cậu bị giết chết.

Giọng của Ron thản nhiên, nó bắt đầu ăn tới món bánh tráng miệng. Bắt gặp cái nhìn hoang mang của Harry, Ron vội thêm:

- Nhưng giao đấu thực sự mới chết, tại lúc đó mới có phù phép thật của phù thủy thật. Còn vậu với thằng Malfoy bất quá bươu đầu sứt trán là cùng chứ gì. Cá cậu với nó, có đứa nào đủ phép để hại nhau đâu mà lo! Mình cá là nó thách vậy cho cậu từ chối, cho mất mặt cậu chơi.

- Nhưng nếu mình giơ đũa phép lên mà không ra được phép lạ nào hết thì sao?

- Thì liệng đũa phép đi, đấm thẳng vô mũi nó.

Chợt một tiếng nói:

- Xin lỗi.

Cả hai cùng ngẩng đầu lên. Thì ra Hermione. Ron bực mình:

- Muốn yên thân ăn uống mà cũng không được sao ta?

- Tôi đã nghe lén câu chuyện của mấy bạn với Malfoy…

- Ai bắt bạn nghe! – Ron lầm bầm.

- … Mà mấy bạn biết rồi đấy, mấy bạn không nên đi lang thang trong trường vào ban đêm. Các bạn thử nghĩ đến chuyện nhà Gryffindor sẽ bị trừ điểm nếu các bạn bị bắt mà coi! Mà thể nào mấy bạn cũng bị bắt. Mấy bạn không nên chỉ biết đến mình như vậy chớ!

- Chuyện này không mắc mớ gì tới bạn.

Harry đáp và Ron “bồi” thêm:

- Thôi nhé, chào.

Harry nằm thao thức và suy nghĩ trong khi Dean và Seamus đã ngáy o o, còn Thomas đi cùng 2 anh em sinh đôi vẫn chưa trở về. Harry cảm thấy hình như mình đang làm một việc liều lĩnh, dám vi phạm thêm một nội qui của trường ngày hôm nay. Nhưng cứ nghĩ tới cái mặt vênh váo của Malfoy ẩn hiện trong bóng tối là nó lại nóng máu – đây là cơ hội có một không hai để nó đánh tay đôi với thằng Malfoy.

Ron thì thầm gọi Harry: “Mười một giờ rưỡi rồi. Tụi mình đi là vừa.”

Hai đứa sắp tới được cái cửa ẩn sau bức chân dung, thì bỗng một giọng nói vang lên từ chiếc ghế bành gần nhất:

- Tôi không ngờ hai bạn lại dám làm như vậy đó, Harry!

Một ánh đèn dầu lập lòe. Đó là Hermione – cau mày giận dữ, trong bộ áo ngủ màu hồng.

Ron tức giận bảo:

- Mày hả! Đi ngủ đi!

Hermione nạt lại:

- Tôi tính nói cho anh của bạn biết rồi đó chớ! Anh Percy, ảnh là Huynh trưởng, thể nào ảnh cũng ngăn vụ này lại.

Harry không thể nào tin được là trên đời có một người nhiều chuyện như vậy. Nó bảo Ron:

- Đi thôi!

Harry đẩy bức chân dung của Bà Béo qua một bên rồi chui qua cái lỗ, ra ngoài.

Hermione không dễ gì bỏ cuộc. Con bé cũng chui ra theo, rít lên sau lưng Ron:

- Mấy bạn không biết nghĩ gì đến danh dự của Gryffindor hết. Mấy bạn chỉ biết đến mình thôi. Tôi không muốn tụi Slytherin lại giành được Cúp Nhà. Công tôi trả lời đúng mấy câu thần chú trong giờ giáo sư McGonagall, được điểm nào cho nhà Gryffindor là mấy bạn làm mất hết.

- Biến đi! Đừng làm như chỉ mình mày có điểm.

- Cũng được. Nhưng tôi đã cảnh báo trước, mấy người cố nhớ những gì tôi đã nói khi mấy người ở trên tàu về nhà vào ngày mai, mấy người …

Nhưng cả bọn đã không ngờ được tình thế lại ra nông nỗi này: khi Hermione quay lại bức chân dung của Bà Béo để trở về phòng ngủ thì bức tranh đã trống rỗng. Bà Béo đã đi chơi đêm và thế là Hermione bị nhốt bên ngoài tháp Gryffindor. Cô bé la the thé:

- Bây giờ tôi biết làm sao đây?

Ron nói:

- Đó là việc của bạn. Tụi này phải đi đây, trễ giờ rồi.

Hai đứa đi tới cuối hành lang thì Hermione đuổi theo kịp. Cô bé nói:

- Tôi đi với các bạn.

- Không được.

- Chứ bạn muốn tôi đứng chờ ở đây cho thầy Filch đến bắt tôi à? Nếu thầy bắt được cả ba thì tôi sẽ khai thật là tôi đã cố ngăn mấy bạn, khi đó nhớ đáp lời tôi!

Ron la lên:

- Bạn khùng rồi đó…

Harry cắt ngang:

- Cả hai im đi. Tôi nghe có tiếng gì đó!

Tiếng gì đó nghe như tiếng khịt mũi. Ron hồi hộp, lấm lét nhìn vô bóng tối:

- Là Mrs. Norris?

Không phải Bà Norris, mà là Neville. Nó đang cuộn tròn trên sàn nhà, ngủ gà ngủ gật, chợt giật thót mình khi ba đứa kia bò tới gần.

- Ôi, may phước quá, các bạn ra tìm tôi hả? Tôi bị kẹt ngoài này cả giờ đồng hồ rồi. Tôi không sao nhớ được mật khẩu để vào phòng ngủ.

- Nhỏ giọng cậu lại, Neville. Mật khẩu là “Pig snout”, nhưng bây giờ có mật khẩu cũng chẳng làm gì được, Bà Béo đã đi đâu mất rồi.

- Tốt… À, Neville này, tụi này có chuyện đi đây một chút. Lát nữa gặp lại sau nhé!

- Đừng… Đừng bỏ tôi một mình ở đây. – Neville vừa kêu vừa lồm cồm bò dậy – Tôi không muốn ở đây một mình đây. Nam tước Đẫm Máu đi qua đi lại chỗ này hai lần rồi.

Ron liếc nhìn đồng hồ rồi tức giận nhìn Hermione cùng Neville:

- Nếu hai đứa bay làm cho tụi này bị bắt, thì tao sẽ không tha đâu. Tao sẽ học Lời nguyền Bogies mà hồi đó giáo sư Quirrell có nói để nguyền rủa tụi bây.

Thomas về đến phòng ngủ đã quá nửa đêm. Nó với 2 anh em sinh đôi nhà Weasley chơi quá điên, 3 đứa đi qua gần hết đám hành lang mà 2 đứa sinh đôi tìm được.

“Quái! 2 thằng này đi đâu?” – Lầu bầu vài tiếng, rồi nó lăn ra ngủ.

Gần sáng Harry với Ron mới trở về. Hai đứa phát hiện Thomas đã nằm ngủ khì khì trên giường. Hành trình đêm nay khiến cả hai đữa quá mệt mỏi. Chúng bị con chó 3 đầu dọa run cả chân và đến giờ tim vẫn đập thình thình.

Ron thì quá mệt còn Harry thì đang suy nghĩ vẩn vơ về những gì mà lão Hagrid nói với nó: Gringoots là nơi an toàn nhất trên thế giới – sau Hogwarts – để cất giữ một thứ gì đó.

Và có vẻ Harry đã tìm ra nơi cất giấu món đồ được lấy đi từ cái kho 713.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.