Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 26: Chương 26: Hai ba bốn mươi mốt 1




Editor: Nghiên Nghiên

Tôi muốn quan hệ của mình với Giang Vũ Thần được bình tĩnh trở lại, nhưng tại sao khi giải thích với Giang Linh thì tôi lại để ý đến phản ứng của Giang Vũ Thần như vậy......

Tôi giúp mẹ bưng thức ăn từ trong bếp ra ngoài thì thấy Giang Vũ Thần đi ra từ toilet với vẻ mặt khó chịu. Sắc mặt cậu ấy không được tốt lắm. Cậu ấy chỉ nhìn tôi một cái, cuối cùng không nói gì đi đến bàn ăn.

Nhìn cậu ấy như vậy, không hiểu sao lòng của tôi lại trở nên căng thẳng.

“Lại thất thần cái gì, mau bưng đồ ăn ra đây!” Giang Linh ngồi trên bàn ăn cơm vẫy tay nói với tôi.

“Ừ.”

Sau khi tất cả đồ ăn được dọn lên bàn thì mọi người cùng nhau ăn cơm.

“Dì à, chúng con sẽ không khách sáo nữa.”Nói xong Giang Linh giống như là một con sói đói bắt đầu bới cơm, trong khi vội vàng vẫn không quên khen ngợi mẹ tôi.

“ Dì à, thật là may mắn buổi trưa con không ăn cơm nên bây giờ mới có thể ăn nhiều đồ ăn ngon dì làm như vậy.”

“Con bé này từ nhỏ đã khéo miệng, trung học lần đầu tiên tới nhà của chúng ta, đã khen ngợi dì không ít, còn nhớ rõ chứ?”

“Đương nhiên là con nhớ rõ, chẳng qua lời con nói khi đó đều là thật!”

“Con bé Giang Linh này đúng là làm cho người ta yêu thích mà.”

“Dì cũng đáng để cho mọi người kính trọng mà.”

“Nào, nào ăn nhiều một chút.”

Ở trên bàn ăn, mẹ tôi thao thao bất tuyệt với Giang Linh, còn tôi và Giang Vũ Thần giống như để trang trí. Tôi buồn bực gắp thức ăn nhưng lại không có khẩu vị.

“Chị.” Bỗng nhiên, Giang Vũ Thần giống như đã quyết định một việc gì đó trọng đại, nói với Giang Linh một cách nghiêm túc.

“Làm sao vậy?”Giang Linh giơ bát cơm lên hỏi.

“Có phải Vũ Thần không thích đồ ăn dì làm không?” Mẹ tôi nói chen vào.

Tôi cũng ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy muốn nói cái gì?

“Không phải ạ, đồ ăn dì làm rất ngon. Con là muốn nói với chị con.”

Giang Vũ Thần liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi quay sang nói với Giang Linh: “Em không muốn học bổ túc trên lớp, thầy giáo giảng bài không hiểu, em muốn chị Di giúp em học bổ túc.”

Chị Di . . . . . . Lâu rồi cậu ấy chưa gọi tôi như vậy. Chỉ là, cậu ấy nói cái gì?! Tôi mở to hai mắt nhìn cậu ấy, muốn tôi giúp cậu ấy học bổ túc? Đây không phải là muốn chúng tôi càng ngày càng thêm dính vào cùng một chỗ à? Vốn cậu ấy đến ở nhà tôi cũng đã đem kế hoạch của tôi làm rối loạn rồi.

“Không được, không được!” Tôi lập từ chối thật nhanh.

Đối với việc tôi lập tức từ chối, mẹ tôi và Giang Linh đều rất ngạc nhiên, ngược lại Giang Vũ Thần có vẻ rất bình tĩnh.

“Vì sao con lại không giúp Vũ Thần học bổ túc?” Mẹ tôi có chút trách móc tôi.

“Vũ Thần là em trai của con mà.”

“Đúng vậy, Liêm Di, cậu học so với tớ tốt hơn rất nhiều, vì sao không giúp nó học bổ túc?”

“Tớ . . . . . . “ Gẩy loạn chiếc đũa ở trong bát cơm, tôi không biết nên đáp lại như thế nào.

“Chị Di là sợ em gây ảnh hưởng đến việc chị hẹn hò với người yêu.” Những lời nói này của Giang Vũ Thần làm cho tôi không biết cậu ta là địch hay là bạn.

“Nhưng mà em cam đoan sẽ không chiếm thời gian hẹn hò của chị.”

Ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ấy, còn có mẹ tôi và Giang Linh với cái ánh mắt “Cầu xin “ kia, tôi biết mình không thể từ chối được nữa.

“Được rồi.”

Ăn cơm xong, Giang Linh bởi vì sáng ngày mai phải ngồi xe lửa rời đi, liền vội vàng về nhà thu dọn hành lý. Mẹ tôi cùng Giang Linh đi ra cửa, bà ấy đi giúp bố tôi thu dọn tiệm gà chiên, đóng cửa. Trong nhà chỉ còn lại tôi và Giang Vũ Thần.

Âm thanh của cửa ban công bị kéo ra.

“Thì ra là chị đang trốn em hả.” Giang Vũ Thần ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, giọng nói của cậu khiến tôi không đoán ra cảm xúc của cậu ấy.

Trong quá khứ, lúc này tôi sẽ ngồi ở phòng khách xem tivi, thế nhưng bây giờ tôi lại chạy lên ban công ngắm sao, không phải là tôi đột nhiên lãng mạn, mà là tôi thật sự đang trốn cậu ấy.

“Bậy giờ là vậy, buổi sáng cũng thế, buổi trưa cũng thế, suốt ngày đều tắt máy.”

“. . . . . .” Tôi không dám nhìn cậu ấy, cũng không dám nói chuyện với cậu ấy.

“Không phải chị là nói là sẽ làm theo tin nhắn của em, cái gì cũng hiểu sao?” , Tôi vẫn cố chấp, nên cậu ấy dùng tay quay đầu tôi lại đối mặt với cậu ấy “Chị có thật sự hiểu ý của em không vậy?”

Hiểu được cái gì cơ. . . . . . Nhìn thấy ánh mắt cực nóng của cậu ấy, đầu óc tôi trống rỗng, không suy nghĩ được gì cả, thì làm sao hiểu được cái gì cơ chứ?

Tôi lúng túng quay đầu đi, còn nghe được cả tiếng tim đập của mình.

“Thì ra chị chưa hiểu được cái gì cả, ngu ngốc.” Cậu ấy đứng dậy nói xong rồi xoay người rời đi.

Trên bầu trời màu đen, ngôi sao lóe sáng, cảm giác rất sảng khoái, nhưng trong lòng tôi lại thấy nhớp nháp, giống như bị keo dính vào vậy.

“Thức dậy đi, Vũ Thần cũng đã đi học rồi, sao con vẫn còn ngủ vậy.”

Bị mẹ lay tỉnh, tôi ngồi dậy từ trên ghế sô pha, nhìn đồng hồ báo thức trên tường, đã bảy rưỡi rồi.

“A. . . . . . “

Ngày hôm qua mấy giờ con ngủ vậy hả?”

“Hơn mười giờ thôi.” Tôi nói dối.

“Lúc mẹ tỉnh dậy uống nước, sao đèn bàn phòng khách vẫn sáng vậy?”

“Con quên tắt thôi.” Tôi quên mẹ tôi có thói quen uống nước nửa đêm.

“Nói dối.” Mẹ đánh tôi một cái.

“Nhanh đứng lên đi làm đi, về sau không được thức xem tiểu thuyết muộn như vậy nữa.”

“Dạ.”

Mãi cho đến hai giờ sáng tôi mới ngủ, tôi không có xem tiểu thuyết, tôi đang suy nghĩ quan hệ của tôi với Giang Vũ Thần rốt cục sẽ như thế nào?

“Liêm Di à, tan làm không có việc gì thì về sớm một chút giúp Vũ Thần học bổ túc.” Tôi đang đứng ở cửa chuẩn bị đi làm thì mẹ tôi dặn dò.

“Vâng.” Học bổ túc, đối với tôi mà nói, là một khó khăn không nhỏ.

Sau khi dốc hết tiền ra liên hoan, địa vị của tôi ở trong công ti lại được thăng cấp lần nữa, các đồng nghiệp đối xử với tôi càng thêm nhiệt tình, hơn thế nữa không biết người nào đó đã ghép tôi và Minh Chí thành một cặp, nhắc tới Minh Chí sẽ có người nhắc đến tôi, khi nói đến tôi cũng sẽ có người nhắc đến Minh Chí.

Tôi không quá thích ứng với sự thay đổi này, thế nhưng thái độ Minh Chí thì chỉ là yên lặng theo dõi.

“Làm sao vậy? Trên mặt anh có vẽ gì à?”Minh Chí đột nhiên ngẳng đầu lên hỏi tôi.

Tôi thất thần, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Minh Chí nên bị anh ấy hiểu lầm. Tôi cuống quýt xua tay giải thích “Em chỉ đang thất thần thôi, em không có nhìn anh chằm chằm, trên mặt anh không có vẽ gì cả.”

“À thì ra em đang đi vào cõi thần tiên.” Nói xong, anh ấy đưa cho tôi một món đồ trang chí bằng thủy tinh “Cho em này, nhìn nó đến thất thần đi, biết đâu có thể sinh ra linh cảm gì đó.”

Nhận lấy quả cầu thủy tinh, tôi cầm ở trên tay xem thật kĩ, thiết kế rất đơn giản bên trong thủy tinh bị rót vào rất nhiều vòng phẩm màu đỏ.

“Cái này thì có thể xuất hiện linh cảm gì chứ?”

“Em nhìn thử xem.”

Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm bên trong quả cầu thủy tinh những vòng tròn bên trong quả cầu như gợn sóng hoặc như lốc xoáy, rất nhanh tôi liền rơi vào trạng thái mơ màng, nhưng không có linh cảm gì hết, mà lại nhớ đến câu nói của Giang Vũ Thần . . . . . .

Liêm Di mày thật sự không muốn thấy em ấy mỗi ngày sao ?

Tôi không biết.

Mày thật sự không muốn nghe giọng nói của em ấy sao?

Không biết.

Nếu em ấy rời đi mày có nhớ em ấy không?

Nhớ. . . . . . Hai chữ này khiến tôi nhớ đến một năm về trước khi tôi rời nhà đi làm ở rất xa. Vũ Thần mà tôi vẫn luôn yêu thương không tới nhà ga tiễn tôi, khiến trong lòng tôi rất khổ sở. Sau khi ngồi trên xe rời đi, mỗi lần Giang Linh gọi điện thoại cho tôi, tôi đều không nghe được giọng của Vũ Thần, khi đó tôi nghĩ rằng Vũ Thần không nhớ tôi một chút nào sao? Khi đi siêu thị mua đồ, tôi thấy một cái mũ rất đẹp, tôi rất muốn mua về làm quà tặng cho Vũ Thần, khi Vũ Thần đội mũ nhìn rất đáng yêu. Đây là nhớ nhung, hay chỉ là chị nhớ thương em trai.

“Liêm Di? Liêm Di!”

“Đây là lần thứ mấy em ngay người rồi hả?” Quản lí nghiêm mặt hỏi tôi.

“A?” Tôi cảm thấy có người vỗ vai mình, cuối cùng tôi từ trong mạch suy nghĩ của mình trở về thực tế.

“ Em. . . . . . “ Không hay rồi tôi không làm việc bị quản lý bắt được.

“Em cái gì hả? Hôm qua mời khách liên hoan, anh là người quan trọng nhất thì em lại quên.” Quản lí đột nhiên cười một cái, nói đùa với tôi “Về sau em mà quên mời anh nữa, em chờ xem anh sẽ trừng trị em như thế nào.”

Phù, tôi thở phào, thì ra quản lí của chúng tôi lại là người đáng yêu như vậy! Nhưng mà, anh ấy tới tìm tôi không phải chỉ để nhắc nhở tôi lần sau phải mời anh ấy.

“Quản lý, anh tìm em có việc gì à?”

“Có một việc muốn em làm.”

“Muốn em làm ạ?” Tôi rất ngạc nhiên, bản thiết kế của tôi chưa từng được chọn trúng một lần, hơn nữa tôi mới đến công ty được một thời gian ngắn như vậy.

“Đi theo anh một chút.”

“Vâng.”

Minh Chí nhân lúc quản lí quay người đi nhìn tôi dùng tay làm một dấu”OK”, đó là để cổ vũ tôi cố gắng lên sao?

Phòng quản lý.

Một bản kế hoạch được đặt trước mặt tôi, quản lí nói thẳng vào vấn đề “Anh có một người bạn rất thân chuẩn bị mở một trường cao đẳng tư nhân, bởi vì học sinh bây giờ rất quan trọng kiểu dáng của đồng phục, cho nên cậu ấy muốn chúng ta thiết kế cho cậu ấy một bộ đồng phục có cái nhìn thu hút.”

“Em đã hiểu, nhưng sao quản lý lại muốn em thiết kế?”

“Anh Hoàng đề cử, hơn nữa, mấy lần trước em thiết kế đồ không tệ, anh cho rằng em có năng lực để làm việc này, cho nên đừng làm cho nhóm mình thất vọng.'

“Em nhất định cố gắng hết sức!” Thật ngạc nhiên, tôi có một cảm giác gì đó, nhưng tôi biết cơ hội lần này là Minh Chítạo ra cho tôi.

“Ừ. Kế hoạch này không cần phải gấp gáp, xong trước thời gian học sinh nghỉ là tốt nhất.”

“Em đã hiểu.”

“Không còn việc gì quan trọng nữa, em đi làm việc tiếp đi.”

“Dạ.”

Ôm bản kế hoạch, tôi đi ra từ phòng quản lý, trên mặt cười tươi như hoa. Trở lại chỗ ngồi, Minh Chí làm bộ như không biết gì, cuời hỏi tôi “Có chuyện gì vui vậy?”

Hai mắt nhíu lại, tôi nói với anh ấy :“Anh đừng làm bộ như không biết gì.”

“Anh thực sự không biết gì mà.”

“Được rồi, anh không biết. Nhưng em nhất định phải cảm ơn anh.”

Minh chí gật đầu “Bởi vì em có năng lực tốt, nên anh mới giúp em. Em còn phải cảm ơn cả chính mình nữa.

“Được, em sẽ lén cảm ơn chính mình, hôm nay vẫn phải cảm ơn anh trước! Buổi tối em sẽ mời anh ăn cơm!”

“Lần trước liên hoan mất nhiều tiền vậy, em vẫn còn tiền sao?”

Bị anh ấy nói như vậy, tôi mới nhớ ra mình đã một nghèo hai trắng rồi. Nhưng mà, tôi vẫn cười nói “Anh có thể đến nhà em ăn mà, mẹ em nấu ăn cũng rất ngon, anh nên đến gặp mẹ em.”

“Thật không, hôm nay anh sẽ mang đồ làm bếp đến khiêu chiến với bác gái.”

“Ừ!”

Tôi mời được một cách dễ chịu sảng khoái, hoàn toàn quên mất chuyện Giang Vũ Thần đã đến ở nhà tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.