Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 7: Chương 7: Chương 6: Không muốn nhìn thấy cậu




“Bốp......”

Không phải tiếng đập ruồi mà là tiếng tôi tát Giang Vũ Thần.

Giang Vũ Thần che má trái của mình, giật mình tức giận quát “Ba mẹ em chưa từng đánh em!”

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, điên cuồng lau môi cua mình, không ngừng nhổ nước miếng “Không phải em đáng đánh sao! Em nói xem em vừa làm cái gì?”

Không biết do lần đầu tiên thấy tôi tức giận hay là bởi vì biết mình làm sai Giang Vũ Thần không còn hung hăng như lúc nãy nữa. Cậu nhíu lông mày bàn tay che khuôn mặt nóng bừng, giọng nói có chút xấu hổ “Em......Vừa rồi, chuyện vừa rồi......” Ấp úng nói không rõ.

“Giang Vũ Thần! Có phải em thấy chị rất dễ bị bắt nặt không?” Tôi đưa tay dùng sức đẩy cậu ta “Chị có dễ bắt nặt nhưng cũng là chị em? Làm sao em có thể liên tiếp làm như vậy? Tại sao ba nụ hôn của chị đều là cho em?” Càng nói càng thấy uất ức, nước mắt tôi không tự chủ được chảy xuống “Sao em cứ liên tiếp trêu chọc chị?”

Lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Giang Vũ Thần, cậu ta nhìn thấy tôi chảy nước mắt nên không thờ ơ đứng im tại chỗ nữa, đưa tay cầm khăn giấy trên bàn đưa cho tôi.

“Chị đừng khóc được không?” Ánh mắt của cậu cuống quýt.

Tôi ném khăn giấy trên tay cậu ta, đây là khăn giấy của đồng nghiệp tôi không phải của cậu! “Không cần em qua ntaam! Đùa bỡn người khác còn không cho khóc, Giang Vũ Thần có phải em cậy mình mạnh nên muốn tùy hứng thế nào cũng được phải không! Em thật là một tên thổ phỉ khốn kiếp!”

Bản thân bị mắng dữ dội nên Giang Vũ Thần lại nổi nóng!

“Liêm Di, chị nói ai là thổ phỉ? Ai khốn kiếp?” Nhìn tôi nổi giận giống với chị cậu ta, Giang Vũ Thần kéo ghế ngồi trước mặt tôi.

“Còn không khốn kiếp sao? Em cũng không gọi chị là chị!” Giọng tôi vang hơn giọng cậu ta.

“Đó là bởi vì chị mắng em trước!”

“Mắng em là bởi vì chị mới vừa cưỡng hôn chị!” Nói đến “cưỡng hôn” mặt tôi càng nóng hơn.

“Vậy lỗi đều do em sao? Ai bảo chị đỏ mặt, nước mắt lại tuôn rơi! Đó là chị hấp dẫn em trước!” Nói xong Giang Vũ Thần cực kỳ tức giận cầm cái dù trên tay ném xuống đất.

Tôi á khẩu nói không nên lời, giật mình nhìn cậu ta.

Lại......Dám nói, cậu ta dám nói tôi hấp dẫn! Trời đánh! Tôi thật sự bị cậu ta chọc giận! Tôi lớn hơn cậu ta lại là bạn thân của chị cậu ta, vẫn xem cậu ta như em trai ruột! Làm sao tôi có thể hấp dẫn được! Làm sao Giang Vũ Thần có thể nói tôi như vậy!

“Cút! Giang Vũ Thần, em lập tức rời khỏi đây cho chị, biến mất khỏi mắt chị! Chị không muốn nhìn thấy em!” Bàn tay tôi run run chỉ vào cửa phòng làm việc.

Giang Vũ Thần mím môi nhìn chằm chằm tôi “Đi thì đi! Đáng lẽ em không nên gặp chị!” Nói xong cậu đứng dậy đạp cây dù một cái, sau đó xoay người bỏ đi.

“A!” Tôi phát điên ngồi xuống ghế trong lòng cực kỳ uất ức.

Vừa vào cửa ba mẹ thấy tôi ướt sũng không hẹn mà cùng la lên: “Không phải Giang Linh nói có người đưa dù đến cho con rồi sao? Sao lại thành ra thế nào?”

“... ...” Tôi không trả lời thay dép về phòng tắm rửa thay đồ.

Sau khi chà răng nhiều lần tôi mới tắm nước nóng.

Lúc tôi ra khỏi phòng tắm mẹ đi vào lấy quần áo ướt của tôi đi giặt, chưa tới hai phút mẹ tôi liền la lên: “Liêm Di, có phải con muốn biến kem đánh răng thành sữa tắm không? Kem đánh răng mới mua sao chỉ còn một nửa?”

Đầu của tôi nặng nề giống như không thể chống đỡ được nữa. Nằm dài trên giường tôi chui vào trong chăn, đầu óc choáng váng buồn ngủ quá.

“Liêm Di! Liêm Di! Cậu đừng giả chết! Con nói đi có phải cậu hôn môi với em trai mình không!” Dường như Giang Linh nổi giận không ngừng gầm thét với tôi.

“Giang Linh, không phải lần đó là ngoài ý muốn sao?” Mắt tôi ngấn nước cầu xin cô ấy “Đừng đụng vào đầu của mình nữa, mình sắp chấn thương sọ não rồi.”

“Ngoài lần đó ra hai người có hôn môi lần nào không?”

“Giang Linh......”

“Cậu nói đi! Em trai mình mới mười bảy tuổi là học sinh trung học làm sao cậu có thể đối với nó như vậy! Cậu nhanh đi tìm đàn ông đi, không cho phép gặp mặt em trai mình!” Giang Linh ở trước mặt tôi khoa trương cho đến khi giống như quá tức giận rồi nên nổ tung.

“Giang Linh, Giang Linh!” Tôi giùng giằng tỉnh lại tức giận quay đầu nhìn lại có người đang ngồi trước bàn máy tính của tôi.

Hai chân cô ấy bắt chéo rất hăng hái nhìn tôi miệng không ngừng ăn đồ ăn vặt của tôi.

“Giang Linh?”

“Sao vậy, chị em tốt của mình, nằm mơ cũng kêu tên mình!” Giang Linh vui vẻ nhảy lên giường tôi, cô ấy đưa tay sờ trán tôi “Ừ, hình như hạ sốt rồi.”

Tôi cũng sờ trán của mình không còn nóng như ngày hôm qua nữa.

“Hôm nay cậu đỡ sốt rồi, em trai mình ở nhà cũng đang chườm nước đá.”

Giang Vũ Thần? Trong đầu xuất viện ba chữ này khiến cho tôi có cảm giác khó chịu.

Giang Linh giống như trinh thám sờ cằm hỏi: “Sao hôm qua hai người đều ướt mưa? Giang Vũ Thần không đem dù cho cậu sao?”

“......”

Giang Linh nghiêng đầu nhìn tôi “Sao cậu không nói gì? Nếu như hôm qua thằng nhóc kia đi chơi không chịu đón cậu mình lập tức về nhà trừng trị nó! Xem như bây giờ nó đang truyền nước biển, mình là bạn thân của cậu làm sao có thể tha cho nó!”

Sao Giang Vũ Thần lại bị bệnh? Bởi vì, là tôi......tôi......lây bệnh cho cậu ta.

Trong đầu thoáng qua cảnh tượng ngày hôm qua Giang Vũ Thần hôn tôi, nhiệt độ trên mặt tăng lên.

“Liêm Di, cậu sao vậy?” Giang Linh phát hiện ra sự khác thường của tôi “Cậu có chuyện gì phải nói cho mình biết, nếu như Giang Vũ Thần thật sự không đón cậu, cậu đừng giúp nó giấu giếm.”

“Không có, không có gì.” Không tiếp tục đề tài này nữa nếu không sớm hay muộn tôi cũng sẽ bị Giang Linh bắt khai toàn bộ. Tôi xuống giường mặc quần áo tử tế “Mấy giờ rồi?”

“Mười một giờ.”

“Ban ngày hay buổi tối?”

“Ngu ngốc, đương nhiên là ban ngày, buổi tối mình còn có thể tới nhà cậu sao?”

Nói gì vậy chứ, nhà chúng tôi cũng không phải là trộm buổi tối tới thì sao? Tôi cũng sẽ không ăn cô ấy.

“Cậu không cần lo về công ty, mẹ cậu đã gọi điện cho quản lý xin nghỉ rồi.”

“Ừ.”

“Có đói bụng không?”

“Có.”

Giang Linh cầm túi xách của mình “Vậy hôm nay mình mời cậu ăn cơm.”

“Được” Tôi cười kéo tay cô ấy cùng nhau đi ra ngoài.

Trên xe buýt tôi đang cùng Giang Linh trò chuyện liền có người gọi điện thoại cho Giang Linh.

“Alo? Giang Vũ Thần? Em tỉnh rồi à? Sao vậy?”

Điện thoại của Giang Vũ Thần......Tôi nghe tới cái tên này thậm chí đầu áp sát vào, cuối cùng tôi giả bộ như không có chuyện gì nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhưng lỗ tai lại hướng về phía Giang Linh nghe cô ấy nói chuyện với Giang Vũ Thần.

“Chị ở chung với Liêm Di.”

Liêm Di......Tên của tôi. Tôi giống như suy nhược thần kinh nghe thấy tên mình cũng giật mình.

“Em đói bụng không biết nấu cơm ăn sao! Chị sẽ không mua về cho em.....chị là người chị vô lương tâm? Nhóc con em đừng tưởng rằng bị bệnh thì ngon! Em muốn ăn thì tới tiệm sushi tìm bọn chị đi!”

Cái gì? Giang Vũ Thần cũng muốn tới? Tôi run rẩy cả người.

“Không đến? Không đến thì khỏi ăn, vậy chị có thể tiết kiệm tiền.”

Vạn tuế! Nghe thấy Giang Vũ Thần không tới tôi thầm vui trong lòng khóe miệng cũng nở nụ cười.

“A, chị hỏi em hôm qua em không tới đón Liêm Di sao?”

Khóe miệng tôi cứng đờ khẩn trương nghe xem Giang Vũ Thần sẽ trả lời chị gái mình thế nào.

Đúng lúc tôi khẩn trương Giang Linh ngồi ở bên cạnh đột nhiên phát hỏa khiến cho toàn bộ hành khách ở xung quanh rùng mình ngay cả tài xế cũng bị ảnh hưởng.

“Chơi game? Em không tới trường luyện thi còn đi chơi game! Còn để cây dù ở quán net? Giang Vũ Thần, đồ hư đốn này, xem chị về nhà xử em thế nào!”

Chơi game......May mắn là Giang Vũ Thần nói dối! Tôi lại nở nụ cười, lần đầu tiên tôi lại thích người ta nói dối như vậy.

Sau khi gào với điện thoại di động Giang Linh thu hồi vẻ mặt giận dữ, rất đứng đắn nói với tôi: “Liêm Di, thấy không, có em trai thật bi thảm! Chúng ta là chị em tốt, em trai mình cũng là em trai cậu, cậu nhất định phải giúp mình trông coi nó!”

“Ha ha ha ha.”

Coi trừng cậu ta......Nghĩ tới Giang Vũ Thần trán tôi lập tức toát mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.