Góc Thời Gian

Chương 12: Chương 12




Văn phòng Chu Ngư.

Chu Ngư và ba vị khách kia tiến vào góc thời gian, Hạ Nhất Sơn trông chừng giúp bên ngoài.

Nhiệm vụ lần này có đến ba người biết chuyện, mà Chu Ngư lại chỉ mang theo một mình Mễ Bối Nhi, hiển nhiên không thể ra ngoài nhanh được. Tiểu Hạ tổng cúi đầu, lo lắng đi qua đi lại trong phòng làm việc của Chu Ngư.

Hạ Nhất Sơn đang nhàm chán chơi phi tiêu, thấy thế liền hỏi đểu: “Em bị bệnh trĩ đấy à?”

Hạ Nhất Thủy không để ý đến anh trai mình: “Đi chỗ khác chơi, em đang tập trung suy nghĩ.”

Đại Hạ tổng ngạc nhiên quá đỗi: “Trên đời này còn có chuyện em phải giấu kín trong lòng cơ á?”

“Chuyện này không nói lung tung được. Sao Chu Ngư còn chưa ra nữa?”

Hạ Nhất Sơn tiện tay ném phi tiêu trúng ngay giữa hồng tâm: “Có đến ba người biết chuyện, làm sao nhanh được, chắc cũng khoảng một giờ mới xong.”

Một ngày trong góc thời gian tương ứng với mười hai phút ở thế giới thực, một giờ ở thế giới thực sẽ tương ứng với năm ngày trong kia.

Hạ Nhất Thủy không kiềm lòng được: “Anh, anh nói xem Chu Ngư là người thế nào?”

Hạ Nhất Sơn lấy khăn ướt lau tay: “Đã quen biết nhau lâu như thế rồi, sao đột nhiên lại hỏi câu này?”

“Cũng chính vì biết cậu ta lâu quá rồi, nên mới cảm thấy đúng là “biết người biết mặt không biết lòng“. Tiểu Kiều của chúng ta đáng yêu biết bao, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, anh nói xem, sao cậu ta lại dám làm ra chuyện đốn mạt thế với cô ấy chứ?”

Cuối cùng thì Hạ Nhất Sơn cũng phát hiện có điều không ổn: “Hôm nay em làm sao thế hả?”

Hạ Nhất Thủy thật sự không nhịn nổi nữa: “Em nói với anh chuyện này, anh tuyệt đối không được nói cho người khác biết đâu đấy.”

Hạ Nhất Sơn khó hiểu: “Em định chơi trò tung tin khắp nơi rồi đổ thừa anh á?”

Hạ Nhất Thủy tức tối: “Anh nói bậy gì vậy! Mặc dù em hay hóng hớt, nhưng em là kiểu nhiều chuyện có tâm ấy nhé!”

Hạ Nhất Sơn gật gù: “Nói đi, nhiều chuyện có tâm.”

Hạ Nhất Thủy nghĩ tới nghĩ lui, mấy lần muốn mở miệng, cuối cùng cũng chỉ nói: “Mà thôi, chuyện riêng của người ta, nói lung tung cũng không nên.”

Hạ Nhất Sơn kinh ngạc: “Lần này anh quả thật phải nhìn em bằng cặp mắt khác xưa rồi.”

Không ngờ, lần này quả thật Thường Phượng và Hạ Nhất Thủy đều kín miệng như bưng.

Quả nhiên hơn một giờ sau Chu Ngư mới ra khỏi góc thời gian. Ba vị khách đều vô cùng yên tâm nhẹ nhõm. Người đàn ông đi dầu bắt tay Chu Ngư, Chu Ngư lặng lẽ tránh sang một bên. Hạ Nhất Thủy đi đến, tiếp lấy bàn tay suýt bắt hụt của vị khách kia: “Chúc mừng ba vị, hoàn cảnh bên trong đó không tốt lắm, chắc là ba vị chịu khổ rồi.”

Ai ai cũng biết, Hạ Nhất Thủy nổi tiếng là người niềm nở nhất trong số mười hai vị đại sư. Ba người không hề cảm thấy lúng túng, chỉ thấy mọi việc quá thần kỳ, nên khó tránh khỏi nói nhiều vài câu với anh ta.

Thế nhưng trong lòng Hạ Nhất Thủy có tâm sự, không có lòng dạ nào tiếp chuyện với ba người này. Song cũng không còn cách nào khác, khách hàng là thượng đế mà, nếu ai cũng ngang ngạnh như Chu Ngư, chắc chết đói hết cả lũ rồi.

Nghĩ thế, anh ta chỉ đành đưa người về phòng làm việc của mình.

Chu Ngư ngồi xuống ghế dựa, vẻ mặt mệt mỏi. Hạ Nhất Sơn khuyên: “Nếu cậu mệt thì về ngủ đi.”

Chu Ngư lắc đầu, Hạ Nhất Sơn lại quan tâm: “Ăn chút gì không?”

Anh ta vừa hỏi vừa mở ngăn tủ của Chu Ngư, lấy ra một gói bánh quy rồi ném sang. Chu Ngư đón lấy, mày nhíu chặt, nhưng cuối cùng đành chịu, bỏ bánh vào miệng nhai như sáp và ép bản thân nuốt xuống.

Hạ Nhất Sơn thấy thế thì buồn cười: “Nếu thật sự ăn không nổi thì bảo Tiểu Kiều nấu cơm cho cậu đi.”

“Sao thế được?” Chu Ngư cố nuốt miếng bánh khô khan, “Cô ấy cũng có cuộc sống riêng mà.”

Nếu như chỉ là một đầu bếp thì làm gì có nghĩa vụ phải luôn chăm sóc ai đó cơ chứ?

Hạ Nhất Sơn không nói thêm nữa, bản thân anh chả có lấy chút kinh nghiệm trai gái nào. Nếu có Hạ Nhất Thủy ở đây, có lẽ sẽ nghĩ ra cách gì đó hay ho.

Thấm thoát đã đến trưa, cuối cùng Tiểu Hạ tổng đã vui vẻ tiễn chân ba vị khách luyên thuyên không ngớt kia đến cửa công ty.

Vừa tống tiễn ba người kia vào thang máy, anh ta lập tức vội vã trở về. Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng ấy, Kiều Tiểu Tranh còn tưởng rằng “nỗi buồn” của anh ta không kịp đợi nữa cơ.

Khi Hạ Nhất Thủy đẩy cửa phòng làm việc của Chu Ngư ra, Hạ Nhất Sơn đã rời đi, bên trong chỉ còn mình Chu Ngư, nhưng hiển nhiên anh cũng đã rất mệt, chỉ ăn qua loa rồi nằm ngủ thiếp trên sô pha.

Hạ Nhất Thủy không làm phiền anh, đợi một lúc thì trở về phòng làm việc của mình, tiếp tục vò đầu bứt tai.

Đến giờ cơm trưa, Kiều Tiểu Tranh đang gọi cơm cho mọi người thì lại có khách đến. Vừa ngẩng đầu đã thấy một cô gái sắc sảo. Đối phương cao chừng 1m78, mái tóc ngắn ngang tai cum cúp, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Kiều Tiểu Tranh hơi thảng thốt, nhưng cô vẫn nở nụ cười lịch sự: “Xin chào, xin hỏi chị tìm ai? Có hẹn trước không ạ?”

Cô ta không hề khách sáo: “Tôi là Trịnh Kỳ, Chu Ngư có ở đây không?”

Kiều Tiểu Tranh vội thưa: “Có, để tôi đưa cô đến đó.”

Trịnh Kỳ vẫy tay: “Không cần, tôi tự đi được rồi.”

Nói rồi đi thẳng về phía văn phòng của Chu Ngư, hiển nhiên là rất quen thuộc với nơi này. Kiều Tiểu Tranh nghĩ có lẽ cô ta là bạn anh, nên cũng không bận tâm nữa.

Cũng lạ, trước khi Trịnh Kỳ đến, văn phòng rõ đang nhốn nháo, nhưng cô ta vừa xuất hiện thì mọi người đều im bặt, đồng loạt chào: “Chị Trịnh.”

Trịnh Kỳ gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Chu Ngư ra. Thấy anh còn đang ngủ, cô ta không bước vào chỉ đóng cửa lại rồi vỗ vỗ tay, nói với mọi người: “Huấn luyện thể lực, tất cả mọi người theo tôi.”

Cả đám “cá con” đều than trời trách đất.

Trong phòng huấn luyện thể lực, mọi người đã thay quần áo, Trịnh Kỳ cầm đồng hồ bấm giây, bắt đầu khảo sát thể lực từng người một.

Hạ Nhất Sơn và Hạ Nhất Thủy đều khoanh tay đừng nhìn, một lúc lâu sau, Trịnh Kỳ thắc mắc: “Sao cô em lễ tân chưa đến?”

Hạ Nhất Thủy đỡ lời giúp: “Tiểu Kiều ấy à? Thể lực của cô ấy... thôi bỏ đi.”

Trịnh Kỳ không chịu: “Lập tức gọi cô ấy đến đây đi!”

Trịnh Kỳ đã nói thế thì Hạ Nhất Thủy đành chịu, đi gọi Kiều Tiểu Tranh.

Tiểu Kiều ngây dại: “Em... phải đi kiểm tra thể lực thật ạ?”

Hạ Nhất Thủy xua tay giục: “Nhanh lên nào, em mà lề mề thì nữ ma đầu kia sẽ nổi đóa cho xem.”

Kiều Tiểu Tranh đành vội chạy đến, nhưng hôm nay cô mặc đồ công sở, không thích hợp cho việc vận động chút nào.

Đứng trong phòng huấn luyện, cô cảm thấy hết sức khó xử. Trịnh Kỳ quan sát cô từ trên xuống dưới: “Không có quần áo để huấn luyện à?”

Kiều Tiểu Tranh lí nhí: “Xin lỗi chị Trịnh, em mới đến, không biết là phải có quần áo để huấn luyện. Em sẽ xuống dưới mua ngay.”

Trịnh Kỳ chấp nhận thái độ thành khẩn này của cô, quay đầu nói với Mễ Bối Nhi: “Cô cho cô ấy mượn đồ đi.”

Mễ Bối Nhi sợ sệt lôi Kiều Tiểu Tranh chạy vào phòng thay quần áo.

Mãi cho đến khi cửa phòng đóng lại, Kiều Tiểu Tranh mới dám hỏi: “Chị Bối Nhi, chúng ta phải tham gia huấn luyện thể lực hả? Sao em không biết gì hết vậy?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, chị Trịnh dữ lắm, nhưng em đừng lo quá, không sao đâu.” Cô ấy chỉ cơ bắp trên người mình, “Lúc chị mới đến cũng ngơ ngáo như em vậy.”

Kiều Tiểu Tranh thầm hoảng hốt.

Hai người thay quần áo xong trở lại phòng huấn luyện thì mọi người đã bắt đầu khởi động.

Bởi vì Kiều Tiểu Tranh là người mới nên Trịnh Kỳ chú ý cô nhiều hơn, tự mình dạy cô suốt một giờ. Bình thường Kiều Tiểu Tranh luôn làm việc và nghỉ ngơi điều độ nên sức khỏe cô khá tốt, nhưng với cường độ huấn luyện trước mắt, sức chịu đựng của cô chỉ như muối bỏ bể mà thôi.

Người cô đổ mồ hôi như mưa, tim đập nhanh như trống giục. Trịnh Kỳ không hề lơi lỏng, ép cô cạn kiệt đến phần sức lực cuối cùng. Giờ đây Kiều Tiểu Tranh đã hiểu vì sao khi những người khác thấy Trịnh Kỳ thì đều như chuột thấy mèo vậy.

Lúc Chu Ngư tỉnh lại, cả công ty không một bóng người, nhưng anh gần như lập tức biết mọi người đang ở đâu.

Anh thong thả đi đến phòng huấn luyện, mở cửa bước vào, Trịnh Kỳ vừa nhìn thấy anh, gương mặt vốn vô cảm lại lộ ra chút dịu dàng: “Anh tỉnh rồi à?”

Chu Ngư khẽ ừ, liếc mắt sang Kiều Tiểu Tranh. Tất cả nhân viên chia làm ba tổ tập luyện, song chỉ có một tổ hoàn thành, tất cả đều đã nằm bò ra đất không cách nào dậy nổi. Anh dời mắt sang Trịnh Kỳ: “Sao em lại đến đây?”

“Không phải hôm nay anh nhận vụ mới à, em sang đây xem có gì cần giúp đỡ không. Sao vậy, không hoan nghênh em hả?” Giọng nói bông đùa.

Với tính cách lạnh lùng xa cách của Chu Ngư, rất ít người dám nói đùa với anh. Anh chỉ thờ ơ đáp: “Nếu có việc cần anh sẽ tìm em.”

“Chậc, lạnh lùng quá thôi.” Trịnh Kỳ trêu chọc, “Nếu anh còn sức thì cũng đi thay quần áo đi.”

Tất nhiên là Chu Ngư không có hứng thú: “Anh đứng coi được rồi.” Rồi quay sang Kiều Tiểu Tranh: “Tiểu Kiều chỉ làm công việc văn phòng, không cần huấn luyện cường độ cao như vậy.”

Trịnh Kỳ nhướng mày: “Lúc gặp nguy hiểm nghề gì cũng như nhau thôi?”

Cũng đúng. Chu Ngư không nói thêm nữa.

Mồ hôi trên người Kiều Tiểu Tranh vẫn tuôn không ngừng, thế nhưng cô vẫn nói: “Anh Chu, em vẫn còn chịu được.”

Chu Ngư chỉ “ừ” một tiếng, không nhìn cô nữa.

Mọi người huấn luyện đến sáu giờ tối, Kiều Tiểu Tranh trở lại quầy lễ tân, tay chân rã rời như không còn là của mình nữa. Cô mệt chết khiếp, cả người đổ nhớp nháp mồ hôi nhưng chẳng màng tắm rửa. Cứ thế nằm nhoài ra bàn, không buồn nhúc nhích. Đám người Trịnh Kỳ, Chu Ngư, Hạ Nhất Sơn, Hạ Nhất Thủy vừa bước ra, nhìn thấy vậy liền đồng thanh bảo: “Đứng lên, mới vận động xong không được ngồi!”

Kiều Tiểu Tranh lập tức bật dậy như lò xo.

Hạ Nhất Thủy nén cười: “Được rồi, tan làm đi, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cô thưa vâng, đợi đến khi tất cả đồng nghiệp trong công ty đã về hết, cô mới tắt đèn ngắt điện, khóa cửa về nhà.

Nhóm Chu Ngư sóng vai cùng nhau ra về, Trịnh Kỳ đề nghị: “Đi ăn xiên nướng không?” Thời tiết như thế này thì đi ăn đồ nướng kết hợp với uống bia lạnh là tuyệt nhất.

Hạ Nhất Thủy háo hức: “Đi, đi!”

Chu Ngư cau mày từ chối: “Mọi người cứ đi đi.”

Trịnh Kỳ nài nỉ: “Chẳng lẽ anh lại làm cả nhóm mất hứng vậy sao?”

Chu Ngư: “Anh mệt!”

Nghe anh nói thế, Trịnh Kỳ vội lo: “Anh không sao chứ?”

Chu Ngư lắc đầu: “Anh về nhà ngủ một giấc, không cần để ý đến anh.”

Hạ Nhất Thủy kể: “Vụ hôm nay có đến ba người biết chuyện, hẳn là cậu ấy mệt lắm. Chúng ta đi thôi.”

Hạ Nhất Sơn đã đi lấy xe, Trịnh Kỳ đổi ý: “Thế thì thôi, đừng đi ăn nữa. Anh với Nhất Sơn tối nay đến nhà anh ấy đi, quan tâm anh ấy một chút.”

Đương nhiên là Hạ Nhất Thủy sẽ đến “quan tâm” rồi, nên lập tức đồng ý. Trịnh Kỳ trìu mến nhìn Chu Ngư rồi xoay người đi khỏi tòa nhà, xe của cô dừng ở bên đường. Thời điểm Hạ Nhất Sơn lái xe ra khỏi bãi, bên đường chỉ còn mỗi Hạ Nhất Thủy và Chu Ngư, không khỏi ngạc nhiên: “Trịnh Kỳ về rồi à?”

Hạ Nhất Thủy theo Chu Ngư lên xe: “Ai kia không nể mặt, người ta đành phải về thôi.”

Chu Ngư khó chịu: “Cậu không nói gì cũng không ai nói cậu câm đâu.”

Hạ Nhất Thủy lập tức sáp lại, tọc mạch: “Chu Ngư, khai thật đi, cậu và Tiểu Kiều từng làm chuyện ấy chưa?”

Chu Ngư sa sầm mặt: “Hạ Nhất Thủy, hôm nay cậu uống nhầm thuốc đúng không?”

Hạ Nhất Thủy chẳng dám hó hé thêm câu nào.

Cho đến khi về khu dân cư của Chu Ngư, đầu óc Hạ Nhất Thủy vẫn mãi nghĩ ngợi nhưng không sao tìm được cơ hội hỏi rõ.

Chu Ngư về đến nhà thì đi thẳng lên phòng. Hạ Nhất Thủy nằm vật giường, trằn trọc lăn lộn, mãi đến nửa đêm cũng không ngủ được. Anh ta lén lút bò dậy, mò đến phòng Chu Ngư. Song lại gây ra động tĩnh khiến Chu Ngư thức giấc, tiện tay mở đèn đầu giường nhìn anh ta chằm chằm: “Cậu yêu thương nhung nhớ tôi đến thế hả?”

Tiểu Hạ tổng vui chết mất, cứ như con lươn chui vào chăn Chu Ngư: “Chu Ngư, cậu cũng chưa ngủ hả? Vậy tốt quá.”

Có điều Chu Ngư không hề nghĩ vậy: “Nếu cậu cho rằng có Hạ Nhất Sơn ở đây tôi sẽ không làm gì cậu thì đúng là quá ngây thơ rồi đấy.”

Tiểu Hạ tổng phớt lờ uy lực của đại sư Chu, cố sức chen lên giường rồi bảo: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Chu Ngư lười để ý đến anh ta, tiện tay tắt đèn. Mãi một lúc sau, Hạ Nhất Thủy mới hỏi: “Này, rốt cuộc cậu có từng chạm vào Tiểu Kiều chưa?”

Chu Ngư quả thật phục anh ta sát đất, nhưng có lẽ nhờ vào cảnh xung quanh tối đen, người ta lại dễ dàng tâm sự với nhau hơn.

“Lúc tôi quen cô ấy, cô ấy mới mười tám tuổi, tôi đâu phải cầm thú.”

Hạ Nhất Thủy lẩm bẩm: “Cũng khó nói, đôi khi trông cậu cứ như không hề có khát vọng gì với phụ nữ ấy.”

Chu Ngư cười lạnh: “Nên bây giờ cậu muốn tôi lấy cậu ra thử trước chứ gì?”

“Không không, cậu đừng hiểu lầm nhá.” Hạ Nhất Thủy vội vàng làm sáng tỏ, một lúc sau, anh ta lại chọc vào người Chu Ngư, “Mà này... Chu Ngư. Tiểu Kiều từng phá thai, cậu có biết không?” Nếu cậu mà biết thật thì đúng là khốn nạn quá.

“Gì cơ?” Chu Ngư nbật dậy.

Trong bóng tối, tuy Hạ Nhất Thủy không nhìn thấy biểu cảm của Chu Ngư, nhưng nghe thấy hai chữ vút cao kia, anh ta vẫn có thể tưởng tượng được lúc này ánh mắt của Chu Ngư đặc sắc thế nào.

Hạ Nhất Thủy ngập ngừng kể: “Tôi nghe nói thôi, vào học kỳ một của năm Hai, cô ấy từng, ừm... phá thai.”

“Sao có thể chứ? Tôi vốn không...” Chu Ngư tóm lấy cổ áo Hạ Nhất Thủy giáng một cú đấm, nhưng đột ngột khựng tay lại. Quả thật anh chưa từng chạm vào cô ư? Anh nhớ có hôm mình uống say, Tiểu Kiều từng ngủ lại nhà anh, nhưng hình như anh không làm gì cô cả!

Hạ Nhất Thủy thấy được bàn tay đang tóm lấy cổ áo mình hằn lên gân xanh, một lúc lâu sau, anh ta mới cẩn thận hỏi dò: “Có phải cậu bị người ta cho đổ vỏ rồi không?”

Chu Ngư không buồn để ý đến anh ta, thay đồ rồi bỏ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.