Giữa Chốn Phù Dung

Chương 18: Chương 18: Chương 18.




Lý Mẫn được nha hoàn ôm về, Tấn Vương Lý Hạo cũng vội vàng đi bồi người bên gối.

Hậu viện phủ Tấn Vương đã khôi phục lại bình yên, A Mộc vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý Dục, trong tay còn cầm túi bánh ngọt kia.

Thấy rõ từ trong cung trở về, tâm trạng của Lý Dục không được tốt cho lắm, hắn vẫn chưa ăn cơm tối, Trường Lộ sai ngươi mang cơm tới, Ngưu Nhị bày ra ở trên bàn gian ngoài, hai nguội hai nóng còn có một bát canh, một bộ bát đũa.

A Mộc rửa tay, thả bánh ngọt trên bàn thấp bên giường. Nàng cũng đói bụng rồi, nhưng đây là ở trong nhà người ta, đương nhiên không thể đói thì ăn mệt thì ngủ, thế nào cũng phải tôn trọng người ta. Mở bọc giấy ra, bánh ngọt Dung nương cho nàng để lâu không ăn giờ đều đã tan ra, dinh dính, chỉ là nàng không để ý đến, cầm đũa trộn ăn. Vừa mới ăn một miếng, Lý Dục thay thường phục, đi ra gian ngoài.

Ngưu Nhị vội vàng nghênh đón: “Điện hạ ăn chút gì đi ạ.”

Lý Dục ngồi xuống, nhưng lại không động đũa: “Ta sai ngươi đi tìm người sao rồi? Vẫn chưa tìm thấy?”

Ngưu Nhị cúi đầu: “Đã giam lại, hiện tại dẫn lên sao?”

Lý Dục ừ một tiếng, đợi sau khi Ngưu Nhị rời đi mới liếc nhìn A Mộc: “Không ăn gì sao? Đến đây đi.”

A Mộc ước gì nghe thấy hắn nói câu này, thoáng chốc nhảy tới trước mặt hắn, chẳng quan tâm bát đũa trên bàn là của hắn, liền vươn tay ra cầm qua.

Không ăn cũng uổng, nàng qua loa cảm tạ một tiếng rồi bưng bát cơm lên.

Không thể không nói, đầu bếp phủ Tấn Vương không tồi chút nào, rượu cũng ngon nữa, A Mộc khẩu vị tốt, càng ăn tâm tình càng tốt.

Vui vẻ ngún nguẩy ăn chút cơm uống chút rượu, Ngưu Nhị đẩy một người cao gầy đi vào, sau đó đá một cước giẫm lên chân bắp chân người nọ để người đó quỳ xuống, người nọ có chút mụ mị, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Lý Dục thì phản ứng ngay, cuống quít dập đầu: “Thế tử Điện hạ, khấu kiến Thế tử Điện hạ.”

A Mộc vẫn nên ăn thì ăn nên uống thì uống.

Lý Dục lại ừ một tiếng: “Khỏi cần dập đầu, nói chút xem, khối ngọc ngươi bán có lai lịch gì?”

Nam nhân cao gầy nào dám ngồi dậy, chỉ cúi phục người lên tiếng: “Điện hạ tha mạng, tôi cũng không biết đây là đồ của phủ Tấn Vương, nếu biết đánh chết cũng không dám để lại!”

A Mộc mân mê rượu, vẫn không phát hiện đã xảy ra chuyện gì, Lý Dục lấy từ trong ngực ra một sợi dây đỏ.

Bên trên sợi dây đỏ này có treo một khối ngọc, chạm trổ tinh xảo tuyệt luân, mặt trái phải đều có một chữ tối... Tấn, nam nhân lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu nhìn cho kỹ, không biết khối ngọc này, vậy chữ trên khối ngọc này cũng không nhận ra? Hả?”

Vừa nghe nói ngọc, lúc này A Mộc mới dời ánh mắt qua, nhưng chỉ liếc mắt một cái, liền sặc rượu trong miệng!

Nàng ho mạnh mấy tiếng, nam nhân quỳ trên mặt đất cũng đang hô tha mạng.

Lý Dục quay đầu lại nhìn về phía A Mộc: “Ngươi nghĩ kỹ rồi hãy nói, khối ngọc này tại sao lại rơi vào trong tay hắn?”

Sáng sớm nam nhân này từng thuận miệng hỏi nàng, nàng cũng nói giống như lần trước nói với Phù Tô. Lúc ấy Lý Dục không nói gì, lúc này lại trực tiếp dẫn người tới, nói thật người này A Mộc không biết, từ trước đến nay đồ nàng vứt đi đều do Triệu di nương xử lý, Triệu di nương cũng có người dưới, bình thường không dễ gì tra được. Nhưng A Mộc cũng không dám thêu dệt vô cớ, một khi tra ra hậu quả có thể rất nghiêm trọng.

Nàng ấy à, thật ra nói dối không chớp mắt đấy.

Nhưng nói hưu nói vượn cũng chia đẳng cấp, nửa thật nửa giả mới có thể để cho người ta tin tưởng.

A Mộc cúi thấp đầu, ra vẻ có hơi khiếp đảm: “Điện hạ thứ tội, ta ta ta có lời muốn nói riêng với Điện hạ.”

Lý Dục nhìn chằm chằm vào mặt nàng, vẫy tay để Ngưu Nhị dẫn người ra ngoài.

Không đến một lát, trong phòng chỉ còn hai hai người bọn họ, A Mộc đứng dậy đi đến trước mặt Lý Dục, nhìn trộm ánh mắt của hắn một cái: “Ta không biết khối ngọc này quan trọng như vậy, suy nghĩ bán kiếm chút bạc hiếu kính cha ta nên liền bán.”

Lý Dục cười nhạo một tiếng: “Gọi Ngưu Nhị dẫn người vào!”

Đương nhiên, Ngưu Nhị ở ngoài cửa chờ lệnh.

A Mộc quýnh lên, tiến lên nắm lấy tay áo hắn: “Điện hạ, bán ngọc cũng là do ta nhất thời tức giận mà làm, không liên quan đến ai cả.”

Nàng không sợ chuyện khác, chỉ sợ thật sự bắt được Triệu di nương đến đây thì sẽ không tốt chút nào.

Lý Dục nhàn nhạt liếc nhìn A Mộc: “Nói dối không chớp mắt, ngươi chỉ bán mỗi khối ngọc này? Chắc mỗi năm bán kiếm không ít bạc nhỉ? Hửm? Đồ của phủ Tấn Vương ta ngươi tùy tiện bán lại, lá gan không nhỏ ha.”

Nói xong cất giọng gọi Ngưu Nhị!

Bên ngoài có người đáp một tiếng, nhưng không đợi Ngưu Nhị đi vào, A Mộc “bịch” một tiếng quỳ xuống.

Ngưu Nhị mới vừa vào cửa, Lý Dục liền khoát tay bảo hắn ra ngoài.

A Mộc ôm hai chân Lý Dục, ngẩng mặt lên, hai mắt đều đỏ ửng, quả thật diễn rất giống một mỹ thiếu niên tiểu bạch thỏ vô tội: “Điện hạ tha mạng, thật ra... thật ra đêm hôm đó Thế tử Trọng Gia suýt chút nữa giết ta, ta tức giận quá nên không muốn cầm đồ của hắn, không dùng cũng để không nên mang đi bán.”

Từ trước đến nay Lý Trọng Gia làm việc âm hiểm ác độc, lại thích giả làm người vô tội.

A Mộc thoạt nhìn còn vô tội hơn so với hắn, Lý Dục lười nghe chuyện của nàng, vươn tay đưa khối ngọc đến trước mặt nàng: “Được rồi, chuyện này ta không truy cứu nữa. Nếu hắn đưa cho ngươi, ngươi cầm đi, giữ lại nói không chừng ngày nào đó hắn nhớ tới hắn hỏi ngươi mà ngươi không có, lại xảy ra chuyện.”

A Mộc ngượng ngùng tiếp nhận: “Tạ điện hạ.”

Lý Dục hơi ghét bỏ nhìn bộ dạng tiểu nhân đáng thương tội nghiệp của nàng: “Tối nay ngươi gác đêm, trông kỹ hắn.”

A Mộc cười: “Vâng!”

Mặt mày nàng toàn là ý cười, trong nụ cười còn mang theo chi ý thân cận nịnh nọt.

Lý Dục càng nhíu mày, lúc đứng dậy bày ra vẻ mặt chán ghét, phất tay áo đi vào trong phòng.

A Mộc giơ dây đỏ lên, thở dài nhận mệnh đeo ngọc ở trên cổ. Nàng quay trở lại đi đến giường nhỏ, bánh ngọt trên bàn thấp đã dính lại thành một mảng, A Mộc lại thích bánh này nên tiếp tục cầm đũa khuấy lên.

Nàng có khẩu vị tốt, nhưng mới ăn được một miếng đột nhiên cảm thấy có đồ gì đó mắc kẹt ở trong miệng, bèn phun ra.

Còn chưa đợi cẩn thận nhìn xem, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Ngưu Nhị dẫn một nha hoàn đi tới thu dọn bàn, một tay A Mộc cầm lấy tờ giấy nhỏ nhét vào sau lưng, một tay chống cằm: “Ngưu đại ca, có cần ta giúp gì không?”

Ngưu Nhị đẩy một nữ nhân trẻ tuổi tới: “Đây là Đằng Lan, sau này để nàng ấy đi theo ngươi.”

A Mộc vò đầu, cười với Đằng Lan: “Lan tỷ tỷ.”

Đằng Lan thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi rồi,, rất có chừng mực: “Tiểu công tử gọi ta Đằng Lan là được rồi.”

A Mộc cười, lại ngọt ngào kêu một tiếng Đằng Lan, nhưng mặc dù nàng cười rất ngọt, nhưng người ta lại không có phản ứng gì chỉ nhanh chóng dọn dẹp bát đũa.

A Mộc nghĩ tới tờ giấy, nhẫn nại đứng bên. Không bao lâu Ngưu Nhị mang nước đi vào, nàng liền ngồi nghiêng ở trên giường đọc sách, lặng lẽ lấy tờ giấy để trong cuốn sách nhìn xem, lật qua lật lại nhìn trên nhìn dưới nhưng chỉ có một chữ, khái. Sau đó nàng liền xé nát, chữ này có ý gì hoàn toàn nghĩ không ra, Dung nương không thể vô duyên vô cớ đưa cho nàng một chữ như thế, mấy ngày nay tin tức nàng muốn đọc nhất chính là có liên quan đến a tỷ, nhưng chữ khái này có quan hệ gì với a tỷ chứ?

Còn có thiếu niên bị người mang đi giữa đường kia đang ở đâu?

Nàng nghĩ không ra, buổi tối còn phải bảo vệ Lý Dục nên cầm lấy quyển sách xem.

Trong phòng này có đốt hương an thần, cứ vậy mà mơ mơ màng màng nằm, sau đó lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trọng Gia cũng không nửa đêm đi ra, một giấc thẳng đến hừng đông.

Đương nhiên buổi sáng nàng lại dậy trễ, chờ A Mộc mặc quần áo rửa mặt xong, Thế tử Điện hạ đã sớm đi ra ngoài.

Đằng Lan là đại nha hoàn vô cùng xứng chức, cầm chậu rửa mặt hầu hạ A Mộc, làm nàng hết sức ngại ngùng, rửa mặt một phen mặt trời cũng đã lên cao rồi.

Phủ Tấn Vương đều chuẩn bị quần áo mới cho nàng, quần áo đẹp đến mức nàng chưa bao giờ mặc qua.

Ăn điểm tâm cũng không thấy bóng dáng Lý Dục, thật sự là một ngày không thể tốt đẹp hơn.

Nhưng rõ ràng nói nàng có thể tùy ý ra vào vương phủ, A Mộc muốn chạy ra ngoài, quản sự lại không cho phép.

Chỉ nói phải đợi Điện hạ trở về, ngăn cản không cho nàng đi.

Không cho ra ngoài thì không ra.

A Mộc tản bộ từ sân sâu đến sân trước, nhìn thấy Tấn Vương gia đang làm thuyền nhỏ bằng gỗ cho Lý Mẫn.

Trong viện của ông có một hồ nước, bên trong có nuôi hoa sen và cá, hai ngày qua Lý Mẫn náo loạn muốn học bơi, nhất định phải ra ngoài nghịch hồ. Chuyện này đương nhiên người làm cha không thể yên tâm, lúc trước biết làm chút đồ gỗ, cho nên mời một thầy thợ mộc về cùng làm một chiếc thuyền cho con gái bảo bối.

Nam nhân xoắn tay áo, đang đóng đinh trên gỗ.

Con trai nhỏ của ông lại đi tới quấy rối bò lên lưng ông lắc qua lắc lại chơi đừa, Lý Hạo dùng trán đỡ mặt con trai nhỏ, chọc cậu bé cười khanh khách.

Một lát, Tấn Vương phi cầm chổi lông gà đuổi theo Lý Mẫn chạy tới, tiểu cô nương thét tiếng phụ thân cứu mạng, chạy nhanh tới chui đến sau lưng phụ thân.

Tấn Vương phi xách chổi lông gà chống nạnh, tức giận tới mức hô lên: “Lý Mẫn! Con đi ra cho ta!”

Lý Hạo nhanh chóng bảo vệ con gái: “Diệu Diệu, đứa bé còn nhỏ, nói chuyện khuyên nó là được rồi, đừng đánh con bé ha!”

...

Nàng đứng ở một bên nhìn, Trường Lộ đi ngang qua chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, A Mộc liền lập tức trở về hậu viện.

A Mộc vừa đi vừa cẩn thận nhớ lại, lúc nàng còn nhỏ có từng bị mẹ cầm chổi lông gà đánh hay không, thế nhưng trong đầu trống rỗng, thậm chí ngay cả bộ dáng của mẹ nàng cũng không nhớ rõ. Thật ra nàng có rất nhiều người thân, chỉ là có thể nhớ tới cũng chỉ có dì nhỏ có cậu có ông bà ngoại, nhưng ở trong trí nhớ, nàng chỉ có thể nhớ a tỷ, nàng bị bệnh a tỷ cõng nàng, được a tỷ ôm sau lưng rất ấm áp.

Nàng nắm chặt hai tay, bước nhanh hơn.

A tỷ từng nói, tỷ sẽ vĩnh viễn không rời bỏ A Mộc, nàng tin.

A tỷ cũng từng nói, A Mộc vui vẻ, tỷ cũng vui vẻ, nàng tin.

Sẽ tìm được, nàng biết.

Bên cạnh sương phòng phía Tây hậu viện, bên trong một căn gác xép không ngừng truyền ra tiếng hi hi ha ha.

Đó là nơi tụ tập tiểu tư của phủ Tấn Vương, Ngưu Nhị thường tới lui đến đây, A Mộc đảo mắt, nhướng mày đẩy dửa đi vào.

Trong phòng năm sáu tiểu tư đang đặt tiền chơi bài, Ngưu Nhị một chân giẫm bàn một chân giẫm ghế, vừa quay đầu lại nhìn thấy nàng không nhịn được bối rối: “Tại sao tiểu công tử A Mộc lại đến đây?”

A Mộc tò mò nhìn bọn họ:“ Các người đang chơi gì đó, dường như rất thú vị ha!”

Ngưu Nhị liếc nhìn A Mộc từ trên xuống dưới: “Cái này là đánh bạc, tiểu công tử mau trở về phòng đi, ha.”

A Mộc nhanh chóng móc túi: “Bạc ta có, ngươi dậy ta chơi như thế nào đi!”

Nàng nháy mắt, rõ ràng là một thiếu niên đần độn.

Ngưu Nhị cười hắc hắc: “Vậy thua tiền không thể đổi ý đâu nhé!”

A Mộc cũng cười, sau đó một canh giờ sau thỏa mãn thắng một túi bạc nhỏ đi ra khỏi gác xép.

Đương nhiên, nàng cũng không vui vẻ bao lâu, cúi đầu cầm vạc áo ôm bạc vụn trở về, vừa mới quẹo một cái liền đụng phải người, bạc vụn ào ào rơi đầy đất, Lý Dục đứng ở trước mặt, tranh cuộn trong ngực Trường Lộ cũng rơi xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.