Giông Tố Hóa Yêu Thương

Chương 3: Chương 3




Có người nói, cách tốt nhất để không bị tổn thương là hãy trốn tránh nó, tránh càng xa càng tốt. Nhưng cũng có người nói, muốn bản thân trưởng thành hơn, hãy chấp nhận đối mặt với nó.

Thành đô chiều tháng 8 một ngày hè, bầu trời u ám mang theo những cơn mưa bất chợt. Chính vì thế, tôi đãng trí và luôn quên mang theo áo mưa. Tôi dựng xe máy vào mái hiên của một quán tạp hóa đã đóng cửa, sát bên đại lộ X. Tôi nhìn giấy báo nhập học của Đại học A, lòng tràn ngập vui sướng. Thế nhưng...tôi chợt dấy lên nỗi lo lắng, thấp thỏm...

“Lên đấy rồi, thì hãy về nhà mà ở. Nhà mày ở đấy, chẳng tội gì phải lang thang bên ngoài!”

Mẹ tôi vừa múc canh vào bát tôi, vừa trầm giọng dặn dò tôi. Tôi buông bát xuống, tỏ ra khó chịu:

“Sao mẹ cứ bắt con về đó thế?”””

Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, khuyên nhủ:

“”Dù trái, dù phải, đó cũng là bố mày!””

Tôi lắc đầu, rút tay khỏi bàn tay của mẹ:

“”Mẹ quên là ông ấy đánh con dã man như thế nào sao? Cho dù có là tấm lòng từ bi cũng khó mà tha thứ được!””

Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ, bản thân tôi không kiềm chế nổi cái cảm giác ghê rợn của đêm mưa hôm ấy. Tôi không muốn tiếp diễn chuyện này, đẩy ghế ăn sang một bên, tức giận đi lên phòng.

“Mày không nghĩ cho mày, mày cũng phải nghĩ cho hai đứa em mày chứ. Nó một mình ở trên đó, liệu có an toàn không?””

Tôi khựng người lại, bước chân cũng dừng theo. Trong đầu tôi hiện lên những cái tát trời giáng vào má em gái tôi, rồi thì...tôi lắc đầu để khỏi nghĩ đến. Mẹ tôi nghẹn ngào nói tiếp:

“”Lý ơi, coi như mẹ xin con! Nghĩ cho em con đi, năm nay nó thi vào đại học rồi. Cứ để nó ở nhà một mình như vậy, mẹ sợ...!””

“”Mẹ đừng nói nữa!””

Tôi gắt lên, cắt ngang lời mẹ:

“”Con biết phải tự làm gì!””

Đó là nỗi chua xót không gì diễn tả nổi, chua xót đến uất ức, nghẹn ngào.

“”Bà ở đâu đấy? Lên Hà Nội chưa?

Tôi cầm máy thở dài não nề:

“Tao lên rồi!””

“”Đợi ở đấy! Tôi ra đón.””

Quỳnh nói với vẻ sốt sắng. Tôi vội ngăn nó lại:

“”Khoan đã! Mày có chắc ông bố không sống ở nhà đó nữa không?””

“”Ây da...chắc! Tháng trước mới về dọn dẹp đồ đạc, dắt theo thằng Khôi đi biệt tăm. Đến giờ chưa về. Chắc là dọn ra riêng sống với con bồ kia rồi!”

Tôi thở dài thườn thượt tắt máy. Tự dưng, nhớ đứa út quá.

Mưa vừa tạnh, giàn nho trước cửa bỗng xanh mơn mởn đến lạ, xanh đến độ, mướt như lụa đào. Tôi kê ghế ngồi trước hiên nhà, ngẩng mặt nhìn từng chiếc lá còn ướt đẫm những giọt nước long lanh, thỉnh thoảng, lại giỏ từng giọt xuống đất. Ngày trước, mẹ tôi trồng cây nho Ninh Thuận này, những mong nho mọc xum xuê, để tạo bóng mát cho chúng tôi nô đùa vào những chiều nắng gắt.

“”Bà làm gì mà ngồi đơ ra thế?””

Quỳnh ôm theo hộp xoài muối, kê ghế ngồi cạnh tôi, nó cũng ngước lên nhìn giàn nho giống tôi. Gương mặt nó vô cảm đến lạ:

“”Bao giờ tôi có đủ tiền rồi, sẽ thuê người chặt giàn nho này đi!”

Tôi giật mình, suýt chút nữa ngã ngửa ra sau. Tôi đạp vào chân nó:

“”Cấm mày nhé! Kỉ niệm của tao cả đấy!””

Quỳnh cười mỉa một cái:

“”Kỉ niệm cái con khỉ gì, toàn ám ảnh người khác!”

“”Đừng dại mà chặt đi! Sau này chết đói, còn có cái mà ăn.””

Quỳnh cắn một miếng xoài:

“”Toàn lo chuyện bao đồng!””

Lúc này, tôi mới để ý đến, tủ lạnh trong nhà mấy hôm nay làm gì có hoa quả, tự dưng nó móc đâu ra xoài để ướp?

“”Xoài ở đâu ra thế?””

Quỳnh vừa ăn, vừa trả lời:

“”Bạn trai tôi mua cho!””

Tôi kinh ngạc:

“”Mày có người yêu rồi á? Bao giờ vậy.”

Quỳnh bình thản trả lời:

“”Ở chỗ làm! Sao, kinh ngạc lắm à?””

Tôi lắc đầu nhìn nó:

“”Không! Tao không kinh ngạc. Tao chỉ thấy thương cho số phận đứa nào yêu phải mày thôi!””

“”Xùy!””

Quỳnh bĩu môi một cái:

“”Nghe nói trường bà học, có nhiều trai đẹp lắm!””

Tôi cào cào mớ tóc, không quan tâm lắm, chỉ “”Ừ”” một tiếng hết sức bình thản. Rồi tôi bỗng nhớ ra một triết lí của xã hội ngày nay, đem ra luận với em gái:

“”Trai càng đẹp, càng có vấn đề. Nên tao không tin tưởng, trên đời này còn tồn tại soái ca hoàn mĩ!””

“”Gặp người yêu tôi rồi, cái định lí của bà vất đi cho chó gặm là vừa!””

Tôi ôm lấy đầu ghế, tò mò đến độ thèm thuồng:

“”Nó tên gì? Nhà ở đâu...học ở đâu? Cao mét mấy. Da trắng hay đen...”

Quỳnh nườm tôi nổ đom đóm mắt:

“”Khiếp, hỏi gì mà như hỏi cung thế?””

“”Em rể tương lai, dĩ nhiên chị dâu phải quan tâm rồi!

Tôi gật đầu hài lòng với suy nghĩ trên. Lát sau quay ra, đã chẳng thấy em gái đâu. Trời lại đổ mưa rào. Tôi ngán ngẩm bốc một miếng xoài lên cắn vào mồm...

“”Đậu xanh! Xoài gì mà chua thế.””

Tôi nhổ miếng xoài ra tay, nhìn bóng lưng của Quỳnh đang khuất sau cửa nhà vệ sinh. Con bé này, chắc đang thực hiện chiến dịch giảm cân đây mà. Thật đúng là....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.