Gió Qua Rặng Mù U

Chương 55: Chương 55: Như những dòng sông




Cuộc đời con người như những dòng sông, đâu phải lúc nào mặt nước cũng phẳng lặng mà không nổi sóng! Dạo này, nhà ông Năm liên tục xảy ra những chuyện không ai ngờ tới! Người đời thường nói “con dại cái mang”, hẳn là như vậy, ông bà Năm buồn rầu và suy nghĩ rất nhiều nhưng ông bà vẫn mỉm cười, nhẫn nhịn bà con chòm xóm mặc dù người ta đồn thổi lời ra tiếng vào.

Từ ngày vợ chồng Thành ly thân, mỗi tháng Thành trở về nhà đưa tiền phụ giúp Ngọc nuôi con. Việc này khiến Diễm không cam chịu, Diễm muốn độc quyền người đàn ông đã có vợ con mà chính cô là kẻ chen chân. Buổi chiều khi cái nắng vừa tắt, chiếc xe hơi màu đen mới chạy tới đậu ngoài đầu cổng, Ngọc không lấy gì làm ngạc nhiên vì hai người vừa bước xuống xe đi vô nhà chính là Thành và Diễm. Thời gian đã làm phai dần tình cảm ba con. Bé Tấn Lực và Kiều My không còn ưa đòi ba của mình. Lần này tới nhà với mục đích Diễm muốn Thành phải cắt đứt hẳn mối quan hệ với Ngọc:

- Cô Ngọc! Đây là số tiền để cô thêm vô nuôi hai đứa nhỏ, giờ anh Thành không còn liên quan gì tới cô và cũng từ nay cô chủ động lo cho con cô, ảnh sẽ không tới nữa!

Diễm ném mấy xấp tiền trước mặt Ngọc, cô hành động như một cuộc trao đổi. Còn Thành thì chỉ đứng nhìn nhân tình hành sự với vợ mình. Ngọc lấy lại bình tĩnh, sau đó cô cầm mấy xấp tiền đưa lại cho Diễm:

- Cô cầm lại số tiền này đi, tôi không cần! Con tôi tôi nuôi!

Diễm nói những lời dè bỉu:

- Cô Ngọc, hay là cô chê ít? Số tiền này không ít đâu! Cô có thể lấy bớt ra mua mấy bộ đồ mà mặc, nhìn cô cũng rất đáng thương!

- Hai người đi đi. Tôi không cần!

Diễm thẳng lời hằn học:

- Cô là người không biết ơn người khác!

Ngọc im lặng mặc cho Diễm được nước lấn áp:

- Cô biết tiền vốn mở quán cà phê của cô là tiền ở đâu đổ vô không? Tiền của tôi, tiền của tôi đó, cô hiểu chưa? Đâu phải tôi vô tâm không quan tâm tới cuộc sống của cô và con cô? Tôi tạo điều kiện cho cô mà cô còn làm cho quán cà phê đóng cửa, cô để anh Thành phải lo lắng, ảnh muốn bỏ về Cái Nước đi ghe… Nhưng tôi còn nghĩ tới cái “tình”, cái “nghĩa” nên tôi đâu có bỏ mặc ảnh vất vả…

Người đàn ông đã từng thề non hẹn biển với vợ, hứa hẹn tương lai với các con, nhưng giờ lại dửng dưng vô tâm như một người xa lạ! Diễm cầm lại mấy xấp tiền cho vô giỏ xách của mình rồi nắm cánh tay Thành nói:

- Mình về thôi anh, loại người đói rỗng miệng mà còn sĩ diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.