Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh

Chương 8: Chương 8: Thử quần áo




Edit: @fanbaoyuan

***

Tô Mạt mới vừa ấn mở giọng nói nghe xong, còn chưa kịp hồi phục, Chu Dứu liền điện thoại truy giết tới, di động ở lòng bàn tay khẽ chấn động.

“Nhìn thấy tớ gửi cho cậu tin tức sao! Giang Kiến Hoan trở về nước!!”

“Ừ.” Anh thấp giọng trả lời một câu.

“Ừ? Ừ???” Chu Dứu ở đầu kia dường như khó có thể tin.

“Cậu là cái phản ứng này?!!”

“Tớ đã sớm biết.”

“Cậu biết... Hả? Cậu biết! --” Chu Dứu kịp phản ứng, đề cao một cái âm lượng, rất là tức giận.

“Cậu chừng nào thì biết đến? Cậu đã biết thế nhưng không nói cho tớ! Thật quá đáng Tô Mạt --”

“Cậu tốt đừng ồn ào.” Tô Mạt lời ít mà ý nhiều kết thúc lần trò chuyện này.

“Kéo đen.”

“Allo, Tô Mạt? Tô Mạt!”

Chu Dứu nghe trong di động truyền đến âm thanh đô đô, trừng lớn đôi mắt, tin tức lập tức oanh tạc, giây tiếp theo, khung chat cho thấy một nhóm nhắc nhở.

【 Đối phương đã bật tính năng xác nhận bạn bè, bạn đã không còn là bạn bè của anh ấy. Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước, sau khi xác minh được thông qua, mới có thể tiếp tục trò chuyện.】

Ngọa tào!

Chu Dứu kìm lòng không được lại xổ ra câu nói tục.

Vẫn như cũ là phòng chờ máy bay an tĩnh.

Tô Mạt buông thõng mắt nhìn chằm chằm tấm hình trong di động, phóng đại lại thu nhỏ lại, ánh mắt rơi ở trên thân hai người kia thật lâu chưa từng dời đi, cuối cùng tầm mắt lướt qua khóe miệng Giang Kiến Hoan có chút giương lên, dừng lại tại trên mặt Thẩm Tại Hỉ.

Thời điểm nghỉ hè đại học năm nhất là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Tại Hỉ.

Khi đó anh cùng Giang Kiến Hoan đã ở bên nhau nửa năm.

Nhiều năm trôi qua, Tô Mạt vẫn như cũ nhớ rõ, lúc người đàn ông thong dong này đứng ở trước mặt anh mỉm cười chắc chắn, tiếp theo hướng anh vươn tay, lễ phép gật đầu.

“Chào cậu, tôi là Thẩm Tại Hỉ, anh trai hàng xóm của Kiến Hoan.”

...

“Tên của chúng tôi từ khi sinh ra chính là một đôi.”

Câu phảng phất này anh ta không chút để ý nói ra, ở trong lòng Tô Mạt cắm rễ mấy năm, biến thành một cái cây nhổ không được, gai không tan nát.

-

Liên quan tới bản thảo thiết kế, Giang Kiến Hoan nhận được thông báo của Lý Táp, lúc sau tiến độ công việc liền làm từng bước đi phía trước.

Mặc dù Tô Mạt nguyên lời nói nghe cũng không tốt như vậy, nhưng không phủ nhận sự tình thuận lợi tiến triển.

Kiểu dáng Tô Mạt xác định không có vấn đề, nội bộ thiết kế lại trải qua mấy vòng thẩm tra, cuối cùng tiến vào chế mẫu bản vẽ thiết kế.

Giang Kiến Hoan dùng thử mấy loại vải dệt, đều không quá hài lòng, đem chính mình ngâm ở bên trong phòng làm việc, ngay cả tóc đều chẳng muốn quản lý, dây thun đột nhiên hỏng về sau tùy ý tìm miếng vải vụn cột lại, chợt nhận ra là giống phụ nữ chờ may vá thời trước.

Nhà thiết kế chính mình cũng có thể làm quần áo, đây là kiến thức cơ bản, đặc biệt là các nhãn hiệu cao cấp định dạng trang phục đều cơ hồ là chế tạo thủ công, đối với chuyên gia thiết kế thời trang yêu cầu rất cao.

Toàn bộ hành trình Giang Kiến Hoan không có mượn tay người khác, từng đường kim mũi chỉ đều là tự mình xử lý hoàn thành.

Vùi đầu trong công việc thời gian trôi qua thật nhanh, thành phẩm quần áo ra ngày ấy, cô không kịp chờ đợi mà liên hệ Lý Táp.

“Tô Mạt gần đây không ở trong nước a, anh ấy đi ra nước ngoài.”

“A.” Giang Kiến Hoan nhíu mày khó xử.

Cô muốn nhìn quần áo được mặc trên người anh hiệu quả như thế nào, có cần hay không phải điều chỉnh làm lại một chút.

Bình thường loại tình huống này đều là do người mẫu tới hoàn thành, nhưng này tất cả trang phục là dựa theo kích thước và yêu cầu của Tô Mạt mà làm, tìm thăn hình người khác giống như cũng không quá phù hợp.

“Vậy anh ấy lúc nào trở về?”

“Cái này không ai xác định.” Lý Táp sau một lát lại hồi phục.

“Tôi giúp cô đi hỏi một chút.”

Giang Kiến Hoan tại đầu này thấp thỏm chờ đợi, cũng may Lý Táp rất nhanh liền tới đưa tin tức, cô nhanh chóng ấn mở.

“Tô Mạt hai ngày nữa sẽ về nước.”

Hẹn xong thời gian, Giang Kiến Hoan nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng nghĩ tới hai ngày cuối cùng kia trong điện thoại, trong lòng có hơi căng thẳng.

- - đây chỉ là công việc yêu cầu mà thôi.

Đã xây dựng tâm lý qua vô số lần lại lần nữa kích hoạt.

Cô từ trước đến nay là cái người học được thích ứng mọi hoàn cảnh, cho dù tốt lại xấu, thời gian dài trải qua nhiều hơn vài lần, cũng liền quen thuộc chết lặng.

Đây là cuộc sống dạy cho cô.

Tô Mạt lần này đi ra nước ngoài thời gian khá dài, nghe nói là học tập, giống như ở nước ngoài cũng có một bộ phận công việc.

Giang Kiến Hoan là trong lúc vô tình xoát Weibo nhìn thấy bản tin, anh tuyên bố đơn khúc mới, là một bài hát toàn lời tiếng Anh, đứng thứ ba bảng danh sách nước ngoài, Triệu Chiêu điên cuồng ở phía dưới chuyển phát bình luận tán thưởng, thuyết minh hoàn mỹ gọi là fan não tàn.

Triệu Chiêu là bạn thuê cùng phòng với cô khi ở nước ngoài, một cô gái Hoa kiều, nguyên quán Sơn Đông, ba mẹ ở phố người Hoa mở ra một cái nhà nghỉ nhỏ.

Giang Kiến Hoan đi ngày ấy, Triệu Chiêu cố ý sáng sớm đem cô đưa đến sân bay, hai người cuối cùng ôm, đoạn kết thúc này dài đến hai năm quan hệ bạn thuê cùng phòng.

Cho dù như vậy, Giang Kiến Hoan cũng chưa bao giờ hướng cô nàng thổ lộ qua có quan hệ với Tô Mạt một chữ.

Bởi vì đoạn ký ức trong lòng cô là đã khóa lại ngăn tủ, mặc cho chồng chất ở trong góc lẳng lặng bị bóng tối bao trùm. Giang Kiến Hoan không dám đánh mở nó.

-

Bất quá một tháng không gặp, cảm xúc trong mắt Tô Mạt giống như so trước đó nhìn thấy càng thêm sâu hối, Giang Kiến Hoan lại có loại cảm giác ẩn ẩn không dám cùng anh đối mặt.

Đem quần áo từng cái cẩn thận lấy ra, đều là dùng giá áo xếp xong ủi thẳng, Giang Kiến Hoan lấy ra nguyên bộ đưa cho Tô Mạt.

“Anh trước thử cái này một chút.”

Là một kiện trường khoản áo khoác cùng tuyến áo mỏng, phần quần phối hợp màu sáng, vừa vặn lộ ra mắt cá chân.

Tô Mạt đánh giá quần áo trong tay một chút, thần sắc có chút không hiểu.

“Cô làm?” Ngay lúc đó bản vẽ anh từng thấy đều nhìn kỹ, nhưng mà vật thật cầm trên tay vẫn như cũ có loại cảm giác kì lạ khó nói lên lời.

Mặt bằng cùng lập thể khác nhau, còn có khác biệt vải dệt mang đến hiệu quả.

Đồ vật thật sự xuất hiện tại trước mắt anh khó thể tưởng tượng là vẽ ở trên giấy.

Hơn nữa tuy rằng thực không muốn thừa nhận.

Nhưng Tô Mạt rất thích.

Đơn giản, sạch sẽ, độc đáo.

Người chế tạo chúng nó phảng phất biết suy nghĩ đáy lòng của anh, mỗi một chi tiết nhỏ đều làm anh thỏa đáng hài lòng.

“Ừm.” Giang Kiến Hoan thấp giọng đáp lời.

“Nhóm đầu tiên là tôi tự mình làm, chờ chính thức đầu nhập sản xuất sau sẽ có máy móc gia công.”

Bỏ qua trong lòng một đám vui sướng, Tô Mạt giống như không chút để ý hỏi.

“Đó là chỉ về sau sẽ có rất nhiều người giống tôi mặc cùng bộ đồ?”

Giang Kiến Hoan sửng sốt, trả lời.

“Ban đầu là nói lần hợp tác này thiết kế sẽ làm nhãn hiệu sản phẩm mới cùng nhau đẩy ra, bất quá sẽ có hạn lượng đem bán, cùng người mặc hẳn là không nhiều lắm...”

Tô Mạt từ chối cho ý kiến, chỉ là nhàn nhạt rũ mắt xuống, trong tay xách theo quần áo đi bên trong phòng.

Phòng làm việc của anh bên trong còn có một cái phòng nghỉ ngơi ở giữa, vừa vặn có thể dùng để thay quần áo, Lý Táp cùng Giang Kiến Hoan đều chờ ở bên ngoài, chỉ chốc lát, cửa mở ra.

Tô Mạt vẫn như cũ mang dép lê vàng nhạt, chỉ là thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rõi lộ ra tia lãnh đạm y nguyên, khóe mắt là hững hờ tùy ý, áo khoác rộng rãi theo anh nện bước đi lại hơi hơi giơ lên góc áo, bên trong dựng tuyến áo mỏng mơ hồ phác hoạ ra vòng eo của anh, phía dưới là cùng loại âu phục phần quần khoản sáng màu, ở ống quần chỗ có hơi thu nạp.

Giang Kiến Hoan nhìn một chút, đi qua ngồi xổm bên chân anh, cực kỳ tự nhiên thay anh đem ống quần xăng hơi dài kéo lên một ít.

“Số đo vừa vặn.” Cô quan sát mấy giây, nghiêm túc gật đầu, Lý Táp ở một bên cực lực phụ họa, nhịn không được hưng phấn đến vỗ tay.

“Quá đẹp rồi, ông chủ! Bộ quần áo này rất thích hợp với anh!”

Tô Mạt bất động thanh sắc liếc cậu ta một cái.

“Chẳng lẽ trước kia quần áo tôi đều không thích hợp sao?”

“Ách.” Lý Táp ngoan ngoãn ngậm miệng.

Giang Kiến Hoan không có chú ý giữa hai người gợn sóng, chỉ là cẩn thận kiểm tra quần áo chi tiết, xác định không có vấn đề lớn về sau, tiếp lấy đưa cho Tô Mạt bộ thứ hai.

Một loạt quần áo thử xuống hết, hao tốn không ít thời gian, Tô Mạt thần sắc nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ, Giang Kiến Hoan cực lực dùng góc độ chuyên nghiệp đi cân nhắc anh, lại nhịn không được nhiều lần bị hấp dẫn.

Không thể không nói, mỗi bộ quần áo đều rất thích hợp với anh, đặc biệt là kiện áo khoác màu xanh bạc hà kia, Tô Mạt khi mặc nó đi ra, Giang Kiến Hoan bóp lấy trong lòng bàn tay, ép buộc chính mình vài giây, mới chậm chạp dời ánh mắt.

Lúc sau mỗi phút mỗi giây càng giống như là dày vò.

Giang Kiến Hoan thay anh sửa sang lại góc áo, áo sơ mi, kiểm tra kích cỡ. Có đôi khi Tô Mạt trong lúc lơ đãng một cái động tác thật nhỏ, đều có thể làm cho trong lòng cô run lên.

Quá thảm rồi.

Nhiều năm trôi qua, anh đối với cô hấp dẫn chẳng những không có giảm bớt, ngược lại bởi vì đã từng thân mật mà trở nên càng thêm khắc sâu.

Tô Mạt bị che dấu ánh hào quang hiện giờ đã phát huy ra đến vô cùng tinh rế, từng thuộc về cô độc nhất vô nhị bị càng ngày càng nhiều người biết được.

Anh càng lóng lánh, mà cô đã ngã vào bụi bậm.

Không, vốn dĩ nguyên bản đã bình thường không có gì lạ, bây giờ càng là chôn vào trong bụi đất.

Giang Kiến Hoan vuốt phẳng nếp gấp nhăn thật nhỏ trên quần áo anh, đầu ngón tay trượt xuống, truyền đến tia ý lạnh.

“Bộ này cũng đẹp mắt, ông chủ thật sự quá soái rồi! Giang tiểu thư cô thật lợi hại.” Lý Táp vẻ mặt tươi cười hương cô giơ lên ngón tay cái, Tô Mạt lần này chưa có hoàn hồn về, chỉ là tròng mắt nhìn xem Giang Kiến Hoan, mím môi không nói.

Cô thay anh quản lý tốt âu phục, lui ra phía sau hai bước cẩn thận chu đáo dò xét, lông mày từ đầu đến cuối ngưng lại, giây lát, chần chờ lên tiếng.

“Áo sơ mi có phải hay không có điểm rộng rãi.”

“Không có a.” Lý Táp nghe vậy cũng lại lần nữa nghiêm túc nhìn mấy lần, mặc dù là có điểm lỏng lẻo như vậy, bất quá đây không phải phạm vi bình thường sao?

“Tôi cảm thấy rất tốt.” Anh hoang mang nói.

Bởi vì âu phục là khoản ôm thân, đối với áo sơmi bên trong kích cỡ yêu cầu càng nghiêm khắc, Giang Kiến Hoan nhìn chằm chằm chỗ vòng eo hơi rộng rãi kia, lâm vào trầm tư.

Theo lý thuyết, nếu như số đo không có vấn đề, là sẽ không xuất hiện dạng bại lộ như vậy.

Ánh mắt Giang Kiến Hoan tại trước người Tô Mạt lưu luyến xong, về tới trên mặt anh, tao nhã cẩn thận vài giây, mới chần chờ nói.

“Anh gần nhất... Có phải hay không gầy?”

“A --” Lý Táp kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Mạt, một lát, bừng tỉnh đại ngộ phụ họa.

“Bị cô nói kiểu như vậy, tựa như là có một chút.”

“Gần nhất ở nước ngoài khẳng định lại là không có ăn cơm thật ngon, bận rộn cũng không đoái hoài tới nghỉ ngơi, ai, như vậy sao có thể không gầy...”

Lý Táp ở một bên lải nhải, Tô Mạt trong mắt có chút cảnh cáo nhìn chằm chằm cậu ta, Giang Kiến Hoan phản xạ có điều kiện nhớ tới sự tình lần trước phát sốt, lại liên tưởng đến Lý Táp nói hắn thường đói xong chóng mặt ở nhà, không khỏi nhìn anh một cái.

Phát giác được ánh mắt của cô, Tô Mạt tầm mắt phóng lại đây, Giang Kiến Hoan nhanh chóng dời mắt đi.

“Áo sơ mi này tôi lấy về lại sửa đổi một chút đi, cái khác đều không có vấn đề, chủ yếu là áo sơ mi này khoản đối số đo yêu cầu quá cao, không thay đổi một chút chỉnh thể nhìn không có hiệu quả tốt.” Giây lát, cô như thường nói.

“Được.” Tô Mạt hơi gật đầu một cái, đi vào đổi quần áo.

“Giang tiểu thư, tôi đưa cô đi.” Giang Kiến Hoan chỉnh lý tốt chuẩn bị trở về, Lý Táp ở một bên nhiệt tình mở miệng, cô vội vàng khoát tay.

“Không cần, tôi đều đến mấy lần.”

“Không sao tôi thuận tiện đi ra ngoài.”

“Vậy được.”

Hai người đi tới cửa, Lý Táp ở phía trước, Giang Kiến Hoan lạc lại một bước, nhìn qua phía sau Tô Mạt đứng ở bên trong cánh cửa, cô do dự hai giây, vẫn là nhịn không được nhẹ giọng mở miệng.

“Bình thường vẫn là phải chú ý nhiều một chút, đúng giờ ăn cơm.”

“Cảm ơn Giang tiểu thư quan tâm.” Tô Mạt thần sắc không gợn sóng, bình tĩnh đáp..

- HẾT CHƯƠNG 8 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.