Giếng Cạn

Chương 16: Chương 16




[47]

….

Khi tôi nhìn thấy Lương Dã trong nước nói ra lời non nớt lại chân thành này, nước mắt bỗng nhiên không hề có dấu hiệu mà rơi xuống, cứ như vậy nhỏ giọt xuống mặt nước dập dềnh, chua xót đến gần như tôi không thể hô hấp.

Bởi vì tôi đã hoàn toàn nhớ tới hết thảy.

[48]

Ngày đó sau khi lão già điên rời khỏi đây, không lâu lắm liền khiêng một phụ nữ đã hôn mê trở về. Lão ném người phụ nữ kia qua một bên, móc ra tấm hình cũ từ trong ngực cẩn thận đối chiếu, sau đó thở dài tiếc nuối, lại khiêng người phụ nữ này ra ngoài.

Tôi nhìn theo bóng lưng của lão, lại nhìn về phía cái giếng cạn dường như mang theo vệt máu cách chúng tôi không xa, rốt cuộc hiểu rõ.

Lão là muốn tìm một người phụ nữ tương tự vợ lão, đem bà cùng bọn tôi hiến tế cho cái giếng cạn đã từng cắn nuốt vợ con lão; mà khoảnh khắc người phụ nữ kia được tìm thấy, chính là lúc tôi cùng Lương Dã mất mạng nơi đáy giếng.

Lão già điên nhốt tôi cùng Lương Dã tại sân nhỏ cũ nát không có ánh mặt trời này trọn vẹn một tuần lễ, trong lúc đó không cho chúng tôi chút đồ ăn gì, chỉ lo bận rộn ra ngoài tìm kiếm bóng hình tương tự người vợ đã mất của mình. Mà tôi cùng Lương Dã sau khi ăn sạch đồ ăn vặt trong cặp sách, lại chỉ có thể chịu đựng buồn nôn tìm kiếm chút đồ có thể nuốt xuống trong bãi rác gần đó, thật mau hai người đều sốt cao, cũng không còn sức lực dư thừa giãy giụa xiềng xích dưới chân.

Đây đối với hai đứa nhỏ tám tuổi cùng mười tuổi mà nói, căn bản là tra tấn của tinh thần cùng thể xác.

Chính vì nguyên nhân đó, khi lão già điên kia rốt cuộc khiêng về người phụ nữ giống với người vợ đã khuất của lão nhất, không chút do dự ném bà xuống giếng cạn, lại cười hắc hắc đi về phía bọn tôi, tôi tinh thần chỉ tốt hơn Lương Dã một chút đã gần như cuồng loạn:

“Ông không được qua đây! Cút xa một chút!”

Lão ngoảnh mặt làm ngơ lời khóc rống của tôi, dễ dàng dùng một tay nhấc tôi lên, tay còn lại nhấc Lương Dã đã lâm vào nửa hôn mê, sải bước đi đến bên cạnh cái giếng cạn.

Tôi sợ hãi đến cả người run rẩy kịch liệt, khát vọng cầu sinh khiến tôi hét lớn ở bước ngoặt cuối cùng:

“Lão già điên chết tiệt, ông rõ ràng chỉ có một đứa con, tại sao phải bắt cả hai đứa nhỏ chôn cùng với nó!”

Sau khi khàn giọng hô lên những lời này, tôi cũng gần như cam chịu số phận buông tha cho giãy giụa; nhưng ai biết lão già điên kia rồi lại bỗng dưng sững sờ, nhìn tôi lại nhìn Lương Dã một chút, bộ dạng như có điều suy nghĩ, dường như cảm thấy tôi nói rất có lý.

Thời điểm Lương Dã tỉnh lại trong cơn hôn mê, sắc mặt vốn đã bị dọa đến tái nhợt; nhưng trong nháy mắt nhìn thấy tôi lại bình yên rất nhiều, giãy giụa liền muốn dựa đến gần tôi.

[49]

Tôi lau nước mắt vẫn còn chảy trên mặt, cổ họng khô khốc đến chỉ toàn là vị tanh của rỉ sắt, muốn phát ra thanh âm, lại chỉ có thể nhìn thấy trong màn ảnh Giang Sâm mười tuổi khóc lóc chỉ về phía Lương Dã nói:

“Cậu ấy! Cậu ấy mới giống con của ông! Thả tôi! Tôi phải về nhà!!”

[50]





Khoảnh khắc Lương Dã rơi xuống giếng, ngày ấy lớp trưởng mắt thấy tôi cùng Lương Dã bị lão già điên bắt cóc, cuống quýt chạy đi tìm người lớn báo cảnh sát, lại theo đội điều tra tìm được nơi này bởi vì quy hoạch bị gác lại mà bỏ hoang.

Cùng lúc với cảnh sát phá cửa xông vào cứu chúng tôi, Lương Dã cũng đã bị lão ném xuống dưới, chỉ kịp giành lại tôi đang không ngừng khóc thét ở trong tay lão ta.

Người phụ nữ trong giếng bị thương nặng, mà Lương Dã lúc rơi xuống giếng phần đầu vừa lúc đụng phải đá, lập tức không còn hô hấp.

Lớp trưởng nói sau ngày đó tôi sốt cao trọn vẹn một tuần, mỗi ngày tỉnh lại sẽ khóc, sau khi tan học đến thăm tôi thì chỉ kéo tay cậu khóc không ngừng, nói là mình hại chết Lương Dã, rồi sẽ có một ngày Lương Dã tìm đến kẻ nhát gan tôi đây để lấy mạng.

Nhưng sau khi hết sốt, có lẽ là tiềm thức tự bảo vệ mình, tôi hoàn toàn quên hết chuyện này, tựa như đem nỗi sợ ở chỗ sâu nhất trong lòng hoàn toàn cắt bỏ, khôi phục bộ dạng bình thường đến trường; mà chủ nhiệm lớp cũng theo quyết định ở phía trên nói với mọi người Lương Dã đã chuyển trường rời đi, chuyện này ngoài lớp trưởng cũng không ai biết được.

Về sau cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, sân sau nhà tôi bỗng nhiên nhiều hơn một cái giếng.

Lại hai mươi năm sau đó, một thanh niên xinh đẹp máu tươi dầm dề bò ra từ miệng giếng, nhanh chóng chiếm cứ cuộc sống của tôi.

………………………………

Sói: Sự thật đau lòng đau lòng đau lòng T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.