Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 217: Q.5 - Chương 217: Thói quen nhẫn nại




Kiều Na và Phương Thiệu Hoa sống chung.

Phụ nữ có đôi khi hi vọng mình có thể tạm thời ngu ngốc một chút, giống như một con dao sắc bén chỉ cần để bên ngoài gió mưa sẽ dễ dàng rỉ sét. Kiều Na không biết đầu của mình bị cái gì, dù sao đồng ý cũng đã đồng ý rồi, lại còn đi “già mồm cãi láo” cũng không phải là tác phong của cô.

Người đầu tiên phát hiện hai người bọn họ sống chung chính là Tiền Phong.

Sau khi kết hôn với Chu Hiểu Đồng, hắn ta liền hạn chế đến những quán bar. Trong nhà Phong Kính lại có bốn người rồi, không còn cái khe hở nào cho hắn cắm đầu vào nữa luôn. Thế cho nên Tiền Phong “miễn cưỡng” kéo Phương Thiệu Hoa đến quán bar uống rượu.

Không ngờ hôm đó khi hắn gõ cửa, cánh tay thủ thế chuẩn bị thụi một đấm vào người Phương Thiệu Hoa thì… người đứng trước mắt mình không là Phương Thiệu Hoa, mà là Kiều Na. Móng vuốt của Tiền Phong co rụt lại, vội vàng thu tay về, dụi dụi mắt.

Thật sự là Kiều Na!

Phương Thiệu Hoa đang tắm, nửa mình dưới quấn khăn tắm đi ra, mái tóc còn nhỏ giọt nước. Cảnh tượng này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu ái muội.

Tiền Phong như thấy quỷ, đôi mắt hoa đào trừng to như hai chiếc dĩa nhìn Kiều Na, lại nhìn sang Phương Thiệu Hoa, sau đó hắn ta đưa tay che mắt bịt tai, nói: “Mình không thấy gì cả, cái gì mình cũng không thấy, hai người cứ tiếp tục đi, gặp lại sau nhá, ha ha…”

Phương Thiệu Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay kéo Tiền Phong trở về: “Thần kinh, đang nghĩ bậy cái gì thế?”

Ánh mắt đầy nghi ngờ của Tiền Phong nhìn hai người, cười hắc hắc: “Thiệu Thiệu, rất hân hạnh rủ cậu đi uống rượu, được không?”

Phương Thiệu Hoa lấy chiếc áo vắt trên thành ghế, kéo Tiền Phong ra ban công uống rượu.

Xoay người, Kiều Na mơ hồ nhìn thấy sau lưng hắn có cái gì đó, nhưng trong nháy mắt đó, Phương Thiệu Hoa đã khoát áo vào người.

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy hình như mình đã nghĩ nhiều, sau đó xoay người lên lầu. Bởi vì mang thai cho nên cô rất dễ buồn ngủ, giống như có ngủ bao nhiêu cũng không đủ. Trong mơ, cô cảm thấy tay chân nặng trình trịch, bắp chân tê dại, đau đến cả người đầy mồ hôi.

Cô há miệng thở dốc, muốn lên tiếng, nhưng cố gắng bao nhiêu lần cũng không phát ra thanh âm, đành cố gắng nhẫn nhịn.

Trong bóng đêm, một đôi tay xoa nắn bắp chân của cô, giúp cô xoa nắn rơi bị chuột rút. Đôi tay rất lớn, lại rất ấm, cơn đau dần dần biến mất. Mà chủ nhân của hai bàn tay đó, không cần phải nói Kiều Na cũng biết là Phương Thiệu Hoa.

Đau đớn chậm rãi biến mất, Kiều Na thở phào một hơi.

Trong bóng đêm đó, giọng nói của Phương Thiệu Hoa mang theo bất đắc dĩ: “Cô không thể…” Nói một nửa, lại im lặng. Hắn biết có nói cũng như không, người phụ nữ này không bao giờ chịu thua một ai.

Kiều Na biết hắn muốn nói cái gì, nhưng đó đã là thói quen được tích lũy ba mươi năm của cô. Từ nhỏ đến lớn không ai nói cho cô biết, Kiều Na cô có thể nghỉ ngơi, Kiều Na cô có thể tựa vào bả vai ai đó. Thế nhưng cô đã có được một bài học, không ai có thể để cho cô dựa vào, cho dù có cực khổ ra sao cũng tự mình chịu đựng. Mà một cái chuột rút nho nhỏ cũng không phải là rất đau, cô chịu được.

Thế nhưng lúc này đây, trong lòng cô bỗng nhiên có một sự dao động nho nhỏ, nhưng rất nhanh đã bị dằn xuống.

Phương Thiệu Hoa cảm thấy người phụ nữ này chính là một tảng đá. Hắn nhíu nhíu mày, nhét tay chân Kiều Na vào chăn, miệng lại phun ra một chữ duy nhất: “Ngủ!”

Ngày hôm sau, không để ý để sự phản đối của Kiều Na, Phương Thiệu Hoa tự mình “áp giải” cô đến bệnh viện.

Bác sĩ bảo thiếu dinh dưỡng, sau đó kê một loạt thuốc bổ cho cô, một ngày uống hai lần, còn phải hạn chế làm việc. Kiều Na cứ ngạc nhiên nhìn Phương Thiệu Hoa.

Phương Thiệu Hoa liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó mở cửa xe: “Đừng nghĩ rằng tôi quan tâm cô. Tôi chỉ là vì con của tôi thôi”

Kiều Na đứng sau lưng hắn, nhìn thế nào cũng thấy tên đàn ông này quá ấu trĩ.

Phương Thiệu Hoa xem như cũng rất biết chăm sóc. Mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều nhìn chằm chằm Kiều Na, khi nào thì nên ăn cơm, cái gì nên ăn cái gì thì không nên, khi nào thì uống thuốc bổ, khi nào thì uống canh bổ, khi nào thì ngủ, kiên quyết không cho Kiều Na đến công ty, mười giờ tối đều phải lên giường đi ngủ.

Đối với lần này, Kiều Na quả thật chịu không nổi nhưng Phương Thiệu Hoa đều có một cái lý do rất lớn, đó là: Vì con của tôi!

Nửa tháng sau, Phương Thiệu Hoa cùng Kiều Na đồng thời nhận được một tấm thiệp mời, chính là lễ kết hôn của đại thiếu gia nhà thị trưởng cùng vị hôn thê.

Phương Thiệu Hoa nhíu mày “Là người tình cũ của cô”

Kiều Na nhếch đôi môi đỏ mọng cười tươi, nói: “Tôi tin rằng nếu Phương thiếu cũng đến bữa tiệc này sẽ gặp lại không ít người tình cũ đó”

Hai người nhìn nhau hơn mười giây, đánh ngang tay đều tự mình đánh trống lui bình. Phương Thiệu Hoa muốn đi, tham dự tiệc của những người nhà cao cửa rộng như thế này, hắn bỏ mặt mũi ra cũng không tiếc. Mà Kiều Na thì cũng vui vui vẻ vẻ đến xem kịch. Đã nhận được thiệp mời, nếu không đi thì người khác còn tưởng rằng cô rút lui. Người gửi thiệp mời này cho cô, đúng là vị hôn thê của Chung Kình.

Kiều Na này, chưa bao giờ bị người ta sỉ nhục mà không đánh trả lại!

Ngày diễn ra hôn lễ, vị hôn thê kia của Chung Kình mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh, đắc chí nhìn cả sảnh đường.

Cô ta là muốn Kiều Na nhìn cho rõ, người cuối cùng gả cho Chung Kình chính là cô ta, hồ ly tinh chưa bao giờ có kết quả tốt. Thế nhưng cô ta không ngờ, Kiều Na thật sự đến đây. Đến rồi thôi đi, còn mặt một chiếc váy vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài vén nhẹ sau ót, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt trong trẻo, cùng với nụ cười như có như không trên mặt, hoàn toàn thu hút ánh nhìn của những gã đàn ông nơi đây.

Thật ra là Kiều Na cố ý. Vị hôn thê này không phải là muốn làm xấu mặt cô sao? Kiều Na cô có một quy tắc làm người thế này: Người không phạm ta, ta cũng không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta đương nhiên không để yên!

Ánh mắt của Chung Kình cũng đều đặt trên người Kiều Na, lập tức lại biến thành thương tâm. Bởi vì cánh tay Kiều Na đang khoác lên khủy tay của Phương Thiệu Hoa, một màu đen Tây phục cùng một váy đỏ kiều diễm, đây rõ ràng là một đôi “bích nhân” (1) do thượng đế tự tay tạo ra.

(1) Bích nhân: Bích trong ngọc bích. Ý nói hai anh chị rất đệp đôi ợ…

Phương Thiệu Hoa không ngừng gật đầu chào hỏi với vài người bên trong, đồng thời cũng nói nhỏ bên tai Kiều Na: “Người tình cũ cưới người khác, tổng thanh tra Kiều cảm thấy thế nào?” Hắn vốn là muốn chọc cười một chút, nhưng lời nói này nghe vào tai lại có một cảm giác ghen tuông.

Kiều Na nhếch nhẹ chân mày, sảng khoái nói: “Cũng không tệ lắm. Nếu như có thể gặp lại người mình mến mộ, đương nhiên là không tồi rồi. Phương thiếu có cảm thấy thế không?”

Phương Thiệu Hoa nhìn đôi mắt xinh đẹp cùng đôi môi đỏ mọng của cô, trong lòng không hiểu sao lại có một cỗ tức giận mơ hồ.

Buổi hôn lễ này rõ ràng rất kỳ lạ, ánh mắt của Chung Kình luôn đặt trên người Kiều Na. Nếu không nhờ vị phu nhân của thị trưởng kia ra tay, buổi hôn lễ này có thể sẽ không thể tiến hành xong.

Kiều Na đứng một bên uống rượu xem cuộc vui. Ly rượu chưa uống được một nửa đã bị Phương Thiệu Hoa đoạt lấy, đổi lại thành một ly nước chanh.

Vốn tưởng rằng buổi lễ sẽ nhanh chóng kết thúc, không ngờ lại chính Chung Kình ra tay phá hủy. Thời điểm trao nhẫn kết hôn, Chung Kình bỗng nhiên ném nhẫn đi, nói: “Tôi không kết hôn!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn ta chạy nhanh đến chỗ Kiều Na, nói: “Người tôi yêu không phải là cô ta, mà là Kiều Na!”

Kiều Na theo bản năng nhìn Phương Thiệu Hoa, sắc mặt hắn xanh mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.