Giang Sơn Bất Hối

Chương 5: Chương 5: Vặn Vẹo




Tuấn mã chạy hồi lâu, chăn bông trùm kín đầu Nhan Phá Nguyệt bị xốc lên.

Nàng thở hắt một hơi dài, nhưng tầm mắt cũng không được mở rộng, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào dưới bụng ngựa trơn tuột, mặt đất không ngừng lướt qua.

Nàng rất phiền muộn.

So với Nhan Phác Tông lúc nào cũng thương hoa tiếc ngọc, tên Trần Tùy Nhạn này có vẻ thô lỗ hơn rất nhiều. Nàng như một cái bao tải nhỏ lắc lư trên lưng ngựa, vừa buồn nôn vừa váng vất.

Nửa canh giờ sau, nỗi đau khổ của nàng rốt cuộc cũng tạm dừng.

Trần Tùy Nhạn “Huu” lớn một tiếng, con ngựa khẩn cấp thu móng đứng lại. Thân thể Nhan Phá Nguyệt đập mạnh vào trên cổ ngựa, mắt thấy thân mình sắp văng ra ngoài, lại bị một bàn tay to chụp trở về, ném trở lại lưng ngựa, đè xuống.

Nhan Phá Nguyệt thiếu chút nữa đã thành người bay, hồn vía còn chưa về hết. Nàng thở phì phò dồn dập, cho dù không thể ngẩng đầu, nàng cũng có thể cảm nhận xung quanh toàn là ánh lửa, còn có tiếng vó ngựa vang lên.

Bọn họ bị bao vây.

Một con ngựa “lộc cộc lộc cộc lộc cộc” chậm rãi đi ra, Nhan Phá Nguyệt nghe được lòng không khỏi thấp thỏm.

“Nguyệt nhi có khỏe không?” Giọng nói quen thuộc, trầm thấp an định, phảng phất như đang cùng Trần Tùy Nhạn nói chuyện bình thường trong nhà.

Eo Nhan Phá Nguyệt bị Trần Tùy Nhạn xách lên, đặt ngồi thẳng trên lưng ngựa. Hắn ôm lấy eo nàng từ phía sau, trầm giọng nói: “Đại nhân, xin hãy rút lui ám vệ.”

Nhan Phá Nguyệt ngơ ngẩn nhìn phía đối diện, chỉ thấy xung quanh toàn là ánh đuốc, chí ít có hơn hai mươi kỵ binh. Bọn họ hoàn toàn bị bao vây.

Nhan Phác Tông chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng cùng một cái cẩm bào màu đen khoác bên ngoài. Quần áo và mái tóc dài so với nàng càng hỗn độn hơn, đôi mắt phượng đen dài, sâu không thấy đáy nhìn nàng chăm chú, gương mặt tuấn mỹ phảng phất bị hàn khí bao phủ, dưới ánh lửa trong đêm đen không khỏi phát ra cảm giác thâm trầm lạnh lẽo.

Hắn nhìn nàng, thúc ngựa tiến về phía trước một bước.

“Khoan đã!” Trần Tùy Nhạn bỗng nhiên cười nói: “Nếu đại nhân tiếp tục tiến lên phía trước, mạt tướng tất nhiên không đủ sức chống cự, vậy thì đành để quận chúa tuẫn táng theo vậy.”

Hắn rút “Soạt” một thanh trường đao sáng loáng từ trên yên ngựa, nhẹ nhàng kề lên cổ Nhan Phá Nguyệt.

Nhan Phác Tông ghìm cương ngựa, hàn ý trong đôi mắt tối tăm mỗi lúc một dày nặng. Binh sĩ phía sau hắn cũng ngừng thở, không ai dám hít sâu.

Nhan Phá Nguyệt thân là con tin, không chỉ không có năng lực thay đổi cục diện, thậm chí tự cứu bản thân cũng không làm được. Nàng chỉ có thể giương mắt nhìn, đợi hai nam nhân này quyết định vận mệnh của mình.

Chính bởi vì không tài không sức, ngược lại xem ra nàng vô cùng bình tĩnh. Điều kỳ diệu là, khi thấy Nhan Phác Tông bó tay tự nhiên lại có chút hả hê.

Hai bên đang giằng co, chợt nghe một tiếng “Xuy” của vũ khí đâm vào da thịt, Nhan Phá Nguyệt cảm giác được thân thể Trần Tùy Nhạn lập tức dính chặt sau lưng mình. Nàng kinh hoàng sợ hãi, cố gắng nhìn về phía sau thì thấy đầu vai phải của hắn lòi ra đầu mũi tên!

Hắn bị bắn sau lưng!

Nhưng Trần Tùy Nhạn sao có thể là đèn cạn dầu?

“Viu ——” Âm thanh mỏng mà sắc bén, đau đớn khiến Nhan Phá Nguyệt phải dời mắt nhìn xuống, đã thấy trên lưỡi đao một làn máu chảy.

Đó là máu của nàng! Trần Tùy Nhạn thực sự xuống tay với nàng!?

Trong lòng nàng lập tức đưa ra lựa chọn —— nàng tình nguyện trở lại bên cạnh Nhan Phác Tông.

Trần Tùy Nhạn thở hổn hển kẹp chặt cổ nàng gào lên: “Đại nhân!”

Nhan Phác Tông sắc mặt trầm xuống: “Ngươi đả thương nàng thêm nửa phần, ta chắc chắn sẽ lóc từng miếng thịt của ngươi!”

Trần Tùy Nhạn nâng tay nuốt một viên giải độc hoàn, nhịn đau nói: “Lập tức nhường đường, nếu không ta chém tay nàng trước, rồi tới chân!”

Nhan Phá Nguyệt có chút sợ hãi, nhìn Nhan Phác Tông lại thấy hắn chỉ cười nhạt, hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Trong lòng nàng nghĩ hỏng rồi, một cánh tay thôi, không khéo Nhan Phác Tông thật sự không quan tâm nàng có tay hay không!

Trần Tùy Nhạn ở phía sau đã gác đao lên vai nàng.

Nhan Phác Tông vẫn không có phản ứng.

Hắn thật sự không quan tâm.

“Cha!” Nhan Phá Nguyệt vội vàng la lên: “Nữ nhi không muốn mất tay mất chân!”

Nhan Phác Tông ở đối diện nhìn nàng, nở nụ cười.

“Nguyệt nhi sợ cái gì?” Hắn không coi ai ra gì cười nhạt, “Nếu không tay không chân, cha từ nay sẽ nuôi ngươi cả đời.”

Ngữ điệu hắn nhẹ nhàng mà nhu hòa, không chỉ Nhan Phá Nguyệt nghe được trong lòng phát run, ngay cả Trần Tùy Nhạn sau lưng nàng cũng bối rối bất an.

“Ngươi chém đi.” Nhan Phác Tông mỉm cười. “Tùy Nhạn, hạ thủ nhanh chút. Nguyệt nhi chưa từng nếm qua khổ ải, nàng sợ đau!”

Tay cầm đao của Trần Tùy Nhạn hơi hơi run rẩy.

Một luồng khí lạnh từ đáy lòng Nhan Phá Nguyệt tràn lan dâng lên, nháy mắt đã xâm nhập toàn thân.

“A ——” Nàng kêu nhỏ một tiếng, cảm giác trên vai truyền đến một cơn đau nhức, không cần nghĩ cũng biết, đao của Trần Tùy Nhạn đã chém ngập vào thịt mấy phần.

Đây là trận chiến tâm lý cùng gan góc của hai nam nhân này xem ai thỏa hiệp trước — mà nàng, lại chỉ là một tấm bia đỡ đạn đáng thương!

Tuy rằng hai bên đấu nhau tất phải chọn bên có lợi, nàng dĩ nhiên muốn quay lại bên cạnh Nhan Phác Tông. Nhưng nếu phải cụt mất một tay, nàng nhất quyết không làm!

“Phu quân! Đừng mà!” Trong chớp mắt, Nhan Phá Nguyệt kêu lên một tiếng bi thiết!

Âm thanh đau đớn bi ai, khiến tinh thần tất cả nam tử ở đây đều chấn động. Ám vệ đương nhiên cho rằng nàng đang gọi Trần Tùy Nhạn, chỉ có hai người biết người nàng gọi là ai.

“… Khoan đã.” Giọng nói của Nhan Phác Tông rốt cuộc cũng vang lên.”

Trần Tùy Nhạn lòng mừng khấp khởi, lại cầm đao chặt hơn.

Nhan Phá Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, toàn thân mềm nhũn.

“Thả Nguyệt nhi, ta tặng ngươi vạn lượng hoàng kim, chỉ cần rời khỏi Đại Tư, đời này kiếp này, tuyệt đối không trả thù.” Nhan Phác Tông chậm rãi nói.

Thế nhưng Trần Tùy Nhạn lạnh lùng cười: “Đa tạ đại nhân! Chỉ là tổn thất của Tùy Nhạn trên tay đại nhân quá lớn, thật không dám tin tưởng. Nay có tiểu thư làm bạn, là đủ rồi.”

Hắn một tay ôm Nhan Phá Nguyệt, một tay cầm cương thúc ngựa đi nhanh. Hộ vệ xung quanh Nhan thấy Nhan Phác Tông không lên tiếng, nhao nhao tránh ra, không dám đuổi theo.

Hai người một ngựa, rất nhanh liền hòa tan vào đêm đen, không thấy dấu tích.

Nhan Phác Tông đứng tại chỗ một hồi, ám vệ quỳ xuống. Trong đó một người nói: “Thuộc hạ bất tài, đã để tên tặc tử Trần Tùy Nhạn đào thoát.”

Khóe miệng Nhan Phác Tông nở nụ cười băng giá: “Không trách các ngươi. Hắn là do ta một tay ta đào tạo, chút thủ đoạn của các ngươi vô tác dụng với hắn.”

Tên ám vệ có chút không cam lòng nói: “Vừa rồi nếu kéo dài thêm được nửa khắc, mê dược ngấm vào thân, Trần Tùy Nhạn có bản lĩnh lên trời xuống biển cũng trốn không thoát…”

Nhan Phác Tông xoay người lên ngựa, lạnh nhạt nói: “Không ngại. Trần Tùy Nhạn hắn cũng không có bản lĩnh đó.”

Ám vệ tỏa ra tứ phía đuổi bắt hai người, Nhan Phác Tông quay đầu ngựa lại, thúc nó đi nhanh — lát nữa hắn còn phải vào triều.

Nhưng đầu óc hắn hiển hiện toàn là dáng vẻ vừa rồi của Nhan Phá Nguyệt —

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, hình dáng vẫn như lúc nhỏ, mảnh mai như búp bê. Nhưng đôi mắt như hai hạt châu đen nhánh kia, sống động, sâu thẳm, sáng ngời, lại là đôi mắt của một nữ tử đa sầu đa cảm, tràn ngập ý khẩn cầu, ỷ lại, cũng vô cùng bất khuất.

Hắn bị nàng gọi một tiếng “Phu quân”, mới ma xui quỷ khiến không nguyện mạo hiểm để nàng mất đi cánh tay, để bọn họ đào thoát.

Có lẽ bởi vì hắn cũng không thích nhìn thấy nàng tàn tật khiếm khuyết.

Dù sao đó là Phá Nguyệt của hắn, là bảo bối hắn hao phí mười sáu năm tinh lực nuôi dưỡng, mất một cánh tay, sẽ vô cùng xấu xí, dùng cũng không thoải mái.

Lực tay nắm dây cương phút chốc gia tăng, khiến con ngựa bị đau hí một tràng dài, biến mất trong màn đêm.

Hai người Trần Tùy Nhạn đi liên tục đến hoàng hôn ngày thứ hai, tới một khách điếm nhỏ ở một vùng vô cùng hoang vu mới dừng bước.

Bị vứt trên sàn nhà ở một gian phòng sơ sài, Nhan Phá Nguyệt nhìn Trần Tùy Nhạn ngồi cạnh bàn xử lý vết thương, cũng có mấy phần kinh phục — chỉ thấy hắn cắn chặt cuộn vải rách, thân trên ở trần, một tay cầm cán mũi tên, hung hăng rút ra ngoài!

Đầu mũi tên móc theo một khối máu thịt đầm đìa, trên trán hắn từng giọt mồ hôi lớn rơi lã chã, sắc mặt càng lúc càng yếu ớt, nhưng một tiếng rên rỉ cũng không có, cắn chặt răng băng bó cho xong.

Làm xong tất cả, ngoài cửa tiểu nhị cũng đưa tới rượu và thức ăn. Chốn rừng núi hoang vắng, cũng chỉ có chút thịt heo nấu với rau dại, ăn với cơm. Hắn nhanh chóng ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn.

Chỉ khổ cho Nhan Phá Nguyệt. Hai người chạy liên tục một ngày một đêm, trên đường Trần Tùy Nhạn chỉ cho nàng ăn chút lương khô, đã sớm đói đến da bụng đụng da lưng. Nhưng huyệt đạo của nàng vẫn đang bị phong bế, chỉ có thể nỗ lực nhìn Trần Tùy Nhạn chờ mong.

Trần Tùy Nhạn rất nhanh đã phát hiện ánh mắt của nàng.

Hắn theo ánh nến u ám nhìn nàng, suy nghĩ một chút. Sau đó cầm một cái bánh bao, đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống.

“Quận chúa, mở miệng.” Giọng nói nhu hòa, ánh mắt vẫn đôn hậu như vị tướng quân trẻ tuổi ngày ấy.

Nhan Phá Nguyệt không cản được cám dỗ. cũng không muốn ngăn cản cám dỗ, lập tức hé miệng.

Hắn bỗng nhét trọn cái bánh bao vào trong miệng nàng!

Nhan Phá Nguyệt bị nghẹn đỏ bừng cả mặt, hốc mắt vằn tơ máu. Trong mắt hắn tỏa ra ý cười tàn nhẫn, tay càng hăng hái gia tăng lực đạo, ép Nhan Phá Nguyệt nhai cũng không kịp nhai, chỉ còn cách nuốt trọng bằng hết.

Lúc này hắn mới giải huyệt câm cho nàng.

“Nước!” Nhan Phá Nguyệt cổ họng khô khốc.

Hắn với tay lên bàn lấy bình trà, mang đến trên môi nàng. Nhan Phá Nguyệt khát khô, chỉ có thể hé miệng chờ đợi. Hắn nhìn chăm chăm làn môi khô khốc của nàng, xách ấm nước chậm rãi trút hết.

Dòng nước chầm chậm tưới từ đỉnh đầu Nhan Phá Nguyệt chảy xuống, tràn vào lòng nàng lạnh lẽo.

Nhan Phá Nguyệt trước giờ tính tình ưa ngọt không chịu cường, đã khi nào phải liên tiếp chịu vũ nhục như vậy? Nàng dứt khoát ngậm miệng, để mặc dòng nước chảy xuôi trên mặt đất.

Nhưng sự kháng cự này lại chọc tức Trần Tùy Nhạn. Hắn nắm chặt cằm nàng, đem miệng ấm nước nhét vào. Lần này Nhan Phá Nguyệt bị nghẹn đến mức ho khan, cổ họng cũng bị xây xát đau nhức.

Lúc này hắn mới quăng bình trà đi, hừ lạnh một tiếng, xoay người thổi tắt ngọn đèn, lên giường đi ngủ.

Tuy rằng hành vi của hắn rõ ràng là muốn báo thù trút căm phẫn lên người nàng cho hả giận, nhưng Nhan Phá Nguyệt cuối cùng cũng qua được cơn đói khát. Bôn ba mấy ngày liền, nàng và Trần Tùy Nhạn như nhau vô cùng mỏi mệt, rất nhanh đã mang theo ưu sầu lo lắng chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, nàng bị tiếng rên rỉ kéo dài làm cho bừng tỉnh.

Nàng mở mắt, bắt gặp ngọn đèn vừa được thắp sáng, Trần Tùy Nhạn từ trên giường ngồi dậy.

Hắn một tay che bên vai bị thương, hốc mắt đỏ sậm, ánh mắt hung ác tàn nhẫn, phảng phất như có gì đó căm phẫn, hưng phấn không kềm chế được, sắp bùng nổ.

Phát hiện Nhan Phá Nguyệt đang trầm mặc nhìn mình chăm chút, ánh mắt hắn như xẹt điện nhìn qua.

“Tiện nhân!” Hắn bước một bước dài xông tới, hung hăng tát một bạt tai lên mặt nàng. Mắt nàng nổ đom đóm, vừa cay vừa đau không chịu nổi.

Sau đó hắn từ bên giường lấy ra một cây gậy đầu tròn trịa, trơn mịn dài độ một cánh tay. Hắn đem cây gậy để trên vạt áo nàng, lạnh lẽo nói: “Cha con loạn luân, gian phu dâm phụ! Bây giờ ta hỏi cái gì, ngươi phải thành thật trả lời. Nếu có nửa lời điêu ngoa…”

Hắn đẩy cây gậy thêm mấy tấc vào đũng váy nàng, giọng nói thể hiện sự kiềm chế một hưng phấn cổ quái: “Đừng cho rằng tên phụ thân đại nhân cầm thú của ngươi tịnh thân ta, thì ta không có biện pháp chơi con đàn bà đê tiện như ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.