Giang Sơn Bất Hối

Chương 20: Chương 20: Mặt nạ




Đêm lạnh như nước. Sương mù dày đặc trong trời đêm đen kịt bao phủ xung quanh Nhan Phá Nguyệt.

Chợt nghe tiếng vó ngựa giòn giã phá đi không gian yên tĩnh. Nàng vô cùng vui mừng ngẩng đầu, chỉ thấy một con tuấn mã đen tuyền từ trong rừng rậm đột ngột xông ra, bốn vó bạc phản sáng dưới ánh trăng.

Người đó một tay cầm cương ngựa, lưng thẳng eo thon đang từ xa xa tiến lại gần Nhan Phá Nguyệt.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt là ý cười tản mạn: “Để cô đợi lâu rồi.”

Nữ hiệp hộ tống Phá Nguyệt cười cười, tự động tránh qua một bên. Phía sau hắn, người ngựa ùn ùn kéo đến, tất cả dừng lại trong cánh rừng cách đó vài chục bước, lần lượt xoay người xuống ngựa. Qua bờ vai Bộ Thiên Hành, Phá Nguyệt trông thấy vẻ mặt ai nấy đều vô cùng hiếu kỳ nhìn về phía này.

“Ngươi đắc tội hắn, sau này phải làm thế nào?” Nàng hỏi.

“Không làm thế nào cả.” Hắn xoay người xuống ngựa. “Cô đi với ta, chúng ta không để lão rùa đen ấy bắt được.”

Xung quanh không hề yên tĩnh, tiếng vó ngựa, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân vang lên không ngừng. Nhưng giọng nói nhẹ tênh, lại rõ ràng từng chữ của hắn bay bổng truyền vào tai cứ như búa tạ gõ lên tim nàng.

Đuôi mày khóe mắt Phá Nguyệt đều là ý cười rạng rỡ, nàng gật đầu nói: “Ừ, cả đời này ta nhất định sẽ không để lão rùa đen bắt được. Có điều… Ta không muốn đi với ngươi, ngươi cho người đưa ta đến nơi nào xa một chút, chúng ta tạm biệt ở đây thôi.”

Nụ cười trên gương mặt Bộ Thiên Hành cứng lại, hắn nhìn nàng thật sâu.

Phá Nguyệt cũng nhìn hắn, ánh mắt ấm áp, sáng long lanh, giống như hai đầm nước suối trong veo.

Chỉ trong phút chốc, Bộ Thiên Hành lại thấp giọng cười ra tiếng, vui vẻ đáp: “Không được. Cô đi theo ta, cứ quyết định vậy đi.”

Phá Nguyệt: “…”

Bộ Thiên Hành mặc kệ nàng, quay đầu gọi to về phía sau: “Tô Ẩn Ẩn, tới đây!” Mọi người đang đứng sau lưng nghe vậy đều đồng thời im lặng. Một nữ tử áo đỏ trẻ tuổi bước ra khỏi đám người.

Bộ Thiên Hành quay lại nói với Phá Nguyệt: “Cô phải nhận lời ta hai chuyện: Thứ nhất, trở lại quân doanh phải làm như không quen biết Dung Trạm. Nếu cô kéo hắn xuống nước, cô chính là tiểu rùa đen, ta lập tức trả cô cho lão rùa đen. Thứ hai, sau này cô cứ giả dạng làm Tiểu Tôn, chịu khó làm tùy tùng đi theo ta, đừng gây phiền toái cho ta là được rồi.”

Phá Nguyệt: “…”

Nữ tử áo đỏ đã đi đến đây. Tất nhiên là một cô nương mắt sáng răng ngà vô cùng xinh đẹp. Nàng nhìn nhìn Nhan Phá Nguyệt, lại yểu điệu quyến rũ nhìn Bộ Thiên Hành, cười nói: “A Bộ, ngươi vì nữ tử này mà không cần tỉ tỉ ta bầu bạn nữa sao?”

Bộ Thiên Hành lông mày cũng không thèm nhíu, cộc lốc đáp: “Đừng nói nhảm! Cô ấy là muội muội của ta.”

Tô Ẩn Ẩn mới cười cười châm chọc, lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp dài và hẹp. Nàng nói: “Lâu quá không gặp Tiểu Tôn, cũng không biết làm có giống không… Nhưng vóc dáng cô với hắn cũng tương tự, sẽ dễ thôi.”

Cuối cùng Phá Nguyệt cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Ta cải trang thành Tiểu Tôn, vậy không phải có hai Tiểu Tôn sao?”

Bộ Thiên Hành mỉm cười đáp: “Tên tiểu tử đó đi theo ta mấy năm rồi, cũng nên ra tiền tuyến rèn luyện, lập ít công trạng.”

Phá Nguyệt kinh ngạc: “Hắn đi đánh giặc rồi hả?”

“Đúng vậy… hôm kia đã phái đi rồi.”

Tô Ẩn Ẩn ở cạnh nói chen vào: “Chậc chậc chậc! A Bộ đối với muội muội thật là dịu dàng, còn với tỷ tỷ ta thì hung dữ như thế.”

Phá Nguyệt và Bộ Thiên Hành đồng thời im lặng. Tô Ẩn Ẩn một mình tự biên tự diễn, cười ha ha nói với Phá Nguyệt: “Muội muội à, gỡ bỏ mặt nạ muội đang đeo xuống nào, chúng ta đổi cái khác.”

Phá Nguyệt nhìn Bộ Thiên Hành, giơ tay lên muốn tháo xuống nhưng lại hơi do dự, dường như trong lòng còn có sự nôn nao không tên. Bộ Thiên Hành lại nghĩ nàng ngại hắn nên lập tức quay người bỏ đi: “Hai người ra sau triền núi đi.”

Tô Ẩn Ẩn kéo Phá Nguyệt đi ra phía sau dốc núi, đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng phất qua má Phá Nguyệt. Phá Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt chợt mát lạnh, còn Tô Ẩn Ẩn thì giật mình mở to mắt: “Khó trách A Bộ… Ta đã biết ngay hắn là cái tên háo sắc mà.”

Phá Nguyệt mỉm cười: “Hắn chưa từng thấy bao giờ.”

Ánh mắt Tô Ẩn Ẩn lộ rõ vẻ kinh ngạc tán thưởng: “Vậy à…” Nàng lại vui vẻ nói tiếp: “Muội muội à, đừng nhìn tính cách phóng đãng lỗ mãng, nói năng tùy tiện của A Bộ. Anh em chúng tôi và nhiều võ lâm hào kiệt khác nữa, đều khen A Bộ là đại anh hùng. Muội nhớ đợi hắn đó.

Phá Nguyệt cười xòa: “Chúng ta chỉ là bằng hữu thôi.”

Tô Ẩn Ẩn làm mặt nạ và mang lên cho Phá Nguyệt xong, còn chỉ nàng cách sử dụng và phương pháp bảo dưỡng hàng ngày. Phá Nguyệt ở sau triền núi tập tháo ra mang vào cho quen, còn Tô Ẩn Ẩn quay lại trước. Nàng đi đến trước mặt Bộ Thiên Hành: “Xong rồi.”

Bộ Thiên Hành ôm quyền nói với nàng: “Được Diệu thủ Tô Ẩn Ẩn giúp đỡ, cải trang che mắt dễ như trở bàn tay. Có điều chư vị phải tranh thủ lên đường đi suốt đêm, mau chóng tản ra mới được. Nhớ đừng để lộ bất cứ chuyện gì! Đa tạ!”

Tô Ẩn Ẩn khoát tay, đi về phía đám người đang chờ đợi. Bộ Thiên Hành đã dặn dò mọi người xong nên liền tạm biệt tại đây. Mọi người đi về hướng nam, còn hắn đi về hướng đông. Một đám người cùng nhau ôm quyền vái chào, không nhiều lời chỉ cười ha ha rồi thúc ngựa đi thẳng về phía nam.

Chỉ còn lại mình Bộ Thiên Hành đứng tại chỗ nhìn theo. Trong tiếng vó ngựa vang vang, có người tò mò hỏi Tô Ẩn Ẩn: “Cuối cùng thì nữ tử đó diện mạo thế nào vậy?”

Tô Ẩn Ẩn dùng giọng điệu rất quái dị trả lời: “Xấu, xấu lắm! Ta chưa bao giờ gặp nữ tử nào xấu như thế!”

Phá Nguyệt đi từ sau triền núi ra, chỉ thấy cánh rừng rộng lớn, trống vắng tối đen. Một mình Bộ Thiên Hành dắt ngựa đứng đó, gương mặt nghiêm nghị, không biết hắn đang nghĩ gì.

Nhìn thấy Phá Nguyệt, hắn hơi sững sờ.

“Thế nào?” Phá Nguyệt hỏi hắn.

Thế là hắn quang minh chính đại quan sát nàng từ đầu đến chân, trong lòng thầm nghĩ tay Tiểu Tôn cũng không nhỏ vậy, mà cổ cũng không trắng như vậy, mắt cũng không to như thế. Nhưng hắn lại mở miệng lại đáp: “Đại khái là được rồi.” Hắn ngáp một cái: “Đi thôi, nhanh chóng về doanh trại còn ngủ một giấc nữa.”

Phá Nguyệt nhìn Đạp Tuyết, nàng biết rõ chỉ có mình Đạp Tuyết mới có khả năng chở hai người mà vẫn chạy nhanh hơn tuấn mã bình thường. Chỉ có thế mới có thể tránh sự truy đuổi của Nhan Phác Tông.

Chỉ là… tại sao bây giờ mà ngồi chung ngựa với hắn nàng lại cảm thấy bất an nhỉ?

Nàng còn đang chần chừ, Bộ Thiên Hành đã xoay người lên ngựa, hắn hơi cúi thấp đưa tay về phía nàng: “Còn đứng đó làm gì? Mau lên đây.”

Gánh nặng trong lòng Phá Nguyệt chợt tan biến, nàng đưa tay nắm lấy tay hắn. Trong mắt hắn lộ ra ý cười, cánh tay dài kéo một cái giúp nàng ngồi lên ngựa, rơi xuống phía sau lưng hắn.

“Vịn cho chắc.”

“Ừ.” Tay Phá Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo bên eo hắn. Không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà nàng thấy hình như dáng lưng của hắn thẳng hơn bình thường. Hắn vung dây cương, Đạp Tuyết hí một tiếng dài, rồi như một làn khói đen vút vào trong bóng đêm.

Ô Vân Đạp Tuyết ngày đi ngàn dặm, dạ hành tám trăm. Đến đêm ngày thứ ba, hai người chỉ còn cách quân doanh một đêm lộ trình nữa. Tuy Bộ Thiên Hành thân thể cường tráng nhưng mấy ngày không chợp mắt cũng đã mệt mỏi, Phá Nguyệt thì y như cái xác không hồn, dựa vào lưng hắn là lập tức ngủ say, mấy lần thiếu chút nữa đã ngã xuống ngựa, cũng may Bộ Thiên Hành nhanh tay chụp kịp.

Trăng sáng vằng vặc, ánh sao thưa thớt. Hai người đi đến một thôn xóm hoang vu nằm sâu trong núi, dừng chân nghỉ tạm.

Bộ Thiên Hành tìm một cây đại thụ, bế Nhan Phá Nguyệt mệt rã rời đặt dưới gốc cây. Thấy tinh thần nàng uể oải, hắn không kềm được vỗ vỗ đầu nàng như nựng chó con: “Ngủ đi. Một lúc nữa chúng ta mới lên đường.”

Sau đó hắn tháo dây cương cho Đạp Tuyết để nó tự đi kiếm cỏ ăn. Đến khi hắn xoay người lại, Phá Nguyệt đã dựa vào gốc cây ngủ ngon lành.

Hắn không khỏi bật cười — cái tướng mê ngủ này thật giống Tiểu Tôn.

Hắn ngồi xuống cách nàng hai thước, lấy bầu rượu ra hớp một ngụm lớn. Rượu vừa chua vừa cay chạy vào trong bụng khiến hắn cảm thấy thật thoải mái, híp mắt nhìn Phá Nguyệt.

Ánh trăng như nước suối trong chảy xuôi trên mặt thiếu niên thanh nhã tuấn tú. Hàng mi dài đen nhánh khẽ run, là dáng vẻ nhỏ bé, yếu ớt và đáng yêu Tiểu Tôn không bao giờ có.

Hắn vô cùng tò mò, đến cuối cùng thì dung nhan của nàng trông thế nào?

Tô Ẩn Ẩn nói nàng xấu xí vô cùng, Dung Trạm lại chưa bao giờ đề cập đến dung nhan thật của nàng.

Mà theo như đồn đãi thì…

Đồng liêu của hắn đã từng kể — Nhan Phác Tông gả đi ái nữ duy nhất, ai cũng hâm mộ vị tướng quân may mắn ấy.

“Anh trai ta thuộc Nam Lộ quân, ngày tuyên đọc thánh chỉ huynh ấy cũng ở đó! Nghe nói dung mạo Nhan tiểu thư rất… Chậc chậc… chỉ đáng tiếc còn chưa động phòng đã chết mất rồi.” Người đồng liêu đó không nói gì thêm, nhưng lúc hắn nói đến dung mạo của nàng, giọng điệu lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Hắn nhìn gương mặt nàng.

Tháo mặt nạ của nàng ra.

Ý nghĩ này giống như đốm lửa nhóm lên trong lòng hắn, càng cháy càng mãnh liệt.

Trong lúc hắn còn đang chần chờ, tự nhiên đầu nàng gật qua một bên, cả người nghiêng nghiêng ngã về phía hắn.

Bộ Thiên Hành vươn cánh tay dài ra chụp, khó khăn lắm mới đỡ được thân thể nhu nhược ấy, để nàng nằm dựa vào ngực mình.

Gần trong gang tấc.

Bộ Thiên Hành chậm chạp nâng tay, đầu ngón tay hắn chạm lên cằm nàng.

Hắn nghe tiếng tim mình đang đập, thình thịch thình thịch, hình như nhanh hơn bình thường một chút. Hắn nhìn dung nhan nàng đang ngủ say, rõ ràng là gương mặt của Tiểu Tôn, nhưng dù đang say giấc nồng, khí chất của nàng vẫn khác xa Tiểu Tôn.

Hắn day nhẹ cằm nàng. Dù hắn rất cẩn thận cũng mất một lúc mới tìm được điểm nối khéo léo giữa lớp mặt nạ và da nàng. Chỉ cần nhẹ nhàng gỡ ra, sẽ biết ngay rốt cuộc là xấu như Chung Vô Diệm, hay đẹp như tiên nga…

“Cha… Đừng…”

Nàng lẩm bẩm, mùi đàn hương hòa quyện cùng hơi thở mơ hồ. Hai mắt nàng nhắm nghiền, hàng lông mày thanh tú nhẹ chau.

Tay Bộ Thiên Hành ngừng giữa không trung. Hắn trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi rút tay về.

Sau đó hắn đỡ eo nàng lên, chỉnh lại tư thế để nàng tựa đầu vào ngực mình, thoải mái ngủ. Còn hắn âm thầm ngồi thiền vận công, tâm trí nhanh chóng bình thản, không còn tạp niệm.

Vận chân khí được một chu thiên (*) xong, hắn mở mắt, tinh thần thoải mái minh mẫn. Nghiêng đầu nhìn thấy Phá Nguyệt vẫn còn ngủ say. Nàng chỉ đổi tư thế, vùi mặt vào lòng hắn, vẻ mặt trầm tĩnh, ngủ rất ngon.

(*) Một chu thiên: một vòng. Người luyện võ, tập ngồi thiền thường vận khí từ một điểm cố định trong cơ thể, để dòng nội lực đi qua các huyệt quan trọng, đủ một vòng gọi là một chu thiên, có tác dụng đả thông kinh mạch, kích hoạt luân xa, kích thích khả năng và sức mạnh tiềm ẩn của bản thân.

Hắn nghĩ nghĩ, dùng một ngón tay quẹt ít bùn trên mặt đất, vẽ lên hai má nàng hai con rùa đen xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau đó mới đỡ nàng dựa người vào gốc cây lần nữa.

Hắn huýt sáo một tiếng, Đạp Tuyết nhanh chóng xuất hiện dưới ánh trăng, đến trước mặt hắn. Hắn giả bộ như vừa tỉnh ngủ, vỗ vỗ vai nàng: “Còn ngủ à? Phải lên đường rồi!”

Phá Nguyệt nhíu mày, dụi mắt, mơ mơ màng màng đứng dậy, nhìn thấy hắn mới than thở: “Nhanh như vậy đã hết một canh giờ sao? Dù sao cũng tốt… mơ thấy ác mộng.”

Nàng xiêu vẹo bò lên lưng ngựa. Bộ Thiên Hành nhìn nàng một cái rồi xoay người nhảy lên ngựa. Lần này, hắn ngồi sau lưng nàng.

Hai tay vòng qua người nàng cầm lấy dây cương, cũng nhốt chặt nàng trong lòng hắn. Phá Nguyệt sửng sốt, như vậy thì…

“Ngủ tiếp đi.” Ngữ khí của hắn rất hào phóng.

Phá Nguyệt vốn đang lúng túng cũng lười để ý nữa. Nàng khẽ dựa đầu về phía sau, dán vào lồng ngực ấm áp của hắn, nhắm mắt lại: “Cảm ơn.” Nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Chuyện này… nhớ cũng đừng nói với Dung Trạm.”

Bộ Thiên Hành lặng thinh bật cười.

Ban đêm, ngoại ô một thị trấn sầm uất ở phía nam.

Dưới ánh trăng ảm đạm, trên quan đạo, trong cánh rừng, xác người chết nằm ngổn ngang, máu chảy thành sông, mùi máu tươi nồng nặc bao phủ cả trời đêm.

Một đám hộ vệ kỵ binh áo đen đứng hầu hai bên đường, lạnh lùng trầm mặc.

Tuấn mã toàn thân trắng như tuyết giẫm đạp lên xương thịt hòa lẫn với bùn đất, từ từ đi hết một vòng mới quay lại trước mặt bọn thị vệ.

“Xác định có đúng là bọn chúng làm?” Người trên ngựa nhàn nhạt hỏi.

Một tên ám vệ thúc ngựa tới trước, cung kính bẩm: “Hồi đại nhân, đám cẩu tặc này ở quán rượu phía trước nhậu nhẹt say khướt, huênh hoang khoác lác. Thuộc hạ ngồi đợi đã cảm thấy kỳ quặc, còn chưa điều tra rõ ràng thì hai bên đã đồng loạt ra tay. Bọn chúng đều bị giết sạch, chỉ giữ lại một nữ nhân chứng còn sống. Cô ta nhận tội nói người đã bị Tích Hoa Lang Quân Tạ Chi Phương bắt đi.”

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Nhan Phác Tông nở một nụ cười nhạt: “Mang lên đây.”

Một nữ tử áo đỏ, búi tóc rối tung, quần áo rách tả tơi, máu me đầy mặt, trên bụng còn cắm một thanh đao nhọn, đang hấp hối. Nàng như một nắm bùn, bị vất xuống đất trước mặt Nhan Phác Tông.

Nhan Phác Tông rút ra trường kiếm, dùng mũi kiếm khêu nhẹ dưới cằm nữ tử: “Ngươi là ai?”

Toàn thân nữ tử run rẩy vì sợ. Nàng đã bị tra tấn cả ngày, là người cuối cùng còn sống. Nàng sợ sệt nói: “Ta… ta là thị nữ của Lang Quân.”

Nhan Phác Tông hờ hững gật đầu: “Hắn đang ở đâu?”

Nữ tử run giọng trả lời: “Ông ấy dẫn nữ tử trong xe đi, nói là muốn tìm một nơi yên tĩnh vui vẻ mấy ngày, bảo chúng tôi đi về hướng nam, còn ông ấy đi hướng bắc.”

Nhan Phác Tông nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên nhếch mép cười: “Bản quan tuy ở triều đình xa xôi nhưng cũng nghe được ít tiếng tăm của đám võ lâm tiểu bối các ngươi. Thiên diện Tây Thi Tô Ẩn Ẩn? Nghe nói ngươi cũng là nữ hiệp không thức thời, luôn tự cho mình là đúng, sao lại kết bạn với tên Tạ Chi Phương kia? Thằng nhãi đó mấy năm trước đã bị ta bắt, chính tay giao cho Đường chủ Hình đường Dương Tu Khổ tống hắn vào ngục. Sao hắn có thể thoát được?”

Tô Ẩn Ẩn nghe vậy vô cùng kinh ngạc. Nàng nghĩ hôm nay dù sao cũng chết, anh em không ai còn sống, bồi mạng hết rồi, nàng quyết không thể khai ra Bộ Thiên Hành! Tô Ẩn Ẩn cười lớn: “Lang Quân bị giam mấy năm, dốc lòng luyện công đã sớm đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Món nợ với ngươi, Lang Quân nhất định sẽ tìm người tính sổ. Ngươi cứ chờ ngày nạp mạng đi!”

Nói xong nàng bỗng chúi người về phía trước, chật vật định đâm Nhan Phác Tông một kiếm. Thế nhưng võ nghệ Nhan Phác Tông cao hơn nàng đến mấy lần, hắn nhích mũi kiếm một chút đã đâm vào vai nàng, máu tuôn như suối.

Có điều lời Tô Ẩn Ẩn nói khiến hắn nửa tin nửa ngờ. Nếu Phá Nguyệt thật sự rơi vào tay Tạ Chi Phương, làm sao có thể bảo toàn trong sạch?

Hắn vô cùng giận dữ, chân mày dài nhíu chặt, thúc ngựa đi về phía trước. Con bạch mã không hề lưu tình mà dẫm cả bốn chân đi qua người nàng, chỉ nghe mấy tiếng răng rắc. Thân thể Tô Ẩn Ẩn nảy lên một cái rồi nằm xụi lơ trên mặt đất.

Nhan Phác Tông không hề quay đầu, thúc ngựa đi nhanh. Đám kỵ binh thấy thế cũng đồng loạt quay đầu ngựa, lần lượt giẫm qua xác Tô Ẩn Ẩn theo sau.

Kỵ binh đi xa, trên đất còn trơ lại rất nhiều xác chết, mắt mở trợn trừng trong không gian đìu hiu, tĩnh mịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.