Giang Hồ Xảo Khách

Chương 6: Chương 6: Họa Thân Kiếp Lô






Vừa bước lên ghềnh đá Ác ma nhân Cốc Thừa Tự vươn trảo chộp đến

thiên đỉnh Tùng Vĩ.

Lão vừa vươn trảo vừa nói:

‐ Tiểu tử! Ngươi phải chết.

Tiếng quát của lão khiến Tùng Vĩ giật mình. Trước chiêu công của lão ác nhân, Tùng Vĩ chỉ còn biết đứng đực ra chờ chết. Nhưng trước khi trảo công

của Cốc Thừa Tự bóp vỡ thủ cấp Tùng Vĩ thì y cũng kịp nói:

‐ Trời tru đất diệt ngươi.

Vừa trực bóp bể đầu Tùng Vĩ thì Ác ma nhân phải chùn tay. Lão miễn cưỡng nói:

‐ Tại sao trời tru đất diệt ta?

Tùng Vĩ nhìn thẳng vào mặt lão nghiêm giọng nói:

‐ Thánh nhân có câu: “Quân, sư, phụ. Trước là vua, kế đến là sư tôn, sau

mới là song đường sinh thành. Ngay cả đấng sinh thành còn có thể bắt con chết

thì phải chết do đó mới là đạo làm người. Nay Tùng Vĩ là sư tôn của Cốc Thừa

Tự, lại bị Cốc Thừa Tự giết chết, thì trời làm sao có thể dung cho Cốc Thừa Tự được. Đất sao có thể dung cho Cốc Thừa Tự được. Nếu Tùng Vĩ có chết thì cũng báo mộng cho tất cả mọi người trên thế gian này biết, Cốc Thừa Tự đã khi

sư diệt tổ, dám giết cả người mà y vừa mới bái làm sư tôn.

Buống một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói tiếp:

2

‐ Thử hỏi khi thiên hạ biết, thần thánh biết Cốc Thừa Tự còn có chốn nào

dung thân trên đời này nữa không? Huống chi đến đời hậu sinh của Cốc Thừa

Tự sẽ mang mãi nỗi nhục này, chẳng ngóc đầu lên được.

Nghe Tùng Vĩ nói một hơi đạo lý, mặt Cốc Thừa Tự đanh lại. Lão ngỡ

ngàng hỏi:

‐ Vậy ta phải làm sao đây?

‐ Tất cả là do duyên phận. Nếu không có duyên phận thì Cốc Thừa Tự không gặp Tùng Vĩ. Nếu không có duyên phận thì Cốc Thừa Tự không phải bái Cang Tùng Vĩ làm sư tôn. Nếu không có duyên phận thì Cang Tùng Vĩ cũng

đâu liều mạng bảo vệ Cốc Thừa Tự tham thiền nhập định.

Lão buông ra một tiếng thở dài thườn thượt rồi nói:

‐ Ta chỉ bị ngươi ép bái làm sư tôn của ta thôi, chứ tâm ta đâu có muốn.

‐ Ý tại nhân mà định thì tại thiên. Tất cả là do trời sắp sếp. Cốc Thừa Tự

có chống lại thiên ý cũng không được.

Lão ác ma rút tay lại.

Tùng Vĩ thở một tiếng như thể trút xong một gánh nặng trên vai mình. Cốc Thừa Tự nhìn Tùng Vĩ:

‐ Tùng Vĩ! Cốc Thừa Tự sẽ chấp nhận định phận tại trời kia nhưng với một điều kiện... Tùng Vĩ phải trao cho ta Ngọc Chỉ thần châu.

Tùng Vĩ mỉm cười:

‐ Lão Cốc suy nghĩ kỹ rồi chứ?

‐ Nếu không có Ngọc Chỉ thần châu thì xem như ngươi không phải là sư

tôn của ta.

Tùng Vĩ gật đầu:

‐ Được.

3

‐ Thời hạn bao lâu?

Tùng Vĩ nhìn lão:

‐ Chỉ cần lão Cốc thét lên ba tiếng thì sẽ có ngay Ngọc Chỉ thần châu.

Đôi chân mày lão Cốc nhíu lại:

‐ Ngươi nói sao?

lão.

‐ Sư tôn bất hý ngôn. Nếu như không có thì Tùng Vĩ sẽ giao thủ cấp cho

‐ Đây đúng là ý trời.

Lão nói xong, ngửa mặt lên thét ba tiếng:

‐ Một... Hai... Ba...

Lời còn đọng trên miệng Cốc Thừa Tự thì lão đã chìa tay tới trước mặt Tùng Vĩ, còn hữu thủ thì hờm sẵn trảo chực chộp tới yết hầu y. Nhưng Cốc Thừa Tự sững sờ khi thấy ánh hào quang ngũ sắc lấp lánh trên tay Tùng Vĩ.

Thần nhãn lão cứ như muốn đứng tròng nhìn chằm chằm vào viên Ngọc

Chỉ thần châu.

Mãi một lúc thật lâu sau, Cốc Thừa Tự mới có thể thốt thành lời:

‐ Sao... Ngọc Chỉ thần châu lại...

Tùng Vĩ đặt viên Ngọc Chỉ thần châu vào tay Cốc Thừa Tự:

‐ Tùng Vĩ sư tôn tặng cho lão Cốc đó.

Lão đưa Ngọc Chỉ thần châu lên ngắm nhìn, miệng lẩm bẩm nói:

‐ Đúng rồi... chính là nó đây rồi... chính là nó đây rồi.

Lão vừa nói vừa bóp chặt viên ngọc trong lòng bàn tay mình với tất cả sự

hồi hộp và hoan hỷ như thể sợ người nào đó đoạt lại viên Ngọc Chỉ thần châu.

Cốc Thừa Tự rối rít nói:

4

‐ Tùng Vĩ...

Tùng Vĩ khoát tay:

‐ Hê! Sư tôn mới đúng chứ.

‐ Ơ... ơ...

Lão ngập ngừng một lúc rồi nói:

‐ Sư tôn...

Tùng Vĩ gật đầu:

‐ Có thế chứ. Giờ thì Cốc Thừa Tự phải chấp nhận theo định số của ông trời rồi đấy nhé.

Lão gật đầu.

Lão ôm quyền mỉm cười nói:

‐ Cốc Thừa Tự xin cáo từ. Tùng Vĩ bối rối nói:

‐ Lão định bỏ sư tôn à? Lão gật đầu:

‐ Lão Cốc lưu lại đây cũng chẳng ích gì cho sư tôn. Nếu có duyên thì Cốc

Thừa Tự và Tùng Vĩ sư tôn sẽ gặp lại.

Lão nói xong toan quay lưng thi triển khinh công thì Tùng Vĩ gọi giật lại:

‐ Thừa Tự... Khoan đi! Lão quay lại giả lả nói:

‐ Thừa Tự thấy chẳng còn gì ở đây lại cả.

‐ Biết vậy rồi. Nhưng... nhưng còn kinh lạc của Tùng Vĩ sư tôn thì sao?

Lão Cốc không hóa giải thuật bế kinh mạch thì Tùng Vĩ sư tôn chết mất.

5

Lão giả lả cười rồi nói:

‐ Tất cả là do ý trời. Nếu có kỳ duyên tự khắc Tùng Vĩ sư tôn sẽ hóa giải

được bế huyệt đoạn mạch của Cốc Thừa Tự. Riêng lão Cốc sẽ nhớ Tùng Vĩ sư

tôn mãi.

‐ Lão muốn cho Tùng Vĩ chết à?

‐ Dù muốn hay không muốn thì đó cũng là ý trời rồi. Muốn hóa giải thủ thuật của Cốc Thừa Tự thì Tùng Vĩ sư tôn phải cần đến trăm năm công lực. Ngay cả Cốc Thừa Tự cũng chỉ có sáu mươi năm công lực, chẳng giúp gì được

cho sư tôn đâu. Âu đây cũng là ý trời. Sư tôn Tùng Vĩ đành phải chịu.

Tùng Vĩ nghe lão nói mà cứ ngây mặt ra nhìn. Y lắc đầu rồi từ từ quỵ hai chân ngồi bệt xuống đất, nhìn lão Cốc, chán nản nói:

‐ Sư đồ hại sư tôn rồi. Lão cười khảy nói:

‐ Có duyên thì Tùng Vĩ không đến nỗi táng mạng đâu. Cốc Thừa Tự

mong sư tôn sớm gặp được kỳ duyên.

Tùng Vĩ nhìn lão gắt gỏng nói:

‐ Lão hại Tùng Vĩ, còn ra vẻ thương hại nữa. Tùng Vĩ cáu găt quát:

‐ Tùng Vĩ chẳng còn gì để nói với lão nữa. Cốc Thừa Tự thản nhiên ôm quyền:

‐ Đa tạ sư tôn, Cốc Thừa Tự cáo từ.

Lão nói dứt câu, quay mình bước đi, chẳng ngoái đầu nhìn lại. Tùng Vĩ nhìn theo lão Cốc, hậm hực nói:

‐ Đúng là Ác ma nhân bạc tình, bội đạo...

6

Y vỗ vào đầu mình:

‐ Tại sao ta dại dột giao cho lão Cốc viên Ngọc Chỉ thần châu làm gì. Tùng Vĩ ơi! Lần này thì sự u mê khiến ngươi chết chắc rồi.

Tùng Vĩ than thầm, nhưng tự biết có than vãn cũng chẳng cứu vãn được

gì, được cho mình. Y đứng lên, những bước chân nặng nề cứ như muốn bước đi mà không nổi.

Tùng Vĩ vừa đi vừa nghĩ thầm: “Chẳng biết lúc nào kinh lạc của mình tự đoạn mà chết đây”.

Ý niệm đó khiến tâm trạng Tùng Vĩ nặng trĩu một nỗi muộn phiền bị lụy.

Một cột khói đen bốc lên xa xa, hướng nhà của Tùng Vĩ. Thấy cột khói

đen đó, tứ chi Tùng Vĩ bủn rủn. Y buột miệng gọi:

‐ Dưỡng mẫu.

Bao nhiêu sự chán nản bỗng chốc tan biến mà thay vào đó là nỗi lo lắng

tột cùng. Tùng Vĩ lao về phía cột khói với ý nghĩ: “Mong ông trời phù hộ, đừng

để xảy ra chuyện gì cho dưỡng mẫu.”

Tùng Vĩ gần như chết lặng đi khi thấy đống tro tàn đổ nát của gian thảo

xá. Y lao đến đống tro tàn còn bốc khói nghi ngút đó.

‐ Dưỡng mẫu... Dưỡng mẫu...

Tùng Vĩ đứng chết lặng như thể biến thành pho tượng khi thấy xác dưỡng mẫu mình nằm ngay ngoài sân với những vết thương trí mạng, y trang

tơi tả, nhưng trong miệng vẫn còn kịp ngậm một miếng thịt mà chưa nuốt kịp.

Tùng Vĩ ôm lấy xác dưỡng mẫu rống lên:

‐ Dưỡng mẫu... tại sao lại như thế này... tại sao lại như thế này?

Tùng Vĩ cảm tưởng mình rơi vào cơn ác mộng khủng khiếp chẳng thể nào

tin được, mặc dù sự thật đang hiện hữu ngay trong ánh mắt y.

Y lắc xác dưỡng mẫu gào lên:

7

‐ Dưỡng mẫu! Ai đã nhẫn tâm hại dưỡng mẫu? Ai... ai tàn nhẫn như vậy

chứ? Tại sao lại hại dưỡng mẫu của Tùng Vĩ? Người có làm hại ai đâu... mắt người lại không thấy kia mà, tại sao lại hại dưỡng mẫu?

Y ôm ghịt lấy xác dưỡng mẫu, khóc rống lên. Vừa khóc, Tùng Vĩ vừa nói:

‐ Dưỡng mẫu ơi! Ai đã giết dưỡng mẫu? Tại sao người vội bỏ Tùng Vĩ mà

đi chứ... sao người vội bỏ Tùng Vĩ mà đi chứ?

Y vừa rên rỉ vừa áp mặt vào ngực dưỡng mẫu.

‐ Dưỡng mẫu ơi... Hãy nói cho Tùng Vĩ biết đi, ai đã hại người ra nông nỗi này? Con sẽ hỏi người đó...

Y ngửa mặt lên nhìn vào khoảng trời xanh thăm thẳm, thét lên:

‐ Ai đã giết dưỡng mẫu của ta...

Tiếng thét của Tùng Vĩ đã đáp ứng ngay bằng sự xuất hiện của những vị

trưởng tôn võ lâm.

Tiếng niệm phật hiệu của Chánh Giới đại sư cất lên:

‐ A di đà phật...

Nghe tiếng niệm phật hiệu, Tùng Vĩ nhìn lại Chánh Giới đại sư.

Đại sư nhìn Tùng Vĩ tiếp tục niệm phật hiệu.

‐ A di đà phật.

Tùng Vĩ đặt xác dưỡng mẫu xuống đất, nhào tới Chánh Giới đại sư.

‐ Đại sư! Phải đại sư giết dưỡng mẫu của Tùng Vĩ không?

Tay Tùng Vĩ chưa kịp với được đến tấm tăng bào thì bang chủ Ngầu Nại gằn giọng nói:

‐ Súc sinh tiểu tử! Hồ đồ...

8

Tùng Vĩ ngẩng mặt nhìn lên:

‐ Các người đã giết dưỡng mẫu của Cang Tùng Vĩ, phải không?

Bang.

Gã vừa thốt dứt câu thì nhận thêm hai cái tát nảy lửa của vị bang chủ Cái

Tinh nhãn của Tùng Vĩ nảy đom đóm khi nhận được hai cái tát tai nảy

lửa và vô tâm của bang chủ Cái Bang Ngầu Nại.

Y lắc đầu như thể muốn xua đi những âm thanh ù ù đang rộn lên trong

đầu mình.

Chánh Giới đại sư niệm phật hiệu:

‐ A di đà phật.

Vi cao tăng Thiếu Lâm buông tiếng thở dài rồi nói:

‐ Tiểu thí chủ! Hãy giao Ngọc Chỉ thần châu ra...

Nghe Chánh Giới đại sư thốt ra câu đó Tùng Vĩ đứng bật lên, chỉ mặt mọi người đay nghiến nói:

‐ Hóa ra thủ phạm giết dưỡng mẫu của Tùng Vĩ là các người. Các người

vì viên ngọc phát hỏa quang kia mà giết một lão bà đui mù... Các người quá tàn nhẫn... Các người quá tàn nhẫn.... Các người chẳng thua gì Ác ma nhân Cốc

Thừa Tự.

Tùng Vĩ còn muốn chửi tiếp, nhưng Ngầu Nại đã dấn đến hai bộ, nện một gậy vào lưng Tùng Vĩ.

Binh...

Hứng trọn gậy của Ngầu Nại, Tùng Vĩ té nhào đến trước.

Ngầu Nại toan nện tiếp một gậy nữa thì Chánh Giới đại sư ngăn lại:

‐ A dì đà phật. Ngầu Nại bang chủ ! Xin dừng tay.

Ngầu Nại thu ngọn đả cẩu bổng về, hầm hầm nhìn Tùng Vĩ.

9

Hứng trọn một gậy của Ngầu Nại bang chủ, Tùng Vĩ không gượng đứng

nổi. Nhưng y vẫn ngẩng mặt hướng về phía các vị trưởng tôn võ lâm nghiến răng nói:

‐ Ta có biết cũng không bao giờ nói cho các người biết đâu. Ngầu Nại chau mày nhìn sang Chánh Giới đại sư:

‐ Đại sư! Tên tiểu tử này ương ngạnh, phải dùng cực hình thôi.

‐ A di đà phật.

Chánh Giới đại sư buông tiếng thở dài từ tốn nói:

‐ Tiểu thí chủ! Ngọc Chỉ thần châu can hệ đến vận mệnh võ lâm. Thí chủ

phải nói cho bần tăng biết.

Tùng Vĩ gào lên:

‐ Các người cứu được dưỡng mẫu của Tùng Vĩ đi, rồi ta sẽ nói. Còn như không cứu được dưỡng mẫu của ta thì giết ta luôn đi. Một ngày Cang Tùng Vĩ chưa báo hiếu, các người lại muốn ta đội tang dưỡng mẫu.

Tùng Vĩ nhỏm lên:

‐ Đừng có nằm mơ!

Bang chủ Cái Bang Ngầu Nại sa sầm nét mặt, gằn giọng nói:

‐ Đại sư! Tên tiểu tử này đã thông đồng với Ác ma nhân. Cứ dùng cực hình, chắc chắn gã sẽ phải nói thôi. Không thể nương tay với gã được.

Tùng Vĩ nhìn Ngầu Nại:

‐ Cứ dùng đi. Tùng Vĩ này không sợ đâu. Chánh Giới đại sư niệm phật hiệu rồi nói:

‐ A di đà phật. Tiểu thí chủ...

10

Tùng Vĩ vừa lắc đầu, khoát tay vừa thối bộ, mắt đăm đăm nhìn Chánh

Giới đại sư:

‐ Chính đạo các người là như thế à? Chính đạo các người chỉ bức hiếp người cô thế thôi sao? Đến ngay dưỡng mẫu ta vốn đã không còn thấy được

ánh sáng mà các người vẫn nhẫn tâm lấy mạng chẳng chút nao lòng...

Tùng Vĩ lắc đầu:

‐ Lão trọc đừng nói, Tùng Vĩ này không tin đâu. Không tin đâu. Bang chủ Cái Bang Ngầu Nại rít giọng nói:

‐ Tiểu tử không nói, bổn bang chủ bắt ngươi phải nói.

Ngầu Nại bang chủ vừa nói vừa lướt đến quất luôn ba ngọn đả cẩu bổng pháp vào thể pháp của Cang Tùng Vĩ. Hứng trọn lấy ba ngọn bổng pháp đó, Tùng Vĩ những tưởng như mình hứng lấy một lúc ba lưỡi tầm sét đánh thẳng

vào đan điền, vào vùng thượng đẳng, ngã ngửa về phía sau, miệng ọc máu, bất tỉnh, chẳng còn biết gì nữa.

Trong con ác mộng đau đớn đó, Tùng Vĩ chỉ thấy máu và máu cùng với những oan hồn vất vưởng vây quanh mình.

Tùng Vĩ sống đi chết lại bao nhiêu lần với những cực hình tra khảo của

bọn giám ngục trong thiên lao võ lâm. Y vừa ngất lịm đi thì bị xối nước cho tỉnh lại.

Gã giám ngục lực lưỡng bước đến trước mặt Tùng Vĩ, y khệnh khạng hỏi:

‐ Cang Tùng Vĩ! Ngươi có nói không? Ngọc Chỉ thần châu ngươi dấu ở

chỗ nào? Nếu ngươi không nói thì Đại Hữu sẽ dùng tới tuyệt kỹ của mình đấy.

Tùng Vĩ nhìn gã bằng hai con mắt sưng húp. Y thều thào nói:

‐ Đại Hữu tôn giá định dùng cực hình gì?

Đại Hữu chỉ giá để dụng cụ tra khảo:

‐ Ngươi chọn cực hình nào?

11

Y chỉ tấm lưới sắt:

‐ Thứ này dùng để lóc thịt ngươi như lóc cá vậy.

Y chỉ chiếc kềm:

‐ Còn thứ này để rút móng tay, móng chân ngươi. Chỉ hai cây côn sắt, Đại Hữu nói:

‐ Hai cây côn này dùng để dần tinh hoàn của ngươi. Nhìn Tùng Vĩ, Đại Hữu cười hềnh hệch:

‐ Cang tiểu tử! Ngươi bị dần tinh hoàn thì sẽ biến thành hoạn quan... Hoạn quan thì còn có bổng lộc của Hoàng Thượng. Còn ngươi thì chẳng được

gì cả. Nam nhân mà không có được hai hòn tinh hoàn thì chẳng còn là nam nhân nữa.

Y vuốt má Tùng Vĩ, chắc lưỡi nói:

‐ Tội nghiệp lắm! Tội nghiệp lắm!

Y nói rồi bước đến giá dụng cụ, lấy hai cây côn sắt. Nhịp hai cây côn vao nhau tạo ra thứ âm thanh “lách cách” buốt cả cột sống, Đại Hữu bước đến trước mặt Tùng Vĩ.

Gã chậm rãi nói:

‐ Chân diện của ngươi khôi ngô tuấn tú, hẳn không ít nữ nhân để mắt đến ngươi. Đúng không nào?

Tùng Vĩ gật đầu.

Đại Hữu cười khảy rồi nói tiếp:

‐ Khi Đại Hữu đập nát đôi tinh hoàn của ngươi rồi, chẳng biết ngưới đối

xử thế nào với những trang giai nhân của ngươi đây.

Tùng Vĩ rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, nhìn Đại Hữu hỏi:

12

‐ Khi tôn giá đập nát tinh hoàn của Tùng Vĩ rồi, Tùng Vĩ có chết không?

‐ Chết thì không chết rồi. Nhưng ngươi sẽ rất đau đớn. Tùng Vĩ nhăn mặt.

Thấy Tùng Vĩ nhăn mặt. Đại Hữu phá lên cười khanh khách. Tiếng cười

của gã nghe thật cao hứng và phấn khích, cứ như sự đau khổ tột cùng của Tùng

Vĩ là niềm phấn khích cao độ của gã vậy.

Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài:

‐ Tại hạ đau đớn, khổ sở thì được rồi. Nhưng sợ một khi một người thì

đau đớn, khổ sở hơn tại hạ.

Đại Hữu tròn mắt nhìn Tùng Vĩ:

‐ Người ngươi nói là ai nào?

Tùng Vĩ hất mặt, buông một nụ cười cụt ngủn:

‐ Đại Hữu tôn giá.

Đôi mắt đỏ ngầu của Đại Hữu tưởng chừng dựng đứng đến độ hai con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Y nói:

‐ Ta hành hạ ngươi mà ta lại đau đơn khổ sở hơn ư? Tùng Vĩ gật đầu.

Đại Hữu tò mò hỏi:

‐ Tại sao ngươi đau đớn khổ sở mà tai lại lây cái khổ sở đó?

‐ Tôn giá không đau đớn khổ sở sao được, khi tôn giá về đến nhà... Tùng Vĩ bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Đại Hữu hỏi:

13

‐ Ta về đến nhà thì sao?

Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói:

‐ Sợ tại hạ nói ra, Đại Hữu tôn giá không kiềm chế được mà cho Tùng Vĩ

một đao, chẳng còn kịp đập tinh hoàn của tại hạ nữa.... Lúc đó, Đại Hữu tôn giá càng khó xử hơn với lão bá mẫu hơn.

Đôi chân mày Đại Hữu nheo lại:

‐ Ngươi nói vậy là ý gì?

Nụ cười giả lả hiện lên hai cánh môi Tùng Vĩ.

Đại Hữu gằn giọng hỏi:

‐ Tiểu tử! Ngươi cười cái gì?

Rít một hơi căng phồng lồng ngực, Tùng Vĩ nhỏ nhẹ nói:

‐ Nếu tôn giá muốn biết vì sao Tùng Vĩ cười thì cứ về nhà hỏi đại nương.

Đại nương sẽ nói cho tôn giá biết.

‐ Nương tử của ta có liên can gì chứ?

‐ Thì Đại Hữu tôn giá cứ về hỏi, tất người sẽ nói cho tôn giá biết, vì sao

tôn giá sẽ đau khổ hơn cả dụng cực hình đập tinh hoàn đối với Cang Tùng Vĩ.

Mặt Đại Hữu sa sầm. Gã rít giọng nói:

‐ Ngươi ám chỉ... nương tử của ta...

Gã không nói hết câu mà sắc diện xanh rờn vì giận dữ. Tùng Vĩ mỉm cười dè bỉu nói:

‐ Đại Hữu tôn giá dần dần hiểu ra rồi đó.

Đại Hữu nghiến răng:

14

‐ Ngươi... Tên tiểu tử bỉ ổi này dám khinh miệt cả Đại Hữu này, ngươi

muốn chết rồi.

Gã vừa nói vừa với tay rút ngay ngọc roi da quất thẳng vào người Tùng

Vĩ. Nhát roi cắt một đường kéo dọc từ bờ vai phải xuống tận thắt lưng, tạo cảm giác rát bỏng khiến Tùng Vĩ phải nhăn mặt lai.

Tùng Vĩ đanh giọng nói:

‐ Như thế không chết đâu. Phải dùng đao kìa.

Đại Hữu đay nghiến nói:

‐ Ngươi muốn Đại Hữu dùng đao thì ta sẽ dùng đao.

Y vừa nói vừa với tay rút ngọn khoái đao dùng để lóc thịt. Tùng Vĩ mỉm

cười nghĩ thầm: “Gã ngốc này... cuối cùng thì Cang Tùng Vĩ cũng được chết”.

Ý niệm còn đọng trong đầu Tùng Vĩ thì lưỡi khoái đao của Đại Hữu bổ

tới, hướng vào thủ cấp của kẻ tội đồ võ lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.