Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 6: Chương 6: Thứ sáu




Chương thứ sáu

Chúc Yến Ẩn cũng không tài nào tưởng tượng nổi bản thân mình vừa hôn mê tỉnh dậy tự nhiên lại móc nối được quan hệ với cao thủ đệ nhất giang hồ. Triệu Minh Truyền lựa chọn một vài lời đồn thật thật giả giả trong thành kể cho y biết. Ví dụ như nghe nói trong Vạn Nhận Cung, nơi ở của Lệ Tuỳ tên là “Yến Hồi Điện”, Yến Hồi, ngươi ngẫm đi, ngẫm cẩn thận, đáng suy ngẫm đấy.

Chúc Yến Ẩn chần chừ: “Có liên quan tới ta?”

Triệu Minh Truyền khẳng định: “Mọi người đều nói như vậy.”

Nếu không thì tại sao không gọi là Ưng Hồi, Bằng Hồi, Đại Bàng Hồi mà cứ phải là Yến Hồi? Chim yến nhỏ xinh hoạt bát, nhìn thế nào cũng chẳng thấy liên quan đến Vạn Nhận Cung. Nhưng đột nhiên lúc này, Nhị công tử nhỏ xinh hoạt bát của Chúc phủ Giang Nam xuất hiện, câu chuyện tự dưng có một hướng giải thích vô cùng hợp lý! Khả năng cao là bởi vì Chúc công tử ở Giang Nam thân mang trọng thương, Lệ Cung chủ ở Tây Bắc tương tư thành cuồng, mới có thể nửa đêm khoác áo bước xuống giường, tự tay viết nên hai chữ “Yến Hồi“. Phần tâm tư tinh tế này, chỉ nghĩ thôi đã thấy cực kì cảm động.

Chúc Yến Ẩn: Bình tĩnh, hình như hơi có chút khiên cưỡng thì phải.

Y nói đúng sự thật: “Dụng ý nghệ thuật của hai chữ Yến Hồi có nhiều lắm. Ví dụ như “Yến hồi ngô uyển phong hoà tuyết, mộng đoạn tiền đường nguyệt mãn lâu”, nói không phải mê tín chứ nhỡ đâu Lệ Cung chủ thích văn cảnh thê lương đó.”

Triệu Minh Truyền lại không tin, Lệ Cung chủ giống người sẽ thích thơ văn thê lương ở chỗ nào, hắn chỉ thích làm cho người khác thê lương thôi.

Chúc Yến Ẩn vẫn nửa tin nửa ngờ: “Nhưng thực sự ta chẳng nhớ gì cả, hơn nữa lúc còn ở quê nhà Giang Nam, ai cũng bảo ta đến một cắc quan hệ với giang hồ cũng không có.”

Triệu Minh Truyền im lặng đối diện y, trong phòng tranh sáng tranh tối, ánh nến bị gió thổi đung đưa, bóng trên tường cũng lay động theo. Cảnh này Chúc công tử rất quen thuộc, một khi xuất hiện trong thoại bản, ngay sau đó chắc chắn sẽ có giết người, vì thế y bắt đầu căng thẳng, căng thẳng lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy có phải người nhà đã giấu giếm gì mình không, hay là giữa mình và Lệ Cung chủ thực sự từng có một đoạn quá khứ, nếu không thì sao bên ngoài lại lan truyền nhiều lời đồn nghe rất thật như vậy?

Vẫn còn không ít người ngồi trong đại sảnh của quán trọ, đều đang đợi... thật ra cũng không biết là đang đợi cái gì nữa. Nhưng nếu ở đây thực sự có người mà được cả Lệ Cung chủ và Giang Thần y coi trọng thì tuyệt đối không thể tuỳ tiện để lỡ mất cơ hội trèo lên. Dù sao loại chuyện số đỏ này ai có thể nói hay được. Cho nên mặc kệ ông chủ đã đội tiền trà nước lên gấp mười lần, mọi người vẫn kiên trì đóng quân ở quán.

Chúc Yến Ẩn đứng trên lầu hai mới thoáng nhìn xuống đã sợ đến ngây người: “Bọn họ đều đang đợi ta sao?”

Trong đám đông còn có một gương mặt thân quen, quà cáp thuốc bổ gần như xếp thành một ngọn núi nhỏ ở bên cạnh. Là Đàm Sơ Thu, hắn bị cha mình bắt tới đây thăm bệnh. Sau trận sóng gió ở Phượng Hoàng Đài hôm qua, trong thành đã đồn hắn quen biết Chúc Yến Ẩn, nên lúc này chẳng có ai đến khiêu khích gây sự nữa còn nhường cho hắn chỗ ngồi thoải mái.

Triệu Minh Truyền nhìn theo ánh mắt của Chúc Yến Ẩn:

“Đó là người của Thương Lãng Bang.”

“Ta từng tiếp xúc với hắn hai lần.” Chúc Yến Ẩn hỏi, “Thương Lãng Bang, bối cảnh lớn không?”

Triệu Minh Truyền đáp: “Không có bối cảnh.”

Chưởng môn Đàm Đại Đao nguyên là một ông chủ quán ăn, băm vịt lành nghề, băm người không xong. Thương Lãng Bang có thể có được địa vị trên giang hồ như ngày nay chủ yếu dựa vào canh miến tiết vịt, không liên quan lắm đến tu vi võ học. Về phần Đàm Sơ Thu, cũng là một câu chuyện trào phúng trong giới võ lâm. Mấy năm trước còn một lòng một dạ muốn xưng huynh gọi đệ với con cháu của các đại môn phái, kết quả tám chín phần mười là sụp bẫy trêu đùa, làm người ngang ngược kiêu ngạo rồi lại nhát gan vâng dạ, chính là bao cỏ thiếp vàng nạm ngọc nhà giàu.

Chúc Yến Ẩn không quá hứng thú với Đàm Sơ Thu, y chỉ hứng thú với Lệ Tuỳ, vì thế nhỏ giọng hỏi:

“Vạn Nhận Cung cũng ở dưới đó?”

Triệu Minh Truyền lắc đầu:

“Không, người của Vạn Nhận Cung không thích lộ diện ở nơi Võ Lâm công khai, hình như toàn hẹn nhau lúc nửa đêm thôi.”

Vì những lời đó mà Chúc Yến Ẩn gần như thức trắng cả đêm. Một bên y cho rằng có phải trong này tồn tại hiểu lầm gì đó không, bản thân mình sao có thể là khách giang hồ thật, bên kia lại cảm thấy loại chuyện này ai mà nói hay được, nhỡ may ngay sau đây Lệ Tuỳ lại xách Thiêu Đao Tử nhảy từ cửa sổ vào, còn mời mình dọn đến Vạn Nhận Cung thường trú thì sao. Lập tức đồng ý có vẻ hơi dễ dãi quá, hay là cứ dục cự hoàn nghênh một phen đi. Gió cát ngoài cửa sổ rít gào không dứt, cũng chẳng biết ai đang thổi Huyên, da diết nức nở không thành điệu, đúng cái gọi là giang hồ có lắm chuyện xưa.

Chúc nhị công tử rất hy vọng mình cũng có một ít chuyện xưa nằm trên giường nghĩ ngợi vẩn vơ, nôn nao mong chờ. Nếu lồng lời hát Tây Sương Kí vào đây thì chính là: quán trọ dưới trăng sáng, khung cửa mở gió lay, thoáng thấy vách đưa bóng, nghi là mãnh nam qua.

Kết quả, đến mãi hừng đông mãnh nam cũng chưa tới, nhưng người giang hồ trong đại sảnh thì chẳng ít đi lấy một người.

Chúc Yến Ẩn thực sự không chống đỡ được nữa, mí mắt sụp xuống, hậm hực trùm chăn đi ngủ trong nắng sớm.

...

Vạn Nhận Cung, Yến Hồi Điện mới tinh của Lệ Cung chủ, Giang Thắng Lâm cầm một cái bát đi vào:

“Ăn.”

Hai người chơi với nhau bao nhiêu năm nay, Lệ Tuỳ đã quen thuộc thỉnh thoảng đối phương nghịch ngợm ra đơn thuốc mới, không thèm nhìn bưng qua một hơi uống cạn rồi nhíu mày: “Ngọt?”

Giang Thắng Lâm đáp: “Ngọt là đúng rồi, tổ yến táo đỏ hầm a giao mà.”

Giang Thắng Lâm bổ sung: “Đều là hôm qua Chúc nhị công tử mang đến. Ta thấy đồ cũng không tệ, vừa hay giúp ngươi tẩm bổ dạo này vất vả.”

Lệ Tuỳ nhớ đến những hộp quà màu son quấn lụa đỏ rất giống sính lễ đó, dạ dày lập tức cuộn lên.

Giang Thắng Lâm đặt chén không sang một bên:

“Hiện tại tất cả các môn phái giang hồ đều đang tụ tập ở quán trọ Phúc Mãn Môn chờ gặp Chúc Yến Ẩn. Ngay cả Vạn Minh chủ cũng sai người gửi thiếp qua, mời y đến bàn bạc chuyện thảo phạt Ma Giáo.”

Võ Lâm Minh Chủ Vạn Chử Vân, là một người hiền hậu khéo đưa đẩy, võ công chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào hai mươi hạng đầu nhưng nhân duyên lại tốt số một, danh vọng cực cao. Vốn dĩ dựa theo địa vị trên giang hồ của ông ta, bất luận như thế nào cũng không nên là người chủ động đánh tiếng với Chúc Yến Ẩn mới phải. Lúc này lại tự mình gửi thiếp mời, vậy thật quá rõ ràng, mục đích cuối cùng chắc chắn là Lệ Tuỳ.

Giang Thắng Lâm khuyên nhủ: “Võ Lâm Minh có thành ý như vậy, chi bằng ngươi cũng thuận nước đẩy thuyền.”

Dù sao mọi người đều đang muốn thảo phạt Ma Giáo, người đông thế mạnh vẫn luôn hơn là đơn đả độc đấu. Huống chi Lệ Tuỳ còn có thương tích cũ trong người, mấy năm trước có thể đánh bại Xích Thiên lần thứ nhất, hiện tại không thể cam đoan chắc chắn là cũng sẽ đánh bại được gã lần thứ hai. Cứ nghĩ tới thôi là thấy không yên tâm.

Lệ Tuỳ không đáp lại những lời đó của y, chỉ hỏi: “Đám Ma Giáo cũng ở quán trọ canh chừng sao?”

“Ừ. Trước mắt khắp nơi quanh Phúc Mãn Môn đều là các phái giang hồ mà bọn chúng còn dám tới gần, có thể thấy công phu không thấp.”

“Giữ bọn chúng lại.” Lệ Tuỳ phân phó, “Sắp tới trên đường đi Tuyết Thành có lẽ sẽ cần dùng tới.”

Giang Thắng Lâm gật đầu, nhắc nhở: “Có điều cứ như thế này thì chúng ta phải đưa vị họ Chúc kia cùng lên phía Bắc, nếu không sợ là y sẽ gặp nguy hiểm.”

Đang yên đang lành một thiếu gia Giang Nam phú quý, đầu tiên đã ngã hỏng đầu, sau đó lại bị cuốn vào sóng gió giang hồ một cách khó hiểu, tỉ mỉ ngẫm lại đúng là xui xẻo. Cho nên hôm sau, lúc khám bệnh, Giang Thần y không bắt người đến Huyền Lân Tháp nữa mà tự mình dắt theo dược đồng tới quán trọ Phúc Mãn Môn. Thật ra từ một góc độ ảo diệu đã chứng thực thêm thân phận ông trùm khó lường của Chúc nhị công tử.

Tâm trạng của Chúc Yến Ẩn đã lâng lâng hai ngày nay, đặc biệt là sau khi nhận được thiếp mời của Võ Lâm Minh, cả người nôn nao chộn rộn, ợ một hơi cũng cảm thấy không biết có phải là mình sắp phun trào nội lực rồi không, còn định đứng ở trên giường tập vượt nóc băng tường.

“Công tử.” Chúc Tiểu Tuệ bên ngoài gõ cửa.

Chúc Yến Ẩn mạnh mẽ nằm về ổ chăn, yếu ớt ôm ngực miễn cho lại bị càm ràm: “Chuyện gì?”

Chúc Tiểu Tuệ nói: “Giang thần y đến rồi.”

Ánh mắt Chúc Yến Ẩn nóng bỏng như muốn đốt thủng ra hai lỗ trên người Thần Y vừa đẩy cửa bước vào. Y rất chờ mong đối phương sẽ nói nói một chút ám hiệu hay ngôn ngữ ngành đa đoan khó lường gì đó. Nhưng rất tiếc, Giang Thắng Lâm xem bệnh cực kì nghiêm túc, đi đến bắt mạch ngay, hoàn toàn không có giác ngộ phối hợp biểu diễn.

Triệu Minh Truyền hỏi: “Thương thế ra sao?”

“Cũng không đáng ngại.” Giang Thắng Lâm đáp, “Lấy ngân châm kích thích huyệt vị, rồi dùng dược vật bổ trợ hẳn là sẽ lấy lại được kí ức. Có điều quá trình trị liệu tương đối mất thời gian, ít thì nửa năm, nhiều thì ba bốn năm cũng có, không nói trước được.”

Chúc Tiểu Tuệ lập tức chào mời: “Vậy Thần Y có đồng ý cùng chúng ta lên đường về Giang Nam không?”

Giang Thắng Lâm lắc đầu: “Sợ là không được, ta đã đáp ứng Vạn Minh chủ rồi, sắp tới cùng ông ấy đi Tuyết Thành Đông Bắc.”

Chúc Tiểu Tuệ nghe thế liền nôn nóng:

“Chỉ cần công tử lành bệnh, lão gia nhà ta nguyện dâng lên thù lao vạn lượng, minh châu ngàn hộc, gấm vóc trăm thếp, ngọc bội mười đôi, còn có nhà cửa đất đai Giang Nam, Hãn Huyết Bảo Mã Mạc Bắc, rồi các loại dược liệu ngự tứ quý giá càng là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ mong Thần Y suy xét thêm một chút!”

Giang Thắng Lâm nghe đến hơi hơi choáng váng, nhà giàu số một Giang Nam các ngươi quả nhiên rất có tiền.

Hay là mọi người thương lượng lại xem thế nào, để Chúc lão gia mua đứt luôn Ma Giáo đi.

Chúc Yến Ẩn tiếp tục tràn ngập chờ mong nhìn y.

Giang Thắng Lâm hắng giọng đáp: “Tuy ta không thể theo về Giang Nam nhưng Chúc công tử lại có thể đi Tuyết Thành.”

Chúc Yến Ẩn giật mình: “Ta? Đi Tuyết Thành?”

Chúc Tiểu Tuệ cảnh giác, không, không được!

Nhưng được hay không đâu phải do một thư đồng như nó quyết định. Giang Thắng Lâm phải đến Tuyết Thành, thương của Chúc Yến Ẩn lại không trì hoãn được, muốn đặt hai người cạnh nhau, cũng thật là chỉ còn mỗi cách cùng lên đường đi Đông Bắc.

Chúc nhị công tử không có ý kiến gì về việc này, thậm chí còn hơi bị kích động. Thừa dịp Chúc Tiểu Tuệ đi lấy thuốc, y lại tranh thủ hỏi han Thần Y nọ kia, tại sao lại chọn xem bệnh cho mình đầu tiên, trong đó có ẩn giấu quá khứ hay nội tình gì không, trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi hay như nào?

Giang Thắng Lâm nhìn đôi mắt chân thành của y, nhớ tới những lời đồn tà môn bắt nguồn từ Vạn Nhận Cung, lương tâm lại một lần nữa cắn rứt, vì thế ngữ điệu dịu dàng thêm ba phần:

“Chưa từng gặp nhau, nhưng Chúc phủ Giang Nam uy danh lừng lẫy, hiển nhiên ta đã sớm muốn được kết bạn với Nhị công tử.”

Rõ ràng Chúc Yến Ẩn không tin vào lời thoái thác khách sáo này, lại hỏi:

“Vậy ta có biết võ không?”

Giang Thắng Lâm: “Ngươi không biết.”

Yết hầu Chúc Yến Ẩn khẽ động, quanh co ám chỉ:

“Võ Lâm Minh Chủ vừa gửi thiếp mời cho ta, người không biết võ cũng có thể tham dự vào chuyện giang hồ sao?”

Giang Thắng Lâm: “Đương nhiên.”

Thần Y tích chữ như vàng, miệng khoá bao chặt, trông có vẻ không dễ lay chuyển. Chúc Yến Ẩn đổi mới chiến thuật khách sáo:

“Thần Y có quen Lệ Cung chủ Vạn Nhận Cung không?”

Giang Thắng Lâm: “Không thân.”

“Vậy ta với hắn có thân không?”

“Hẳn là cũng không thân.”

“Không phải không quen mà là không thân ư?”

“Chính là không quen.”

“Thần Y vừa không quen ta lại không thân với Lệ Cung chủ, thế từ đâu mà biết ta với Lệ Cung chủ không quen nhau?”

“...”

Chúc Yến Ẩn đắc chí thoả mãn, cảm thấy một loại đã đời khi chọc thủng chân tướng, tức thì thừa thắng xông lên:

“Vậy, rốt cuộc ta và Lệ Cung chủ có quan hệ gì?”

Giang Thắng Lâm thầm nghĩ, trước mắt các ngươi thực sự không có quan hệ gì.

Nhưng vì để sớm ngày tiêu diệt Ma Giáo, sắp tới đây có khả năng sẽ phải cưỡng chế phát sinh một chút quan hệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.