Giang Hồ Dị Giới

Chương 86: Chương 86: Thời thế loạn lạc




Dùng khí phong huyệt, Trần Trung cứu Cửu Long.

Thời thế loạn lạc, Đàm Huyền Nhân tranh vị.

- o0o-

Mấy người vừa nghe tin tức mà Trần Trung nói ra, ai nấy sắc mặt đều trở nên trầm trọng vô cùng. Đây là chuyện lớn, liên lụy tới cả vận mệnh mấy đế quốc liền. Tà Phái tuy chỉ là một phần trong giới Võ Lâm, nhưng so với những phái khác lại đáng sợ hơn gấp bội. Không biết bao nhiêu Pháp Sư, thậm chí cả Ma Đạo Sư đều chết về tay sát thủ của Tà Phái. Nếu như Tà Phái trợ giúp Yêu Tộc, khi đó chiến tranh sẽ nổi lên. Trong thời loạn thế, mấy ai mà sống sót được?

Cao Huy trầm giọng hỏi:

“Các hạ chắc chắn lời mình vừa nói chứ? Tà Phái làm như thế chính là phản bội Nhân tộc. Bọn họ không sợ bị người đời bêu diễu hay sao?”

Trần Trung trong lòng muốn nói: “Tà Phái căn bản không phải liên minh với Yêu Tộc. Mà chính là kẻ đứng sau màn thâu tóm Yêu Tộc, với cái thứ Phần Hồn Ma Nhân đó.” Nhưng hắn lại sợ đám người không tin lời mình, nên đành đáp:

“Từ xưa đến nay, lịch sử là do kẻ thắng viết nên.”

Trần Trung nói câu đó làm mọi người ngẩn ra. Lời nói tuy dễ hiểu nhưng hàm ý cũng cực kỳ sâu xa.

Nữ tế tự lúc này mới tiến lại gần, nàng nói:

“Đây là chuyện lớn, những người như bọn ta cũng không chứng thực được. Bất quá, cũng phải cảm tạ thông tin vừa rồi.”

Trần Trung khách khí nói:

“Không có chi, so với ân cứu mạng chỉ là con muỗi mà thôi.”

Nữ tế tự lại hỏi:

“Không biết chúng ta xưng hô thế nào?”

Trần Trung chắp tay, đáp:

“Tại hạ Trần Trung xin kính chào.”

Nữ tế tự gật đầu đáp:

“Tiểu muội Tử Yên.”

Trần Trung cũng gật đầu đáp lễ, đoạn liếc sang chỗ Cao Huy. Cao Huy liền nói:

“Cao Huy, ngoại môn đệ tử Dịch Kiếm sơn trang. Tọa hạ đệ tử Thái Sơn Địa kiếm.”

Trần Trung giật mình, vội ôm quyền nói:

“Thì ra là người đồng đạo. Thất lễ, thất lễ.”

Dịch Kiếm sơn trang chủ tu Kiếm thuật. Phân biệt làm Nhân, Minh, Địa, Thiên. Cao Huy mặc dù là ngoại môn đệ tử, nhưng được Địa Kiếm thu nhận. Xem chừng cũng không phải dạng tầm thường. (*Giải thích ngoại môn đệ tử: Là những người ở thế giới này, không học được khí công. Nhưng vì có duyên nên được thu vào môn hạ của môn phái trong võ lâm.)

Hoa Tranh pháp sư cùng Hứa Biệt cũng bớt cảnh giác hơn, hai người đều đứng ra lần lượt giới thiệu. Mặc dù không biết Trần Trung là chân thành thật lòng hay giả tạo. Nhưng thái độ của gã khiến mấy người cảm giác trong lòng đỡ hồi hộp hơn.

Trần Trung khách khí một hồi, bấy giờ mới cười nói:

“Mấy vị còn một vị huynh đệ nữa, sao không mời xuống luôn thể?”

Trần Trung vừa nói xong, khuôn mặt ai nấy đều trở nên biến sắc, bầu không khí lại trở nên im ắng vô cùng. Thấy vậy, Trần Trung chỉ đành cười khổ, nói:

“Võ sĩ tai thính hơn người bình thường gấp mấy lần, tại hạ phát hiện ra có người ẩn núp cũng chỉ là chuyện bình thường. Hơn nữa, tại hạ ân oán rõ ràng. Mời vị kia xuống cũng không phải có ác ý chi hết, mong các vị hiểu cho.”

Tử Yên thở hắt ra một hơi, lấy lại bình tĩnh đáp:

“Cái này chỉ là đề phòng mà thôi. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm. Nếu Trần huynh đã nói như vậy rồi thì mời Doanh Thế xuống đi.”

Nàng vừa nói xong, chỉ nghe lịch bịch một tiếng, hiển nhiên là có ai đó từ trên cao nhảy xuống. Rồi theo đó từ trong một bụi rậm cách đó không xa, một người cưỡi trên lưng sói lù lù đi ra. Chỉ thấy con sói kia màu lông trắng toát, dường như hòa thành một thể với tuyết, hai mắt sáng quắc như điện chớp. Nó vừa đi vừa gầm gừ mấy tiếng, điệu bộ trông thật hung tàn dữ tợn. Trên lưng bạch lang ngồi một người, người này mặc đồ trùm đầu không thấy diện mục, sau lưng đeo trường cung. Nhưng có thể thấy da của gã lại màu xanh lạt, hiển nhiên không phải nhân tộc.

Gã vừa tiến lại gần, Tử Yên liền giới thiệu:

“Vị này tên là Doanh Thế. Cung thủ của Dạ Yêu tộc. Một người trong nhóm của bọn ta.”

Doanh Thế chỉ ừm một tiếng, nhìn Trần Trung gật đầu, lạnh nhạt nói:

“Chào.”

Trần Trung cũng không để bụng, vội khách khí đáp lại một câu, sau đó gã nói:

“Mấy vị không quản rắc rối mà cứu hai người bọn ta, cái ân đó thực là cảm kích lắm. Nhưng hiện tại giữa đồng không mông quạnh như thế này, nếu dây dưa ở lâu cũng không phải tốt. Không biết chư vị dự định như thế nào?”

Tử Yên cười nhẹ, đáp:

“Nếu như chúng ta đã giúp thì cũng nên giúp cho tới cùng. Bất quá mấy người bọn ta không chạm vào người kia được thì làm sao giúp y?”

Tử Yên vừa nói ánh mắt vừa hướng đến chỗ Quảng Mục Thiên.

Trần Trung vẻ mặt đầy cảm kích nói:

“Nếu như ta được chữa khỏi hẳn, ắt có cách mang người đi. Mong các vị chiếu cố ta trước vậy.”

Nói rồi gã khoanh chân xếp bằng, đạo:

“Ta bị nội thương là do khí công phản phệ, không đáng chi nghiêm trọng. Nhưng ngoại thương thì nặng lắm, huyết khí tiêu tán một nửa. Nếu không có Tế Tự thì phải mất đến vài tháng mới khôi phục được.”

Tử Yên liền đáp:

“Ta là Trung cấp Tế Tự. Như vậy có đủ hay không?”

Trần Trung nhìn phục sức của nàng, đã biết từ trước nên cũng không quá ngạc nhiên, đoạn nói:

“Trung cấp là dư xài rồi. Mong Tử Yên cô nương chiếu cố.”

Tử Yên gật đầu, hai tay nàng nâng cao lên trời, vẻ mặt chợt trở nên thành kính, miệng khẽ lẩm bẩm:

“Hỡi Quang Minh Thần Nữ ở trên, lấy danh tự của người, hãy ban cho ta sinh mệnh chi quang.”

Lời nói vừa dứt, giữa hai tay Tử Yên xuất hiện một đốm sáng. Đốm sáng tuy nhỏ, nhưng giữa bầu trời đêm lại phát ra quang mang sáng chói. Tử Yên niệm xong pháp chú, liền cầm đốm sáng kia ném về phía Trần Trung.

Trần Trung biết đây là nghi thức của Tế Tự, gã không hề phản kháng. Để cho đốm sáng kia bắn trúng người. Chỉ trong thoáng chốc, vết thương trên người Trần Trung bằng tốc độ khó tin liền lành lại.

Cảm nhận cơ thể không còn đau rát, Trần Trung liền cảm khái:

“Ma Thuật của Tế Tự quả nhiên thần kỳ tuyệt luân. Ngoại thương nặng như vậy mà chỉ trong chớp mắt liền lành lại.”

Trần Trung nhẹ đứng dậy, gã khẽ cúi người hành một lễ đối với Tử Yên, đoạn nói:

“Đa tạ.”

Lời nói không nhiều, nhưng chứa nhiều xúc cảm bên trong. Mọi người xung quanh vốn đang căng thẳng cũng từ từ bĩnh tĩnh lại.

Tử Yên đáp:

“Không có gì!”

Trần Trung cười mỉm một cái. Bình sinh gã tính tình nóng nảy, rất ít khi cười. Nhưng hôm nay hai lần thoát khỏi cõi chết từ đường tơ kẽ tóc, nói không mừng đó thực mới là kỳ lạ.

Sau đó theo chỉ thị của Tử Yên, mọi người tản ra chặt cây lấy gỗ, đóng tạm một chiếc xe thô sơ. Còn Trần Trung thì tiến lại gần Quảng Mục Thiên. Gã nhìn một hồi lâu, sau đó lẩm bẩm nói:

“Quả nhiên là vậy! Ly Hỏa Ám Kình ấp ủ mấy chục năm công phu. Là bí thuật độc môn Huyền Băng Ly Hỏa Ma Công của lão tặc Thiên Huyền đạo nhân đây mà. Thảo nào Cửu Long nội công cao cường như vậy mà cũng không trấn áp được. Mấy ngày hôm trước ta còn nghe đồn Thống Lãnh Tà Phái liên thủ cùng đám Thiên Huyền đạo nhân, Thiết Liên Đàm, Lưu Đạo Nhân tiêu diệt phản đồ Võ Lâm. Hiển nhiên người kia là Cửu Long rồi! Một mình chiến với mấy cao thủ nhất lưu mà vẫn toàn mạng trở ra, võ công bực này quả là ghê gớm.”

Nói rồi Trần Trung quay qua hướng Cao Huy, nói:

“Các hạ cho ta mượn kiếm dùng một lát.”

Cao Huy gật đầu rồi ném kiếm cho gã. Trần Trung nhận kiếm, nội công truyền vào khiến mũi kiếm rung rinh, đoạn cười nói:

“Hảo kiếm!”

Lời gã vừa dứt ánh kiếm đã lóe lên nhanh như chớp, lần lượt đâm vào ba huyệt U Môn, Du Phủ, Hoành Cốt trên người Quảng Mục Thiên. Ba huyệt này nằm ở vùng bụng, thuộc Xung mạch, chứa đầy Thiên Khí. Kiếm thuật của Trần Trung tuy không cao minh, nhưng thủ pháp cũng lợi hại cực kỳ. Mũi kiếm chỉ đâm vào sâu không quá ba tấc liền rút ra.

Vốn là Quảng Mục Thiên bị Ly Hỏa ám thân, mà Ly Hỏa nóng rực, chỉ có thể chạy ở các mạch Thiên Khí. Tuy lúc trước Trần Trung dùng tuyết lạnh xúc tác, khiến Âm Khí từ các Địa mạch tràn lên áp chế Ly Hỏa. Nhưng cũng không ăn thua. Hiện tại trong cơ thể Quảng Mục Thiên, nửa trên thì nóng rực như lò lửa, nửa dưới lại lạnh buốt như băng đá. Nếu không kịp thời chữa trị thì nửa dưới người bị phế là điều hiển nhiên. Trần Trung vừa dùng kiếm đâm vào ba huyệt kia, tựa như tạo ra một lỗ hổng, giải phóng Thiên Khí đang tràn đầy trong Xung mạch. Nghe “Xì Xì” mấy tiếng, máu tươi trong người Quảng Mục Thiên bắn ra như trụ.

Mấy người xung quanh không hiểu sự rắc rối trong đó, đều rợn cả người, toan tiến đến can ngăn. Cũng may là Cao Huy ánh mắt coi như có chút hiểu biết, vội giải thích, không cho ai can dự vào.

Chỉ trong thoáng chốc, máu tươi đã ngừng phun, nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy tiếng xì xì. Trần Trung không đợi cho Thiên Khí tràn ra hết, gã nhanh chóng tiếp cận gần. Bế Tức tuy có thể ngăn cản người thường chạm vào, nhưng cao thủ nội khí đều có cách lách qua luồng khí bảo hộ kia. Trần Trung ánh mắt ngưng thần, hai tay liên tục điểm một loạt huyệt đạo ngăn cản sự bành trướng của Ly Hỏa Ám Kình. Một loạt hành động của gã vừa nhanh vừa chuẩn tựa như nước chảy mây trôi, đến độ mọi người đứng ngoài cũng không nhìn thấy gì hết.

Hoa Tranh cùng Tử Yên trong lòng rùng mình, đến bây giờ hai người mới hiểu một câu nói mà các bậc Ma Đạo Sư vẫn hay truyền tai nhau rằng: “Pháp Sư không người bảo hộ, võ sĩ trong mười hơi thở, giết họ như giết gà.” Câu nói kia lúc đầu hai người còn nghĩ chỉ là quá phô trương. Nhưng hiện tại, bằng vào tốc độ lẫn sự chính xác này của Trần Trung. Chỉ cần Pháp Sư có một tý sơ hở, thì khi đó mạng họ ắt làm vong hồn dưới lợi khí của gã rồi.

Trần Trung dùng khí phong huyệt, nhưng bản thân gã khí công cũng hao gần hết. Trần Trung toàn thân kiệt sức, ngã sóng xoài xuống mặt tuyết, khàn giọng nói:

“Trăm sự nhờ chư vị.” Nói rồi ngất lịm đi.

- o0o-

Nói tới tình hình của võ lâm hiện tại, Lâm Ngọc Quân từ sau trận chiến kia mất tung mất tích. Kể cả Thổ Long Kiệt Nham cũng bay đi đâu mất. Chính Phái không người lãnh đạo như rắn không đầu, thời thế loạn lạc nổi lên. Kiếm Thần Thiết Liên Đàm cùng hai người là Thiên Huyền, Lưu Đạo Nhân đứng ra tranh chấp ngôi vị Minh Chủ. Dẫn đến nội chiến trong phái.

Còn riêng phái Thiếu Lâm mặc dù biết nhưng lại không có động tĩnh gì. Người ngoài nhìn vào còn tưởng bọn họ tọa xem Long tranh Hổ đấu; tựa như trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Nhưng nào ai biết rằng, chưởng môn Không Trí đại sư cùng Không Văn đều bị trọng thương, phải lui về ẩn dưỡng. Vậy nên phái Thiếu Lâm phong bế cửa môn lui về thủ sơn, không tiếp xúc với ngoại nhân. Còn lý do bị thương bên trong thì ngoài hai vị kia ra, không một ai hay.

Không ngoại lệ với một số gia tộc khác, Đổng Gia cũng truyền lệnh thu sơn, rút vào Thú vực. Triệu Gia lại lui về nước, không tham dự vào vũng nước đục này. Các phái như Thanh Phong Môn, Ngọc Nữ Cung, Đường Môn, Bạch Hổ tông đều tọa hạ ở một số đế quốc cũng âm thầm rút lui. Tuy không nói gì nhiều, nhưng ý tứ bên trong ai cũng hiểu. Chỉ riêng một số môn phái vốn đã không tham gia như Dịch Kiếm sơn trang thì vẫn nằm im ỉm một chỗ, khiến người nghi hoặc.

Bất quá, Hắc Vân Thành nội bộ lục đục lớn là thế, nhưng các thế lực như Dong Binh Công Hội hay Hiệp Hội Pháp Sư cũng không hay biết gì. Tuy nhiên, hễ là người dính dáng một chút gì tới võ lâm, đều cảm nhận được một sự chẳng lành nào đó sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.