Giang Hồ Dị Giới

Chương 37: Chương 37: Ta Làm Việc, Chưa Bao Giờ Là Không Công (1)




Trương Ngọc Liên kiếm sắp đâm đến thiếu nữ thì bỗng chốc một luồng lực đạo truyền mạnh đến khiến cổ tay của hắn tê rần khó chịu. Tiếp theo đó mũi kiếm đang đâm thẳng bị luồng lực đạo kia đánh lệch sang một bên. Gã kinh hoảng trong lòng, kiếm mang kia tuy không tính là mạnh. Nhưng tụ tập hết nội công còn sót lại trong người của hắn. Kẻ có thể đánh lệch nó phải có trình độ đến cỡ nào cơ chứ?

Trong lòng Trương Ngọc Liên chợt nghĩ:

”Nếu kẻ đó nhân cơ hội ta không phòng bị mà đâm cho một kiếm thì làm sao tránh khỏi?”

Nghĩ vậy, khi kiếm khí vừa bắn ra thì hắn cũng lập tức thu kiếm về múa lên hộ vệ toàn thân. Ánh quang lập lòe, vèo vèo veo véo luôn mấy đường, lưỡi kiếm tạo thành một hình cầu kiếm quang bao bọc gã vào trong. Ứng biến của Trương Ngọc Liên cực kỳ mau lẹ, đến khi gã chắc rằng không có kẻ ám toán mới dừng lại đồng thời liếc xem kẻ đến kia là ai.

”Là ngươi!”

Thì ra kẻ cứu thiếu nữ kia lại chính là gã thanh niên gặp lúc nãy trong quán trọ. Hình như hắn còn ngồi cùng bàn một đại mỹ nữ khác. Lúc đó gã này bị Trương Ngọc Liên buông lời chế giễu, chẳng lẽ gã ôm lòng căm tức nãy giờ hay sao?

Trương Ngọc Liên hầm hầm quát lên:

”Ngươi là tên khốn nào mà dám ngăn cản ta?”

Quảng Mục Thiên đứng chắn trước thiếu nữ, khinh thường liếc nhìn một cái chứ không thèm trả lời.

Trương Ngọc Liên thấy vậy thì giận lắm, nhưng lý trí mách bảo, hắn cố gằn cơn phẫn nộ trong lòng lại. Quan sát một lượt xung quanh, lông mày Trương Ngọc Liên nhíu tít lại. Lòng chợt động:

”Chẳng lẽ tên kia vừa rồi đánh lệch hướng kiếm mang của ta ư? Không thể nào!? Trên tay hắn không hề có binh khí thì làm sao mà dùng tay không mà động vào kiếm mang được. Nếu không phải hắn thì có thể là ai được cơ chứ? Xung quanh đây không có một ai ở gần ta ngoài hắn được! Dù tốc độ có cao đến mấy cũng không đánh lệch hướng kiếm rồi lùi về mà không bị ta phát giác. Hắn làm bằng cách nào vậy?”

Trong khi Tương Ngọc Liên đang vặn óc suy nghĩ thì ngoài này đám giang hồ đã mừng như mở cờ trong bụng. Hy vọng kiếm tiền một lần nữa lại bừng sáng lên, nhưng bề ngoài ai cũng giả bộ tỏ vẻ bất bình tức giận.

Vài tên trong đó tay lăm lăm binh khí, chỉ vào mặt Quảng Mục Thiên mà lớn tiếng quát mắng:

”Tên tiểu tử kia. Ngươi là kẻ nào mà dám bênh vực cho lũ pháp sư đó hả? Có phải chăng là cùng một giuộc với bọn chúng?”

”Phải đó, phải đó... Ngươi nãy giờ ta đã thấy nghi nghi lắm rồi. Không ngờ bây giờ ngươi mới chịu lộ mặt chuột.”

Có tên lại quay sang hỏi Trương Ngọc Liên:

”Trương công tử, nếu giết cả gã đó có được tăng thêm tiền thưởng hay không?”

”À... Chuyện đó...”

Trương Ngọc Liên mặt xám ngoét, ấp a ấp úng hồi lâu mà không biết trả lời như thế nào. Nếu nói tăng thêm tiền thưởng, chẳng phải càng đi vào chỗ chết hay sao?

”Khặc khặc... đánh trước rồi nói sau!”

Bỗng đâu đó vang lên một tràng cười quái dị, tiếp theo đó một người lao đến chỗ Quảng Mục Thiên rất là nhanh.

Mọi người nhìn kĩ lại thì ra đó là lão già Mặc Tử Kỳ.

Nói đến thì lão già này cũng cực kỳ đen đủi, lúc trước suýt nữa dùng một chưởng hạ gục thiếu nữ ôm trọn một ngàn đồng vàng vào tay, nhưng lại bị một kẻ lạ mặt ngăn cản.

Mà tên lạ mặt kia võ công cũng quá là lợi hại, đối mặt với tuyệt kỹ Đại Lực Kim Cang chưởng vẫn có thể đánh ngang cơ với lão. Sau một hồi so đấu, đối thủ của Mặc Tử Kỳ cuối cùng cũng chịu hết nổi, bị một chưởng đánh trọng thương rồi bỏ chạy.

Lúc này lão mới thảnh thơi xem lại tình hình trận chiến. Đúng lúc Quảng Mục Thiên đánh lệch chiêu kiếm kia. Hai mắt lão lóe sáng lên những tia kỳ dị, miệng lẩm bẩm:

”Là cao thủ!?”

Mắt thấy thiếu nữ còn bình yên vô sự, cơ may một ngàn đồng vàng kia lại lần nữa nằm trong lòng bàn tay. Lão mừng quá hóa điên, liền múa chưởng nhảy xổ vào tấn công Quảng Mục Thiên, miệng quát lớn:

”Tiểu tử, khá lắm, muốn cướp người. Thử đỡ song chưởng của ta xem. Đại Lực Kim Cang Chưởng - Bài Sơn Đảo Hải.”

Nói về Đại Lực Kim Cang Chưởng là một bộ chưởng pháp tối cao minh của thiếu lâm. Gồm cả thảy bảy thức, trong đó Bài Sơn Đảo Hải chính là thức thứ hai. Chưởng đúng như tên, bao trùm toàn bộ một trăm tám mươi đại huyệt trên cơ thể đối phương.

Quảng Mục Thiên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Thân hình hơi chuyển, đứng chắn trước mặt thiếu nữ tinh linh, tả chưởng phóng ra đón đỡ song chưởng của y.

Ha~

Mọi người nhìn nhau hít một hơi lương khí. Chỉ thấy Mặc Tử Kỳ chẳng khác nào một con cọp điên nhảy xổ đến chỗ của thanh niên kia. Song chưởng của lão đan chéo vào nhau, khí ngưng trọng tựa núi cao, thế hùng hậu như bể rộng sông dài, thực là phong phạm của bậc danh gia kỳ túc.

Lúc ấy toàn thể mấy trăm người đương trường đều yên lặng không nghe một tiếng động. Đại Lực Kim Cang Chưởng, nhất chưởng phá địa, nhị chưởng phá thiên. Khỏi phải nói, ai cũng biết đòn này phát ra sẽ uy lực đến nhường nào. Thanh niên kia nếu trúng đòn ắt sẽ đi đời nhà ma, không thoát đâu cho được.

Mặt khác, bọn họ cũng là lo lắng cho lão già Mặc Tử Kỳ, hay đúng hơn là lo lắng cho chính mình.

Phải biết trong Hắc Vân thành luật lệ cực kỳ hà khắc, ở trong thành nghiêm cấm việc giết người. Tuy nhiên người ở đây chính là người trong võ lâm giang hồ, còn đám pháp sư ngoại đạo thì thấy một giết một.

Bọn họ vừa nãy chứng kiến thanh niên kia chỉ dùng một ngón tay mà có thể búng lệch đường kiếm của Trương Ngọc Liên. Võ học thực phi phàm, tốc độ ra chiêu vừa nhanh lại vừa chuẩn, đích xác có thể khẳng định, hắn là một tay cao thủ võ học rồi. Vậy mà lão già kia vẫn không hề khách khí múa chưởng đánh tới. Nếu thanh niên kia mà mất mạng tại đây, việc bọn họ có liên can đến là không thể tránh khỏi. Hơn nữa, đa số người ở đây đều là lãng khách không ưa rắc rối.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, tam chưởng đụng nhau, vô thanh vô tức không phát ra một chút tiếng động nào. Tĩnh lặng khiến người ta phải khiếp sợ, đầu vai hai người chỉ hơi rung động một chút, rồi thúc đẩy nội lực ra kháng cự nhau.

Xét về võ công gia số, Mặc Tử Kỳ với một thân võ công như vậy đúng là có quyền tự phụ về bản thân. Nhìn bề ngoài lão tỏ vẻ yếu ớt như cành cây sắp gãy tới nơi. Nhưng nào ai biết được, ẩn trong thân hình bé nhỏ kia là hàng chục năm thu thập khí công mà thành. Đòn đánh này lão không hề khách khí chút nào, trong song chưởng của lão đã ngấm ngầm vận toàn bộ chân khí vào đó. Đừng nói là cao thủ bình thường, mà cho dù vị nào trong Ngũ Thánh đến đây đi chăng nữa cũng không dám trực tiếp đón đỡ chưởng của y.

Vậy mà thanh niên trước mặt này lại tỏ một thái độ khinh thường như thể hắn đã nắm chắc phần thắng? Lão rất tức giận. Đây hiện không còn là vấn đề cao thủ hay không cao thủ nữa rồi, mà nó đã lấn sang vấn đề về danh dự.

”Tiểu tử, cẩn thận kẻo chết. Ta đánh toàn lực đó.”

Quảng Mục Thiên lạnh nhạt đáp:

”Cứ tự nhiên!”

”Gan dạ lắm!”

Mặc Tử Kỳ gầm lên dữ tợn, nội lực lại tiếp tục đẩy mạnh ra, muốn một đòn nghiền nát kẻ trước mặt.

Ngờ đâu y càng thúc đẩy nội lực, Quảng Mục Thiên vẫn tỉnh bơ như không, nội lực tống ra thật chẳng khác nào đổ nước xuống biển, không thấy tăm hơi gì nữa. Mặc Tử Kỳ trong bụng hốt hoảng, bình sinh lão chưa thấy điều nào kỳ quặc hơn thế nữa.

Lão chợt nhớ lại, đây chẳng phải là “dẫn khí” hay sao? Chỉ có trường hợp khi khí công của đối phương cực kỳ cao minh mới có thể làm được như vậy.

Trước đây, các vị tiền bối vẫn thường gọi đó là Hấp công địa tiểu pháp, sử dụng cơ thể làm vật dẫn, đưa nội lực của đối phương dẫn hết xuống mặt đất. (Tương tự như cột thu lôi ấy:3) Sở dĩ Mặc Tử Kỳ biết được là bởi sư phụ lão, Đệ nhất Thánh trong Ngũ Thánh, Không Trí đại sư của Thiếu Lâm tự, từng thi triển qua một lần. Tuy gọi là tiểu pháp, nhưng yêu cầu người thi triển phải có công lực vượt trội hơn mới không sợ bị phản phệ.

”Không lẽ tên này nội công có thể sánh ngang hàng với sư phụ của ta sao?”

Mặc Tử Kỳ khuôn mặt trở nên đỏ bừng, không phải vì xúc động hay là tức giận. Mà bởi nội lực lão tống ra quá nhiều dẫn đến tuần hoàn máu trong người mỗi lúc một gấp khiến mặt đỏ lên như gấc. Lão trong bụng hoảng sợ, nội lực cuồn cuộn đẩy ra không dám thu về, chỉ sợ người thanh niên trước mặt này nhân cơ hội mà phản công.

Quảng Mục Thiên thản nhiên cười mà nói:

”Lão vẫn chưa chịu lùi bước hay sao? Cứ tiếp tục như vậy, không cần ta thả nội lực ra thì lão cũng sớm kiệt sức thôi.”

Mặc Tử Kỳ khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu, khàn khàn đáp:

”Nếu ta dừng lại, các hạ chịu bỏ qua chuyện này hay sao? Đâu có dễ dàng như vậy?”

Quảng Mục Thiên hàm hồ đáp:

”Cũng chưa biết!”

Mặc Tử Kỳ trầm tư suy nghĩ, nếu như lão cứ tiếp tục đẩy nội lực ra thì cũng chẳng đâu vào đâu. Hấp công địa tiểu pháp thi triển không tốn chút sức lực, cho dù đánh cả ngày đi chăng nữa cũng không nhằm nhò gì. Mà công lực của mình lại sắp cạn kiệt rồi, người tu võ khí cốt ở khí công. Nếu khí cạn thì người vong. Mặt khác, tên thanh niên trước mặt này thâm sâu khó lường, muốn giết lão thì đã sớm làm rồi, đâu cần đợi đến bây giờ. Mặc Tử Kỳ hít sâu một hơi, mạng sống nằm ở tay người, đâu có lựa chọn nào khác, khí đang vận lên lập tức ngừng lại. Đồng thời, thân hình lão bị chấn động mạnh, liền lùi về sau vài bước. Máu dồn lên miệng, không nhịn được mà ói ra một ngụm. Máu tươi lênh láng trên mặt đất.

”Hô~ Lợi hại quá!”

Chỉ thấy tất cả đám đông vây quanh cùng reo hò như sấm động. Mặc Tử Kỳ cùng Quảng Mục Thiên lao vào nhau đấu nội công rất kịch tính khiến mọi người đều hồi hộp trong lòng, mặc dù bọn họ không biết được tình hình bên trong như thế nào.

Nhưng tiếp theo đó, Mặc Tử Kỳ bị ép lùi về vài bước lại còn nôn ra một ngụm máu tươi. Hiển nhiên lão đã chịu thiệt thòi không hề nhỏ.

Hiện cảnh này không một ai nghĩ đến. Bọn họ đều cho rằng người chết sẽ là thanh niên kia. Tưởng chừng điều đó rất nhanh sẽ xảy ra, bởi vì trình độ khí công của hai bên quá khác biệt. Mặc Tử Kỳ thấp nhất cũng trên bốn mươi năm công lực. Mà thanh niên kia cùng lắm là hai lăm tuổi, lấy đâu ra sức mạnh mà chống lại lão.

Nhưng dù không tin thì điều không thể cũng đã xảy ra.

Mặc Tử Kỳ đứng đờ người cả ra, lão miệng lẩm bẩm:

”Ta thua rồi sao? Ta thua rồi?”

Trong thoáng chốc, vô số hình ảnh lướt nhanh qua trong đầu lão. Từ lúc lên chùa bái sư học nghệ đến lúc đại chiến chính tà, xuyên qua dị giới, bị đuổi ra khỏi môn phái, cho đến tận bây giờ... Rồi lão nhìn hai bàn tay gầy nhom của mình. Lão cười!

”Ta thực sự thua rồi! Thua vào tay một thanh niên?”

Mục tiêu cả đời của lão chính là theo đuổi danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ lâm. Nhưng lần này lại bại dưới tay một người trẻ tuổi khiến lòng tự tôn của lão bị đả kích mạnh.

Mặc Tử Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quảng Mục Thiên. Lão hỏi một cách thành khẩn:

”Người thanh niên, cậu rất mạnh. Liệu ta có thể biết tên của cậu không?”

”Tên sao!? Dĩ nhiên là được, tại hạ họ Quảng, tên Mục Thiên. Là người mới đến đây.”

Quảng Mục Thiên vừa nói vừa liếc mắt quan sát toàn trường một lượt. Hắn vốn không thích che dấu danh tính, lúc trong rừng rậm với ở nhà Tư Không Thiên chẳng qua là trường hợp đặc biệt mà thôi. Hiện tại cũng không cần che dấu gì thêm.

Tuy nhiên điều làm hắn kinh ngạc là mặc dù đã nói ra tên thật, nhưng có vẻ như trong tất cả những người ở đây không lấy một ai nhận thức được cái tên đó. Vẻ mặt mỗi người không phải là tiếc nuối số tiền lớn, thì cũng là thất vọng... không ai lấy làm ngạc nhiên hay hoảng sợ sau khi nghe ba chữ Quảng Mục Thiên cả.

”Chẳng lẽ uy danh của ta xuống cấp như thế này rồi sao?”

Đang vẩn vơ suy nghĩ thì Mặc Tử Kỳ đã tiến đến chắp tay trước mặt hắn, than thở nói:

”Thì ra là Quảng Mục Thiên thiếu hiệp, quả là nhân trung cho long. Lão già ta đây đúng là tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng không nghĩ một thanh niên như cậu mà võ công thật lợi hại. Nay tận mắt chứng kiến thật là khó mà tin nổi.”

Trong lời nói kia đầy vẻ tiếc nuối, dường như lão cũng không nhận thức được cái tên này.

Quảng Mục Thiên vội hoàn lễ, đáp:

”Mặc tiền bối quá lời rồi, Đại Lực Kim Cang chưởng cũng không phải dạng vừa, nếu đánh thêm vài hiệp nữa chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.”

Mặc Tử Kỳ nghe vậy biết Quảng Mục Thiên chữa thẹn cho mình, chỉ cười khan vài tiếng rồi cũng không nhắc lại nữa. Dù sao đối phương cũng đã chừa cho một con đường sống, cứ thuận nước mà đẩy thuyền thôi, trong lòng lão vô cùng cảm kích, bèn đáp:

”Cảm tạ thiếu hiệp lần này nương tay tha cho ta một mạng, ơn này lão sẽ ghi nhớ trong lòng. Mặc dù Mặc Tử Kỳ ta trên giang hồ xú danh vang xa, nhưng đạo lý đền ơn đáp nghĩa thì vẫn có. Nếu sau này cậu gặp phải khó khăn gì cứ nhắn nhủ ta một tiếng. Dù nguy hiểm cỡ nào ta vẫn tận lực giúp đỡ.”

Quảng Mục Thiên gật đầu cười. Thực lực của Mặc Tử Kỳ trong võ lâm cũng xếp hàng cao thủ. Nhưng nếu hắn gặp rắc rối thực sự thì lão chắc gì đã đủ sức mà giúp đỡ.

”A di đà phật!”

Bỗng từ xa vang lên một hồi tiếng tụng niệm. Mọi người nhíu mắt hướng tiếng kêu đó mà xem, theo đó một loạt nhân ảnh từ xa chạy đến.

”Con bà nó! Là đệ tử Thiếu lâm tự!”

Bọn giang hồ con mắt rất tinh tường, tuy đám người kia còn ở rất xa nhưng bọn họ đã có thể thấy rõ rồi.

Trong những người chạy đến, đi đầu là năm vị hòa thượng, người nào cũng thân hình lực lưỡng, mày rậm mắt to, mặt mũi hao hao giống nhau, lớn tuổi nhất chừng ngoài bốn mươi còn trẻ nhất cũng phải ngoài ba mươi. Họ một tay cầm binh khí, tay kia thõng xuống, thi triển khinh công chạy như bay đến. Người ở còn xa mà tiếng nói đã truyền đến nghe rõ mồn một, hiển nhiên nội công rất cao cường.

”A di đà phật, xin các thí chủ dừng tay!”

Mặc dù là thuộc phật môn, nhưng có vẻ trông năm người này khác với các nhà sư thông thường. Đặc biệt, thân trên của họ đều để trần mà chỉ mặc mỗi chiếc quần sẫm màu, lộ ra những múi cơ bắp cuồn cuộn. Nơi cổ mỗi người đều đeo một chuỗi tràng hạt biểu trưng của phật môn, mỗi hạt phải to bằng đầu nắm tay trẻ con phát ra ánh sáng lấp lánh, dĩ nhiên là làm bằng kim loại.

Chẳng mấy chốc những nhà sư kia đã chạy đến, mọi người đương trường, kể cả Mặc Tử Kỳ đều thu binh khí lại vội vàng cung kính thi lễ. Quảng Mục Thiên thấy cảnh tượng đó đoán chừng năm người này phải là những nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm.

Một nhà sư đứng đầu, tuổi ngoài tứ tuần, râu tóc điểm bạc, cầm thiết trượng đặt sang một bên, tiến lên hoàn lễ lại, rồi lên tiếng:

”A di đà phật, tiểu tăng pháp hiệu là Huyền Năng, đệ tử chấp pháp của Thiếu lâm tự xin ra mắt các vị thí chủ. Không biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì? Có vị nào đứng ra giải thích giúp tiểu tăng được không?”

Trong thiếu lâm tự, cấp bậc được chia theo hàng chữ Không, Huyền, Hư, Tĩnh. Trong đó cao nhất là hàng chữ Không rồi thấp dần. (Cái này là viết bừa thôi nhé, chứ thực ra mình cũng không biết.)

Vị hòa thượng này pháp hiệu hàng chữ Huyền, hiển nhiên uy vọng trong tự rất cao, chỉ dưới phương trượng đại sư mà thôi. Hơn nữa lại là đệ tử chấp pháp, thảo nào mọi người vừa thấy liền vội vàng thi lễ. (Thường thì đệ tử chấp pháp võ công cao hơn các đệ tử bình thường.)

Trương Ngọc Liên nãy giờ đang hoảng sợ trong lòng, nay thấy đệ tử thiếu lâm thì chẳng khác nào người chết đuối vớ được cọc. Vội vàng chạy đến nói:

”Thưa các vị đại sư, vãn bối Trương Ngọc Liên ra mắt các vị.”

Huyền Năng ồ lên một tiếng rồi đột nhiên tiến đến, hỏi:

”Vị thiếu hiệp này có phải là Trương Ngọc Liên, đệ tử của Thần kiếm Thiết Liên Đàm hay không?”

Trương Ngọc Liên không nghĩ đến đối phương lại biết danh tính sư môn của mình. Nhất thời có chút tự đắc, nói:

”Đại sư quả có con mắt tinh tường. Mới nhìn qua thôi là đoán trúng.”

Mọi người nghe Huyền Năng nói đến Thần kiếm Thiết Liên Đàm thì hít sâu một hơi khí lạnh. Không nghĩ Trương Ngọc Liên lại có thế lớn như vậy. Thảo nào tuổi còn trẻ mà kiếm pháp thật lợi hại.

Huyền Năng gật đầu rồi đáp:

”Thiếu hiệp đường xa tới đây bần tăng không biết mà đón tiếp từ trước, quả là thất trách. Mong được lượng thứ cho. Không biết gia sư của thiếu hiệp lức nào thì tới? Đại hội võ lâm cũng sắp sửa diễn ra, phương trượng vẫn luôn nhắc đến Thiết tiền bối.”

Trương Ngọc Liên đáp:

”Sư phụ của vãn bối đang đi phía sau, sai vãn bối đến trước để báo tin. Không ngờ lại gặp chút rắc rối ở đây nên chậm trễ việc thông báo.”

Huyền Năng nghe vậy, liếc nhìn thấy một bên mắt của gã đã bị phế đi, máu tuy đã ngừng chảy nhưng vẫn có thể thấy là bị thương rất nặng. Lão rất lấy làm ngạc nhiên, bèn lên tiếng hỏi:

”Thiếu hiệp có vẻ như là vừa mới bị thụ trọng thương cách đây không lâu. Không biết người nào đã ra tay mà độc ác như vậy?”

Trương Ngọc Liên nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt đầy tức giận, giơ tay chỉ về phía thiếu nữ, nói:

”Thưa đại sư, là do ả ma pháp sư kia làm. Đúng ra vãn bối cứu cô ta một mạng, không nghĩ rằng ả lấy oán báo ơn, ra tay bất ngờ khiến vãn bối trở tay không kịp. Thật là hổ thẹn với tông môn.”

Huyền Năng chắp tay niệm phật, nói:

”A di đà phật, xưa nay pháp sư cùng võ sư như thế nước lửa! Tại sao một pháp sư lại dám đơn thương độc mã tới đây gây sự? Thiếu hiệp có thể kể rõ đầu đuôi sự việc cho bần tăng được hay không?”

Trương Ngọc Liên bèn đem đầu đuôi sự tình kể lại một lượt. Đương nhiên là có thêm mắm thêm muối vào, còn việc hắn ép thiếu nữ ở lại hầu rượu thì giấu đi. Đám giang hồ phía ngoài tuy biết lời của gã có hơi phô trương, nhưng sau khi nghe gã là đệ tử của Thần kiếm thì cũng tặc lưỡi mà bỏ qua. Nói đùa chứ bọn họ cũng không dám đắc tội với một cao thủ lợi hại như thế. Hơn vậy, thanh danh Thần kiếm nổi lên vang dội. Kẻ ngu cũng biết phải tiến lên mà xu nịnh chứ đừng nói là phản đối.

Huyền Năng nghe xong thì lấy làm bất mãn, lông mày hơi nhíu xuống. Lão hướng đến chỗ thiếu nữ tinh linh tộc kia cất tiếng hỏi:

”Thiện tai, thiện tai... không nghĩ một cô gái trẻ tuổi như thế mà tính cách thật âm độc. Vốn bần tăng nghe người thông báo ở đây xảy ra tranh chấp. Không ngờ rằng một pháp sư lại dám tới đây tác quái. Chưa nói đến việc lấy oán báo ơn. Mà riêng việc xâm nhập vào Hắc Vân thành đã là một đại kỵ rồi.”

Thiếu nữ ấp úng nói:

”Không phải do ta, là do hắn ép ta. Ta chỉ là, chỉ là tự vệ, không nghĩ lại ra tay quá nặng...”

Trương Ngọc Liên lửa giận bốc lên, quát:

”Con mụ nó, tự vệ cái rắm, ta đã làm gì ngươi đâu... Chỉ mời, mời ngươi ở lại uống rượu mà thôi. Không nghĩ ngươi lại âm hiểm như thế, ra tay ám toán. Nếu trực tiếp đối diện, chắc gì ngươi đã phế được con mắt trái này!”

Mặc dù lời nói của gã có phần thô tục, nhưng đám đông ở đây đa phần đều ủng hộ y. Huyền Năng thấy thế thì tin thêm vài phần, lão cầm chắc thiết trượng trong tay, tiến thêm một bước, nói:

”A di đà phật, nơi đây là khu vực quản hoạt của Thiếu lâm tự. Nữ thí chủ ra tay hại người, náo loạn thành trì. Theo luật phải bị trừng phạt. Nhưng từ trước tới nay phật môn nghiêm cấm việc sát sinh, vả lại nữ thí chủ là một pháp sư. Bần tăng đành mạn phép bắt về cho hội đồng cùng phân xử mới được.”

Khu vực quản hoạt, hay chính là địa bàn quản lý. Do Hắc Vân thành quá mức rộng lớn, mà nhân số võ sĩ lại thưa thớt. Các đại môn phái chia Hắc Vân thành ra từng khu vực, mỗi khu vực do một môn phái lớn quản lý. Nói chung các việc như an ninh trật tự... đều do môn phái đó tự sắp xếp. Chỉ có những vấn đề lớn mới đưa lên hội đồng, để cùng nhau thương nghị.

Quảng Mục Thiên nãy giờ đứng một bên, hắn thấy Huyền Năng bỏ qua mình. Xem hắn như không khí thì không khỏi khó chịu. Nay lại còn dám lên tiếng muốn bắt người? Thử hỏi làm sao mà không tức cho nổi. Quảng Mục Thiên cười khẩy một tiếng, lạnh lùng nói:

”Có ta ở đây, kẻ nào dám bắt người! Thử hỏi ta có cho phép không đã.”

Huyền Năng cùng các nhà sư khác mới đến nên không hề biết được trận tỷ đấu nội công kia. Cho nên bọn họ đều nghĩ Quảng Mục Thiên cũng giống như mấy tên võ sĩ giang hồ bình thường. Nay nghe hắn nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên nghĩ thầm:

”Người này là ai mà dám lên tiếng, quả thật là to gan lớn mật.”

Huyền Năng ánh mắt dời sang, thấy lão Mặc Tử Kỳ đang đứng kế bên. Trong lòng thầm nhủ:

”À, thì ra thanh niên này cậy có cao thủ bên cạnh nên mới lộng ngôn như thế. Xem ra cũng là một người trẻ tuổi tài cao, để ta cảnh cáo y cho y biết khó mà lui vậy.”

Lão bèn cười, chắp tay thi lễ:

”Thiếu hiệp đây quả là người gan dạ, lại có tấm lòng bồ tát. Tuy nhiên đây không phải là việc mà thiếu hiệp có thể nhúng tay vào. Cô gái này ra tay không phân biệt nặng nhẹ, đả thương người khác. Hơn nữa lại dám đơn thương độc mã tới đây, hẳn trong này có điều chi mờ ám. Bần tăng phải đưa nàng đến chỗ người có thẩm quyền để bắt đầu tra xét.”

Đoạn Huyền Năng quay sang đối diện với Mặc Tử Kỳ, chỉ thấy lão sắc mặt lợt lạt, dưới đất còn vương vãi một vũng máu thì ngạc nhiên vô cùng. Như cười nói:

”Huyền Nạn sư huynh, đã lâu quá không gặp.”

Mọi người đương trường nghe Huyền Năng gọi Mặc Tử Kỳ là Huyền Nạn mới vỡ lẽ ra. Thì ra đúng như lời đồn, lão trước đây đúng là đệ tử thiếu lâm tự. Hơn nữa lại xếp vào hàng chữ Huyền.

Mặc Tử Kỳ khuôn mặt đã không còn tý huyết sắc nào, lại nghe hai chữ sư huynh thì càng thêm não nề. Khó khăn lắm mới nói được:

”Khụ, đại sư xưng hô như thế là không đúng rồi. Ta, ta nay đã bị đuổi khỏi phật môn. Nào còn mặt mũi mà gặp lại các người nữa chứ.”

Huyền Năng cũng thở dài một tiếng, nói:

”Thôi, sự đã như vậy rồi. Chỉ mong sư huynh sớm ngày cả tà quy chánh. Bọn sư đệ đành cáo lui trước. Hẹn ngày nào đó gặp lại.”

Nói rồi phất tay một cái, ba nhà sư phía sau lập tức tiến đến toan bắt giữ thiếu nữ kia.

Đúng lúc ba người họ sắp lại gần thì một luồng kình phong quét đến khiến cả ba phải nhảy lùi về sau.

Một luồng sát khí cực mạnh đang bốc lên cuồn cuộn từ người thanh niên lúc nãy, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng vang lên:

”Ta chưa nói rõ hay sao!? Muốn bắt người, thử hỏi ta có đồng ý hay không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.