Giang Hồ Dị Giới

Chương 47: Chương 47: Rắc Rối Lại Đến




Trương Trọng Khoái vừa bước xuống tầng một, liền quay sang nói nhỏ với sư đệ của y vài câu, hai người nhìn nhau rồi gật gật đầu, dường như vừa thống nhất điều gì đó.

Đám người trong tửu quán mặc dù rất tò mò, nhưng chẳng một ai dám vận công để nghe lén cả. Nên biết, hai vị này là cao thủ đỉnh cấp dưới tay minh chủ, võ công đương nhiên không hề tầm thường chút nào. Nếu nghe lén mà bị bắt được chẳng phải rắc rối lớn hay sao? Nên cuộc đối thoại đó không ai biết được hai người kia nói với nhau chuyện gì cả.

Chỉ thấy ngay sau đó, Trương Trọng Khoái quay ra bước đến bàn cạnh cửa sổ, chính là chiếc bàn mà Quảng Mục Thiên cùng Đường Vấn Tâm đang ngồi.

Quảng Mục Thiên ngồi uống rượu trông có vẻ như rất tùy tiện, nhưng mọi giác quan của hắn vẫn luôn nhạy bén như thường.

Tuy không biết ở trên lầu hai Lâm Ngọc Tình nói những gì, bất quá cuộc đối thoại vừa rồi của Trương Trọng Khoái với Phan Thiên Bính hắn lại nghe thấy được. Lại thấy lão tiến đến đây, hắn cười thầm trong bụng mà nghĩ:

”Cuối cùng trong võ lâm cũng có người nhận ra ta!”

Quảng Mục Thiên tuy không thích hư danh, nhưng hành tẩu võ lâm cũng được mấy tuần nay rồi. Bên người lại dẫn theo hai tuyệt thế mỹ nhân, nên suốt ngày cứ luôn bị mấy tên tôm tép chạy đến làm phiền. Đánh hoài thành ra cũng phải thấy phiền. Nên đôi lúc Quảng Mục Thiên nghĩ nếu như ai cũng biết hắn là đệ nhất tà phái chục năm trước, thì còn ai dám bén mảng lại gần nữa. Như thế có phải yên tĩnh hơn phần nào không?

Nhưng rất nhanh, Quảng Mục Thiên lại sực nhớ:

”Không được rồi, bây giờ chưa tiện tiết lộ thân phận được. Võ lâm nhiều điều bí mật ta vẫn còn chưa biết lắm. Nếu tất cả mọi người đều nhận thức ta là Cửu Long thì chẳng phải cướp lấy Thiên Cung cho Tuyết Nhi khó càng thêm khó hay sao? Phải làm cho lão kia không nói ra mới được.”

Quảng Mục Thiên vẫn chưa cuồng vọng đến nỗi, nghĩ mình có thể địch lại toàn bộ người học võ trong thiên hạ.

Trong lúc hắn đang nghĩ cách, thì Trương Trọng Khoái đã tiến lại gần. Lão khom mình hành lễ, nói:

”Tại hạ Trương Trọng Khoái, không biết tiền...”

Hai chữ “tiền bối” của lão sắp thốt ra tới nơi, thì Quảng Mục Thiên nhanh miệng ho khan lên ba tiếng.

Trương Trọng Khoái giật mình, ngơ ngác không hiểu ý của hắn là gì. Nguyên xét về bối phận, quả thực Quảng Mục Thiên là ngang hàng với Lâm Ngọc Quân, thậm chí là cả Phương trượng đại sư của chùa Thiếu Lâm. Vậy nên Trương Trọng Khoái gọi hắn là tiền bối cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng y lại không cho mình gọi tiền bối là có ý gì?

Quảng Mục Thiên vội dùng Thiên Lý Truyền Âm rót vào tai của lão:

”Gọi là thiếu hiệp!”

Trương Trọng Khoái a một tiếng, liền hiểu ra, lòng thầm nghĩ:

”Người này quả nhiên tính tình cổ quái. Coi y đi theo công tử của Đường gia, nhưng có vẻ như đang dấu diếm thân phận thì phải. Ta gọi y là tiền bối lỡ như phá hỏng việc y đang làm chẳng phải là hỏng bét hay sao? Cứ như y nói, gọi y là thiếu hiệp cũng không can gì.”

Nghĩ rồi lão bèn sửa:

”À... là thiếu hiệp... Không biết, đây có phải là Quảng thiếu hiệp hay không!?”

Vừa nói lão vừa quan sát Đường Vấn Tâm, thấy y ngoài vẻ ngạc nhiên ra không lấy gì làm kinh sợ cả, thầm nghĩ:

”Quả nhiên Đường gia công tử chưa biết gì về Cửu Long tà phái cả! Nếu không y sẽ không bình tĩnh được như vầy đâu.”

Quảng Mục Thiên thấy Trương Trọng Khoái phối hợp ăn ý thì mừng thầm, vội đứng dậy hoàn lễ, đáp:

”Chính thị. Tại hạ họ Quảng, đệm là Mục. Tên một chữ Thiên. Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?”

Trương Trọng Khoái kính cẩn nói:

”Vậy Quảng thiếu hiệp! Tiểu thư nhà ta có lời mời thiếu hiệp lên thưởng cầm. Mong thiếu hiệp có thể dời bước được chăng?”

Nhưng lời kia vào tai những người trong tửu quán chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Lâm Ngọc Tình tiểu thư là ai? Nàng là con gái độc nhất của Minh Chủ, không những sắc nước hương trời, mà võ công cũng thuộc hàng đỉnh cấp. Từ trước đến nay có biết bao nhiêu thanh thiếu niên thiên tài của các đại gia tộc muốn được nàng mời lên lầu hai. Nhưngtrướcsau đều bị cự tuyệt.

Vậy mà hôm nay, nàng lại mời một kẻ lạ mặt lên thưởng cầm?

Nhất thời trong tửu quán một trận xôn xao tán luận. Nhiều kẻ hâm mộ Lâm Ngọc Tình thì lấy làm uất hận, trong lòng lầm rủa xả Quảng Mục Thiên không ngớt. Còn như những kẻ có đầu óc thì bắt đầu suy luận thân phận của hai người.

Riêng Đường Vấn Tâm tuy trong lòng có chút ghen tỵ, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên phong độ của bậc danh gia, cười hướng Quảng Mục Thiên mà chúc mừng:

”Tiểu đệ chúc mừng đại ca nhé. Từ trước đến nay huynh là người đầu tiên được Cầm Tiên mời lên lầu đấy. Coi bộ từ hôm nay trở đi, huynh là kẻ thù số một trong mắt nam nhân toàn bộ võ lâm này rồi!”

Quảng Mục Thiên cười nói:

”Chưa biết nàng gặp ta có chuyện gì? Làm sao mà ghê đến thế?”

Đường Vấn Tâm ngao ngán thở dài, trong bụng nghĩ:

”Người này chẳng biết gì về võ lâm này hết. Có giải thích cho y xem ra cũng vô dụng thôi. Để y tự mình trải nghiệm là biết.”

Nghĩ vậy hắn chỉ cười rồi đáp:

”Quảng huynh cứ yên tâm mà đàm đạo với Cầm Tiên thôi. Mọi chuyện không cần lo lắng. Bất quá hai người nói chuyện lâu quá thì tiểu đệ phải đi về trước đó!”

Nói rồi nở một nụ cười ám muội.

Quảng Mục Thiên chẳng hiểu gì cũng lắc đầu cho qua, đoạn quay sang nói với Trương Trọng Khoái:

”Được thôi, nếu Cầm Tiên đã có lời mời. Vãn bối nào dám chối từ!”

Trương Trọng Khoái gật đầu rồi đi trước dẫn đường. Hai người kẻ trước người sau cứ thế mà đi lên tầng hai dưới biết bao nhiêu ánh mắt đầy xúc cảm, ghen tỵ có, hâm mộ có. nghi ngờ có...

...

Cách chỗ ngồi của Đường Vấn Tâm không xa là một chiếc bàn khác, có hai người đang ngồi, trong đó một người là thanh niên tuổi hai mươi, hai mốt. Mày kiếm mắt đao, trên trán điểm một ấn ký màu đen hình thù kỳ lạ. Bên cạnh gã là một người khác, người này mặc áo dài bằng vải gai màu đen trùm kín đầu, lại đeo mặt nạ che mất một nửa mặt, tay thì cầm cương trượng dài ngoằng, coi phục sức trông thật thần bí vô cùng.

Nhưng điều kỳ lạ là trong quán chẳng một ai dám ngồi gần hai người nọ cả. Không những thế, mọi người dường như còn cố gắng tránh xa như tránh ôn dịch vậy.

Chỉ thấy người thanh niên cầm chén rượu trên bàn mình, uống một hơi rồi cầm trên tay văn vê, mắt nhìn vào miệng chén lẩm bẩm:

”Quảng Mục Thiên... Quảng Mục Thiên... Sao ta nghe cái tên này quen thế nhỉ? Tứ thúc, ngài có biết cái tên này không?”

Người bên cạnh ồm ồm đáp:

”Bẩm thiếu gia, ta cũng không nhớ được.”

Người thanh niên ồ một tiếng rồi nói:

”Ồ, tứ thúc cũng không biết thì thực là kỳ lạ rồi. Lát nữa về lập tức cho người điều tra thân phận người này. Đi theo công tử Đường gia, lại được Cầm Tiên mời lên thưởng nhạc. Hừm, đúng là không phải dạng vừa đâu.”

Người bên cạnh đáp:

”Vâng, ta sẽ điều tra kỹ.”

-o0o-

Nói đến Quảng Mục Thiên sau khi bước lên tầng hai thì được dẫn tới một căn phòng. Càng đi tới gần, hắn lại càng nghe tiếng đàn ngày càng rõ hơn.

Trên cửa phòng đề hai chữ “Cầm Tâm” bằng thủy tinh ngọc thạch.

Quảng Mục Thiên thoáng nhìn qua hai chữ rồi nghĩ:

”Đã Cầm Tiên lại còn Cầm Tâm? Trước nghe bảo rằng luyện âm công lên đến bậc tông sư có thể dùng tiếng đàn để thao túng tâm trí con người. Hoặc như giết người từ xa mà không cần động thủ. Hai từ Cầm Tâm này quả là hay lắm.”

Nguyên trước đây trên giang hồ cũ, cũng chẳng có mấy ai luyện âm công. Nên truyền thuyết về những bậc cao nhân tuyệt đỉnh chỉ dùng tiếng đàn là có thể thao túng con người, chỉ là thêu dệt lên mà thôi. Quảng Mục Thiên sống lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy qua một ai luyện môn này đến mức cao siêu như lời đồn đại. Bất quá, hôm nay nghe qua tiếng đàn của Lâm Ngọc Tình, hắn cũng đã dần tin được truyền thuyết đó vài phần. Quả nhiên giang hồ không thiếu những thứ kỳ lạ...

Trương Trọng Khoái đẩy cửa nhẹ nhàng, khẽ bảo Quảng Mục Thiên:

”Mời tiền bối vào.”

Lúc nãy ở phía dưới, vì dấu diếm thân phận thật nên lão mới gọi Quảng Mục Thiên bằng thiếu hiệp. Nhưng lên đến đây rồi thì lão liền thay đổi cách xưng hô.

Quảng Mục Thiên ừ một tiếng, liền bước chân qua cửa. vừa vào, hắn đã ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt.

Trương Trọng Khoái kính cẩn lên tiếng:

”Bẩm tiểu thư, Quảng tiền bối đã tới.”

Lâm Ngọc Tình không đáp mà vẫn tiếp tục gảy đàn. Trương Trọng Khoái hiểu ý, vái thêm cái nữa rồi lui sang một bên đứng hộ vệ.

Quảng Mục Thiên nương theo tiếng đàn nhìn sang, thì thấy môt thiếu nữ đang ngồi kế bên cửa sổ gẩy cầm. Vừa thấy nàng hắn không khỏi quá đỗi kinh ngạc.

Phải nói, lúc nãy Quảng Mục Thiên chỉ nghe thấy tiếng đàn không thấy bóng người. Không như lần này, hắn nhìn nàng ngồi đánh đàn, tà áo tung bay trông thật đẹp.

Vừa thấy, hắn cảm thấy Lâm Ngọc Tình càng kinh diễm thêm vài phần. Nói như Đường Vấn Tâm, chính là tiên tử trong mắt phàm nhân. Mùi hương trong phòng, cộng với tiếng đàn du dương mang đến cho hắn một cảm giác thuần khiết mà lại gột rửa lòng người. Quảng Mục Thiên ngơ ngác. Lúc này khí chất của nàng thanh thuần không nhiễm một hạt bụi. Nếu so sánh, hắn dám cá những mỹ nhân hắn từng gặp qua ở thế giới này, không ai có thể sánh được với khí chất này của Lâm Ngọc Tình. Nếu có thì may ra chỉ có Tuyết Nhi mà thôi, bất quá Tuyết Nhi lại không phải là con người, mà là một tinh linh, tộc tiên.

Trong lòng Quảng Mục Thiên thầm kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, ánh mắt cũng dần di động theo ngón tay của Lâm Ngọc Tình.

Lâm Ngọc Tình nguyên bản đang đánh đàn, một mực chú tâm vào đó. Khi cảm giác có một ánh mắt cứ luôn dõi vào mình lúc đó mới tỉnh ra, vội dừng lại ngước mắt lên nhìn. Chỉ thấy trước mắt nàng là một thanh niên tuổi tầm hai lăm, trông không có vẻ gì đặc biệt.

Trong lòng nàng khó hiểu nghĩ thầm:

”Người này là ai? Tưởng Khoái thúc bảo y là Cửu Long tà phái cơ mà?”

Vốn nàng vẫn nghĩ rằng, Quảng Mục Thiên cùng thời với cha mình. Chắc hẳn cũng phải bảy mươi, tám mươi tuổi. Đâu có phải trẻ như vậy!

Nàng liền quay sang nhìn Khoái thúc, dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu.

Trương Trọng Khoái vội đứng ra giải thích:

”Bẩm tiểu thư, vị này đích thị là Quảng Mục Thiên tiền bối đấy.”

Lâm Ngọc Tình lúc này mới ồ lên kinh ngạc, nghĩ:

”Không nghĩ rằng Cửu Long tà phái lại trẻ như vậy. Chắc hẳn y luyện công phu cải lão hoàn đồng trong truyền thuyết rồi. Nên mới giữ được nhan sắc!”

Nàng vội đứng lên hành lễ theo bậc hậu bối, nói:

”Tiểu nữ Lâm Ngọc Tình ra mắt tiền bối. Mải đánh đàn không biết tiền bối đã tới, thật thất lễ quá.”

Quảng Mục Thiên nghe nàng chào, bấy giờ mới tỉnh mộng, lập tức khen:

”Nàng quả thực rất đẹp đó!”

Lâm Ngọc Tình lần đầu được người khác khen trực tiếp như thế, hai má phiếm hồng, đáp:

”Đâu dám, tiền bối xin mời ngồi.”

Quảng Mục Thiên theo lời ngồi xuống tấm bồ đoàn đối diện, đoạn hắn hỏi:

”Nàng gọi ta lên đây có việc gì?”

Lâm Ngọc Tình nghe hắn xưng “ta” gọi “nàng” thì suýt đánh rơi cả chén trà mới rót trên tay, tim đập thình thịch. Đoạn nói:

”Tiền bối quá lời rồi. Tiểu nữ vì lý do đặc biệt nên không thể xuống đó. Nên mới mạo muội mời tiền bối lên đây trò chuyện. Nếu như vậy mà khiến tiền bối khó chịu, vậy tiểu nữ đành xin lỗi vậy.”

Quảng Mục Thiên cười nói:

”Cũng chẳng sao, chỉ có điều ta khó hiểu là tại sao nàng mời ta lên đây xong. Cứ thấy người khác nhìn ta bằng ánh mắt như thế nào ấy? Dường như là kẻ thù không đội trời chung không bằng!”

Lâm Ngọc Tình nghe xong vội lấy tay che miệng cười khúc khích. Tiếng cười như chuông bạc, thật thánh thót vô cùng. Đoạn nàng nói:

”Chuyện đó cũng khó trách, tiền bối là người đầu tiên tiểu nữ mời lên đây. Trông ngài còn trẻ như vậy, khó trách bọn họ có chút hiểu lầm không đáng có.”

Quảng Mục Thiên hiểu ra, cười tủm tỉm nói:

”Thì ra là thế, hóa ra bọn họ tưởng ta và nàng là quan hệ bất chính chứ gì? Thảo nào cả đám cứ nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.”

Lâm Ngọc Tình nghe đến câu “quan hệ bất chính” thì khuôn mặt vốn hồng lại càng hồng hơn. Nàng vốn từ xưa tới nay chỉ giao du với những nhân vật thuộc chính phái, thường thường thì gặp người nào cũng ăn nói lễ độ, câu trước câu sau đều giữ lễ giữ nghĩa. Nên khi gặp Quảng Mục Thiên là tà phái, ăn nói tầm bậy tầm bạ thì lấy làm bỡ ngỡ, không biết đáp thế nào. Ấp úng mãi mới nói:

”Tiền bối lại đùa rồi.”

Quảng Mục Thiên thấy mặt nàng hồng hồng trông rất đáng yêu, chỉ muốn tiến lên véo một cái. Nhưng may thay, định lực mấy trăm năm của hắn không phải nói cho suông. Rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mặt cố tỏ ra lạnh nhạt nói:

”Nói đi, mời ta lên đây có việc gì? Đừng nói là thưởng cầm, ta chẳng biết chút gì về âm luật đâu nhé.”

Lâm Ngọc Tình đáp:

”Chuyện kể ra xin tiền bối chớ cười chê. Ở nhà, tiểu nữ thường hay nghe gia phụ nhắc tới tiền bối và những chuyện trước đây trong giang hồ. Tiểu nữ vẫn thường hay tưởng tượng cảnh năm xưa một người đồ sát chín con rồng của chính phái. Một tay địch lại bảy cao thủ nhất lưu - Thất tuyệt. Càng nghĩ càng bội phục vô cùng. Nay có dịp tiền bối ghé thăm, vì tò mò nên mới muốn gặp xem Cửu Long của tà phái là như thế nào đấy thôi.”

Quảng Mục Thiên thấy nàng tuổi còn trẻ mà ăn nói lưu loát, lại rất tự tin thì lấy làm kinh ngạc. Hắn cười bông đùa:

”Vậy bây giờ gặp rồi thì thấy thế nào?”

Lâm Ngọc Tình hít nhẹ một hơi, đối diện song nhãn của Quảng Mục Thiên rồi nói:

”Không nhìn ra được!”

Quảng Mục Thiên cười đáp:

”Lâm Ngọc Quân quả có phước lớn... Nàng âm công nay đã luyện đến mức này rồi. Chẳng bao lâu nữa cũng sẽ vượt qua cả lão thôi. Đến lúc đó rồi hẵng đánh giá ta cũng được. Chứ như bây giờ...”

Hắn chưa nói xong thì Trương Trọng Khoái đứng một bên đã hừ lạnh, nói:

”Ngươi đừng nói xằng bậy, minh chủ bây giờ đã lợi hại hơn lúc trước rất nhiều. Ngươi không còn là đối thủ của ngài ấy nữa đâu! Đừng có ở đây mà hồ ngôn loạn ngữ.”

Lâm Ngọc Tình thấy Khoái thúc đứng ra nói, sợ lão chọc Quảng Mục Thiên nổi giận. Vội móc trong ngăn bàn ra Thánh Long Đại Địa thủ hộ, nắm sẵn trong lòng bàn tay. Chỉ chờ hắn động thủ liền kích hoạt ma pháp đại trận bảo vệ. Nhưng cuối cùng chỉ thấy Quảng Mục Thiên cười trừ một cái, lúc đó nàng mới thở phào một hơi, lên tiếng can ngăn:

”Thúc thúc bớt giận...”

Khoái lão thấy tiểu thư có vẻ căng thẳng, không dám làm quá lên, chỉ hừ một tiếng rồi liền ngoảnh mặt đi.

Lâm Ngọc Tình chuyển sang nhẹ nhàng nói:

”Tiền bối chớ trách, Khoái lão lúc nào cũng nóng nảy như vậy. Nếu có xúc phạm...”

Quảng Mục Thiên khoát tay nói:

”Cũng chẳng có gì, ta chưa bao giờ xem thường đối thủ của mình cả. Ngay cả một con sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức. Huống hồ lão cha ngươi không phải là thỏ mà là một con cọp!”

Lâm Ngọc Tình thở phào một hơi, nói tiếp:

”Tiểu nữ ngoài việc mời tiền bối lên đây gặp mặt còn có một việc khác muốn nói.”

Đoạn lấy trong hộc bàn ra một tấm thẻ, nói:

”Sắp tới đây trong thành có mở một hội đấu giá. Nếu tiền bối có hứng thú xin mời xa giá tới chơi. Còn đây là vé vào, xin tiền bối giữ kỹ trong người.”

Quảng Mục Thiên đón lấy tấm thẻ, lòng nghĩ:

”Chết chửa, ta làm gì có tiền đâu mà tham gia đấu giá! Người như ta đi đấu giá mà không mua thứ gì chắc lão Lâm Ngọc Quân rồi Tư Không Thiên, Hoàng Bá Đạo cười ta thối mũi mất. Nhưng lỡ nhận rồi chẳng lẽ lại chối từ?”

Nghĩ lát, hắn bèn nói:

”Hừm, đấu giá thì phải là thiên tài địa bảo đó nha. Còn nếu không thì ta không đi đâu.”

Lâm Ngọc Tình gật đầu đáp:

”Vâng, lần đấu giá này đều là thiên tài địa bảo cả. Có bốn gốc Tuyết Liên Tử tuổi thọ một trăm năm. Tám kiện thần khí do tộc người lùn rèn ra. Một bộ khinh thân pháp thượng thừa. Và một vài loại thảo dược khác.”

Nàng vừa nói xong, nhìn lên thì thấy Quảng Mục Thiên trợn tròn mắt. Đơ như trời trồng.

Nàng lên tiếng gọi:

”Tiền bối... tiền bối...?”

Quảng Mục Thiên nuốt ực một ngụm nước bọt, run run giọng hỏi:

”Tuyết... tuyết... liên tử... một trăm năm? Có thật không?”

Lâm Ngọc Tình thấy biểu hiện kỳ quái của hắn thì ngạc nhiên, áy náy đáp:

”Đúng vậy, đáng tiếc lần này hơi ít, chỉ có bốn gốc mà thôi, lần trước còn đấu giá bảy gốc cơ mà. Nếu như chừng đó mà không lọt pháp nhãn của tiền bối, thì xin ngài chớ trách.”

Quảng Mục Thiên trong lòng thầm mắng, vãi nòn, bốn gốc mà còn ít? Nên biết, võ lâm ở thế giới cũ cực kỳ ít thiên tài địa bảo. Đừng nói là Tuyết Liên Tử chục năm. Ngay cả nhân sâm năm trăm năm cũng đã rất khó tìm rồi. Nay lại gặp đến tập bốn gốc Tuyết Liên Tử một trăm năm thì làm sao không kinh hoảng cho được.

Lại nói Tuyết Liên Tử sinh trưởng ở nơi cực hàn, tích tụ hàn khí khắp thiên địa. Chỉ cần ăn một hạt ngó sen thôi cũng đủ cho một kẻ bình thường đóng thành băng mà chết. Bất quá, thứ này đối với người luyện khí công lại cực kỳ bổ dưỡng.

Nhưng điều này càng khiến Quảng Mục Thiên càng thêm nghi ngờ. Thế giới này chẳng lẽ lại nhiều thiên tài địa bảo đến thế?

Nghĩ rồi hắn hỏi:

”Chẳng lẽ Lâm Ngọc Quân không để bốn gốc kia cho người của mình dùng à, mà lại mang đi đấu giá là thế nào?”

Lâm Ngọc Tình đáp:

”Tuyết Liên Tử tuy bổ dưỡng cho người học võ, nhưng ở đây cũng không quá quý hiếm. Lại nói, một gốc trên trăm năm chỉ có những tiền bối cấp bậc tông sư (Đấu Tông) mới có thể dùng được. Còn nếu chưa đủ công lực mà cứ phục dụng thì nguy cơ bạo thể mà chết rất cao. Gia phụ đem ra đấu giá cũng chỉ là nghĩ cho tương lai của võ lâm mà thôi. Với lại, mấy vị thúc thúc cũng được gia phụ cho dùng qua rồi.”

Câu cuối nàng nói hơi quá đà, vốn đây là chuyện bí mật nội bộ. Nhưng nàng lần đầu trò chuyện dài hơi như thế, nên không khỏi có chút khinh xuất. Đem chuyện người trong nhà cũng dùng thiên tài địa bảo nói ra. Khoái thúc đứng một bên toan lên tiếng can ngăn, nhưng thấy nàng nói nhanh quá với lại cũng chưa tiết lộ loại quả đó là gì nên đành thôi.

Quảng Mục Thiên nghe xong từ từ quay lại ngó chằm chặp Trương Trọng Khoái hỏi:

”Ngươi có dùng qua thiên tài địa bảo hay không?”

Khoái lão đối diện ánh mắt của hắn, dõng dạc đáp:

”Có dùng qua!”

Quảng Mục Thiên lại hỏi:

”Cho ta xem đan điền của ngươi được không?”

Trương Trọng Khoái đáp:

”Đan điền là mạng sống của võ sĩ, muốn xem thì coi bản lãnh của ngươi đến đâu.”

Quảng Mục Thiên cười khẩy nói:

”Được lắm!”

Ðột nhiên Quảng Mục Thiên đứng phắt dậy, lạng người đi một cái vọt đến trước mặt Trương Trọng Khoái. Tay phải hắn thò ra nhằm chụp vào cổ họng đối phương. Trương Trọng Khoái giật mình. Cước trái vung lên đá vòng vào xương sườn Quảng Mục Thiên. Đồng thời, khuỷu tay trái đưa lên che đỡ cổ họng.

Trương Trọng Khoái ngoại hiệu là Vạn Ảnh Thoái Pháp, đương nhiên các chiêu cước pháp lợi hại vô cùng. Vừa rồi lão ra một chiêu thủ và một chiêu phản công chỉ trong nháy mắt. Thế thủ rất nghiêm mật mà thế công cũng lợi hại vô bì. Ðúng là thủ pháp của bậc cao nhân.

Nhưng Quảng Mục Thiên phóng tay phải còn lẹ hơn hắn một bước. Cước của Trương Trọng Khoái chưa đá tới hắn đã nắm được trước ngực đối phương.

Rồi nghe bịch một tiếng, Quảng Mục Thiên đã gạt được cước trái của lão, hắn xoay tay mặt lại đồng thời nắm luôn được cổ tay trái Trương Trọng Khoái.

Ba chiêu qua rồi, Trương Trọng Khoái đã hoàn toàn bị Quảng Mục Thiên kiềm chế.

Quảng Mục Thiên cười nói:

”Ta có bản lãnh để xem rồi chứ gì?”

Trương Trọng Khoái bị áp chế huyệt đạo, miệng ú ớ khộng nói được câu nào. Trong lòng kinh dị mà nghĩ thầm:

”Kẻ này võ công thực lợi hại ngoài dự đoán. Nực cười thay ta còn nghĩ bốn phần đánh thắng. Nay một phần cũng chưa chắc đã đỡ nổi một chiêu của y. Minh chủ luôn ngợi ca võ công của Cửu Long, quả nhiên không phải là lừa dối.”

Lão vốn là người thẳng tính, không phải vì thua mà ghi hận trong lòng.

Quảng Mục Thiên không thèm quan tâm lão nghĩ gì, nội lực trên tay truyền vào thăm dò đan điền của Trương Trọng Khoái. Hắn đột nhiên cảm nhận được, ở vị trí đan điền của lão một dòng năng lượng thuần khiết thật lớn. Dòng nội lực của hắn liên tục bị bài xích ra. Quảng Mục Thiên nương theo dòng khí mà quan sát, thì thấy chính giữa xuất hiện một con rồng màu tím đang giương nanh múa vuốt. Muốn đuổi dòng khí lạ của hắn ra ngoài.

Quảng Mục Thiên xem xong rồi liền thả Trương Trọng Khoái ra, đoạn nói:

”Thứ ngươi phục dụng là Tử Long Quả, đan điền hình thành nên một con Tử Long. Nhưng lão Lâm Ngọc Quân cũng thật hồ đồ, cho ngươi ăn nó khi chưa đủ công lực. Thành ra con Tử Long kia chẳng khác gì dã thú chưa được thuần phục. Sau này rất khó để tiến thêm bước nữa.”

Lời hắn nói ra đến ngay cả Lâm Ngọc Tình cũng phải kinh ngạc. Chỉ cần chạm tay là biết đối phương đã dùng qua loại dược liệu nào. Bản lãnh này thật là cao minh.

Trương Trọng Khoái sau khi thua một chiêu thì không dám khinh thường nữa, vái người kính cẩn nói:

”Tiền bối dạy phải lắm, minh chủ lúc đó cũng nói với ta những lời này. Nhưng khi đó ta hiếu thắng nên mới đem ra dùng. Không nghĩ hậu quả lại sâu xa đến vậy.”

Quảng Mục Thiên không đáp mà trầm tư suy nghĩ. Hắn rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao mà Tư Không Thiên hay Hoàng Bá Đạo tiến bộ vượt bậc như vậy. Hóa ra là có thiên tài địa bảo hỗ trợ. Nếu vậy thì không bao lâu nữa, tương lai của võ lâm sẽ ở một tầm cao mới. Đương nhiên, hắn chưa nghĩ đến đối thủ của võ thuật, chính là ma thuật.

Rồi hắn quay sang bảo Lâm Ngọc Tình:

”Nếu vậy thì hôm đó ta sẽ tới thử xem. Mà về nói vỡi lão cha của nàng, tạm thời đừng cho mọi người biết về thân phận của ta. Ta ghét rắc rối lắm.”

Đúng lúc này...

Bùm!

Một tiếng nổ từ xa vọng đến.

Cả ba người kinh nghi mà nhìn nhau.

Quảng Mục Thiên vội tản khí ra cảm nhận phương hướng vụ nổ. Nhưng thật kỳ lạ, khí của hắn không thể ra khỏi căn phòng này được.

Lâm Ngọc Tình thấy vậy liền giải thích:

”Căn phòng này được làm từ gỗ đặc biệt. Khí công không thể xuyên qua được.”

Quảng Mục Thiên nghe rồi cũng gật đầu, nói:

”Vậy thôi, nếu không có chuyện gì ta về đây.”

Lâm Ngọc Tình mỉm cười, đáp “Dạ” một tiếng.

Quảng Mục Thiên thấy nàng cười rất đẹp, cũng cười theo nói:

”Lúc nàng cười trông rất đẹp đó!”

Nói xong cười ha hả rồi quay đi, để lại Lâm Ngọc Tình mặt còn đỏ như gấc.

-o0o-

Nói đến Đông Lai Thánh Thủ vừa bước ra khỏi Thần Kiếm môn liền chạy thẳng một mạch về phía trước. Trong lòng lão vừa bực vừa tức nên cũng chưa đưa ra được chủ định gì cả, cứ vô thần mà thi triển khinh công. Dưới chân lão là con đường lát đầy đá xanh, hai bên nhà cửa san sát cứ vùn vụt lướt qua.

Đi được một quãng thì dừng lại, lão lúc này mới sực nhớ ra mình quên mất hỏi tên người thanh niên kia cùng chỗ ở của y. Lão bực quá liền văng tục:

”Mẹ nó, cái quan trọng nhất lại quên hỏi mất rồi.”

Nói đến đây, Đông Lai Thánh Thủ toan quay lại hỏi rõ, nhưng lại chợt nghĩ. Mình vừa đả thương đệ tử của Thần Kiếm môn, hai bên tình trạng cực kỳ căng thẳng. Lão không thể mặt dầy mà quay lại lần nữa được. Mà quay lại chắc gì Thiết Liên Đàm đã niềm nở đón tiếp.

Đông Lai bụng bảo dạ:

”Hừ, nếu là người của Thần Kiếm môn kiểm tra, chắc hẳn phải đi từ cửa phía Nam của Hư Thiên rồi. Ta cứ thử đến đó hỏi là biết ngay.”

Thế là lão quay lại hướng cửa phía Nam mà chạy. Chạy được một lúc thì đã đến cửa phía Nam của Hư Thiên thành. Nơi này từ sau khi khảo thí kết thúc đã được lệnh đóng cửa, nên dường rất ít người qua lại. Lão vừa dừng chân, liền đưa mắt quét một vòng xung quanh. Bỗng lão thấy một bóng người thấp thoáng từ đằng xa, cách chỗ lão đứng cũng tầm vài ba chục trượng.

Ðột nhiên Đông Lai Thánh Thủ lạng người đi một cái, nhanh như chớp đã vọt đến chỗ của người nọ. Tay trái của lão thò ra chụp thẳng vào sau ót của đối phương.

Người nọ bị tập kích bất ngờ, sợ đến tái xẩm cả mặt mày. Võ công của gã tuy không tính là cao, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà bị kẻ khác chụp vào sau ót mà không hề phát giác được thì đây là lần đầu tiên. Gã cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi gọng kìm phía sau; nhưng càng cố bao nhiêu thì huyệt đạo trên cổ lại càng đau đớn bấy nhiêu. Y biết hôm nay mình gặp phải cao thủ đáng gờm rồi, bèn liên tiếng cầu xin:

”Tiền bối xin hạ thủ lưu tình, tha cho tiểu nhân một mạng.”

Không biết là do vận may hay là do trùng hợp, người mà Đông Lai vừa bắt được lại chính là kẻ dẫn đường cho ba người Quảng Mục Thiên lúc trước.

Đông Lai thấy kẻ này cứ lèo là lèo nhèo luôn miệng xin tha thì tức quá, trợn mắt quát:

”Câm mồm cho ta, chỉ có ta hỏi ngươi đáp. Nếu mà dám nói dối thì ta bóp một phát là đầu ngươi nát như tương đấy. Rõ chứ!”

Người nọ thấy Đông Lai như hung thần ác sát, mặt càng tái hơn. Vội vã nói:

”Tiền bối cứ hỏi, tiểu nhân quyết không dám nói dối nửa lời.”

Đông Lai Thánh Thủ hừ một tiếng, lúc này mới nới lỏng trảo ra cho gã thở, rồi hỏi:

”Ngươi có biết ở gần đây có giám khảo hay kẻ nào tham gia đợt khảo thí lúc nãy không?”

Người nọ đáp:

”Thưa tiền bối, giám khảo đều quay trở về môn phái hết cả rồi. Còn các thí sinh cũng được phân vào các lữ điếm trong thành rồi. Hiện giờ chỉ có người quét dọn với một ít phục dịch ở đây mà thôi.”

Đông Lai Thánh Thủ nghe xong thì nhíu mày, thầm nghĩ:

”Trong thành này biết bao nhiêu lữ điếm. Ta làm sao mà tìm được tên giả mạo kia đây.”

Rồi lão sực nghĩ ra điều gì đó, từ từ túm người nọ đưa lên cao rồi ngó chằm chặp vào trang phục của gã.

Đông Lai Thánh Thủ thân hình cao lớn vạm vỡ, một tay nắm lấy người kia rồi giơ lên chẳng khác gì người lớn với trẻ con cả. Lão nhìn hồi lâu rồi cười ha hả trợn mắt, gầm giọng quát hỏi:

”Ngươi là phục dịch ở đây hay sao?”

Người nọ hai tai ù lên, lòng run lên sợ hãi, vội đáp:

”Vâng, tiểu nhân là phục dịch ở cổng này. Chuyên dẫn đường cho mọi người ra vào điện.”

Đông Lai Thánh Thủ nghe xong thì mừng như vấp phải cục vàng trên đường, vội vàng hỏi tiếp:

”Ngươi có biết trong những kẻ tham gia khảo thí, có ai sử dụng trảo pháp không? Nếu nói dối cẩn thận ta bóp một phát, đầu nát ra như tương đấy!”

Người nọ liền đáp:

”Vâng, tiểu nhân nào dám nói dối. Trong những người vừa nãy, có một thanh niên tầm hai lăm tuổi. Tên là Quảng Mục Thiên, đi với y là công tử của đường gia, cùng Triệu gia tiểu thư.”

Đông Lai Thánh Thủ vừa nghe hai từ Triệu gia thì máu nóng lại dồn lên. Hai mắt đỏ lừ lừ, bàn tay đang bóp cổ người kia lại gia tăng thêm kình lực, khiến gã la lên oai oái.

Đoạn lão nghiến răng gầm gừ:

”Mẹ nó, Triệu gia? Cái gia tộc thông dâm cùng bọn cẩu pháp sư kia à! Quả nhiên trùng hợp, thù mới nợ cũ chờ ta đến báo đây mà!”

Nguyên lai, đồ đệ đắc ý nhất của Đông Lai Thánh Thủ vài năm trước bị chết dưới tay một gã ma đạo sư. Khiến công sức tài bồi bao nhiêu năm của lão đổ sông đổ bể, không có người kế thừa tuyệt học. Thành ra lão cực kỳ căm hận ma pháp sư, hễ cứ thấy một tên là giết một tên. Trong lòng Đông Lai thầm nghĩ:

”Triệu gia tuy không phải hoàn toàn là ma pháp, nhưng chỉ thông đồng với lũ ma pháp sư là đáng chết lắm rồi. Ta giết một tên rồi mai danh ẩn tích thì bọn chúng làm sao mà tìm ra được! Cùng lắm thì gia nhập tà phái thôi!”

Nghĩ đến chuyện báo thù rồi, Đông Lai liền ngẩng mặt lên trời cười ha hả.

Đoạn quay sang thì thấy người kia bị mình bóp cổ quá chặt, đã lừ đừ như gà sắp chết rồi. Đông Lai liền đặt người nọ xuống, sau đó vỗ một chưởng vào hậu tâm của gã. Một luồng khí ấm nóng theo cú vỗ truyền vào khiến người kia tỉnh dậy, Đông Lai tâm trạng đang tốt, liền mỉm cười nói:

”Ngươi nói chỗ của người kia cho ta biết đi. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

Người nọ vừa lượn một vòng quanh quỷ môn quan, còn chưa hết run sợ. Nghe giọng của Đông Lai chẳng khác chi Diêm Vương lệnh, ấp úng nói:

”Y... y... hiện đang ở lữ quán... Phong Nguyệt.”

Y vừa dứt lời đã thấy cơ thể nhẹ bẫng, nghoảnh lại nhìn trước nhìn sau thì không thấy lão già vừa rồi ở đâu nữa. Sờ lên cổ thấy vẫn còn ngâm ngẩm đau, nghĩ bụng:

”Mẹ nó, không phải mơ mà cũng thực thế chứ!”

OVA-Windows

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.