Giang Hồ Dị Giới

Chương 31: Chương 31: Bạch Ngọc Phiến Đế, Thất Kiếm Huyết Sát




Sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm là một mảnh tan hoang, chỉ thấy nơi đây có tám bóng người đang bay qua nhảy lại, quyện vào nhau thành một đoàn, ánh chớp lóe lên không ngừng. Kình phong kêu vù vù, uy lực bao trùm mấy chục trượng, cây cối xung quanh đều ngã dạt cả ra, hiển nhiên cả tám người này đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Trong đó có bảy người dường như là cùng chung một nhóm, tiến lùi đều có quy luật, binh khí trong tay bọn họ vung lên ra chiêu thật nhanh thật hiểm độc, đều nhằm một hắc y nhân mà chém đến.

Hắc y nhân tuy lấy một chọi bảy nhưng vẫn khí định thần nhàn, trên tay cầm một bạch ngọc thiết phiến đón đỡ chiêu thức của địch nhân. Mặc dù lâm vào hiểm cảnh nhưng không vì thế mà kinh sợ chút nào, đối mặt với nhiều đòn công kích như vậy vẫn bình tĩnh né tránh, thi thoảng còn có thể phản công lại một hai chiêu.

Đột nhiên, hắc y nhân lạng người né thoát mũi kiếm của một tên, thiết phiến trên tay xòe ra, hư không vỗ một cái. Bảy người kia chỉ thấy không khí xung quanh bị chấn động dữ dội. Dưới cái quạt tưởng chừng như đơn giản kia lại hình thành vô số luồng kình phong phá không mà đánh tới bọn họ vô cùng nhanh.

Bạch Ngọc Thiết Phiến (quạt) trên tay của hắc y nhân kia chính là một loại binh khí cực kỳ hiếm thấy trên giang hồ, nó không giống như các loại đao kiếm sắc bén thông thường, cũng không nguy hiểm bằng các loại binh khí điểm huyệt như thường côn, phán quan bút,... nhưng mà lại là để cho trên giang hồ tất cả mọi người đều mười phần đều kiêng kỵ. Bởi vì người sử dụng Thiết Phiến không hề nghi ngờ trong giang hồ chính là cao thủ trong cao thủ.

Mà dưới công kích của hắc y nhân, uy lực thiết phiến lại càng mạnh mẽ, mỗi chiêu mỗi thức đều là dùng khí công thượng thừa lấn áp. Thân hình hắn lại chẳng khác nào một con cá chạch, luồn lách giữa những luồng hàn quang của cả bảy thanh lợi khí, khiến cả bảy người kia chẳng thể nào đụng được đến y, dù chỉ là một chéo áo. Càng làm cho bọn họ đều ngạc nhiên lẫn kinh sợ chính là, hắc y nhân chỉ trong chớp mắt vừa huy động Thiết Phiến liền đánh ra kình khí mạnh mẽ vô cùng. Loại này kình khí tuy so với kiếm cương đánh ra thì không sắc bén bằng, nhưng lại mang theo thật lớn lực áp bách, cộng thêm số lượng lớn kình khí, so với chưởng phong còn mãnh liệt hơn gấp bội. Tưởng chừng như một cơn lốc xoáy nhỏ vừa hình thành nên, càn quét hết thảy mọi chướng ngại cản đường nó.

Một tên đứng đầu trong bảy người đó vội la lớn:

”Là Mai Hoa Bát Phiến thức thứ nhất, Phong Điện Lôi Kích. Mọi người cẩn thận.”

Sáu người còn lại đồng thời đáp một tiếng, thi triển khinh công lùi nhanh về sau.

Hắc y nhân thoáng hiện lên nét kinh ngạc, hừ một tiếng, không đợi bảy người rút lui, đề khí vào chân tung người nhảy lên cao, ở trên không trung hắn khẽ xoay người một cái, thiết phiến trong tay lại quạt ra, lạnh lùng nói:

”Hảo nhãn lực, nếu như nhận thức Phong Điện Lôi Kích thì chiêu tiếp theo chắc các ngươi cũng biết.”

Bảy người mới nhảy về được một nửa, nghe nói vậy thì mặt biến sắc, không tự chủ được mà cùng thốt lên:

”Là Phong Lôi Kích Đỉnh.”

Nguyên Phong Lôi Kích Đỉnh chính là thức thứ hai của Mai Hoa Bát Phiến. Sau khi tung ra Phong Điện Lôi Kích để đánh lừa địch nhân, hắc y nhân thừa cơ khi bọn họ nhảy lùi lại, thân hình đang trên không, lập tức thi triển Phong Lôi Kích Đỉnh đánh từ trên xuống dưới. Kình khí xoắn tít lại, dẫn động không khí xung quanh hình thành nên một cơn lốc nhỏ đánh xuống đầu cả bảy người.

”Cẩn thận! Nấp sau người lão tam.”

Tên đầu lĩnh hét lớn một tiếng, những người còn lại lập tức nhảy ra sau một người, xếp thành một hàng thẳng dài.

Mà người đứng đầu kia chính là một gã thấp lùn béo mập. Nhưng trên tay của gã lại cầm một thanh cự kiếm cỡ lớn, trông chẳng hợp với thân hình gã chút nào. Cự kiếm này có chút đặc biệt, độ dài lưỡi kiếm lại dài bằng bề rộng của kiếm, nhìn qua trông giống như một tấm bản hình vuông thì đúng hơn. Chuôi kiếm có một sợi xích dài, đầu kia của xích nối liền với một đầu phủ (búa) lớn. Gã béo mập một tay cầm bản kiếm, tay kia cầm đầu phủ, thi triển thiên cân trụy, trông thế đứng thập vững chãi. Tưởng chừng như cuồng phong kéo đến không thể nào lay chuyển được thân hình của gã.

Bảy người xếp xong đội hình thì lúc này cuồng phong cũng đã đánh đến. Gã béo mập gầm lớn, bản kiếm bên tay trái cắm mạnh xuống đất che chắn trước người, đầu phủ bên tay phải gõ mạnh xuống cán kiếm khiến nó lún sâu thêm vài tấc dưới đất.

Bành bành bành...

Dưới thanh thế của một chiêu đầy uy lực kia, mặt đất một trận rung mạnh dữ dội. Kình phong đánh đến, va vào sống kiếm phát ra những thanh âm bang bang, tưởng như tiếng sấm kêu chớp giật.

Mặc dù đã có gã béo mập che chắn phía trước, nhưng dư lực của chiêu Phong Lôi Kích Đỉnh không phải dạng tầm thường. Sáu người phía sau cũng phải chật vật lắm mới tản mát những dư kình ra phía ngoài. Khiến cây cối xung quanh bay tứ tán, đôi gốc còn bị kình khí chém đứt thành mấy mảnh, mặt đất cũng hiện lên những đường nứt chằng chịt như mạng nhện. Hiển nhiên uy lực của đòn đánh này nếu cường ngạnh đón đỡ không thịt nát xương tan mới thực là kỳ lạ.

Trong đầu bọn họ hiện tại cực kỳ lo sợ, nếu như lúc này hắc y nhân kia nhân thừa cơ mà đánh ra tiếp một chiêu như vậy thì bảy người làm sao chống đỡ nổi. Nhưng trái với suy nghĩ đó, hắc y nhân không tiếp tục tấn công mà nhẹ nhàng hạ người xuống, chắp tay sau lưng, bộ dáng nhàn hạ, cất tiếng hỏi:

”Bảy vị, các ngươi đã đuổi theo ta ba ngày ba đêm, chẳng lẽ liền không biết mệt sao. Nhưng ta thì mệt lắm nha!”

Lúc nãy đánh nhau túi bụi nên không người nào để ý đến giọng nói của hắc y nhân. Phải đến lúc này họ mới nghe rõ, tiếng nói của hắc y nhân vừa trong trẻo, vừa thánh thót như tiếng chuông bạc. Thật khiến người khác say đắm. Bất quá cả bảy người phía bên này dù sao cũng là cao thủ trong cao thủ, định lực không hề tồi. Một tên trong đó đứng ra, cười khẩy nói:

”Nếu các hạ chịu đưa cho bọn ta vật đó thì bảy huynh đệ tại hạ sẽ không làm phiền các hạ nữa. Còn nếu các hạ không chịu giao thì bọn ta đành quấy rầy vậy.”

Người vừa nói ra chính là một gã đàn ông, dáng người cao lớn, trên mặt rỗ chằng rỗ chịt, nhưng nhãn thần của hắn lại cực kỳ sắc bén. Trên tay hắn cầm một thanh kiếm, lưỡi kiếm to dài, trên thân kiếm cách một đoạn lại có một cái lỗ nhỏ trông kỳ dị vô cùng.

Hắc y nhân nghe gã nói vậy thì phì cười đáp:

”Bảy người các ngươi vây công một mình ta vậy thì còn gì là đạo nghĩa giang hồ? Hơn nữa ta lại còn là một nữ nhân...”

Gã kia không để cho hắc y nhân nói tiếp, liền ngắt lời:

”Nếu kẻ nào mà lấy đạo của nữ nhân đem đi so sánh với Bạch Ngọc Phiến Đế Xích Yến Hàn thì kẻ đó mới thực sự là ngu muội.”

Nguyên lai hắc y nhân chính là một nữ tử, tên là Xích Yến Hàn, vũ khí sở trường chính là một cây quạt nên giang hồ mới đặt cho ngoại hiệu là Bạch Ngọc Phiến Đế, thanh danh nổi tiếng vô cùng. Chỉ nghe nàng đáp lại:

”Thất Kiếm Huyết Sát cũng không phải dạng vừa nha. Mặc dù đã tỷ thí với nhau gần ba ngày rồi nhưng ta vẫn chưa biết danh tính của từng người. Nếu muốn lấy được vật kia, chí ít cũng phải cho ta biết kẻ lấy là ai chứ?”

Người đàn ông cao to kia liền hạ kiếm xuống, chắp tay hướng Xích Yến Hàn giới thiệu:

”Nếu đã vậy thì không dấu gì Phiến Đế, Tại hạ Trương Bố, ngoại hiệu Đoạt Cấp Thủ Kiếm. Trong Thất Kiếm xếp hàng thứ nhất.”

Người thứ hai nói:

”Tại hạ Bách Quỷ Kiếm, Dạ Ngoa.”

Xích Yến Hàn liếc mắt nhìn đến thì thấy đó là một lão già gầy như que củi, vẻ mặt khô queo, mình mặc áo dài bằng vải xanh màu đã bạc phếch. Coi bộ dạng lão có vẻ rất điêu linh, chẳng khác nào một xác chết biết đi.

Đợi lão nói xong, tên béo mập lúc nãy mới đứng ra giới thiệu:

”Tại hạ Phủ Kình Đao, Ngưu Ban. Xếp hàng thứ ba.”

Thực chất mà nói Phủ Kình Đao không được tính là một thanh kiếm. Bởi vì hình dáng của nó chẳng khác gì một tấm bản hình vuông là bao nhiêu. Phía chuôi kiếm lại dùng xích dài nối với một đầu búa lớn trông rất kỳ lạ.

”Tại hạ Bạch Mi xếp thứ tư trong Thất Kiếm. Ngoại hiệu Trường Kiếm Xuyên Tâm.”

Lại có một thanh âm the thé vang lên, người nói là một gã đàn ông sắc mặt lợt lạt, người bé loắt choắt mà gầy khẳng gầy khiu. Kì lạ là trên tay hắn không cầm một thanh kiếm nào, mà lại cầm một mũi kim lớn, đầu kim nhọn hoắt, phía cuối buộc với một sợi dây dài nhỏ. Biệt danh của gã là Trường Kiếm Xuyên Tâm, trên giang hồ người ta chỉ cần nghe đến cái tên thôi cũng đã sợ mất mật rồi. Bởi vì trường kiếm của gã vừa nhỏ, vừa nhọn, có thể đâm xuyên thấu mọi vật và sau đó khâu các mục tiêu lại với nhau. Người bị gã đâm thường không chết ngay lập tức mà bị khâu lại cùng những người khác rồi treo lên cao. Sau cùng để cho những người đó xuất huyết dần mà chết. Quả là ghê rợn vô cùng.

”Đại Bộc Phá Đao, Chấn Minh. Xếp thứ năm.”

”Nha Kình Kiếm, Mạc Hạ. Xếp thứ sáu.”

”Kinh Mang Kiếm, Đoàn Chấn Mang xếp thứ bảy.”

Rồi dần dần ba người khác cũng đứng ra giới thiệu, trong đó có Nha Kình kiếm, Mạc Hạ chính là một nữ nhân.

Xích Yến Hàn ghi nhớ tên từng người, đợi bọn họ giới thiệu xong mới cười nói:

”Bảy người, bảy thanh thần kiếm trong Thần Kiếm Phổ, lại chỉ dùng để đối phó một mình ta. Xem ra Phi Vũ cũng quá xem trọng ta rồi.”

(Phi Vũ là môn chủ Ma thiên giáo, đồng thời là sư phụ của Y Phượng. Xem chương 27)

Trương Bố không phản bác mà gật đầu thừa nhận, nói:

”Đúng như vậy, môn chủ không hề xem nhẹ Bạch Ngọc Phiến Đế một đại cao thủ trong Ngũ Thánh chút nào, thế nên ngài mới giao trọng trách khó khăn này cho bảy huynh đệ bọn tại hạ.”

Xích Yến Hàn hừ một tiếng, nói:

”Xem ra Phi Vũ muốn dùng Hư Thiên Bảo Lệnh để đưa đồ đệ cô ta vào Hư Thiên bảo các chăng? Đúng là mơ tưởng, từ trước đến nay, Hư Thiên Các được lập ra như một cầu nối giữa chính tà hai phái. Đồ đệ cô ta là ngoại nhân, hơn nữa còn là ma pháp sư, lẽ nào lại được vào trong Hư Thiên Các.”

Trương Bố đáp:

”Phiến Đế nói không sai. Muốn vào Hư Thiên Các ắt phải có Hư Thiên lệnh. Mà kỳ này Hư Thiên Các tìm được một kỳ bảo là Huyền Vũ Phá Thiên cung đã mất từ lâu, muốn anh hùng trong thiên hạ được một lần chiêm ngưỡng. Hư Thiên Bảo Lệnh phát ra, chia làm nhiều cấp. Thiết Kim, Bạch Kim, Hoàng Kim, nếu muốn đưa ngoại nhân vào điện trừ phi...”

Xích Yến Hàn cười lạnh, ngắt lời nói:

”Trừ phi có Hoàng Kim lệnh sao?

Trương Bố gật đầu đáp:

”Quả đúng là cần Hư Thiên Lệnh cấp Hoàng Kim.”

Xích Yến Hàn nghe thế thì nhíu mày, hỏi lại:

”Tại sao các ngươi không tìm kẻ khác mà bắt buộc phải là ta cơ chứ. Hoàng Kim lệnh chẳng phải có bảy tấm hay sao?”

Trương Bố cười khổ, đáp:

”Quả thực là có bảy tấm, nhưng khác với Phiến Đế, một thân một mình ngao du bốn bể. Sáu tấm lệnh bài còn lại nếu không phải là chưởng môn một phái thì cũng là lão quái vật đã sống trăm năm. Bọn tại hạ cho dù gan cao bằng trời cũng chẳng dám xông vào cướp lấy. Dù sao cũng chỉ có bảy cái mạng mà thôi, bọn tại hạ chết thì không sao. Nhưng Ma Thiên Giáo lại không thể gánh nổi.”

Xích Yến Hàn tức giận, nói:

”Vậy là các ngươi khinh ta chỉ một thân một mình hay sao?”

Trương Bố đáp:

”Nếu nói ra thì thực là vô lễ, nhưng đúng là vậy.”

Trong thất kiếm thì Đại Bộc Phá Đao Chấn Minh là người nóng tính nhất, chỉ thấy hắn đứng ra lớn tiếng nói:

”Lão đại, lắm lời với ả làm gì? Bạch Ngọc Phiến Đế lợi hại thật đấy, nhưng chẳng phải mấy hôm trước đã dính Bắc Huyết Độc Chưởng của đại trưởng lão chúng ta hay sao? Ta đoán bây giờ độc huyết trong người cô ta ngày càng phát tác, dù có khí công thượng thừa đi chăng nữa cũng không thể nào chống lại.”

Xích Yến Hàn nghe vậy thì giận lắm, mắt phượng trừng lên, gằn giọng hỏi:

”Lão già kia là người của các ngươi ư?”

Thì ra mấy hôm trước, khi Xích Yến Hàn chưa gặp Thất Kiếm thì đã giao thủ với người khác. Người này luyện Bắc Huyết Độc Chưởng, là một loại chưởng pháp cực kỳ âm độc. Tay người thi triển phải ngâm trong độc dược đúng bảy bảy bốn chín ngày, khiến bàn tay trở nên đen xì, cứng hơn sắt đá, lại đầy độc khí. Chỉ cần đánh trúng địch nhân sẽ khiến vết thương thối rữa, chết trong đau đớn. Mặc dù trận đánh đó Xích Yến Hàn dành phần thắng, nhưng vẫn trúng một chưởng. Bởi nàng có nội công thâm hậu nên có thể đẩy chất độc ra ngoài, tuy nhiên vẫn khiến nàng bị thương không hề nhẹ. Cái khiến nàng tức giận ở đây chính là chất độc này ngấm vào lục phủ ngũ tạng, không thể điều tiết ra ngoài ngay lập tức được, mà cần một khoảng thời gian.

Trương Bố chỉ cười cười, nhưng nụ cười của hắn kết hợp với khuôn mặt đầy sẹo kia trông thật ghê rợn, khiến người nhìn vào không tự chủ được mà rùng mình một cái. Chỉ nghe hắn nói:

”Như tại hạ đã nói, môn chủ không hề xem nhẹ Phiến Đế chút nào. Lần này thực là phái ra cả trưởng lão Bắc Huyết Tâm cùng Thất Kiếm Huyết Sát chỉ để đoạt lấy Hư Thiên Bảo Lệnh. Tuy có chút tiểu nhân nhưng để lấy Hư Thiên Lệnh trong tay Phiến Đế, bọn tại hạ đành phải đắc tội vậy.”

Xích Yến Hàn giận tím mặt, lạnh lùng nói:

”Nếu ta không giao ra thì sao? Đừng tưởng bây giờ ta thụ trọng thương bảy người các ngươi có thể đoạt lệnh. Nếu Hư Thiên Lệnh mà bị ma giáo các ngươi đoạt mất thì Bạch Ngọc Phiến Đế này còn mặt mũi nào trên giang hồ cơ chứ.”

”Vậy thì bọn tại hạ đành đắc tội.”

Trướng Bố hét lớn một tiếng múa kiếm xông đến. Hắn ngắm chừng Xích Yến Hàn thì triển hai chiêu tuyệt kỹ đã tốn không ít sức lực nên mới liều mạng mà xông vào.

Trương Bôn vừa sử kiếm lập tức quang vọt lên như cầu vồng nhằm đâm vào mặt Xích Yến Hàn.

Xích Yến Hàn nội công thâm hậu hơn bảy người rất nhiều, nhưng vừa thi triển hai chiêu liên tiếp trong Mai Hoa Bát Phiến nên hiện nội công giảm sút không ít. Nàng thấy kiếm thế đối phương mãnh liệt, vội đưa bạch phiến lên đón đỡ.

Đoạt Cấp Thủ Kiếm là thanh kiếm xếp hạng năm trên kiếm phổ, chém sắt như chém bùn, kỳ dị là người ta đồn rằng thanh kiếm này tự hút máu địch nhân để nuôi kiếm. Nguyên lúc đầu nó chỉ là một thanh xếp ở thứ hạng mười một mà thôi. Tuy bạch phiến trên tay Xích Yến Hàn cũng là một thần binh không kém. Nhưng so độ cứng thì đương nhiên không thể sánh lại. Xích Yến Hàn chỉ dám dùng chỉ pháp truyền vào thiết phiến rồi điểm vào sống kiếm đối phương khiến nó đi chệch hướng mà thôi.

Trương Bôn mỗi chiêu đánh ra lại càng một ráo riết hơn. Người hắn lúc nhẩy vọt lên, lúc nép mình xuống, lanh lẹ vô cùng. Thanh trường kiếm trên tay hoàn toàn theo thế công liên miên bất tuyệt.

Sáu người còn lại cũng không đợi lão đại ra lệnh, múa tít binh khí mà lao vào giáp công.

Xích Yến Hàn đối mặt với một người đã khó, nay lại đến bảy người. Hơn nữa chất độc trong tạng phủ lại đột nhiên phát tác khiến nàng khó chịu vô cùng. Xích Yến Hàn hừ lạnh, nói:

”Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ.”

Đột nhiên, Xích Yến Hàn xoay người thật mau lẹ, thiết phiến đâm ra mấy cái thật nhanh.

Bảy người thất kiếm chỉ thấy bạch quang lấp loáng, chỉ với một cú xoay người mà bạch phiến trong tay Xích Yến Hàn đã nhằm vào ba người Mạc Hạ, Bạch Mi, Dạ Ngoa mà điểm tới rất nhanh. Thế công chớp nhoáng khiến cả ba người chấn kinh, đòn thế của họ còn chưa kịp thu về thì đối phương đã điểm tới rồi.

Nhưng Phủ Kình Đao, Ngưu Ban đã đứng chờ sẵn bên cạnh để hộ vệ cho đồng bọn. Ngưu Ban vừa giơ búa, vừa giơ kiếm lên gạt được hai chỉ tấn công Mạc Hạ và Bạch Mi. Còn chỉ điểm tới Dạ Ngoa thì không tào nào gạt đỡ được.

Chỉ trong tích tắc này, Dạ Ngoa vận kình vào kiếm. Bách Quỷ Kiếm đột ngột vang lên tiến kêu rùng rợn, tưởng chừng như những thanh âm này là ở mười tám tầng địa ngục truyền lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.