Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 71: Chương 71




Edit: Quỳnh

Nhìn mặt Lô Uyển Chi buồn bực, chẳng lẽ Tô Việt mang thứ gì cho phụ thân? Mà Lô Dũng là cái dạng gì, trong lòng Lô Uyển Chi rất rõ ràng, chỉ bằng một ít đồ vật hắn sẽ không để vào mắt, dù sao trước kia đã từng ở qua gia đình giàu có, những năm này kinh doanh cửa hàng lại hết sức phát đạt, ngay cả một chút trân bảo đặc sắc trên đời đặt trước mặt hắn phỏng chừng hắn cũng không để vào mắt.

Mà ngược lại Tô Việt, bộ dạng lại là nhẹ nhõm, giống như là tháo xuống gánh nặng ngàn cân, trong lòng Lô Uyển Chi chợt giật mình, chẳng nhẽ chuyện báo thù đã đạt được như mong ước rồi sao?

Nghĩ tới đây trong lòng nàng một chút chặt chẽ cũng không có, ngay cả một chút vui sướng cũng không có, mà là sợ cùng sợ hãi ùn ùn kéo đến.

Đưa mắt nhìn Tô Việt mỉm cười nói chuyện cùng cha mẹ, vẫn không quên trở lại vấn đề của Lô Văn Hiên, trong ngực còn ôm khuê nữ Tô Phán vui vẻ ra mặt.

Rõ ràng trong phòng náo nhiệt ấm áp như vậy, Lô Uyển Chi lại cảm thấy như thể một cuộc đua ngựa điên cuồng.

Hiển nhiên Tô Việt cũng cảm nhận được Lô Uyển Chi trầm mặc bất an, hắn vừa cười nói cùng Trương thị vừa không ngừng hướng về phía Lô Uyển Chi quan sát mất lần. Trong ánh mắt tất cả đều là an ủi, y như gió xuân ấm áp xoa nhẹ trên khuôn mặt lạnh lẽo của Lô Uyển Chi.

Nhưng Lô Uyển Chi giống như là không nhìn thấy hắn đưa mắt ra hiệu cho mình, trong đầu đều là nghĩ đến Tô Việt ở trên chiến trường vung đao múa kiếm như thế nào, bị binh lính địch chém giết như thế nào. Hơn nữa ngày hôm qua lúc tắm nhìn thấy trên người của hắn có rất nhiều vết thương, trong lòng nàng không ngừng có chút đau.

Trên mặt hắn càng làm bộ vân đạm phong kinh (nhẹ nhàng bình thản như mây), trong lòng Lô Uyển Chi càng cảm thấy buồn phiền.

Nhận ra vô luận mình nhìn nàng thế nào, nàng cũng đều đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tô Việt vội vàng đứng dậy: “Cha, nương, sắc trời không còn sớm, chúng ta phải trở về thôi, đừng để cho trời tối mới vội vàng đi đường đêm .”

Hiển nhiên Lô Dũng vẫn còn cao hứng: “A Việt, không vội, lúc này mới là giờ nào chứ, bây giờ trời tối muộn, các ngươi trở về trên trấn trễ một chút cũng không có gì, nhất định về đến nhà trước lúc trời tối.”

Có lẽ mắt Trương thị tinh, đã nhìn ra sắc mặt của Lô Uyển Chi có gì đó không đúng, thấy nàng nhìn chằm chằm Tô Việt ánh mắt giống như có thể đem trái tim giao hết ra ngoài, biết nhất định là nàng có lời muốn nói với Tô Việt. Cho nên nàng vội vàng đứng lên nói: “Đúng vậy, sắc trời không còn sớm, các ngươi nhanh đi về đi. Lần này A Việt trở về lại không đi, nếu muốn nói chuyện phiếm sau này còn nhiều cơ hội, ngày mai một nhà ba người chúng ta cũng đi lên trấn trên, dù sao phòng ốc nhà Lô Uyển Chi cũng đủ để ở, chúng ta ở đó một đêm rồi về.”

Nghe Trương thị nhắc nhở như vậy, Lô Dũng xoa xoa tay cười nói: “Ta cũng quên chuyện này, lần này chúng ra đi trấn trên có thể ở vài ngày, không, muốn ở vài ngày ở vài ngàng, nếu không chúng ta thuận tiện đi châu phủ một chuyến, đi thăm Hà Hoa một chút.”

Nghe lời Lô Dũng nói, Lô Uyển Chi nghi nhờ trong lòng, nàng vội vàng quay đầu một cái, đứng dậy theo sát lời phụ thân nói: “Đúng vậy, về sau mọi người có rất nhiều thời gian ở chung một chỗ, đến lúc đó con rể cha vợ hai người tha hồ nói.” Giống như vẻ sợ sệt vừa rồi là cả nhà hoa mắt, ảo giác mà thôi.

Trên đường trở về trấn trên Lô Uyển Chi một câu cũng không nói, giống như mấy lời nàng cười nói trước lúc rời khỏi Lô gia chỉ là ánh sáng đột nhiên hiện ra.

Ngay cả Tô Phán cũng cảm nhận được trầm thấp trước mắt, nàng cũng ngoan ngoãn ngồi yên ở trong lòng Lô Uyển Chi, một tiếng cũng không dám nói.

Tô Việt không đành lòng, vô luận là đối với vợ hay là nữ nhi, hắn cố ý tìm đề tài để tán gẫu, lúa bên đường nên cắt thế nào, chút ta nên mua chút đất loại nào? Cuối cùng ngay cả chiều rộng cũng lôi ra, mà Lô Uyển Chi chính là ra vẻ trầm mặc y như không nghe thấy, ba người cứ như vậy trở về nhà. Sau khi về đến nhà Lô Uyển Chi giống như lại sống lại, nàng đối với Tô Phán tươi cười, mới vừa rồi nàng cũng ý thức được vẻ mặt của mình hù dọa đến khuê nữ, trong lòng hối hận một hồi, sau khi trở lại liền nhiệt tình đứng lên, bồi thường lại vẻ lạnh nhạt ban nãy.

Mà đối với Tô Việt, nàng vẫn không lạnh không nhạt, đầu óc Tô Việt vất vả nhớ lại, từ chiều hôm qua lúc trở lại đến giờ mình đã đắc tội với vợ chỗ nào? Chẳng lẽ hôm qua lúc tiến vào nàng, nàng không thoải mái, không nên nha, hắn rõ ràng từ môi của nàng nghe được thanh âm vui thích, mà lúc ấy nàng cũng không thật sự cự tuyệt, mà thật muốn chống cự lại ra vẻ mời chào nha.

Hoặc là hôm nay lão nương mình nói Tô Phán, trong lòng nàng không vui, nhưng sáng hôm nay hắn cũng đã giải thích cho nàng, chuyện này mình sẽ xử lý tốt.

Rất rõ ràng nàng không vui là từ sau khi thấy mình theo nhạc phụ đại nhân vào thư phòng bước ra mới bắt đầu. Nhưng sau khi đi ra mình cũng không nói gì không nên nói, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều tốt.

Đột nhiên, Tô Việt phát hiện ra một sự thật, đó là năm năm trước cùng năm năm sau mình đều nhìn sắc mặt của Lô Uyển Chi mà làm việc, vốn dĩ cho là lần này trở về hắn sẽ biểu hiện phong thái của đại nam nhân, hiện tại phát hiện ra những thứ kia chỉ có thể vĩnh viễn ở lúc Lô Uyển Chi không có mặt mới có thể thi triển quyền cước, mà ở trước mặt Lô Uyển Chi, mình vĩnh viễn đều lấy nàng làm trung tâm.

Cười khổ một cái, vừa mới cơm nước xong đầu tiên là Tô Việt ở bên tai khuê nữ dặn dò mấy câu để cho nàng đi tìm Thúy di ngủ, trước kia khi thân thể Lô Uyển Chi không thoải mái Tô Phán đều là ngủ cùng Tiểu Thúy, vốn là phải ngủ cùng bà nội, không biết mỗi ngày lúc Tô Phán tới gần là Vương thị nói thầm với cô nàng những lời gì đó, trong lòng Tô Phán đã sinh ra ám ảnh, sống chết cũng không muốn ngủ cùng bà nội.

Dụ dỗ khuê nữ đi, Tô Việt hướng về phía lưng Lô Uyển Chi đang chuyên tâm trải giường nói: “Uyển Chi, ngày mai ta sẽ dọn dẹp một phòng sát vách, cùng cha làm một cái giường cho Phán nhi ngủ, Phán nhi càng ngày càng lớn, như vậy mùa đông nàng sẽ không bị lạnh, cũng không thể nào ngủ cùng chúng ta, nếu không làm sao sinh đệ đệ muội muội cho nàng được.”

Hắn vừa nói vừa tiến về phía sau ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lô Uyển Chi, cằm để đỉnh đầu nàng dây dưa không chán, đắm chìm trong mùi hương cơ thể cùng hương tóc nhàn nhạt của nàng.

Cho dù bị Tô Việt ôm sau lưng thật chặt, Lô Uyển Chi cứ cúi đầu lôi kéo chăn như không có việc gì, không nói để cho hắn buông tay cũng có khích lệ lời của hắn.

Tô Việt không nhìn được, đưa bàn tay ra cầm tay mềm của nàng: “Uyển Chi, nàng làm sao vậy?” Âm thanh quan tâm hết sức dịu dàng.

Thật ra trong lòng Lô Uyển Chi luôn luôn suy nghĩ làm thế nào để mở miệng ra hỏi thăm, nàng nhẫn nhịn, lập tức đem lo lắng của mình nói ra, đem hỏi thăm bình thường biến thành giọng nói chất vấn.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, xác nhận uất ức trong lòng mình cơ bản đã bình thường trở lại, Lô Uyển Chi tránh thoát bị Tô Việt ôm, sau khi xoay người ngồi xuống bàn trang điểm bên cạnh ngưng mắt nhìn tuấn nhan của Tô Việt trịnh trọng hỏi: “Tô Việt, hôm nay chàng đi theo phụ thân ta vào trong thư phòng nói cái gì?”

Tô Việt ngẩn ra, trong lòng hắn thật ra không muốn nói những chuyện này cho Lô Uyển Chi, nói ra càng tăng thêm lo lắng cho nàng, chính hắn nhớ tới còn cảm thấy sợ, cho nên hắn không nói với nàng chẳng qua không muốn làm nàng lo lắng mà thôi, nhưng nhìn nét mặt của nàng Tô Việt mới ý thức tới, có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Không đợi Tô Việt trả lời, câu hỏi của Lô Uyển Chi theo nhau mà tới: “Ta xem cha ta cao hứng như vậy, ta nghĩ nhất định là chuyện báo thù đã thành?”

Gật đầu một cái, Tô Việt lùi từng bước về phía sau, ngồi ở trên giường, hướng về phía Lô Uyển Chi nói: “Chuyện báo thù đã thành, bất quá chỉ là không muốn nói cho nàng biết thôi.”

“Tại sao không nói cho ta biết, rõ ràng chàng biết chuyện này có liên quan đến ta, chính là báo thù cho cha mẹ ruột của ta.” Trong lòng Lô Uyển Chi rất tức giận, nói ra lời nhưng không giận chút nào.

Nàng cũng không biết tại sao mình lại tức giận đến như vậy, rõ ràng Tô Việt thân cận với mình nhất, nhưng kể từ khi hắn trở về hắn có thời gian nói chuyện phiếm với phụ huynh, có thời gian cùng nhạc phụ thổ lộ tình cảm, lại không nói gì với mình.

Hai người ngay cả thời gian ở chung một chỗ cũng không có, cứ kéo dài như vậy đến ngày hôm nay, được rồi, nàng thừa nhận, thừa nhận mình ghen, toàn bộ tâm của Tô Việt đối với mình đã thay đổi, không khí thay đổi, hiểu được hòa giải, ngoài vợ ra cũng biết đau lòng người thân.

Thật ra đối với loại thay đổi này của Tô Việt, Lô Uyển Chi biết trong lòng mình nên vui mừng, trước kia nàng vẫn lo lắng Tô Việt ngây thơ nhưng giờ phút này ở trên người hắn đã không còn sót lại một chút gì. Thay đổi như thế phải nói là rất tốt, nhưng mà Lô Uyển Chi vẫn không thoải mái, chính là cảm thấy có cái gì đó không đúng.

“Là ta sợ nàng lo lắng, nàng cũng biết người nọ quyền cao chức trọng, một binh sĩ nho nhỏ như ta nếu muốn giết hắn, nhất định là phải liều chết mới có cơ hội, về phần chi tiết ta càng không muốn nói cho nàng biết, chẳng qua nàng biết chuyện đã được giải quyết như vậy là được, cha mẹ không cần trốn tránh để sống qua ngày nữa rồi.” Tô Việt bình tĩnh nói, hắn hết sức đè nén kích động muốn tiến lên ôm lấy Lô Uyển Chi.

Những năm trước đây không ở bên cạnh, mới có thời gian và không gian để mình suy nghĩ rõ ràng lòng của mình đối với nàng, rất quan tâm người khác ngược lại không có quan tâm đến bản thân mình, càng thêm bỏ quên cha mẹ nuôi mình.

Lúc ấy hắn ở trại lính đã nghĩ, nếu như có cơ hội trở về, nhất định phải thẳng lưng làm nam nhân, không chỉ làm một nam nhân đáng giá cho nàng dựa vào, còn phải làm một nhi tử tốt, một nhi tử không để cho cha mẹ lo lắng, là một người con gánh vác mọi chuyện là một người chồng có trách nhiệm, sau khi trở về hắn còn phát hiện nhiều hơn một chút, là một người cha có trách nhiệm.

Đối với một trách nhiệm mới gia tăng này, ngược lại trong lòng hắn hết sức vui vẻ. Nhưng mà đối với Lô Uyển Chi, trong lòng hắn dù muốn đối tốt với nàng cưng chiều nàng, cũng không muốn không có chừng mực giống như trước.

Đối mặt với vẻ thản nhiên của Tô Việt, Lô Uyển Chi đột nhiên không biết bây giờ phải làm gì, vốn là nàng có một bụng câu hỏi để chất vấn, nhưng bây giờ xem ra cũng không có cần thiết, hắn một câu đều là vì ta muốn tốt cho nàng đã làm tan biết hết rồi.

Thở dài, Lô Uyển Chi thầm nghĩ, bất kể nói thế nào, chuyện làm người vui mừng như vậy, dù sao mối thù này cũng phải báo, tháo ra nút thắt nhiều năm trong lòng cha mẹ, mà Tô Việt lông tóc cũng không tổn hao gì đứng trước mặt mình như vậy là được rồi. Không cần thiết phải để tâm vào hỏi những chuyện vụn vặt.

Thấy sắc mặt của nàng hòa hoãn một chút, Tô Việt cũng mỉm cười theo: “Mau ngủ đi, đúng rồi, ngày mai ta hẹn mấy băng hữu đi ra ngoài tụ họp một chút, buổi tối sẽ không trở về dùng cơm.”

Lô Uyển Chi muốn hỏi một chút là những bằng hữu nào, lại cảm giác có phải mình quản quá nhiều hay không, nhìn chằm chằm Tô Việt một bộ dạng muốn nói lại thôi.

Lúc này Tô Việt đã cởi xong y phục nằm trên giường, vẫn không quên bảo Lô Uyển Chi mau đi ngủ nhanh, nóng bỏng trong mắt nhìn hai gò má Lô Uyển Chi nóng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.