Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 63: Chương 63




Edit: Quỳnh_ỉn

Có quan phủ tham gia, Triệu gia cũng không dám thất lễ, chỉ là đã ăn vào một miếng thịt béo, bọn họ làm sao có thể phun ra toàn bộ, ít nhất cũng muốn cắn một miếng.

Cuối cùng Triệu gia trả hơn phân nửa tiền sáu mẫu đất kia của Tô gia, còn lại bọn họ chuẩn bị cấp bài tình thân, thừa dịp ngăn cản Tô Đại Hà đến học đường, vụng trộm đem hắn đến Triệu gia, giấu hắn ở nhà hàng xóm để cho hắn và Triệu thị mẹ con gặp lại nhau.

Triệu thị đã sớm nghĩ đến nhi tử, từ bé đến lớn người mà nàng quan tâm nhất chính là đứa con này, nàng ôm Đại Hà vừa khóc vừa cười một lúc, mới nói với nhi tử để cho hắn ở trước mặt cha hắn và gia gia bà nội nói vài lời hay, làm cho bọn họ mềm lòng, xem trả lại phần lớn số bạc trên cho phép mình về nhà, còn đặc biệt dặn dò nhất định không thể bởi vì chuyện này mà đi báo quan, bằng không Đại Hà ngươi có thể vĩnh viễn không gặp lại nương ngươi rồi.

Dù sao Tô Đại Hà cũng đã tám chín tuổi, đối với chuyện phát sinh trong nhà mấy ngày nay hắn cũng có thể từ trong miệng của cha và gia gia đoán được chút ít, trong lòng hắn đã biết đại khái, biết lần này Triệu thị không đúng, nhưng hắn vẫn không tin mẹ ruột mình lại làm ra chuyện không có lương tâm như vậy.

Nhưng khi vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi Triệu thị thật đã làm chuyện kia sao? Nhìn ánh mắt tin tưởng của nhi tử ,Triệu thị một câu cũng không nói được, chỉ có thể im lặng gật đầu.

Tô Đại Hà đầu tiên là quật cường ngửa đầu, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, một lúc mới hồi phục không nói gì liền quay đầu trở về thôn mình, bất kể Triệu thị gọi hắn như thế nào, hắn cũng không quay đầu lại.

Mặc dù trong lòng có tức giận, nhưng mà Tô Đại Hà vẫn thương mẫu thân, hắn cảm thấy nhất định là nàng bị đám người nhà ông ngoại kia ép mới có thể làm như vậy, hơn nữa với tính cách của mẫu thân nếu không bị buộc bất đắc dĩ sẽ không làm ra loại sự tình này, hắn đã sớm không ưa gia gia cùng đám người cữu cữu kia rồi, mọi người chỉ biết hết ăn lại nằm, hết ăn lại uống.

Về đến nhà Tô Đại Hà quỳ dưới đất cầu xin Tô Sở cùng Tô Căn tha cho mẫu thân mình, đây là nương mình, hắn muốn nương trở về làm cơm cho mình.

Vì thế, Tô Đại Hà một khóc hai náo ba uy hiếp đòi thắt cổ cộng thêm Triệu gia đưa tiền tới, còn có Triệu thị viết giấy cam đoan cùng Triệu gia đoạn tuyệt quan hệ, chuyện như vậy mới xong.

Dù sao Triệu thị cũng là mẹ ruột của Tô Đại Hà, nàng gả vào Tô gia nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, mà Triệu thị thông qua chuyện này cũng nhận được một sự thật, đó chính là cha ruột đệ đệ ruột, ngay cả trượng phu cũng không đáng tin, chỉ có thể dựa vào con mình.

Nàng bị đuổi về nhà mấy ngày, cha mẹ ruột đối với nàng không quan tâm cũng không hỏi han, chỉ trách mắng nàng làm việc không nói, còn không ngừng ở bên tai nàng than thở, trăm ngàn lần không thể để bị bỏ, bằng không về sau trong nhà còn phải nuôi thêm một người ăn không ngồi dồi.

Triệu thị nghe xong đau lòng rơi lệ, bọn họ cũng không thể không nghĩ, mình rơi vào hoàn cảnh hôm nay còn không phải là mẹ khóc đệ đệ quỳ xuống cầu xin mình thay bọn họ trả nợ tiền đánh bạc hay sao? Nay vấn đề của bọn họ được giải quyết, liền ghét bỏ mình, đây không phải là qua cầu rút ván sao!

Cho nên khi Tô Đại Hà đến Triệu gia đón Triệu thị, nàng liền vội vàng từ trong bếp đi ra, trực tiếp đi theo Tô Đại Hà trở về.

Chỉ là sáu mẫu đất kia của Tô gia đã không trở lại, trong thôn đều là nông dân, rất ít người bán đất, cho nên tìm người mua mấy mẫu đất đã bán kia để thương lượng chuộc trở về người ta cũng không đồng ý.

Vì thế, Tô gia hiện tại không có đất đai, đưa người đến nhà địa chủ làm đầy tớ càng không có khả năng, không nói đến Tô Căn đã lớn tuổi, Tô Sở cũng là quan sai không tự do.

Vương thị nghĩ tới tôn tử đáng thương của mình, do dự mấy ngày rốt cuộc cũng đi tìm Lô Uyển Chi thương lượng.

“Uyển Chi, để đại tẩu ngươi đến trên trấn làm việc đi, ngươi xem trong cửa hàng các ngươi còn thiếu việc tay chân sao? Có thể cho đại tẩu ngươi đến đó giặt quần áo nấu cơm cũng được, Hà nhi đã lớn như vậy cũng đi theo cùng, chúng ta còn có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày.” Vương thị vẻ mặt thấp thỏm nói, hai người già bọn họ cột chặt thắt lưng đem tiền ba mẫu đất của Tô Việt đưa cho Lô Uyển Chi, nhưng vô luận như thế nào Lô Uyển Chi đều từ chối, nàng chỉ nói bạc này coi như là Tô Việt cùng mình hiếu kính bọn hắn.

Con dâu đã làm đến bước này, nàng còn tìm cho nàng ấy thêm phiền toái, nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ, nhưng vì tôn tử, Vương thị không đếm xỉa đến mặt mũi mình rồi.

Lô Uyển Chi khó xử nói: “Nương, tất cả người trong cửa hàng đều là nam tử, để cho đại tẩu một mình ở cùng một đống nam nhân, đừng nói chúng ta không lo lắng danh dự của nàng bị tổn hại, mà đại ca nhất định cũng không đồng ý.”

Nàng khéo léo cự tuyệt, Lô Dũng đã từng nói nguyên tắc cơ bản trong buôn bán với mình là dùng người tài đức, loại trừ dùng người thân. Nhất định không thể để người thân tham gia vào việc buôn bán, đặc biệt là những người không phải người thân thích, đến lúc hai bên đều có lỗi, người thân cũng không làm được. Cho nên nàng đối với đề nghị này của bà bà là dứt khoát cự tuyệt.

Nhưng nhìn mấy nếp nhăn trên trán Vương thị, cuối cùng nàng cũng có chút không đành lòng, huống hồ đối với Đại Hà, mình cũng rất ưa thích, lúc đi Tô Việt cũng đã nói qua với mình, đối với đại ca đại tẩu không cần để họ vào trong mắt, nhưng đối với cháu trai cần phải thật lòng.

Chỉ cần là chuyện Tô Việt căn dặn, Lô Uyển Chi đều đặt ở trong lòng, cho nên nghĩ đến Đại Hà, nàng trở nên dịu dàng.

“Nương, người xem như vậy có được không? Nhà giàu ở trấn trên mướn người cũng không ít, đặc biệt là đầu bếp nữ, giặt y phục, quét dọn trạch viên, nếu đại tẩu ở nhà không có chuyện gì làm, không bằng để nàng và Đại Hà cùng đi lên trấn trên tìm công việc làm, như vậy đại ca cũng không cần phải chạy qua chạy lại, người một nhà đoàn tụ, mấy ngày nữa đệ đệ của con cũng lên thư viện trấn trên đi học, đến lúc đó giới thiệu Đại Hà một chút, nghe nói Đại Hà học được, có lẽ đi học không thành vấn đề.” Lô Uyển Chi thương lượng cùng Vương thị.

Vương thị nghe xong gật đầu: “Hôm nay cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ là Uyển Chi, bọn hắn tới đây nghỉ ngơi ở đâu hả?” Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn tứ hợp viên, bên trong còn mấy gian phòng trống.

Lô Uyển Chi muốn trực tiếp cự tuyệt, nàng không muốn cả ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy cùng Triệu thị, nhưng nhìn ý từ của bà bà quá mức rõ ràng: “Nương, xem đại tẩu đến trấn trên tìm việc ở nơi nào đã, trấn này cũng khá lớn, hơn nữa chỗ đại ca làm việc cách nơi này của chúng ta cũng không gần.”

Nàng nghĩ đã nói rất rõ ràng, quả nhiên Vương thị chép miệng vài cái, cuối cùng không nói gì, sau đó nhờ Lô Uyển Chi hỏi thăm giúp một chút xem nhà nào có quyền thế.

Cuối cùng Lô Uyển Chi còn kéo một người làm trong cửa hàng đem việc của Triệu thị an bài thỏa đáng, mẹ người làm kia là quản gia nhị đẳng trong nhà một vị quan lớn, đang cần tìm người giặt y phục, nhìn Triệu thị cũng không tệ lắm liền nhận nàng.

Đương nhiên nhà ông chủ này cách viện của Lô Uyển Chi rất xa, đây là khi nàng ở trong cửa hàng cố ý dặn dò, như vậy Triệu thị sẽ không thể cùng mình ở chung một chỗ.

Triệu thị sau khi trải qua phong ba bán đất, trước vẫn mắt cao hơn đầu giờ hoàn toàn trở nên cúi đầu đạp mắt, nhìn thấy Lô Uyển Chi cũng không khó chịu nữa, chẳng qua là vẫn không biết nói chuyện với nàng như thế nào.

Nàng như vậy Lô Uyển Chi cảm thấy tốt hơn một chút, từ trước đến nay đại tẩu có gì không thể cằn nhằn, như vậy là tốt nhất, ngay cả nói hai người cũng không nói được mấy câu, quan hệ tự nhiên cũng không tốt, cũng sẽ không thường xuyên xảy ra cãi vã nguy hiểm.

Nhưng bởi vì thư viện ở gần nhà Lô Uyển Chi, Lô Văn Hiên cũng tới thư viện trấn trên học, nàng thương lượng cùng cha mẹ chồng để cho Tô Đại Hà ở lại cạnh mình, ngày nghỉ lại trở về với cha mẹ hắn.

Nghe xong đề nghị này Tô Sở lập tức đồng ý, còn vội vàng cảm ơn đệ muội, hai người bọn họ đều bận rộn làm việc, cũng không có thời gian chăm sóc đứa bé, mặt khác từ sự việc lần trước, Tô Sở không yên lòng về Triệu thị, hắn thậm chí còn lo lắng Đại Hà ở cùng một chỗ với nàng sẽ học hư, cho nên hắn rất thích đề nghị này của Lô Uyển Chi.

Đối với chuyện này hai vợ chồng Tô Căn quá mức vui mừng, như vậy bọn họ có thể mỗi ngày đều nhìn thấy tôn tử, còn có thể cho đứa nhỏ ăn uống tốt hơn.

Những thứ chuyện tạp nham này từ từ quyết định sau, bất chi bất giác Lô Uyển Chi đã mang thai đến trung kỳ (từ tháng tứ 4 đến tháng tứ 6), con trai đã được năm tháng, mỗi ngày hết bận chuyện trong cửa hàng, buổi tối một mình trong phòng, nàng vừa nhẹ nhàng xoa bụng vừa lẩm bẩm, còn nói chuyện với đứa bé chưa chào đời, hơn nữa còn nói là nhớ người kia đến đau lòng.

Trong nhà xảy ra những chuyện này nàng tin tưởng nếu như Tô Việt biết, cũng sẽ đồng ý với việc mình làm, thậm chí còn có thể khen nàng làm tốt, nàng rất nhớ hắn, nhớ bộ dạng hắn nhếch miệng cười xấu xa, nhớ ánh mắt sáng lên của hắn khi tập trung nhìn mình, nhớ hắn tuấn nhan mắt phượng, nhớ hắn vuốt ve than thở, nhớ tất cả của hắn.

Đem nhớ nhung trải qua thời kì mang thai khó khăn, mỗi khi Lô Uyển Chi khó chịu đều dựa vào ấn tượng đối với Tô Việt mới miễn cưỡng chịu đựng được.

Tháng hai năm sau, nàng đau bụng sinh suốt một ngày một đêm, sinh ra đứa nhỏ mình ngày nhớ đêm mong, là một nữ hài nhi, khi bà đỡ cao giọng báo tin mừng người nhà Tô gia đều im lặng, bọn họ muốn nam hài tử, người của Lô gia cũng có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng bọn họ ngay lập tức bị cái tin tức mẹ tròn con vuông làm cho phấn chấn trở lại.

Nhưng mà Tô Căn cùng Vương thị nhìn đến diện dạo của cháu gái thập phần giống nhi tử, cũng chầm chậm buông xuống thành kiến trong lòng, hơn nữa không ngừng an ủi mình, khuê nữ cũng là con cháu, cứ như vậy bọn họ đối với cô bé con này thái độ cũng dần dần chuyển biến tốt, đến cuối cùng bị vẻ ngây thơ xinh đẹp của nàng thu phục.

Lô Uyển Chi gọi đứa bé này là Tô Phán, ngụ ý hết sức rõ ràng, mẫu thân của nàng trong lòng chờ mong cha của nàng trở về.

Hơi kéo Tô Phán ra, mọi người mới phát hiện ngũ quan của tiểu cô nương này đều quá giống Tô Việt, đặc biệt là cặp mắt xếch kia, quả thực là như đúc ra từ một khuôn.

Lúc mọi người ở bên trong gọi nhiều tiếng “Phán nhi, Phán nhi”, tiểu cô nương vừa được bốn tuổi, bản tính của nàng bắt đầu lộ ra, không chỉ diện mạo cực giống Tô Việt, mà ngay cả tính nết cũng giống cha nàng, leo cây lấy tổ chim không sót thứ gì , chỉ có ôn bài tập viết là một chút kiên nhẫn cũng đều không có, chứ đừng nói gì đến cầm kim chỉ thêu thùa, trên mông cứ như có cái đinh dài, một chút cũng ngồi không yên, ngay cả tư thế đi đứng cũng đều giống nhau.

Nhìn Vương thị lo lắng đến bạc tóc, trong nhà có một cô nương thế này tương lai làm sao gả ra ngoài.

Mà khi bà bà tức giận Lô Uyển Chi chỉ cười, nàng cảm thấy như vậy cũng tốt, tiểu hài tử nên như vậy mới không kiêng sợ việc gì, cứ ngang ngược như vậy mà sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.