Gián Điệp Ma Giáo Mỗi Ngày Đều Sơ Hở

Chương 10: Chương 10




Sau khi Cơ Vô Tà nhảy vào thì thản nhiên liếc một cái hai người đang ngây ra như phỗng, sau đó mỉm cười như không có chuyện gì nói với Lâm Nhiễm: Vi phu để quên đồ, về lấy.

Lâm Nhiễm quả thực sắp bị dọa phát khóc: Ngươi lấy đi ngươi lấy đi.

Cơ Vô Tà bình tĩnh mở ngăn bàn lấy ra một cái kiếm tuệ11, thay xong lại bỏ kiếm tuệ cũ vào ngăn bàn: Vi phu quên đổi kiếm tuệ.

Lâm Nhiễm vận dụng chút tế bào não còn sót chưa bị hù chết kết luận, Cơ Vô Tà là đang cố ý.

Có ai bởi vì quên đổi kiếm tuệ mà đặc biệt chạy về nhà không! Có ai không!

Có ai nhà có cửa không đi mà đi đường cửa sổ không! Có ai không!

Nhưng Cơ Vô Tà thay kiếm tuệ xong liền xoay người đi luôn, coi sư huynh như không khí, Lâm Nhiễm vừa muốn thả lỏng một cái, Cơ Vô Tà lại quay phắt đầu qua, vẻ mặt cười cười bí hiểm nhìn nhìn Lâm Nhiễm nói: Lão thập bát.

Lâm Nhiễm run cầm cập: Dạ đây tướng công.

Giáo chủ bộ dạng vui vẻ: Dành thời gian đi thăm mộ cha ngươi một lần đi, đốt chút tiền giấy.

Lâm Nhiễm giật mình thẳng lưng.

Ánh mắt giáo chủ nhìn chằm chằm sư huynh: Cha ngươi còn hiển linh nữa kìa.

Lâm Nhiễm trong lòng thắt cổ tám trăm lần, dùng khí lực toàn thân cười ra một cái còn khó coi hơn cả khóc: Được, ta sẽ đi đốt…

Giáo chủ: Cha ngươi pháp lực thật cao cường, nhìn cứ như người sống á.

Lâm Nhiễm cảm giác mình sắp ngất đi: A ha ha ha ha phải không, sao ta lại không nhìn thấy…

Giáo chủ lại thấp giọng nói: Cha ngươi rất trẻ.

Lâm Nhiễm hồn du thiên ngoại12: Cũng được, không trẻ bằng ngươi…

Giáo chủ nhếch mép, lẩm nhẩm tiểu khúc13 đi mất.

*Chú thích

[1] canh giờ: thời xưa một ngày chia làm 12 tiếng theo 12 con giáp bắt đầu từ giờ tý (tức khoảng 11 giờ đêm đến 1h sáng), mỗi canh giờ tương đương 2 tiếng hiện giờ, nên nửa canh giờ là 1 tiếng. Mình hồi trước đi lượn lượn thấy nhiều bạn hiểu lầm chỗ này quá chừng

~[2] phế: ý chỉ cái sự bất lực của bạn giáo chủ

[3] tổng đàn: có thể hiểu là trụ sở chính:v ở đây là sảnh chính/tòa nhà chính nơi tập hợp Ma giáo

[4] trung nhị: còn gọi là bệnh trung nhị, thuật ngữ xuất phát từ anime, chỉ học sinh cấp 2 (thường cỡ lớp 8) ấu trĩ, có suy nghĩ mình giỏi hơn người, mình cứu thế giới, không ai bằng mình hoặc cả thế giới chống lại mình, không ai thương mình bla bla. Trung nhị nghĩa là năm hai trung học, trung học bắt đầu từ lớp 7

[5] khốc huyễn: ngầu lòi

[6] thiếu nam ấu trĩ: 杀马特小王子 – smart tiểu vương tử, ở đây dùng với ý phỉ báng mấy bạn tự coi mình là quàng tử thông minh tài giỏi:v

[7] tường hòa: hòa bình hạnh phúc, vui vẻ thoải mái

[8] yêu bài: khối nhỏ bằng gỗ hoặc ngọc, thường có hình chữ nhật, đeo ở thắt lưng, thường có ghi thân phận hoặc nơi làm việc của người đeo thời phong kiến

[9] tử triền lạn đả: đu đeo, nhất quyết đu bám, liều chết không buông

[10] lão tử: ông đây, bố đây

[11] kiếm tuệ: nút thắt được trang trí thêm bằng dây tua rua kết bằng sợi buộc ở đuôi kiếm cho đẹp

[12] hồn du thiên ngoại: linh hồn bay tới trời, ý là lơ đễnh hoặc sợ hãi không suy nghĩ nổi

[13] tiểu khúc: điệu nhạc, điệu hát

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.