Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3: Chương 3: Bóng đêm vô nghĩa




Không còn tiếng xe cộ ồn ào nơi thành thị, chỉ có yên tĩnh bao trùm nơi đây, nghĩ đến làm da đầu Vân Thi Thi run lên.

Ngay sau đó, cô nghe được từ xa có tiếng xe, sau đó là tiếng xe tắt máy.

Chớp mắt một cái, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô cảm thấy có chút khẩn trương, và bối rối. Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lên cầu thang, càng ngày càng gần, cô thế nhưng lại càng không thể giữ được bình tĩnh của mình.

Đang lúc tâm tình không yên, tiếng cửa mở vang lên.

Tiếng bước chân trầm ổn, Vân Thi Thi cảm nhận được có người đang đến, dừng ngay bên giường, cô cảm thấy khẩn trương cực kỳ, lập tức từ trên giường ngồi dậy

Người đó… đến rồi! Là người thuê cô sao?

Đang lúc bất an, đệm giường hơi lún xuống, có ai đó ở bên giường.

Vân Thi Thi khẩn trương dựa vào tường, cảm thấy có chút xấu hổ. Cũng may là trước mắt một màu đen, cô chỉ cảm thấy người này có một cơ thể rất cường tráng, dù bị bịt mắt nhưng trong lòng cô vẫn thấy luống cuống vô cùng.

Tuy không thấy mặt người đó, nhưng cô cảm nhận được khí tức của người này cười đại áp bức, nhất là ánh mắt lạnh băng, cùng hơi thở của kẻ giàu có, cao quý ngạo mạn. Còn cô, chỉ như một vật tiến cống, một cống phẩm hết sức bình thường.

Vân Thi Thi hấp tấp, lúng túng nói: “Anh… Anh là ai?”

Đàn ông kia không lên tiếng, chỉ tiến lại gần cô.

Vân Thi Thi cảm nhận được một người đang dần đến gần cô, lập tức, cơ thể cao lớn đèn cô xuống, giam cô dưới thân người đó, cô run lên, cảm nhận sức nặng của người nọ, cô muốn cuộn mình lại, nhưng lại không thể động đậy được, hai tay cô có chút khẩn trương, che trước ngực, hít thở không thông!

Không đợi cô có phản ứng gì, đàn ông kia hơi cau mày, lập tức dùng sức kéo áo cô ra, làn da trắng mềm liền xuất hiện, bàn tay mát lạnh của người đó bắt đầu di chuyển vào bên trong.

“Từ từ!” Cô run rẩy nói: “Tôi… tôi có thể nhìn mặt anh không?”

“Vì sao?”

Đàn ông trẻ tuổi cất tiếng nói trầm thấp hỏi, giọng nói sâu thẳm, như nam châm có từ tính hút lấy cô.

“Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi sợ…”

Người nọ cười lạnh một tiếng, sau đó ra vẻ như vẫn chưa nghe thấy gì đáp: “Không cần thấy, cũng không cần phải sợ...”

Cơ thể non nớt của cô bé này vẫn chưa phát triển hoàn toàn, một cô bé ngây ngô thế này, vòng eo nhỏ gọn chỉ bằng một vòng tay của anh, bàn tay lạnh lẽo nặng nè lướt qua đôi môi cô, nhẹ nhàng dịu dàng: “Chỉ cần nhắm mắt hưởng thụ thôi.”

Cảm giác làn da non mịn thật tuyệt, cứ như tơ lụa thượng đẳng vậy.

Đầu ngón tay đàn ông đó mát lạnh, chạm vào da thịt ấm áp của cô khiến cơ thể cô khẽ co rúm lại, trước mắt một màu đen, trong lòng cô nổi lên cảm giác bất an không ngừng.

Đôi môi mỏng của đàn ông nọ lướt qua người cô, đương nhiên đàn ông sẽ cảm thấy cái áo này thật vướng víu, xoẹt một cái, xé làm hai.

Đó gần như là một động tác thô bạo, làm cho cả người Vân Thi Thi cứng ngắc, không dám động đậy.

Tim đập thình thịch như sấm, cứ như muốn đập vỡ lồng ngực nhảy thẳng ra ngoài.

Xấu hổ, bối rối, sợ hãi, những cảm xúc đó như chèn ép cô, khiến cô không thở được.

Giờ khắc này, cô bắt đầu thấy hối hận.

Lúc trước, khi nghĩ đến việc này, cô chỉ nghĩ đơn giản là sinh một đứa bé thôi, bản thân cô không có kinh nghiệm trong việc này, nhưng là một người phụ nữ, sớm muộn gì cũng sẽ phải trải qua chuyện này thôi. Thế nhưng khi đối mặt với người đàn ông bá đạo này, cô lại không có dũng khí, cô sợ những chuyện sẽ diễn ra tiếp theo.

Cô mới trưởng thành, chưa bước vào đời, từ nhỏ đến lớn, ngay cả nắm tay cũng chưa từng làm, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn vô cùng, nhưng cô chống cự không lại sức mạnh của người đàn ông này, với trêu chọc của anh ta trên cơ thể cô, cô như đoá hoa chậm rãi nở rộ trong ban mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.