Gia Sư Vô Trách Nhiệm

Chương 3: Chương 3




Tuy là đã nói rõ ràng, để thằng em trai đáng chết kia không thể hại cô ta rơi vào hoàn cảnh “Nhục nước mất chủ quyền” được nữa, nhưng Trần Cửu Tương vẫn kiên quyết dứt khoát đi cùng bọn họ khi tan học.

Bởi vì thêm một người làm kì đà cản mũi khiến cậu không thể nói chuyện thoải mái với cô, Trần Cửu Hãn cũng dứt khoát kiên quyết đem thời gian đi học buổi sáng của cậu cho vào thời gian biểu đi cùng cô.

Sau khi Trần Cửu Tương phát hiện ra hành động phản bội của em trai, đành nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày dậy sớm, chạy đến đứng ở điểm dừng xe buýt gần nhà bọn họ, khi xe dừng cũng đi theo cùng lên.

Cứ như vậy, cuộc sống vốn đơn giản bình tĩnh của Thạch Đan Kì bị hai chị em nhà này huyên náo không thể tách khỏi.

Hỏi cô có thể kiên nhẫn được hay không? Đương nhiên không! Nhưng mà cô cũng không thể đuổi bất cứ người nào đi. Nếu đuổi cô chị đi, Trần Cửu Hãn sẽ càng vui vẻ dính lấy cô không tha; Nếu đuổi cậu em đi, Trần Cửu Tương đương nhiên sẽ không lại đi theo cô, thế nhưng Trần Cửu Hãn vừa phát hiện chị cậu biến mất, nhất định sẽ lại dính trở về, giống như thay bình rượu mới nhưng bên trong vẫn là rượu cũ (Câu: ‘Bình mới rượu cũ” trong truyện ‘Boss đen tối, đừng chạy’ đó. Ai nhớ k??) cho nên ba người đành phải duy trì loại cân bằng kinh khủng kì quái này.

Cứ như vậy cho đến khi bọn họ chào mừng năm học mới, hai cô gái trở thành học sinh trung học phổ thông năm hai( tương đương lớp 11 của ta) và Trần Cửu Hãn cũng lên thành học sinh năm ba của trung học cơ sở (cấp 2 của họ chỉ có ba khối tương đương với học sinh lớp 9 đó @@).

“Hôm nay thầy giáo lớp tôi nói tôi thể lực rất tốt, muốn tôi đi đăng kí tham gia đội bóng rổ.”

Vẫn như mọi ngày trên đường đến trường, Trần Cửu Hãn vui vẻ vừa đi vừa tán gẫu cùng cô, thông thường Thạch Đan Kì ít khi mở miệng, nhưng mà một mình cậu ta nói chuyện cũng là rất hăng say vui vẻ.

“Cái loại tính tình không biết sống chết của mày, nếu bị người khác chộp được bóng, chắc là trực tiếp đấm người ta một quả phải không? Thầy giáo thể dục bọn mày thật sự là có tinh thần can đảm.” Trần Cửu Tương nhịn không được nói chen vào.

“Tôi cũng không phải nói chuyện cùng chị!” Trần Cửu Hãn hung tợn trừng mắt liếc cô ta một cái.

“Tao có tai tao nghe mày làm được gì tao?,” Trần Cửu Tương trừng trở về.

Trần Cửu Hãn mặc kệ cô ta, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Thạch Đan Kì: “Tôi nói với ông ta rằng tuy tôi thích chơi bóng rổ, nhưng mà không thích tham gia vào đội, ông ta lại khuyên tôi đi đăng kí vào đội điền kinh, bởi vì tôi chạy cũng rất nhanh, với lại tập chạy chỉ cần tập luyện một mình là được.”

“Như vậy thật tốt a!” Thạch Đan Kì ánh mắt sáng lên. Như vậy cậu ta sẽ không có thời gian suốt ngày quấn quít lấy cô được? Mỗi khi cô cười với cậu, Trần Cửu Hãn sẽ cảm thấy tim mình là lạ. Cậu không được tự nhiên quay đầu dời sang hướng khác.

“Nhưng mà, nếu tôi tham gia họat động ngoại khóa, về sau sẽ không thường xuyên cùng chị tan học được.”

Như vậy mới tốt! Tự do muôn năm. Thạch Đan Kì cười càng thêm rực rỡ.

“Dù sao chị cũng không vội vã chuyển nhà, về sau nếu em muốn cùng đi học với chị vẫn là có cơ hội, nhưng thật ra em còn đang trong kì phát triển, thân thể vận động nhiều hơn mới có thể ngày càng khỏe mạnh, tham gia đi tham gia đi, chị ủng hộ em!” Cô tươi cười rạng rỡ làm cho ánh mắt cậu nhìn xem không muốn dời đi.

Thạch Đan Kì cười rộ lên thật sự đáng yêu, con mắt đen trắng rõ ràng híp lại tạo ra hai đường cong cong như vầng trăng khuyết, gương mặt có một cái lúm đồng tiền ẩn hiện càng thêm mê người, làm cho người ta thật muốn......thật muốn...... thật muốn cái gì? Mặt cậu đỏ lên, si ngốc nhìn chằm chằm, không dám nghĩ tiếp về sau.

“Này, mày đi đường mà không nhìn à? Sắp đụng vào cái cột rồi !” Nhưng cố tình đi bên cạnh có cái bóng đèn phá vỡ ảo tưởng của cậu.

Trần Cửu Tương càng nhìn càng chịu không nổi. Nó mang danh là em trai của một thủ lĩnh, làm sao có thể dùng ánh mắt đầy ham muốn như vậy nhìn người khác, mà lại còn là nhìn kẻ thù không độ trời chung với cô ta, nói đi ra ngoài cô ta còn biết đi lại ở bên ngoài như thế nào?

Trần Cửu Hãn quay đầu phẫn nộ trừng mắt cái bóng đèn này, bóng đèn cũng không cam lòng chịu yếu thế trừng trở lại, hai chị em lại bắt đầu trừng nhau.

“Tới trường học của bọn chị rồi, em cũng đi nhanh đến trường đi!” Thạch Đan Kì không thèm để ý ở phía sau hai con trâu này trọi nhau (cách so sánh tác giả thật đặc biệt @@), hoàn toàn vui sướng chạy vào trong trường.

“Hừ!” Cô vừa đi, Trần Cửu Hãn cũng mặc kệ chị mình, quay đầu hướng cổng trường mình chạy vào.

Trần Cửu Tương bĩu môi, bước nhanh trên đường đuổi theo lớp phó của lớp cô ta.

“Này, bạn học, chờ một chút.”

“Có việc gì sao?” Thạch Đan Kì cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi đường cô.

“Là như vậy, tối hôm nay mẹ tớ có việc muốn tìm cậu nói chuyện, nếu hôm nay cậu rảnh, có thể hay không đến nhà tớ ăn bữa cơm chiều?” Trần Cửu Tương thật sự là một trăm lần không muốn, nhưng vì là mệnh lệnh của mẹ đành phải mời cậu ta đến nhà.

“Cho tớ hỏi chuyện đó có liên quan em trai cậu à?” Thạch Đan Kì liếc nhìn cô ta một cái.

“Đương nhiên là cùng thằng nhóc kia có liên quan, nhưng mà không phải chuyện gì xấu, cậu yên tâm!” Trần Cửu Tương ngay thẳng nói.

Cô suy nghĩ một chút. “Em cậu có biết tối nay mẹ cậu muốn gặp tớ không?”

“Tớ không biết. Chuyện này có cái gì quan trọng sao?” Trần Cửu Tương trợn trừng mắt nhìn. Muốn đến thì đến, không đến thì thôi, lề mề hỏi nhiều như vậy làm gì? Thực phiền.

Cô lại vừa nghĩ. “Không có quan trọng”.

Trần Cửu Tương liếc mắt, “Vậy cứ quyết định như thế, buổi tối gặp.”

Không đợi cô đặt nhiều câu hỏi hơn, Trần Cửu Tương đeo cặp sách nhanh chóng chạy đi.

Hôm nay là ngày vui nhất từ khi sinh ra trên đời trong mười lăm năm qua của Trần Cửu Hãn!

Không những tan học chỉ có một mình cậu cùng Thạch Đan Kì về nhà, hơn nữa Thạch Đan Kì còn muốn về “nhà của cậu”!

Tính từ lúc tan học cho đến buổi tối đưa cô về tận nhà, tổng cộng là có bốn năm tiếng đồng hồ có thể cùng cô ở chung, cậu quả thực cũng không thể tin được mình có thể hạnh phúc như vậy! Cả một ngày cậu đều hưng phấn đến không muốn ngồi xuống, chỉ mong sao tiếng chuông hết tiết chính là tiếng chuông tan học.

Cuối cùng khi kết thúc tiết học cuối, cậu lưng đeo cặp sách, trực tiếp chạy sang cổng trường học phía đối diện đường. Hôm nay, Thạch Đan Kì phải giúp thầy giáo dạy toán sửa bài thi, cho nên phải hơn sáu giờ mới có thể về, nhưng mà không sao, cậu có thể chờ.

Trần Cửu Hãn không ngừng đi đi lại lại trước cổng trường, thỉnh thoảng nhìn vào trong trường, mong chờ bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô sẽ lập tức xuất hiện ở trên đường đi ra.

Thạch Đan Kì là người bạn duy nhất của cậu! Mặc dù trong lớp học có hơn ba mươi người, nhưng không có người nào cho cậu cảm giác thân thiết được như cô. Bản thân cậu cũng biết, Thạch Đan Kì chưa chắc có cảm giác giống như vậy, nhưng mà cô cũng chưa từng nói đuổi cậu đi, chẳng qua là bị động để cậu đi theo. Trần Cửu Hãn nghĩ “Chắc là cô cũng không quá chán ghét cậu đúng không?”

Lần đầu tiên, khi được ăn món ăn của cô nấu, lưu lại ấn tượng trong đầu Trần Cửu Hãn là hình ảnh một học sinh nữ hơn cậu ta có mấy tuổi mà lại biết nhiều thứ đến thế.

Mỗi ngày khi cậu đưa cơm trưa đến cho chị mình, lại là một lần nhìn thấy cô ở trường học, cứ như vậy một lần hai lần ba lần, dần dần, mỗi lúc khi cậu muốn tìm người nói chuyện, trong đầu luôn xuất hiện là hình ảnh của cô.

Sau khi cùng cô trò chuyện, Trần Cửu Hãn lần đầu tiên phát hiện ra hóa ra nói chuyện cũng là một việc vui vẻ như vậy.

Mỗi khi ở cùng cô, cậu có thể thoải mái nói tới những gì mình nghĩ, cô đều “chăm chú” lắng nghe chuyện cậu nói! Nhiều khi, cậu thường nói được một nửa, lại chuyển sang đề tài khác, mặc dù nói không đầu không đuôi, thế nhưng cô cũng sẽ không để ý.

Không giống như những người khác, lúc cậu không muốn nói chuyện bọn họ đều bắt cậu nói cùng, hay khi cậu cảm thấy câu chuyện đã kết thúc lại còn hỏi: “Vì sao?”, “Tại sao có thể như vậy?”, “Sau đó thế nào?” Thật khó hiểu, chuyện đều đã kể xong, còn có cái gì sau đó nữa? {LC (LimCa)@@: Thấy cái câu ông nói giống chỉ tôi rồi đấy… Thế lúc nói chuyện không hỏi thế thì biết hỏi thế nào, bạn Trần Cửu Hãn?? CH (CửuHãn): *dép bay* thế nên ta mới không thích nói chuyện với ngươi như Đan Kì (ĐK), LC: *tổn thương tâm hồn* hứ, đúng là không biết thưởng thức, chỉ có 2 người mới không giống người trái đất thế thui *vọt lẹ*, ĐK: để còn dịp lần sau xử lí đi CH, CH *vẫy đuôi* đều nghe ĐK *mài dao*, LC*đứng từ xa, toát mồ hôi hột* Amen!}

Từ đó, hầu hết mọi người đều bảo cậu “Nói chuyện không đầu không đuôi”, “Không hề thú vị”, làm cậu tức giận đến quát to một câu: “Mẹ nó! Bọn mày sao phải làm ầm lên!” Sau đó tất cả bạn học đều bị dọa chạy.

Về sau cậu liền thêm một cái tính cách quái gở, hơn nữa tính tình thô lỗ, không ai muốn tới gần cậu nói chuyện.

Không sao cả, cậu cũng không cảm thấy khó chịu hay đi để ý lời của những người đó, bọn họ đều không hiểu cậu. Cậu chỉ cần có Thạch Đan Kì là tốt rồi!

Cậu ta không biết là, Thạch Đan Kì dùng chính là biện pháp bị động, biết mình nhất định không đuổi được cậu đi, dứt khoát dùng biện pháp cư xử bị động đối phó ― cậu ta muốn đi theo mặc kệ cho cậu ta đi theo, cậu ta muốn nói thì kệ cho cậu ta nói chuyện, dù sao trong đầu cô cũng đều suy nghĩ chuyện của mình, để mặc kệ cậu ta.

Nếu biết biện pháp bị động của chính mình ngược lại là nguyên nhân chính ủng hộ Trần Cửu Hãn đi theo sát không buông tha cô, cô chắc sẽ đấm ngực giậm chân (LC: giống KingKông á! :v) hô to đúng là “tự chuốc họa vào thân” đi!

Đang lúc suy nghĩ lung tung, một hình dáng nhỏ nhắn rốt cục xuất hiện ở trên đường ra khỏi trường, Trần Cửu Hãn nhanh nhẹn, chủ động chạy tới chào đón.

“Thật xin lỗi, hại em đợi lâu.” Đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của cô tràn đầy ý cười.

Cô lại đối với mình cười rồi! Đây là tiếng nói từ trong đáy lòng của Trần Cửu Hãn.

Phiền quá đi, cô cũng không phải không biết đường, làm sao nhất định phải cho cậu ta tới đón. Đây là tiếng nói đáy lòng của Thạch Đan Kì.

“Cũng không phải đợi lâu, tôi giúp chị cầm cặp sách.” Cậu ta chủ động lấy cặp sách trên vai cô.

Bình thường lúc vừa thấy mặt thì cậu ta đã bắt đầu ồn ào nói đến nói đi, hôm nay khó ngày đi được một lúc mà vẫn yên lặng không một tiếng động, Thạch Đan Kì không khỏi liếc nhìn cậu ta một cái.

Liếc mắt qua một cái, thì ra là dọc theo đường đi Trần Cửu Hãn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn rất chăm chú. Ánh mắt của cậu ta so với người bình thường càng thêm tối đen sâu sắc, cứ như vậy trực tiếp nhìn thẳng cô, làm cho cô cảm thấy sợ hãi, tim đập thật nhanh.

“Em nhìn cái gì?” Thạch Đan Kì nhíu mi hỏi.

Trần Cửu Hãn không được tự nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác, “Không có gì.”

Cậu ta không nói thì thôi. Cô cũng không có hứng thú hỏi nhiều.

Đột nhiên, Trần Cửu Hãn toàn thân cứng đờ, nghiêng người bước lên phía trước che cho cô.

Đi ở phía trước mặt có hai người, trong đó là một cậu thiếu niên vừa cùng Trần Cửu Hãn đánh nhau lần trước. Thạch Đan Kì nhanh chóng tìm kiếm con đường nhanh nhất để bỏ chạy, cô cũng không có hứng thú cùng mấy thằng nhóc nam sinh này đánh nhau thành một đoàn.

Hai người kia vừa bước đến vừa ‘hi hi ha ha’ cười nói, cũng không có chú ý tới bọn họ bên này, nhưng thân hình oai phong nghiêm nghị của Trần Cửu Hãn đứng ra chắn ở phía trước cô như vậy, ngược lại làm cho bọn họ sợ hãi!

Chợt hơi thở mạnh mẽ từ trên người Trần Cửu Hãn điên cuồng phát ra, giống như một con sư tử bị xâm chiếm mất lãnh thổ, bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng đánh một trận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.