Gia Sư Đáng Yêu

Chương 22: Chương 22




Quỳnh nằm lì trên giường không buồn làm gì hết, đến chiều thì chị Hà lên phòng gọi nói xuống.

- Quỳnh ơi, xuống ăn cơm đi em !!

- Em không muốn ăn !!

- Có chuyện gì à ? - Chị nó bước lại gần. - Trên lớp có chuyện gì sao ?

- Không có gì. Em hơi mệt thôi.

- 12 rồi học hành căng thẳng lắm, thôi ráng xuống ăn tí cho có sức học.

- Chị xuống trước đi, tí em xuống liền.

...

Quỳnh xuống nhà ăn cơm tối cùng cả nhà. Đang ăn thì có điện thoại, ba nó ra nghe điện thoại rồi quay lại mặt khá vui vẻ.

- Có chuyện gì vậy ông ? - Mẹ Quỳnh hỏi.

- Ba mẹ thằng Huy mới về nước.

- Chú Minh với cô Thảo phải không ba mẹ ? - Chị Hà hỏi.

- Ừ, bên nhà đó mời nhà mình đến dự sinh nhật thằng Huy.

- Sinh nhật sao ? Khi nào vậy ba ? - Quỳnh ngạc nhiên.

- Thứ bảy này nè con.

- Vậy thì hôm đó cả nhà phải cùng đi rồi. - Mẹ nó.

- Con không đi được rồi !! - Chị Hà nói.

- Sao vậy con ?

- Mẹ quên là con đã nói là cuối tuần này con đi công tác rồi sao.

- Ờ. Mẹ đãng trí quá !!

- Con cũng không đi được !! - Quỳnh lên tiếng.

- Chuyện gì nữa ?

- Con có hẹn với bạn rồi. - Quỳnh nói dối vì nó còn giận Huy.

- Con nhỏ này hay thật, thằng Huy nói đối xử với con tốt thế nào hả !! Vậy mà sinh nhật của nó con lại không đến. Bạn bè thì ngày nào mà chẳng gặp.

- Mẹ nói đúng đó, hồi nhỏ cô Thảo với chú Minh cũng thương con lắm, bây giờ phải tới chào cô chú cho nó phải phép chứ.

- Dạ.. - Quỳnh ngậm ngùi.

...

Hôm nay đã là thứ bảy rồi, tối nay nó sẽ đi dự sinh nhật Huy, một nửa nó muốn đi, nửa kia thì còn giận Huy lắm. Mà từ hôm nó thấy Huy đi với Vân tới giờ Huy chưa gặp nó một lần nào. Đang trên đường đến lớp thì nó gặp Vũ.

- Hi, Quỳnh !!

- Ừ, trông cậu vui nhỉ !!

- Đương nhiên rồi, mình hẹn với Vân tối nay đi chơi. - Vũ cười híp mắt.

- Thật sao ? Chúc mừng cậu nhaa !! Hai người đi chơi vui vẻ

- Cảm ơn cậu. À, Quỳnh nè !!

- Gì thế ?

- Huy với Vân không phải như cậu tưởng đâu.

- Là sao ?

- Thật ra Huy là anh họ của Vân !!

- Anh họ sao ? - Nó ngạc nhiên.

- Ừ, Vân đã nói với mình vậy mà.

- Haiiz, hiểu lầm rồi !!

- Hehe.

- Mình còn lạnh nhạt với Vân nữa, thật là có lỗi với nó quá !!

- Không sao đâu !! - Vân xuất hiện từ phía sau.

- VÂN !! - Quỳnh ngạc nhiên. - Tao xin lỗi mày chuyện bữa giờ nha.. - Quỳnh ấp úng.

- Đã nói là không sao rồi. Yêu mà, làm sao mà không ghen được !! - Cả Vân và Vũ đều cười.

- Yêu cái gì chứ !!

- Đừng có chối nữa. Mà tối nay mày chuẩn bị gì chưa ?

- Chuẩn bị gì cơ ?

- Không phải hôm nay là sinh nhật anh họ tao sao ? Anh ấy không mời mày à ?

- Ờ.. Có. Mời cả nhà.

- Vậy mày không định tặng quà gì cho anh ấy sao ?

- Tao không định tặng !!

- Sao vậy ?

- Anh họ mày có thiếu gì đâu mà phải tặng !!

- Cũng đúng.. Nhưng mà mày cũng phải làm gì để thể hiện tấm lòng chứ nhỉ !!

- Cũng không biết nữa, để tí về suy nghĩ đã !!

- Oke !! Vào lớp thôi.

...

Chiều.

Quỳnh đang chuẩn bị quần áo để đi dự sinh nhật Huy. Nó chọn một chiếc váy màu hồng phấn dài ngang gối, chiếc váy không quá nổi bật nhưng khiến nó trông như một nàng công chúa nhỏ. Nó soi mình trong gương rồi khẽ mỉm cười, nó nghĩ tới Huy, có lẽ Huy thật lòng với nó, trước giờ mọi việc Huy làm cho nó đều rất thật lòng, nó cảm nhận được điều đó. Nó quyết định tối nay sẽ thổ lộ tình cảm của nó với Huy.

Chợt Quỳnh nhớ ra chuyện gì đó !!

- Chết rồi, chiếc nhẫn Huy tặng mình đâu rồi !! - Quỳnh nhìn xung quanh tìm kiếm.

- Nếu không thấy nó có lẽ Huy sẽ giận mình lắm đây...

Quỳnh như lật tung cả phòng mình lên nhưng vẫn không thấy chiếc nhẫn đâu cả, nó hoang mang.

Lúc đó mẹ nó lên phòng.

- Xong chưa con ? Xuống đi thôi.

- Ahh. Đúng rồi, mẹ vô phòng con có thấy cái nhẫn nào không.

- Nhẫn nào hả con ? Mẹ không thấy !!

- Mẹ không thấy thật sao ?

- Ừ.Thôi để tí nữa về rồi tìm, giờ đi thôi kẻo trê, ba chờ ở dưới rồi.

- Dạ con xuống liền !!

- Xuống nhanh nha con. - Mẹ Quỳnh bước ra khỏi phòng với một nụ cười bí hiểm..

Quỳnh xuống nhà mà cứ thấy lo lo..

...

Đến nhà Huy, Quỳnh cùng ba mẹ vào trong, Quỳnh đã đến đây không ít lần nhưng lần này biệt thự được trang hoàng lộng lẫy hơn nhiều. “Đúng là sinh nhật đại thiếu gia có khác ". Ba mẹ nó thì có vè rất bình thường, kinh nghiệm dự tiệc lớn của ba mẹ nó thì chắc chắn hơn nó gấp trăm lần rồi. Quỳnh lầm bầm khi bước vào trong. Nó cùng ba mẹ vừa bước vào thì một cặp vợ chồng tiến tới, theo nó đoán thì đó là ba mẹ của Huy, họ ăn mặt rất sang trọng, nhìn rất vui vẻ và phúc hậu.

- Cảm ơn hại cậu đã đã đến dự sinh nhật thằng Huy !!. Mẹ Huy lên tiếng.

- Có gì đâu, tụi mình cung coi như như con cháu trong nhà mà.

- Đây là bé Quỳnh phải không ? - Mẹ Huy nhìn sang Quỳnh.

- Vâng ạ. Con chào cô chú. - Quỳnh cúi đầu chào mẹ Huy.

- Chào con, con bé xinh thật, ra dáng thiếu nữ rồi đó nhỉ !! - Ông Minh lên tiếng - Cháu có người yêu chưa ?

- Ông này, sao lại hỏi cháu nó như vậy. Xin lỗi con nhé..

- Không có gì đâu ạ. Con xin phép đi dạo một tí..

- Được rồi, con đi đi. Mẹ Huy mỉm cười.

- Con xin phép.

Quỳnh đi loanh quanh, nó đang tìm Huy, từ khi bước vào tới giờ nó không Huy đâu cả.

Đột nhiên nó nghe một câu chuyện từ một vài người khách nữ, trông họ xinh đẹp, nhìn điệu bộ và cách ăn mặt thì Quỳnh có thể dễ dàng đoán ra họ là thiên kim của những gia đình giàu có.

- Này, cậu có biết mục đích chính của tiệc sinh nhật hôm nay là gì không ?

- Không, là gì vậy ?

- Tôi nghe mọi người nói, ông bà Minh về nước lần này là để chọn con dâu.

- Thật sao ?? Wow !! Ai lọt vào mắt xanh của câu ta thì thật là hạnh phúc, cậu ấy vừa đẹp trai, thông minh, lại là người thừa kế duy nhất nữa chứ !!

- Phải ghi điểm với cậu ấy mới được !!

- Mà có vẻ là cậu ấy đã chọn được người thích hợp rồi.

Nghe tới đây Quỳnh cảm thấy chột dạ..

- Sao cơ ?

- Cậu không thấy sao. Nãy giờ cậu ấy với cô gái kia cứ quấn với nhau suốt.

Quỳnh cũng nhìn theo hướng cô gái đó chỉ, đúng là Huy đang đứng bên cạnh một cô gái thật, cô gái ấy cực kì xinh đẹp luôn.

Quỳnh chợt chùn lòng, nó thấy mình thật sự là không hợp với Huy, cậu ấy là một người hoàn hảo, còn nó thì khác. Nó thấy mình thật là thua kém so với những cô gái kia, cô ấy xứng đáng với Huy hơn nó nhiều. Nó quay lại chỗ của ba mẹ đang ngồi, nó cũng thấy Huy đang ở đó. Có vẻ là Huy và ba mẹ của nó đã nói với nhau chuyện gì đó về nó, nên khi vừa mới tới mọi người đều nhìn nó và cười rất bất thường..

- Mọi người đang nói xấu gì con sao ?

- Không có gì đâu. Con ra khiêu vũ không ? - Cô thảo mẹ Huy hỏi Quỳnh, khi tiếng nhạc cất lên.

- Con không có biết nhảy. Mọi người cứ tự nhiên đi ạ.

- Chúng ta ra chứ nhỉ !! - Ba của Quỳnh lên tiếng.

- Được thôi.

Bốn người họ cùng ra sàn nhảy, còn lại Huy và Quỳnh ngồi lại.

Tiếng nhạc du dương, cùng với ánh sang huyền ảo , mọi người chìm vào tiếng nhạc, Quỳnh nhìn ba mẹ mình và ba mẹ Huy, họ thật là hạnh phúc..

- Qùa của anh đâu ? - Đột nhiên Huy lên tiếng làm Quỳnh ngơ ngác.

- Hả ?

- Qùa sinh nhật của anh đâu ?

- Không có !!

- Sao lại không có chứ ? Huy nhăn mặt.

- Anh không nhớ lần trước đi dự sinh nhật bạn anh sao, cũng đâu có tặng quà đâu !!

- Bạn anh khác anh chứ. Anh không chịu đâu, tặng quà cho anh đi. Em ghét anh tới mức không thèm tặng quà anh vào ngày sinh nhật luôn hả !!

- Không phải, thì tôi cũng định tặng nhưng mà anh thì có thiếu cái gì đâu nên tôi quyết định thôi, khỏi tặng !!

- Em thật là nhỏ mọn quá.

- Thật ra tôi.. có một món quà muốn tặng nhưng mà…

- Mà sao ?

- Không nói được.

- Nói đi mà.

- Đã nói là không được mà.

- Thôi vậy. Anh đi đây.

- Đi đâu vậy ?

- Em không cần quan tâm, dù sao thì trước giờ em chưa bao giờ quan tâm tới anh mà !! - Huy giận dỗi nói rồi bỏ đi.

- Không phải mà, tôi.. tôi không có ghét anh.. - Quỳnh thì thầm trong miệng.

Quỳnh nhìn theo Huy, cậu ấy tiến tới và mời cô gái khi nãy nhảy, Quỳnh cảm giác như tim mình vỡ vụn, nó không biết mình nên làm gì bh` nữa. Nó vừa thấy mình không xứng với Huy, vừa muốn thổ lộ tình cảm của mình với cậu ấy. Nó bỏ ra vườn. Đi dạo ở ngoài này nó cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Nó ngồi xuống cái xích đu gần hồ bơi, nó ngước nhìn bầu trời, suy nghĩ miên man. Trời đêm đẹp nhưng sương xuống khiến nó se lạnh. Nó ngồi lầm bầm một mình.

- Mình phải làm sao bây giờ hả trời !! Mình không tự tin khi ở bên cạnh anh ấy, xung quanh anh ấy luôn luôn có những người hơn mình nhiều lần. Nhưng mà xa anh ấy thì mình làm sao đây ? Yaaaaaaaaa !! Nó bực tức hét lên.

- Em làm gì ở ngoài đây vậy ?

Tiếng của Huy khiến Quỳnh giật bắn người, nó quay lại.

- Không.. không có gì !!

- Em làm mọi người lo lắng đó - Huy ngồi xuống bên cạnh Quỳnh.

- Thật sao ? Vậy thì tôi phải vào trong thôi.. - Quỳnh đứng dậy định đi vào trong thì Huy kéo tay nó lại.

- Anh đùa thôi, chỉ có mình anh lo lắng thôi.

Quỳnh quay người lại nhìn Huy.

- Anh như một thằng ngốc vậy, luôn lo lắng cho em, luôn quan tâm em, luôn yêu em thật lòng, vậy mà em luôn vô tâm với anh, không bao giờ chịu chấp nhận tình cảm của anh cả. - Huy cúi mặt xuống đất, Quỳnh nghe từng lời, từng lời của Huy như bóp nghẹn trái tim nó, nó im lặng không nói nên lời. - Anh đã quyết định rồi, sau sinh nhật này, anh sẽ trở về Mỹ với ba mẹ và lấy người ba mẹ chọn.

- Đi Mỹ và lấy vợ sao?- Quỳnh không tin vào tai mình, cổ họng nó nghẹn ứ lại.

- Ừ, Ba mẹ nói anh nếu như trong năm nay không tìm được người thích hợp thì phải nghe theo lời của ba mẹ. Anh đã rất chắc chắn là sẽ khiến em yêu anh, nhưng mà anh thất bại rồi, anh phải nghe theo lời ba mẹ thôi. Anh chúc em sẽ hạnh phúc bên cạnh người em thật sự yêu. - Nói rồi Huy buông tay Quỳnh ra, bỏ đi.

Quỳnh đứng đó nghẹn ngào không nói nên lời. Nó quay lại nhìn Huy. “Mình không thể khiến cả hai người cùng đau khổ được, mình không nên dối lòng mình mải thế này được, phải giữ lại tình yêu của mình”

Nó chạy theo Huy, nhưng đôi giày cao gót khiến nó trẹo chân, ngã uỳnh xuống đât.

- Á !! - Tiếng la của Quỳnh khiến Huy chạy lại.

- Em có sao không ? Sao lại bất cẩn thế này !! - Huy lo lắng nhìn nó.

Đột nhiên Quỳnh khóc, nó khóc nức nở, hai tay bấm bùm bụp vào ngực Huy, Huy không nói gì, cầm chặt hai tay nó kéo nó vào lòng. Quỳnh vẫn khóc, nó nói trong tiếng nấc.

- Anh thật là một người xấu xa, sao anh lại xuất hiện khiến trái tim tôi rung động rồi khi tôi không thể xa anh được thì anh lại muốn bỏ đi chứ !!

- Anh.. xin lỗi !! - Huy nói, anh càng ôm chặt Quỳnh hơn - Nói đi, nói em yêu anh đi !!

- Tôi.. tôi.. Nó nhắm mắt, hít 1 hơi dài và hét vào tai Huy - Em Yêu Anh !!

- Anh biêt mà !! Cảm ơn em đã chấp nhận tình cảm của anh !! - Huy ôm chầm nó 1 lần nữa.

- Anh biết, vậy mà anh vẫn bỏ đi sao, sao anh lại nhẫn tâm để em lại một mình như vậy chứ

- Em ngốc thật !! - Huy kéo nhẹ vai Quỳnh ra, dùng tay lau nhẹ nước mắt trên mặt Quỳnh - Anh chỉ nói vậy để em thú nhận tình cảm của mình thôi !!

Quỳnh ngưng khóc !!

- CÁI GÌ ? Anh lại lừa tôi sao ? Anh thật là quá đáng mà !!

- Anh xin lỗi, ai bảo em cố chấp quá làm gì..

- Anh thật là.. -Quỳnh giận dỗi đẩy Huy ra.

Không ngờ lại khiến Huy ngã xuống hồ.

- Đáng đời anh !!

- Cứu anh với, anh không biết bơi. - Huy vũng vẫy dưới nước.

- Lại định lừa em chứ gì !! Lần này em không để bị lừa nữa đâu !!

- Cứu anh với, anh không biết bơi thật đấy !! - Huy vùng vẫy hơn.

- Em không bị lừa nữa đâu.

- Thật đó..ó.. - Huy chìm từ từ xuống nước. Quỳnh trở nên lo lắng..

- Huy, anh đừng có đùa nữa, lên đi !!

Nhưng Huy vẫn không trả lời.

- Anh lên đi, nếu mà cứ đùa như vậy thì em sẽ không tha đâu. - Quỳnh lo lắng hơn. Không thấy Huy đâu nữa, Quỳnh cởi giày vội vã nhảy xuống hồ. Nó lặn xuống để tìm Huy, trong lòng nó lo lắng tột độ, nếu Huy có xả ra chuyện gì chắc là nó sẽ không sống nổi mất. Sau một hồi nó cũng tìm thấy Huy, nó kéo Huy bơi vào bờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.