Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 329: Chương 329: Chương V108: Sân khấu




Editor: MDL, Piscestar

Beta-er: Misery De Luvi

Mộc Như Lam chớp chớp mắt, cô vừa nghe thấy gì? Ive? Ông ta đang nói đến Ive mà cô biết sao? Nhắc mới nhớ, hình như trước giờ cô không biết họ của Ive.

Regu hừ một cái, quay lưng bỏ đi.

Mộc Như Lam đứng nhìn theo vài giây rồi thôi. Cô đâu tài giỏi được như ông ta yêu cầu, những kiến thức cô có bây giờ đều là do đổ mồ hôi sôi nước mắt mà ra. Nếu người ông ta cần là một thiên tài hoàn hảo không bao giờ phạm sai lầm thì khỏi đi, cô muốn lấy tri thức làm vũ khí chứ không muốn nó trở thành gánh nặng.

Đi được vài bước, Regu ngoái đầu nhìn, thấy Mộc Như Lam đã bỏ đi thì máu lại càng sôi lên. Người dễ bỏ cuộc như vậy thì còn dạy dỗ được cái gì! Không có nghị lực, không biết tôn sư trọng đạo mà đòi trở thành phiên bản thứ hai của đứa học trò ông ta từng tự hào sao?! Xàm!

Mộc Như Lam mới đi được một đoạn thì thấy Mặc Khiêm Nhân ở cách đó không xa đang từ từ tiến lại, hình bóng trong trẻo lạnh lùng độc chiếm đôi mắt cô.

Cô mỉm cười nhìn người đàn ông đưa tay về phía mình, vui vẻ đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn.

Tay của hắn vẫn lạnh như mọi khi, một cái lạnh tỏa ra từ tận trong xương cốt, không thể nào tan đi được dù là trong tiết hè. Chỉ khi nào ở cạnh Mộc Như Lam, tay hắn mới tựa hồ ấm lên đôi chút. Trước đây Mặc Khiêm Nhân không bao giờ chủ động nắm tay Mộc Như Lam bởi hắn biết tay mình lạnh, sợ lạnh lây sang cô; và mỗi lần như vậy Mộc Như Lam đều vô tư nắm chặt lấy tay hắn. Dần dần, hắn say mê cái cảm giác này, chỉ một hành động đơn giản cũng khiến hai trái tim lại gần nhau hơn.

Họ vai kề vai lặng lẽ bước đi, nắng chiều kéo dài hai chiếc bóng một cao một thấp, thời gian như trôi chậm dần, họ nắm chặt tay nhau, cạnh nhau cho đến muôn đời.

Cách đó không xa, Lê Dạng nhìn theo họ mà vẻ mặt đầy phức tạp, như thể vừa nhận ra một điều gì đó nhưng rồi lại không muốn chấp nhận.

Trước khi Mặc Khiêm Nhân xuất hiện, những ai quen biết Mộc Như Lam đều không tài nào hình dung được người đàn ông cô chọn sẽ trông ra sao, bởi lẽ cô quá đặc biệt, tìm mãi tìm mãi chẳng thấy ai có thể đứng cạnh cô mà không bị ánh sáng của cô át mất. Mà đã không xứng với Mộc Như Lam thì kẻ nào dám cướp cô đi? Bọn họ sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra.

Thế nhưng Mặc Khiêm Nhân lại là một ngoại lệ, Mộc Như Lam là nắng ấm thì hắn là trăng lạnh, Mộc Như Lam là ban ngày thì hắn là đêm đen – như một cặp trời sinh hoà hợp cả khí chất lẫn linh hồn, đến người dưng nước lã nhìn còn biết.

Không ai có thể chen vào thế giới của họ.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ để nhận ra điều này.

Lê Dạng cau mày, trái tim chợt đau nhói. Chuyện đã rõ ràng như vậy mà sao Đoạn Nghiêu cứ nhất định phải cố đấm ăn xôi mới vừa lòng?

Thời gian dần trôi, Mộc Như Lam ngày ngày đi học, tan học, đi ăn, tản bộ với Mặc Khiêm Nhân rồi lại đi học, tan học… Cứ thế, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân trở thành cặp đôi hoàn hảo được nhiều người ca ngợi, có hôm Jennifer còn thẹn thùng kể với Mộc Như Lam là nhìn họ bên nhau rất đã con mắt, còn nữa, Amon siêu siêu đẹp trai!

Gần đây không thấy đụng độ với người của Tần gia nữa, cơ mà đại học Harvard vốn rất rộng, gần như chiếm nửa diện tích thành phố Cambridge, lại không có cổng trường nên dễ gây cảm giác như trường xây trong lòng khu dân cư, trừ phi hay đi loanh quanh chứ không thì cũng không dễ gì tình cờ chạm mặt nhau.

Mộc Như Lam nào biết, Tần Phá Phong vẫn đang theo sát từng động thái của cô, chờ cho Mặc Khiêm Nhân đi rồi, hắn ta mới xông ra đòi lại tất cả nợ nần.

++++

Ý.

Morse nhận được cuộc gọi từ Regu, mới bắt máy đã nghe ông ta quát inh tai, “Dù cậu có là giáo hoàng tương lai ta cũng kệ! Con nhóc kia không có tí tị tì ti năng lực hay tư cách nào để trở thành học trò của ta cả! Đường đường là tổng chỉ huy đội S-M mà ta phải hạ mình đi tìm nó. Đã không biết ơn thì thôi lại còn dám đến trễ! Nó có coi ta ra gì đâu! Có thật lòng muốn học y đâu! Đúng là mất thời gian mà!”

Morse nhíu mày, “Ông nói gì lạ vậy?” Mộc Như Lam sao là người như vậy được, qua một tháng tiếp xúc, hắn đã phần nào hiểu được bản tính của Mộc Như Lam: rất có gia giáo và lễ độ, miễn người ta không chủ động gây hấn thì hầu như với ai cô cũng thân thiện. Tuy Regu quả thật hơi cay nghiệt nhưng thiết nghĩ Mộc Như Lam sẽ đối phó được, vậy mà sao…

“Lạ cái gì, ta rảnh đâu mà đi bịa chuyện? Vậy đó, ta mua vé máy bay rồi, bây giờ phải về tổng bộ đây!” Dứt lời Regu dập máy, thấy tâm trạng thoải mái hẳn ra.

Ngay từ đầu Regu đã có thành kiến với Mộc Như Lam rồi. Ive đã để lại ấn tượng quá sâu trong lòng ông ta, khiến ông ta chắc mẩm rằng hắn là một thiên tài hoàn hảo không ai sánh bằng. Dù cho sau này Ive bị bỏ tù, dù cho ông ta từng muốn giết quách hắn đi, hắn vẫn là người học trò mà ông ta tự hào nhất. Bây giờ Morse bảo muốn bồi dưỡng Mộc Như Lam thành Ive thứ hai, đương nhiên Regu sẽ thấy tức, ông ta không tin trên đời này tồn tại một thiên tài thứ hai như Ive. Vậy nên khi đã có thành kiến, Regu sẽ không thể nào đối xử với Mộc Như Lam một cách công bằng được.

Ôi ông lão kiêu ngạo mà thiển cận.

Ngọc quý mà lại coi là sỏi đá, rồi cũng sẽ có ngày ông ta phải hối hận. Cơ mà phải thừa nhận rằng hiện tại ông ta chính là chuyên gia y học giỏi nhất Giáo hội, Morse đã quyết định thu nạp Mộc Như Lam về phe mình, nhưng nên để ai làm người hướng dẫn đây?

Morse cất điện thoại, hoàng hôn rực lửa nhuộm đỏ cả chân trời, hắn nhìn ra khoảng không trong vắt bằng đôi mắt xám đục ngầu u ám, tựa như mặt biển trước cơn giông tố.

++++

Thấm thoát đã hai tuần trôi qua, Joey hoảng loạn gọi điện cầu cứu Mặc Khiêm Nhân: Hans khùng lên rồi, không biết gã làm gì các nữ phạm nhân tầng ba mà khiến họ nổi điên hàng loạt, đã có hai người chết, mà hai người đó lại đang tham gia thí nghiệm tâm lý. Thái nhân cách nữ rất hiếm, mà đã bị nhốt trong bệnh viện tâm thần Coen tức là họ có gì đó đặc biệt hơn, gần đạt đến trình độ như thái thân cách nam, bây giờ bị Hans phá hết rồi thì còn thí nghiệm cái quái gì nữa!

Ấy thế mà Hans vẫn ra bộ như mình chẳng làm gì sai, bị lôi đi thí nghiệm một cách vô nhân đạo như vậy, gã nghĩ họ thà chết còn hơn.

Tuy lấy họ ra làm chuột bạch quả thật hơi không hợp tình nhưng suy cho cùng, trước lúc bị bắt họ cũng đã tàn nhẫn giết chết bao nhiêu người, bây giờ làm chuột bạch cống hiến cho giới tâm lý học cũng là lẽ đương nhiên! Ai lại đi bàn chuyện đạo đức với lũ biến thái cơ chứ?

Joey gần như tức điên nhưng lại không biết phải giải quyết vụ này ra sao, đành đợi tới khi kì nghỉ của Mặc Khiêm Nhân kết thúc để cầu cứu hắn.

“Đơn xin kết án tử hình Hans vẫn chưa được duyệt?” Mặc Khiêm Nhân đứng ở chỗ cửa sổ nhìn cô gái đang loay hoay trong phòng, vừa ngâm nga hát vừa giúp hắn xếp hành lý như một người vợ hiền. Thật tình, còn hát được nữa chứ, bộ hắn về California cô vui lắm à?

Nhắc đến chuyện này, Joey lại càng điên tiết, “Bị từ chối rồi!” Mấy người đó bảo là việc nghiên cứu tâm lý của Hans chưa có tiến triển, một kẻ có giá trị nghiên cứu học thuật như vậy, sao muốn giết là giết được? Chờ bọn họ nghiên cứu xong rồi hẵng bàn tiếp.

Nhà khoa học đôi khi cũng điên cuồng không kém gì đám biến thái.

Mặc khiêm Nhân cau mày, chính phủ luôn làm việc kiểu này, lúc nào cũng có một đống quy tắc phải tuân thủ. Hắn mệt Hans lắm rồi, ngặt nỗi nếu để gã rời khỏi vòng canh giữ nghiêm ngặt của Coen thì xác suất trốn thoát của gã sẽ tăng, đến lúc đó sẽ càng mệt hơn nữa, nhất là khi gã đang có ám ảnh với hắn và Mộc Như Lam.

Giết không được, đuổi không xong, đúng là phiền phức.

Thật ra cũng không phải là không có cách, chẳng qua hắn lười ra tay thôi.

“Cho ông ta đeo khóa miệng, đưa xuống nhà giam tầng một, không ăn uống gì hết, còn lại đợi tôi về rồi tính.” Mặc Khiêm Nhân nói. Chuyện gì cũng có hai mặt, Hans bực mình khi bị giam trên tầng ba nhưng nữ phạm nhân tầng ba lại chịu chết trước đòn tâm lý ám thị của gã; phạm nhân tầng một thì đủ khả năng kháng cự, oái ăm thay Hans lại cực kì thích tầng một bởi ở đó có những kẻ cùng đẳng cấp với gã, mà Mặc Khiêm Nhân thì lại không muốn gã được như ý.

“Vâng!” Nghe câu nói lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân, Joey thở phào nhẹ nhõm, cứ như chỉ cần hắn ra tay thì chuyện sẽ đâu vào đấy, sao hỏa có va vào trái đất cũng chẳng hề gì!

Joey vừa cúp máy thì Mộc Như Lam cũng vừa kéo khóa đóng vali lại, hành lý đã xếp xong, thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo thôi.

Cô ngồi cạnh vali mỉm cười nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo sáng ngời, ngoan ngoãn như chú mèo con đang ngước đầu nhìn chủ nhân, đáng yêu không tả nổi.

Mặc Khiêm Nhân nhìn cô, lỗ tai bất giác đỏ lên, làm sao đây, hắn thực sự muốn ẵm cô mang theo bên mình.

Có vẻ đã nhìn thấy đôi tai ửng đỏ của Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam nghiêng đầu, quả nhiên nó lại đỏ thêm một chút, cô chợt nhận ra tai chính là điểm nhạy cảm của Mặc Khiêm Nhân, bình thường hắn không bao giờ đỏ mặt, chỉ có lỗ tai đáng yêu mới ửng sắc, cứ như một con cún cứ hễ bị sờ tai là lại run lên… Ái chà. hình như cô nghĩ hơi xa rồi.

Mộc Như Lam đứng dậy đi về phía hắn, ánh hoàng hôn dịu dàng hắt qua ô cửa sổ, đậu lên sắc mặt hồng hào của cô gái.

“Muốn hôn tạm biệt không?” Nghĩ thế nào, cô nàng biến thái bạo dạn lại bổ sung thêm một câu, “Sâu một chút nhé.”

Hương bạc hà mát lạnh phủ lấy cô, hai đôi môi mềm chạm vào nhau, quấn quít không rời, mặt trời xấu hổ núp sau rặng mây, nắng chiều rực rỡ điểm họa cho bức tranh sơn dầu.

Ebert mở nhẹ cửa, miệng nở nụ cười chuẩn mực, đang định lên tiếng thì lại bắt gặp cảnh tượng này, hắn ngẩn ra vài giây rồi lập tức vọt ra trốn sau bức tường.

Chu cha mẹ ơi! Hắn thấy Amon hôn môi Mộc Như Lam! Hóa ra Amon cũng biết hôn môi sao?

Hừmm, thì ra viện trưởng Amon yêu quý khi hôn môi sẽ như thế này, tin nổi không trời. Hắn muốn hỏi thử hương vị nó ra sao nhưng lại sợ bị Amon nói mỉa. Haiz… Đành thôi vậy.

Ôm trong lòng những suy nghĩ mờ ám, tên đàn ông với mái tóc chải chuốt cùng bộ vest cao cấp lại khoác lên dáng vẻ lịch thiệp, cất bước rời đi…

++++

Elbert bị bắt làm tài xế lái xe đưa Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân ra sân bay, trên đường về còn đi dạo phố với cô, mua vài món đồ kỳ lạ.

Elbert nghi hoặc nhìn bộ đồ trên tay Mộc Như Lam, “Cô mua mấy thứ này làm gì?”

Mộc Như Lam quan sát bộ trang phục diễn cô đã đặt làm từ tháng trước, đúng là có tiền mua tiên cũng được, “Đồ mặc trên sân khấu.”

“Sân khấu…” Trong đầu Elbert xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng, gần đây Havard tổ chức hoạt động gì sao hắn không biết nhỉ?

“Ừ. Tôi diễn vai phù thủy.” Mộc Như Lam cười híp mắt, “Sẽ thú vị lắm đây.”

“Khụ!” Elbert trợn mắt, suýt chút nữa đã sặc nước miếng, “Thật hả?! Amon biết không?”

Mộc Như Lam nháy mắt, tinh quái xích lại gần hắn thì thầm, “Không biết. Suỵt… Để anh ấy biết thì còn gì vui nữa.” Có lẽ là do lễ kỷ niệm được tổ chức tại học viện Bạch Đế nên Harvard không thông báo hay làm rùm beng, mặc dù các câu lạc bộ đều đang tập luyện rất hăng.

Hắn biết ngay mà! Mặc Khiêm Nhân mà biết thì đời nào lên máy bay dễ dàng như thế! Vai phù thủy… cũng hợp với Mộc Như Lam đấy, nếu cô diễn quá đạt thì hậu quả… Tóm lại chắc chắn sẽ sinh chuyện, trong đại học Havard đâu đâu cũng có thiên tài, giáo sư tiến sĩ và sinh viên ngành Tâm lý học cũng nhiều lắm!

Elbert vừa xách đồ giúp Mộc Như Lam vừa lén nhìn cô, nếu một ngày nào đó chuyện Mộc Như Lam là biến thái bị lộ, cô chắc chắn sẽ không tránh khỏi số phận làm chuột bạch cho sở nghiên cứu. Cô thực sự quá đặc biệt, dư sức so bì so với những con quỷ đội lốt thiên sứ trong bệnh viện tâm thần Coen, thậm chí còn có thể ghê gớm hơn…

Ấy thế nhưng Mộc Như Lam chỉ cười, một nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, chân thành và đầy lương thiện, như thể cô không hề để tâm mấy chuyện đó.

Chẳng lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều? Hay là cô có sự định khác? Elbert nghĩ một hồi, Mộc Như Lam thông minh như thế chắc sẽ không tự chui đầu vào rọ đâu. Tuyệt cú mèo, quả nhiên đi theo Mộc Như Lam là sẽ có trò hay mà!

Tần Phá Phong hay tin Mặc Khiêm Nhân đã rời khỏi thì háo hức không thôi, còn ba hôm nữa mới đến ngày đi học viện Bạch Đế, lúc đó hắn sẽ cho cô biết tay! Để xem còn làm kiêu được nữa không!

Trước buổi lễ ba ngày, Mộc Như Lam mới chịu đi tới nhà hát kịch vào mỗi buổi trưa để xem người ta tập diễn, bấy giờ mọi người đã thuộc nằm lòng mỗi một góc sân khấu, mỗi một câu thoại mỗi một động tác, chỉ có điều make up và trang phục cho phù thủy thật sự quá kinh khủng, nhìn được một thời gian rồi mà vẫn chưa ai hết muốn ném trứng thối.

Hầu hết thành viên đều nhìn Mộc Như Lam bằng ánh mắt chờ xem trò hay, số ít còn lại thì lo lắng, cô chưa diễn tập lần nào cả, liệu có làm được không đây. Dẫu vậy Mộc Như Lam vẫn thoải mái như cũ, chỉ nhìn người khác diễn tập chứ không hề đích thân ra sân khấu.

Ngày trọng đại đã đến, tất cả mọi người đều khởi hành từ sớm bởi họ cần làm quen trước với cách dàn dựng sân khấu và đèn hậu trường của bên Bạch Đế, còn phải tổng duyệt lần cuối trên sân khấu của người ta nữa.

Từng chiếc xe buýt màu trắng lăn bánh rời khỏi Cambridge, tiến đến một nơi Mộc Như Lam không biết. Coi bộ mấy người Tần gia có quan hệ với học viện Bạch Đế nên câu lạc bộ kịch của bọn họ được chiếm trọn một xe, bên trong còn dư không ít chỗ ngồi.

Mộc Như Lam vẫn tách biệt với mọi người, ai cũng ngồi trước, chỉ có một mình cô ngồi đằng sau, ngắm phong cảnh lướt qua ô cửa sổ. Thỉnh thoảng có vài tia nắng len lỏi qua bóng cây, lấp lóe trên cửa sổ rồi lại biến mất, cô nhoẻn miệng cười, chẳng mảy may lo lắng dù địa điểm tiếp theo có là đầm rồng hang hổ hay thâm cung ngục tù.

Ebert lái xe theo sau, đầu lắc theo nhạc nom rất là phởn chí, chẳng ăn nhập gì với bộ cánh chỉn chu đang mặc cả. Hắn muốn đi theo Mộc Như Lam, muốn cùng Mộc Như Lam chơi trò mạo hiểm!

Điểm đến cách Havard không gần chút nào, đoàn xe bon bon trên đường, Mộc Như Lam ngáp tới ngáp lui mà vẫn chưa đến nơi, bèn lấy áo lông đắp lên người, co chân lại ngủ như một chú mèo con, chiếc áo lông trắng mềm mại càng làm tăng thêm vẻ nhu thuận.

Cô trời sinh luôn hấp dẫn người khác, bất kể là ghét hay yêu, ánh nhìn của họ luôn bị cô thu hút, như thể trên người cô có một loại nam châm thần kì nào đó vậy, vì thế cả chiếc xe buýt, ngoại trừ tài xế phải tập trung lái xe, những hành khách còn lại đều bất giác nhìn cô, thấy cô ngủ ngoan thì lại càng không thể dời mắt.

Lúc xe chạy qua đoạn đường nhiều ổ gà, người Mộc Như Lam cứ lắc qua lắc lại, ai nhìn cũng thót tim theo. Xe lại xóc mạnh, người cô lại nảy, tới lần thứ ba thì suýt ngã chúi về trước, bọn họ theo phản xạ muốn lên tiếng gọi cô dậy, may sao ngay lúc này chiếc xe dừng lại, tài xế hô to đến nơi rồi, Mộc Như Lam kịp thức giấc trước khi va đầu vào ghế.

====

Các nàng cuối tuần vui vẻ nha ;D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.