Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 323: Chương 323: Chương V105: Hồi phục




Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, phủ lên căn phòng tối một lớp lụa bàng bạc.

Mộc Như Lam từ từ tiến về phía gã nằm trên giường, tay nắm chặt con dao dính máu, tựa như một khóm hoa yếu ớt nhưng chứa đầy gai độc.

Bóng hình cao lớn đằng sau lạnh lùng nhìn theo Mộc Như Lam, hắn cầm súng nhắm vào đầu cô, lên nòng…

Một tiếng động nhỏ phá vỡ không gian tĩnh mịch.

Mộc Như Lam đứng sựng lại, ánh mắt thoáng thay đổi, chết tiệt…

“Pằng!”

Chất lỏng màu đỏ bắn lên người Mộc Như Lam, kèm theo đó là hàng loạt tiếng nổ ầm ầm như đang có chiến cơ oanh tạc. Mộc Như Lam không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cô biết mình phải nhào lên giết chết gã đàn ông vừa bị tiếng súng đánh thức, và cô đã làm vậy.

Thế nhưng đối thủ nhanh nhạy hơn cô tưởng, gã ta giơ tay che lại chỗ hiểm yếu, con dao của Mộc Như Lam chỉ đâm được vào cánh tay chắc nịch những cơ. Gã phẫn nộ gầm một tiếng, bàn tay to vung lên muốn chộp lấy cổ Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam nhíu mày tránh thoát, như một con mèo dẻo dai linh hoạt, cô luồn qua cánh tay gã đồng thời đâm một nhát khiến gã phải hét lên đau đớn. Nhân lúc gã ta còn chưa kịp phản ứng, cô nhanh chân nhảy thoắt ra sau, ôm cứng đầu gã, tặng cho gã một đường dao ngọt xớt lên yết hầu, máu tươi tức khắc phun ra tung tóe…

Tất cả diễn ra chỉ trong vỏn vẹn vài giây.

Phía trên con tàu lớn không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai chiếc trực thăng. Cửa khoang trực thăng bật mở, một tay xạ thủ với giọng cười phách lối ló đầu ra, cầm súng rocket nhắm thẳng xuống con tàu, mặc kệ người bên dưới gào la ra sao, “Haha, tao ngứa mắt đám Giáo hội chúng bay lâu rồi mà bay còn tự vác xác tới thì bảo sao không chết… Hahaha… Để tao tiễn chúng bay về Thái Bình dương nhé…”

“Này, anh lo con tàu đi nhé, tôi đi giải quyết cái nhà kia đây! Hahaha…” Một tên trên chiếc trực thăng còn lại nói to, đôi tay đeo găng da hở ngón màu đen bám chặt vào cửa khoang. Chiếc trực thăng nghiêng mình, bay về phía căn nhà duy nhất trên hòn đảo.

“Hahaha… Tao sẽ cho bọn mày tan xương nát thịt!”

Nhìn trực thăng hằm hằm lao tới như muốn thổi bay phe mình, tên đội phó bình tĩnh chỉnh kính mắt, lấy di động đánh một cuộc gọi.

Con tàu chìm trong khói lửa.

Tiếng ồn bên ngoài đã giúp át đi tiếng súng, Mộc Như Lam thả tay ngồi phịch xuống giường, thấy cô gái ban nãy giờ đã quần áo chỉnh tề, cầm súng đứng tựa vào cạnh cửa. Cô ấy tròn mắt nhìn Mộc Như Lam, có vẻ khiếp sợ khi thấy Mộc Như Lam cắt cổ gã đàn ông không chút ghê tay.

Mộc Như Lam ngồi nghỉ thêm một lát, cánh tay cô tê rần, gần như nâng không nổi, xem chừng cơ bắp đã bị quá tải do hoạt động nặng. Bình thường cô chỉ làm loại “nghệ thuật” tao nhã từ tốn thôi, rất hiếm khi hồng hộc giết người kiểu này.

Mộc Như Lam chùi dao lên ga giường cho sạch rồi bước xuống. Thấy cô gái nọ vẫn còn đang nhìn, cô đi vòng qua xác tên đàn ông đã suýt cho mình ăn kẹo đồng, mỉm cười bảo, “Cảm ơn cô đã cứu tôi, mà người cô không sao thật chứ?”

Cô gái nghe vậy thì ngẩn ra, lát sau mới lắc đầu thay cho câu trả lời. Kỳ lạ… Thật kỳ lạ… Sao mình lại có cảm giác này? Cô ấy còn trẻ mà đã giết người không chớp mắt, mình hẳn phải thấy ghê sợ mới đúng, nhưng tại sao nụ cười và ánh mắt của cô ấy… lại làm mình cảm thấy cô ấy chính là thiên sứ do Thượng đế phái xuống? Cảm giác này an toàn quá đỗi, như thể mỗi tế bào đều nói rằng, cô ấy sẽ không làm mình tổn thương…

Tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng tầng hai cơ bản đã xử lý xong, mà bên ngoài đang có vụ gì thế nhỉ?

Sau khi vào toilet rửa mặt tiện thể uống nước, Mộc Như Lam sang một phòng khác có chỗ nhìn ra ngoài, cô vừa mở chốt thì hai cánh cửa sổ lập tức bật ra đập vào tường, một luồng gió mạnh xộc vào khiến cô phải dùng tay che, cả mái tóc đen dài cũng bị thổi tung bay.

“Hả?” Trên chiếc trực thăng bay cách đó không xa, tên xạ thủ súng rocket ngạc nhiên ồ lên, dịch nòng súng khỏi cái cửa sổ nơi Mộc Như Lam đang đứng. Hắn chớp chớp mắt nhìn mái tóc đen cùng vóc dáng và màu da của cô, “Giáo hội nhận người da vàng từ hồi nào vậy?” Giáo hội rất nặng việc phân biệt chủng tộc, trong đó chúng khinh nhất là người da vàng.

Chờ cho quen với sức gió rồi, Mộc Như Lam bỏ tay xuống đi tới gần cửa sổ, thấy chiếc trực thăng mà không khỏi kinh ngạc, chuyện gì thế này?

“Thôi kệ, bắn luôn, cùng phe với lũ Giáo hội thì là rác hết.” Nói đoạn nhắm nòng súng vào Mộc Như Lam, chuẩn bị khai hỏa, “Hả? Cái gì?!” Hắn đột nhiên la to, tay bóp bóp cái tai nghe liên lạc, “Có lộn không đấy?! Sao lại không bắn nữa? Tôi còn chưa bắt đầu mà!… Rồi rồi! Biết rồi! Phiền phức!”

Hắn thu súng về, tức tối trừng Mộc Như Lam một cái rồi đóng sầm cửa khoang, chiếc trực thăng lại nghiêng mình bay đi.

Mộc Như Lam chỉnh lại tóc tai đoạn nhìn ra cửa sổ, con tàu đang chìm trong biển lửa, có rất nhiều người bị thương, còn hai chiếc trực thăng thì dần dần mất hút.

Tuy không hiểu mô tê gì nhưng lũ bắt cóc Khiêm Nhân của cô bị thương vong thế này là chuyện tốt đến không thể tốt hơn.

Cùng lúc đó tại tầng một.

Có vài tên trúng đạn may mắn chưa chết nhưng cũng không tránh khỏi bị thương, những cô gái ban nãy còn tưởng có cảnh sát tới cứu mình giờ đây thẫn thờ vì tuyệt vọng, cơ hội sống bất ngờ hiện ra trước mặt, rồi lại bất ngờ tan biến đi mất.

Tên đội phó đi tới chỗ giam Mặc Khiêm Nhân, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên xác gã trọc, đoạn thong thả kết luận, “Chết bởi một dao duy nhất. Gọn gàng dứt khoát. Xem ra không phải chuột mà là một con mèo có vuốt, đúng không Amon?” Ánh mắt lạnh băng xuyên qua lớp kính bắn thẳng về phía Mặc Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm Nhân vẫn giữ vẻ bình thản, ma túy mới phát tác chưa đầy nửa tiếng, chỉ khi ma túy có tác dụng thì hắn mới hoàn toàn được xem là vô hại. Trước đây bọn chúng chưa tính được với thể chất của hắn thì ma túy mất bao lâu mới có tác dụng, và sẽ có tác dụng trong bao lâu, bây giờ đã nắm được quy luật rồi, dĩ nhiên chúng chẳng sợ gì nữa, một con hổ bị thương thì có thể làm gì ngoài mạnh mồm cơ chứ?

Tên đội phó hừ một tiếng, quay lại ra lệnh cho đám cấp dưới còn hoạt động được, “Đi bắt con ả đó lại cho ta, nhất định sếp sẽ rất thích hương vị hơi quá ‘hoạt bát’ này.”

“Vâng!” Qua chuyện vừa rồi, bọn chúng càng thêm sùng bái tên đội phó. Chỉ một cú điện thoại đã có thể chặn đứng được đế chế Bạch! Đáng nể!

Ban đầu bọn chúng có mười lăm người, trên con tàu mới tới cũng có mười lăm người, ai ngờ đế chế Bạch đùng một cái tấn công làm đồng bọn trên tàu chết hơn một nửa, số còn lại đều bị trọng thương, đoán chừng không cầm cự được nên đã ném xuống biển hết rồi; trên đảo cũng có không ít người bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, tính cả tên đội phó thì còn bảy người hoạt động được, chưa kể mấy tên đang ngủ trên tầng hai, sợ gì không bắt được một đứa con gái? Có vuốt hả? Nhổ đi là được.

Muốn lên tầng hai chỉ có một con đường duy nhất: chiếc cầu thang sát tường rộng chưa đến hai mét.

Mộc Như Lam đổ nước tràn cầu thang, sau đó kéo dây điện ra khỏi tường, quấn quanh nhẫn của mình rồi đặt lên bậc thang ướt sũng, hễ chúng xông lên là cô lại bật công tắc giật cho chúng một phen ra trò…

Lúc rửa mặt uống nước Mộc Như Lam đã phát hiện nước ở đây có vị mặn, nước muối dẫn điện tốt và chiếc nhẫn bạc của cô cũng thế, đây là kiến thức vật lý hồi sơ trung, bây giờ cô chỉ việc áp dụng.

Cô gái nọ đứng cạnh nhìn từng bước hành động của Mộc Như Lam, cảm thấy thật ngoài sức tưởng tượng, Mộc Như Lam đúng là… lợi hại ghê luôn.

Hiện trong tay cô có vài khẩu súng, đạn cũng tạm đủ dùng, Mộc Như Lam nhắm vào những tên đang bị dòng điện gây khó khăn, vừa nổ súng vừa tiếc, “Điện áp yếu quá, không là giật chết được chúng rồi.”

Những tên chưa bị sập bẫy nhanh chóng rời khỏi vùng có điện, bắt đầu nhắm bắn Mộc Như Lam. Cô trốn sang căn phòng gần nhất, tự hỏi tiếp theo nên làm gì. Điện trên cầu thang sẽ không cầm chân chúng được lâu, chúng chỉ cần đợi đến khi hệ thống quá tải làm đứt cầu chì, hoặc tìm một vật cách điện để đi lên là xong.

Đối đầu trực diện quả thật không hợp với cô chút nào, cô chỉ giỏi đánh lén thôi.

Nãy vừa giết thêm được ba tên, vậy bây giờ còn bao nhiêu nhỉ?

“Phế vật!” Đã có mấy thằng em bị bắn chết, đám còn lại thì không dám tiến lên, tên đội phó nhìn mà xấu hổ thay, đúng là nhục mặt chi đội C-D1, có một đứa con gái cũng bắt không xong!

Giật lấy súng từ tay một gã khác, tên đội phó lạnh lùng nói, “Vào phòng sếp đóng cầu dao tổng đi.”

“Hả?… Vâng, vâng!” Kẻ bị sai đi sợ tái mặt nhưng không thể không tuân theo.

Mộc Như Lam nghe vậy vội vàng kéo dây điện lên, ngay tức khắc có một viên đạn lướt sát qua cánh tay cô, để lại một vệt đỏ nóng rát.

“Pằng pằng pằng…” Mấy phát liên tục.

“Cẩn thận!” Cô gái núp trong căn phòng đối diện Mộc Như Lam lo lắng kêu lên.

Mộc Như Lam nhíu mày, dây điện được thả thẳng xuống cầu thang một góc 90 độ, chỗ cô nấp cách bậc thang đầu tiên vài bước chân, cô phải đi ra ngoài thì mới kéo dây điện lấy nhẫn được. Ngặt nỗi đây là loại cầu thang một nhịp* mười mấy bậc, bọn kia có vẻ cũng đã nhảy lên thứ gì đó cao gần bằng sàn tầng hai rồi, cô không thể rời khỏi căn phòng này, đồng nghĩa với việc không thể lấy lại nhẫn của mình.

*Cầu thang một nhịp thì sẽ không có khúc gấp, không có chỗ nấp, Mộc Như Lam mà đi ra là mặt đối mặt với bọn C-D1 ngay.

Tệ thật, cô rất thích cái nhẫn đó.

Mộc Như Lam đứng đậy, cùng lúc đó đèn phòng tắt phụt, quanh cô giờ chỉ còn bóng tối.

Đêm đã về khuya, vạt trăng mỏng in lên cửa sổ chẳng đủ để rọi vào phòng.

Có tiếng bước chân chạy lên cầu thang, kèm theo tiếng hét của cô gái bên kia. Mộc Như Lam nhăn mặt, người chúng nhắm vào phải là cô mới đúng, theo những hiểu biết của cô gái về lực lượng của chúng thì xem ra cô ấy ở chung với chúng đã được một thời gian, nếu thế cô ấy chỉ cần im lặng phủi sạch quan hệ với cô là sẽ sống, nhưng sao bây giờ…

Sắc mặt Mộc Như Lam thay đổi, cô đi nhanh tới chỗ cửa sổ, tay chống bệ cửa, nghiêng người nhảy ra.

“Bộp!”

Mộc Như Lam đột nhiên ngừng rơi.

“Đúng là một con mèo nhanh nhẹn.” Chất giọng trầm tĩnh, ánh nhìn sắc bén, còn ai ngoài tên đội phó mạnh nhất chi đội C-D1. Hắn chộp tay Mộc Như Lam lại, để cô lơ lửng giữa không trung.

Mộc Như Lam mới động đậy một chút thì tay kia của hắn ta lập tức dí súng vào đầu cô, giọng nói trầm tĩnh nghe sao mà u ám, “Muốn một lỗ trên đầu không?” Hắn ta không đùa đâu.

Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn họng súng đen ngòm, mím môi im lặng.

Cô đã không còn ngốc như kiếp trước nữa, cứng quá thì dễ gãy, làm gì có ai cương trực được mãi. Sống trên đời, rồi cũng sẽ có lúc phải khom lưng quỳ gối, cái đó gọi là thức thời chứ không phải hèn yếu. Người nhát gan thì thường sống lâu, còn những ai hay hiếu kì, tuy sẽ được trải nghiệm nhiều hơn nhưng cái chết cũng sẽ đến nhanh hơn.

++++

Hai chiếc trực thăng hạ cánh xuống bãi đậu trong một sân vận động, cửa khoang mở ra, tên thanh niên đeo găng da hở ngón nhảy xuống, tóc đen hơi xù, cằm nhọn, mặt sắc nét.

“Tóm lại là làm sao?!” Hắc Báo bực ra mặt, thẳng tay ném khẩu rocket tới chỗ Tuyết Khả đang đứng. Hắn căm đám Giáo hội kinh tởm kia từ lâu rồi, mãi mới có cơ hội nghiền nát bọn chúng, thế quái nào chưa được mấy phút đã bị gọi trở về? Cứ y như sắp lên đỉnh thì bị phá bĩnh vậy! Mà những lúc như thế thì cơn giận của đàn ông không nhỏ chút nào đâu!

Bạch Hổ tháo băng trên tay xuống, vẻ mặt cũng chẳng vui vẻ gì.

Tuyết Khả vẫn giữ thái độ lạnh lùng, “Bên kia đã lấy một phần ba mật mã của ‘Quỹ bảo hiểm’ ra trao đổi với Boss, tính ra chúng ta không hề lỗ.”

“Tả Nhất Tiễn nói đã tìm được chìa khóa rồi mà?” Bạch Hổ vừa quấn băng lại vừa nhíu mày hỏi.

“Anh ta làm mất trong chuyến đi tới Universal Studios Hollywood rồi, Boss bảo anh ta tìm không ra thì đừng về.” Tuyết Khả thản nhiên đáp.

(MDL: Đọc lại V95 để biết chìa khóa đang nằm trong tay ai nhé =))~)

“Shit! Chuyện lớn vậy mà cô còn bình tĩnh được hả?… Còn thằng khỉ kia nữa, cái dây chuyền bự như thế cũng làm mất cho được! Nó ăn phân mà lớn chắc?!” Hắc Báo điên cả đầu, thằng khỉ Tả Nhất Tiễn nên chui vô lại trong bụng mẹ đi thì hơn!

Bạch Hổ dừng tay quay sang cười với Hắc Báo, “Hình như cậu lớn chừng này cũng nhờ ăn những thứ giống Nhất Tiễn mà.”

“…”

“Đủ rồi đó! Ông chú biến thái đa nhân cách kia, tránh xa tôi ra cái!” Hắc Báo nổi đóa.

Tuyết Khả quay lưng định rời khỏi đây nhưng đi được vài bước lại phải ngoái đầu nói với Hắc Báo, “Có vẻ lần này Boss sẽ không cho cậu hành động.”

“…” Hắc Báo ngớ ra, nụ cười kiêu ngạo tắt lịm.

Bạch Hổ vuốt ve cánh tay phải quấn băng trắng, cười đến là ôn hòa.

“Boss bảo cậu về học viện, vị trí hội trưởng học viện Bạch Đế cậu không muốn ngồi cũng phải ngồi.” Dứt lời Tuyết Khả nghênh ngang bỏ đi, bỏ lại Hắc Báo với vẻ mặt đau khổ.

“…” Thôi hắn chui vô lại trong bụng mẹ cho rồi. Hắn không muốn về học viện làm cái chức hội trưởng gì đó đâu! Suốt ngày bị gọi là hội trưởng Tả Nhất Đao, nghe cứ như hội trưởng hội ‘Mỗi ngày chém người ta một đao’ không bằng! Gớm! Tả nhất đao… Vậy còn hữu nhất đao đâu!

++++

Cầu dao tổng một lần nữa được bật lên.

Mộc Như Lam bị ném vào nơi sáng nhất ngay dưới bóng đèn, tay quệt lên mặt sàn đầy cát.

Tên đội phó đứng trước mặt cô đưa mắt nhìn quanh, từ tầng một đến tầng hai, khắp nơi đều là xác của người phe hắn. Tất cả không phải do cuộc tấn công của đế chế Bạch, mà lại là do một đứa con gái?

Một đứa con gái!

Bất ngờ xuất hiện, bất ngờ tấn công, im ru từ đầu chí cuối.

“Để ta xem, cô là thần thánh phương nào.” Hắn ta chống gối ngồi xuống, đưa tay ra định nắm cằm Mộc Như Lam, nào ngờ mới được nửa đường đã phải khựng lại.

Có thứ gì đó lạnh ngắt kề lên cổ hắn ta, người đáng lẽ phải ở trong lồng nay đứng sau lưng tên đội phó, tay cầm một thanh katana.

Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn xuống tên đội phó, thấy hắn ta đưa tay về phía Mộc Như Lam, đôi mắt lạnh nhạt đanh lại, hắn lên tiếng, thản nhiên mà đầy uy hiếp, “Ngươi không cần tay mình nữa hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.