Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ

Chương 3: Chương 3: Cần tiền chữa lành cho đôi tai trinh trắng này




Nguyễn Khả Hạ lòng phơi phới cầm 50 triệu, nhẩm tính trả hết nợ rồi, chỗ còn lại cũng đủ để mua một căn nhà, còn đủ mua cả một cái xe nữa.

Cuối cùng cũng không phải giúp hàng nguyên bản chùi mông nữa rồi, sướng hết cả người.

Nhưng mà đợi đến khi cậu trả hết nợ rồi mới phát hiện......

Cậu tính sai cả rồi. 50 triệu, cứ thế bay hết rồi. Đã thế còn không trả hết nợ nữa.

Nguyễn Khả Hạ muốn khóc luôn. Sao tiền bạc lại phù du như thế này?

Cậu hối hận rồi. Ban đầu lẽ ra phải mặt dày lên, mạnh mồm lên, đòi nhiều tiền hơn mới đúng. Nhưng mà bây giờ không thể lại vác mặt đi đòi tiền Phó Hàn Xuyên cho được, như thế thì chút thể diện còn sót lại cũng bốc hơi luôn.

Nguyễn Khả Hạ đem hết đồ có thể bán được của hàng nguyên bản đem đi bán hết rồi. Tiền kiếm được cũng chỉ đủ tiêu được chi phí sinh hoạt một hai tháng mà thôi.

Cậu vẫn còn nợ Tạ Thần 5 triệu nữa.

Nếu không thì đã chẳng gọi hàng nguyên bản là “mặt dày” rồi. Một mặt thì đố kị ghen ghét Tạ Thần bằng chết, một đằng lại thản nhiên cầm tiền của người ta đi trả nợ.

Bây giờ Nguyễn Khả Hạ đến order đồ ăn về cũng không nỡ, chưa bao giờ thấy tiền lại khó kiếm như vậy.

Nguyễn Khả Hạ nhớ hàng nguyên bản và cậu đều là ca sĩ. Trước đây gia đình có tiền, tự mình mở công ty, tự mình quẩy, lại còn có cả một band nhạc riêng tên là RIQ. Nhưng mà bây giờ công ty phá sản, band nhạc tan rã, không biết là có còn chút tiền quỹ nào không.

Nguyễn Khả Hạ đăng nhập vào weibo, đổi dòng giới thiệu thành “Có nhu cầu hợp tác mời liên hệ“. Sau đó lượn lờ tìm hiểu chút thông tin về bản thân, đều là tin tức từ một năm trước.

Fan của cậu vẫn còn mấy chục nghìn người, nhưng mà chẳng được mấy người còn hoạt động nữa.

Kiểu idol dựa vào nhan sắc này, biến mất một năm, thì căn bản coi như là giải nghệ luôn rồi.

Cậu lại lượn lên siêu thoại để điểm danh.

Người thứ 19.

............

Không tệ lắm. Nguyễn Khả Hạ an ủi bản thân, vẫn còn 18 fan còn hoạt động.

Tiện tay ấn vào một video trên siêu thoại, xem vài giây, cậu kinh hãi thật sự.

Cậu cố nhịn cái cảm giác khó ở này, kiên trì xem hết video.

Phát âm tiếng Anh kiểu Trung Quốc, hụt hơi, lạc giọng, tiếng được tiếng mất, âm vực hoàn toàn hỗn loạn.

Không thể dùng hiện trường tai nạn giao thông để hình dung độ kinh khủng được, đây là thảm họa thiên nhiên mưa giông, bão chớp, sóng thần động đất combo tàn phá luôn ấy.

Nguyễn Khả Hạ chịu đả kích đến điếng người, muốn cứu đôi tai “trinh trắng” bị tàn phá này cũng không xong.

Cách một lớp màn hình như này, cũng có thể tưởng tượng được hội trường sân khấu tê tái tới nhường nào. Hàng nguyên bản thế mà lại phiêu phiêu theo nhạc, tự mình say đắm đê mê, đúng là da mặt dày như tường thành luôn.

Cũng đúng. Nếu mặt không dày, thì đã chẳng làm ra những chuyện khiến người người căm hận rồi.

Xem ra là đánh giá ban nãy còn lạc quan chán. Trong 18 fan còn lại kia, sương sương chắc có 10 người là anti.

Kiểu mà cut cái vid kinh khủng kiêu để nuôi view, sau này còn có cái để bàn cho vui mồm vậy.

______________________________

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Phó Thị, Phó Hàn Xuyên nghe thấy tiếng gõ cửa, mặt không cảm xúc tắt đi đoạn video.

“Sếp, chỗ tài liệu này cần anh kí tên.”

Lăng Thu theo chân Phó Hàn Xuyên nhiều năm rồi, đã có thể nhìn biểu cảm của sếp để đoán được hàm ý bên trong rồi.

Đây là lần đầu tiên có đọc được cái cảm xúc này.

Ghét bỏ. Cực kì ghét bỏ.

Hình như đã xem thấy cái gì đấy kinh tởm lắm vậy.

Lăng Thu cảm thấy rất tò mò không biết rốt cuộc vừa rồi sếp mình vừa xem cái gì.

- ------------------------------------

Nguyễn Khả Hạ lấy 300 tệ, mua một cây đàn ghi ta rẻ nhất, quay vài video không để lộ mặt ra đăng lên trên diễn đàn.

Chí ít cũng kiếm được chút tiền.

Nhưng tốc độ kiếm tiền kiểu này thì lại quá là chậm chạp. Hơn nữa, việc này cũng không có tác dụng hỗ trợ cậu quay lại con đường âm nhạc lắm.

Cậu mò trong danh bạ cả ngày giời, hàng nguyên bản ngoài liên lạc với Tạ Thần ra thì vẫn còn liên lạc với một người nữa tên là Tống Chấn Siêu. Người này lúc nghỉ lễ còn gửi lì xì qua wechat cho cậu, bị hàng nguyên bản gửi trả lại.

Tống Chấn Siêu là quản lý của “Nguyễn Khả Hạ” trong truyện khi công ty mới mở.

Nguyễn Khả Hạ cân nhắc một hồi cách diễn đạt rồi mới gửi cho Tống Chấn Siêu một tin nhắn wechat, hỏi xem có công việc nào có thể giới thiệu cho cậu không.

Vừa khéo Tống Chấn Siêu đang ở cùng với Kỳ Hàng. Bây giờ Tống Chấn Siêu chỉ đi theo mỗi một nghệ sĩ duy nhất là Kỳ Hàng.

Kỳ Hàng chính là “Q” (*) trong nhóm RIQ, sau khi nhóm tan rã thì theo nghiệp solo rồi nổi tiếng.

(*) “Q” Kỳ Hàng có tên theo pinyin là /Qí háng/ nên chữ Q cũng được lấy ở họ mà ra. Vậy cũng có thể hiểu chữ R này là của họ Nguyễn Khả Hạ /Ruǎn kě xià/.

Tống Chấn Siêu nói, “Là Nguyễn Khả Hạ.”

Kỳ Hàng, “Cậu ta làm sao?”

“Hỏi tôi có công việc gì không để giới thiệu cho cậu ta.”

Kỳ Hàng cười lạnh, “Cậu ta cũng có ngày này.”

Tống Chấn Siêu nói, “Chắc là cuộc sống xô đẩy. Hôm bữa không phải có show tạp nham xong cậu từ chối rồi sao, hay là cho cậu ta? Nếu như cậu không thích, thì coi như tôi chưa nói gì đi.”

Kỳ Hàng, “Cứ quăng cho cậu ta đi. Không phải vẫn còn vài lời mời khác sao? Anh liên lạc cho cậu ta luôn đi. Không cần phải nói với tôi làm gì.”

Tống Chấn Siêu cười, “Sao tự dưng lại tốt bụng thế? Anh vẫn nhớ trước đây cậu không vừa mắt cậu ta mà.”

Kỳ Hàng không giống với Nguyễn Khả Hạ. Xuất thân trong một gia đình phổ thông, không có “ô dù” chống lưng nào cả. Ngay từ đầu khi bước chân vào giới giải trí cũng chính là vì yêu thích ca hát, nhảy múa, có thể nói là mơ ước được thành nghệ sĩ.

Không ngờ lại bị Nguyễn Khả Hạ chỉ mặt muốn thành một nhóm với anh ta.

Khoảng thời gian đó, Kỳ Hàng cũng không hiểu bản thân mình đã vật lộn kiểu gì.

“Người chẳng ra gì,“ Kỳ Hàng nói, “Nhưng cậu ta là người đầu tiên cho tôi việc làm, tôi không muốn nợ cậu ta bất kì cái gì hết, nhân cơ hội này trả lại cho cậu ta một thể.”

Nguyễn Khả Hạ gần đây đã bắt đầu nghiền mỳ gói rồi, thủ ở nhà một lô xích xông. Cậu úp một tô đợi Tống Chấn Siêu trả lời tin nhắn, không ngờ đối phương trực tiếp gọi điện thoại qua luôn.

“Anh Siêu.”

Tống Chấn Siêu nói, “Tiểu Nguyễn à, tôi có vài lời mời biểu diễn quảng cáo, nhưng mà với tình hình hiện tại của cậu..... tiền công chắc không được cao lắm đâu. Không biết cậu có ưng không?”

Nguyễn Khả Hạ vội vàng nói, “Ưng chứ. Em thấy không vấn đề gì hết.”

Tống Chấn Siêu nghĩ, bây giờ loại công việc này Nguyễn Khả Hạ cũng nhận, không còn là tiểu thiếu gia coi trời bằng vung như trước đây nữa rồi.

Trải qua biến cố gia đình lớn như vậy, cậu cũng đã trưởng thành lên nhiều rồi.

Tống Chấn Siêu cười nói, “Vậy thì được, đợi một lát anh gửi cho cậu địa điểm với wechat của bên đó, tiền lương thì anh cũng sẽ giúp cậu thương lượng với người ta để nâng lên một chút.”

“Cảm ơn, cảm ơn anh Siêu nhiều lắm,“ Nguyễn Khả Hạ cực kì vui mừng, không ngờ việc này lại suôn sẻ như vậy, “Có thời gian nhất định mời anh bữa cơm.”

Tống Chấn Siêu: “Đừng khách sáo. Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh.”

Nguyễn Khả Hạ lại nói khách sáo mấy câu rồi mới cúp điện thoại.

Tống Chấn Siêu thấy thương cảm sâu sắc, Nguyễn Khả Hạ trước đây không bao giờ bày tỏ vui vẻ như vậy, cũng chỉ là đứa bé không hiểu chuyện, còn chưa đến hai mươi tuổi đã phải chịu đả kích lớn như vậy, chỉ có thể nói là số đen, khiến người ta chỉ có thể thở dài ngao ngán mà thôi.

Ở thế giới ban đầu, Nguyễn Khả Hạ đã tham gia vài show quảng cáo kiểu này rồi, nhưng mà cậu tham gia một lần rồi cũng không bao giờ tham gia lần thứ hai nữa.

Bởi vì kiểu show tạp nham này đúng kiểu tiền bèo bọt, vé đi xem đều là được tặng, người xem không có chút tương tác hưởng ứng gì cả, cảm nhận thường thức âm nhạc cũng cực kì kém.

Nhưng với hoàn cảnh bây giờ thì cậu không thể kén cá chọn canh được. Có việc làm là tốt lắm rồi. Cậu hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình hiện tại.

Quá khứ đen tối của hàng nguyên bản lưu truyền quá rộng, danh tiếng đã thối đến không thể thối hơn, muốn chuyển mình, thay đổi ấn tượng của bản thân với quần chúng thì còn cả một con đường xa vời vợi.

Vì thế, không cần biết là công việc gì, trước mắt cứ kiếm tiền nuôi thân đã.

Người liên lạc với Nguyễn Khả Hạ là một cô gái trẻ tên Ngụy Lạc Lạc. Sau khi add wechat, Nguyễn Khả Hạ nói muốn chuẩn bị làm quen với sân khấu một chút, hỏi cô khi nào thì được.

Ngụy Lạc Lạc gửi icon ngạc nhiên. <<Còn phải làm quen sân khấu nữa sao?>>

Cô làm việc được hơn một năm rồi, kiểu show này chưa có ai từng muốn làm quen sân khấu trước cả. Đều đúng ngày đúng giờ thì đến, đến rồi thì hát. Ca sĩ vô danh tiểu tốt như này thì càng khỏi phải nói.

Nguyễn Khả Hạ: <<Đương nhiên cần rồi, không làm quen một chút, ngày mai trực tiếp biểu diễn chỉ sợ là không hợp với thiết bị sân khấu, không tạo được hiệu ứng tốt nhất.>>

Ngụy Lạc Lạc lúc này ngạc nhiên đến ngơ luôn. Cái gì mà không tạo được hiệu ứng tốt?

Sợ không khớp khẩu hình sao? Cậu ta hát nhép mà!

Cô chưa từng để ý đến Nguyễn Khả Hạ, nhưng video tàn khốc như thiên tai quét qua thì hot một thời chấn động tứ phương, trở thành trò cười của giới giải trí thì cô đã nghe qua rồi.

Nhưng chuyện này cũng không thể nào từ chối được, dù gì đạo đức nghề nghiệp cũng không cho phép cô nói suy nghĩ của mình ra, chỉ đành nói, <<Vậy thì 1 giờ chiều mai cậu đến đây, tôi ở cổng phía Bắc đợi cậu.>>

Nguyễn Khả Hạ: <<Ok, hẹn mai gặp.>>

Ngụy Lạc Lạc ngẫm nghĩ, thái độ của anh trai này rất ôn hòa, nhã nhặn mà.

Ngày thứ hai, Nguyễn Khả Hạ đến sớm mười phút so với giờ hẹn.

Vài phút sau, từ đằng xa, một cô gái trẻ vẫy tay với cậu.

Nguyễn Khả Hạ cười, chào hỏi cô, “Chào cô, là Lạc Lạc phải không?”

“Thầy Nguyễn, đi theo tôi đi.”

Ngụy Lạc Lạc ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm gào thét điên cuồng.

AAAAAAAAAAAA!

ĐẸP TRAI QUÁ AAAAAAAAA!

Cô đã xem cái video kinh khủng kia rồi, đấy là fan ở dưới khán đài quay, người nhỏ quá, hoàn toàn không ngờ tới ngoại hình lại như thế này luôn.

Không ngờ người thật đẹp trai cỡ này! Mặt nhỏ ơi là nhỏ! Da trắng ơi là trắng!

Đã thế lại còn vừa cao vừa gầy!

Ước chừng cao hơn cô 20cm, có khi còn hơn 20cm ấy. Mặc áo T-shirt với quần bò giản dị. Nhìn khí chất ngời ngời.

Công việc này của cô gặp qua không ít minh tinh rồi, có vài nam minh tinh đúng là cao thật, nhưng đa số đều là nói điêu cả, nhìn phát là biết nhét độn đế rồi.

Chiều cao hàng thật giá thật như này đúng thật hiếm gặp.

Nguyễn Khả Hạ đi theo sau Ngụy Lạc Lạc, cực kì khách sáo nói, “Làm phiền cô quá rồi, có thể gọi tôi là Nguyễn Nguyễn là được, không cần phải gọi là thầy đâu.”

Dịu dàng quá huhu! Ngụy Lạc Lạc nghĩ, chòi mẹ, hoàn toàn không ngờ tới cái âm thanh bò rống chó sủa trong video kia lại là dùng âm thanh trầm thấp ấm áp này hát thành.

Nếu đã không có khả năng ca hát, tại sao còn muốn lập band, có thể làm diễn viên mà.

Nghĩ đến đây cô lại thấy khó hiểu, “Nguyễn Khả Hạ” không phải là chưa từng diễn xuất, nếu cô xem rồi sẽ hiểu, kĩ năng diễn xuất của “Nguyễn Khả Hạ” kinh khủng như khả năng ca hát vậy.

Nguyễn Khả Hạ nhìn tứ phía, hội trường không lớn, cùng lắm là 500 người là căng.

Có vài nhân viên đang dựng sân khấu chuẩn bị cho tối mai, điều chỉnh ánh sáng.

Nguyễn Khả Hạ nói, “Vì tôi không có điều kiện mang thiết bị của mình đi, bây giờ có thể duyệt sơ qua một lần không?”

Ngụy Lạc Lạc biểu cảm phức tạp, “Cậu muốn hát sao?”

Nguyễn Khả Hạ: “Không tiện sao?”

“Không phải không phải, có thể duyệt.”

Thấy vẻ mặt chân thành của Nguyễn Khả Hạ, Ngụy Lạc Lạc tự nhiên có cảm giác không chắc chắn lắm.

“Chỉ là.... Người phụ trách nói, cậu, cậu hát nhép.”

“Hát nhép?” Nguyễn Khả Hạ ngớ người, “Tại sao phải hát nhép?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.