Gia Có Khờ Phu

Chương 4: Chương 4: Tránh né




Quan một ngày hồn vía trên mây, sợ hắn một mình ở nhà không ai chăm sóc, lại sợ hắn không phát hiện ra nồi cháo, để chính mình đói. Đặt nặng tâm tư ở trên người Sở Hi, chờ TN phát hiện được không thích hợp, nàng đã cầm hai gói dược mới mua được trở về nhà. Suy nghĩ suốt một đường về cũng nghĩ không ra, nên dứt khoát không nghĩ nữa. Đợi tới thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ nghĩ thông thấu.

“Thê Chủ……” Nhìn Sở Hi trước mặt làm mắt TN sáng lên. Hắn đã thay bộ đồ mới vải thô màu lam nhạt hôm qua TN mới mua cho hắn, bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt có chút tái nhợt, quần áo làm nổi bật làm da càng thêm trắng nõn. Bị TN nhìn chăm chú, Sở Hi khẩn trương siết chặt góc áo. Mắt hàm chứa nước mắt cố gắng ăn xong hai chén cháo thanh đạm, trở lại phòng phát hiện trên giường để một bộ quần áo mới, tò mò tới mở ra xem lại làm hắn lệ nóng doanh tròng.

Không hỏi qua Thê chủ mà tự tiện mặc vào có làm cho Thê chủ nổi giận hay không?

“Ân, cũng không tệ lắm.” TN gần gũi đi lại gần phía trước đánh giá một phen rồi khen. Sở Hi cuối đầu xuống, trên mặt nhỏ lộ ra tươi cười. “Cháo uống xong chưa?” TN đem người ngồi lên trên giường, xem xét nhiệt độ rồi hỏi “…… Ân.” “Có nghĩ ngơi tốt không?” “…… Ân.” “Vậy là tốt rồi.”

TN bất đắc dĩ thở dài, hắn cái bộ dạng này làm tâm tình vui sướng của nàng phai nhạt vài phần, ngữ điệu cũng phai nhạt, “Ngươi hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ta đi nấu cơm.” Sở Hi ngẩng đầu nhanh chóng nhìn mắt TN, lại cúi đầu không làm động tác gì. TN đợi một hồi, xác định hắn không có nói gì, đứng dậy đi phòng bếp. Sở Hi ảo não gõ đầu chính mình, như thế nào liền ngu như vậy, lại chọc đến Thê Chủ không cao hứng! Đôi mắt trừng to không rõ tại sao mỗi lần Thê chủ đến gần hắn liền khẩn trương cái gì cũng nghĩ không ra. “Ngu ngốc!” Thấp giọng mắng chính mình, lại gõ hai cái lên đầu. Không dám lại làm giận Thê chủ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường, mắt trong mong nhìn cửa chờ Thê chủ trở lại.

TN vùa vào cửa đã bị ánh mắt vui sướng của hắn làm lung lay, tim nhảy mạnh mấy cái, lại cẩn thận cảm nhận lại giống như không có gì. “Làm gì nhìn ta như vậy?”. Tưởng mặt dính bẩn của phòng bếp, TN để đồ ăn xuống dùng ống tay áo lau mặt.

Sở Hi nhấp miệng, trong mắt tràn đầy vui sướng. Chỉ cần nhìn Thê chủ như vậy, hắn liền cao hứng muốn chết. Một bữa cơm TN ăn không biết có mùi vị gì. Sở Hi tưởng mình nhìn lén góc độ kính đáo, nhìn một hồi lại cuối đầu thành thật ăn cơm, qua một hồi lại tiếp tục nhìn, bộ dạng kia trong mắt TN nhìn thế nào cũng thật đáng yêu. Thật là điên rồi!

TN khép sách lại, nhìn chữ trên giấy giống như vẽ bùa kia trong mắt nàng đều hóa thành mặt của Sở Hi, trương trương đầy cả mắt TN. Này rốt cuộc là bị làm sao vậy?. Thời tiết nóng bức làm ra một thân mồ hôi, tâm tư càng thêm sao động. Thanh âm lộp bên ngoài làm TN nhíu mi, nơi này trừ nàng ra thì chỉ có Sở Hi, mới hơi khỏe một chút lại đi làm cái gì đâu.

Vốn bị hắn làm cho tâm tình phiền loạn, cái này làm nàng càng không yên lòng hắn, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Sở Hi ngồi xổm trên mặt đất, trước mặt là một chậu nước. Thân thể hắn trần trụi, tay cầm khăn chà lau. Vừa nhìn cái hiểu ngay hắn đang làm gì. “Xin lỗi.” TN lúng túng đóng cửa đi ra ngoài muốn khôi phục lại thân thể đang khô nóng. Hôm nay trời cũng quá nóng đi! TN trừng mắt nhìn bầu trời đen nhánh, suy nghĩ cũng không có bình tĩnh lại mà thân thể càng thêm buồn bực. Trong phòng, Sở Hi mặt đỏ bừng lau thân mình nghĩ đến vừa rồi Thê chủ đã thấy hết cả người hắn, tâm tư thiện thùng đồng thời còn có vui sướng, khóe miệng không khống chế được mà cong lên.

Bỗng nhiên ý thức được ý nghĩ thẹn thùng của mình lập tức mặt trắng bệch nghĩ Thê chủ có thể xem hắn là người tùy tiện hay không? Miên man suy nghĩ cả đêm, sớm ngày hôm sau liền nấu cơm, nhíu mày nhếch miệng không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Nào biết được khi đi thư phòng gọi người thì đã sớm không còn TN ở đó. Sở Hi mặt tái nhợt, nước mặt nhanh chóng tụ tập trong mắt. Thê chủ nhất cảm thấy hắn không biết xấu hổ mà phiền chán hắn...

TN nằm trong phòng nhỏ nghĩ ngơi, nàng đã ba ngày không trở về nhà, Ôn Lương có việc ra ngoài, bảy tám ngày chưa trở về. Ca đêm là chia đều thay phiên nhau trực, phần của Ôn Lương liền chia cho nàng, hôm này là đêm trực cuối.

“Ai, ta nói, ngươi tại sao không về nhà mà mỗi ngày ăn vạ ở nha môn làm chi?” Ngô Phương vào một gian phòng quả nhiên thấy TN đang ở bên trong.

“Ngươi lại bị ai dọa không dám trở về nhà?” Ngô Tuệ khóe miệng run rẩy nhìn TN. TN suy nghĩ ba ngày cũng không ra cái manh mối gì, tưởng rằng không về nhà sẽ tốt một chút, nhưng càng ngày càng nghĩ càng lo lắng cho hắn nhiều hơn. Có phải hay không không có nghĩ ngơi tốt, có ăn cơm hay không? Một mình ở nhà có sợ hay không?

“Ai, ai làm phu hầu cho ngươi đúng là xui xẻo! Mỗi ngày phòng không gối chiếc không nói, hiện tại liền người cũng không thấy, không biết tránh ở góc nào khóc tới mù mắt đâu!” Ngô Phương không thể nhìn người khác đối xử nam nhân không tốt, tư tưởng của nàng là nam nhân dùng để đau à.

TN bị nàng nói càng thêm phiền lòng, cầm lấy bôi đao, hừ lạnh một tiếng đi ra cửa. Bên ngoài trời có sớm, cách nàng phải trực ban còn ba canh giờ. Vốn định đi giải sầu, đi tới đi lui liền đi tới đường về nhà. TN thở dài, đều đã đi đến đây rồi liền trở về nhà nhìn xem. Trong phòng thực an tĩnh, TN đứng ở cửa ngây người, nghĩ một hồi nhìn thấy Sở Hi nên làm gì bây giờ. Không chờ nàng nghĩ xong, phòng chứa củi truyền ra tiếng khan làm nàng chạy nhanh tới. Sở Hi lại mặc lại một thân áo rách, nằm trên tấm ván gỗ ho khan kịch liệt.

“Ngươi làm gì vậy!” TN thấy bộ dáng này của hắn lập tức đau lòng không thôi. Tiến lên đem người ôm vào trong lòng, đưa về phòng ngủ chính. Sở Hi thời điểm nhìn thấy TN liền hô hấp nhẹ nhàng, cũng không dám ho, cẩn thận bắt lấy tay áo của TN, sợ Thê chủ ghét bỏ hắn.

“Thê Chủ……” Vừa mới chuẩn bị đi đổ nước cho hắn, ống tay áo đã bị giữ chặt. Thấy khuôn mặt hắn bất an rơi lệ, TN ôn nhu lau cho hắn. “Ngoan, ta đi lấy cho ngươi chén nước.” Thấy Sở Hi còn không buông tay, ngược lại còn túm chặt hơn, TN bật cười. Dứt khoát ôm người ngồi vào trước bàn, đổ nước ra chén cho hắn chậm rãi uống. Uống xong nước, cảm thấy giọng thoải mái hơn nhiều, cũng ngừng ho khan, Sở Hi lập tức xin lỗi. “Thê Chủ…… Ta sai rồi, ta biết sai rồi, ngươi đừng bỏ ta……” Nói tới liền méo miệng, muốn khóc lại sợ Thê Chủ ngại phiền chỉ chịu đựng không khóc.

TN đem người ôm sát, làm hắn dựa vào trên vai nàng, nhẹ giọng an ủi, “Ta không tức giận, gần nhất trong nha môn có một số việc trì hoãn, không thể trở về, chưa kịp cùng ngươi nói, có phải sợ hãi hay không?” Sở Hi gật gật đầu lại lắc đầu, cái mũi trừu trừu, rõ ràng là muốn khóc lại không dám, “Sợ…… Thê Chủ đừng bỏ ta……”

Tới tới lui lui liền lặp lại một câu này, dỗ thế nào cũng không được, biết lần này thật sự dọa hắn sợ, cũng không dám nói nói nặng lời, chỉ có thể nói sang chuyện khác.

“Thân mình làm sao vậy? Như thế nào còn chưa khỏe lại?” Nàng lo lắng nhất chính là hắn không thể chăm sóc tốt chính mình. “Không, không có việc gì……” Sở Hi thanh âm vẫn luôn mềm mại, hiện tại lại mang thêm giọng mũi sau khi khóc muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu.

“Ai, tại sao lại đổi lại quần áo? Không thích quần áo ta mua cho ngươi sao?” TN giật nhẹ quần áo của hắn, chính nàng còn ngại thô ráp, sao hắn có thể chịu đựng được? “Không, không phải! Thích, thích……” Hắn sốt ruột lại ho lên. TN đau lòng lấy lại cái ly cho hắn uống nước rồi vỗ lưng hắn mới làm cho hắn bình tĩnh lại. “Ngoan,ta thích xem ngươi mặc đồ kia, đi thay nó đi được không?” TN ngôn ngữ nhẹ nhàng thương lượng với hắn, sợ sơ xuất làm cho hắn sợ hãi nàng. Sở Hi trầm mặc một hồi mới gật đầu đồng ý. “Vậy ngươi ở chỗ này thay đồ đi, ta đi phòng bếp chờ ngươi, thay xong lại đi phòng bếp tìm ta nhé?”

TN đem hắn để trên mặt đất, không vội vàng đi. Nhìn tay chân hắn lại khẩn trương không chịu buông tay áo nàng ra làm nàng bất đắc dĩ thở dài. Nàng thở dài lại làm Sở Hi sợ hãi. Thân mình hắn run rẩy ngã xuống, tay vô lực buông ra, nhận định bộ dạng của mình làm người ta ngại nhìn. Cũng may tay TN vẫn còn đặt sau lưng hắn kịp thời tiếp được hắn. Thấy hắn mặt xám như tro tàn, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, không biết lại làm ra việc sai gì nữa. Nói cái gì thì hắn cũng làm bộ dáng này, TN lo lắng thân mình của hắn nên âm thầm cắn răng quyết tâm.

“Ngươi đây là nháo cái gì!” Thanh âm ẩn chứa tức giận, so sánh với vừa rồi một cái trên trời một cái dưới đất, Sở Hi run lên, nước mặt rốt cược nhịn không được lại rơi xuống. “Không nháo, ta không nháo, Thê Chủ đừng bỏ ta……” Bộ dáng thật đáng thương, TN lập tức đem người ôm vào trong ngực, hôn nhẹ nước mắt rơi trên mặt hắn.

“Đừng khóc, ngoan, ngươi khóc ta đau lòng.” Ôn hòa nói những lời nuồn nôn TN không cảm thấy gì nhưng Sở Hi lập tức đỏ mặt. Tại thời điểm TN hôn lên đầu óc hắn đã trống rỗng quên luôn khóc, thân cũng quên run rẩy. “Khóc sưng cả đôi mắt rồi nè.” TN lấy ra khăn tay xoa mắt cho hắn. “Đi thay quần áo đi, ta ở đây không đi, được không?” Sở Hi do dự từ trên người TN đi xuống, đêm bộ quần áo duy nhất trong tủ lấy ra, quay đầu lại nhìn TN, phát hiện nàng vẫn ngồi đó quay người lại, lúc này mới yên tâm thay quần áo.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào TN, đem quần áo mặc xong liền đi qua nhìn TN, muốn ngồi vào trong lòng TN như vừa rồi, lại sợ Thê chủ tức giận. Hắn khuôn mặt không giấu được cảm xúc đều bày lên trên mặt, TN cười rồi đem hắn kéo qua ngồi trong lòng nàng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Có đói bụng không? Mấy ngày nay có ăn cơm đàng hoàng không?” Vừa rồi bế hắn lên liền có thể khẳng định hắn không ăn uống đàng hoàng, vốn vĩ không mập mạp gì, hiện tại lại gầy thêm một chút. Sở Hi co quắp giật giật thân mình, vừa mới bi thương tuyệt vọng sau lại bị bất ngờ giờ không cảm thấy thẹn thùng. Hiện tại nghĩ lại Thê Chủ ấm áp hôn hắn, ôn nhu dỗ hắn, trên mặt lại bắt đầu nóng lên. Thấy hắn mặt đỏ nhìn nàng, TN ngực rung động, cúi đầu ngậm lấy môi hắn nhẹ nhàng mút....

Tác giả có lời muốn nói: Ô ô, thân thân, xấu hổ xấu hổ……( Tác giả thích bán manh nhỉ?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.