Gia Có Khờ Phu

Chương 9: Chương 9: Nhà tù




Còn chưa tới của nha môn, bị Ngô Phương đột nhiên lao tới đâm phải. “ Ngươi tới vừa đúng lúc, cùng ta đi xuân viện!”. Ngô Phương vừa lôi kéo Tao Nhã đi, Ngô Tuệ đã theo sát phía sau cho nàng một đá lảo đảo. “ Người làm gì đó!” Ngô Phương che lại mông của mình trừng mắt nhìn Ngô Tuệ, quên luôn cả việc đi xuân viện.

Tao Nhã tránh thoát bàn tay rắn chắc của nàng, không cần hỏi cũng biết nàng vội vàng như vậy là muốn biết kết quả. Những sự việc xảy ra hôm qua xét đến cùng đều do Ngô Phương một hai phải lôi kéo nàng đi kỹ quán, nói gì mà nàng đối với nơi đó tương đối biết rõ, biết rõ cái rắm.

Nàng ta đối với nơi đó một chút cũng không biết! Sáng hôm nay, đôi mắt của Sở Hi vẫn còn sưng đỏ, còn có cành tay của nàng hiện tại cứng đờ, toàn bộ việc này điều phải tính trên đầu Ngô Phương.

Ngô Tuệ nhìn ra sắc mặt Tao Nhã không tốt, cho Ngô Phương một cái ánh mắt, cố tình người này lại không chịu hiểu, mắt chờ mong nhìn Tao Nhã. “ Tao Nhã, mau đi xuân việc đi! Ngày hôm qua, ngươi ôm hai người kia là phát hiện ra cái gì đúng không?”.

Ngô Phương đi phía sau lãi nhãi truy vấn. Thật là cái hay không nói toàn nói cái dở. “Ân”. Tao Nhã đen mặt trả lời. “ Phát hiện cái gì? Ngươi mau nói thật đi!” Ngô Phương gấp tới vò đầu bứt tai, Tao Nhã lại cố tình chậm rì rì.

Tao Nhã là cố tình chơi nàng, không chút hoang mang rút bội đao ra cẩn thận lao, không để ý tới Ngô Phương đang ở một bên vây quanh nàng. “ Tiểu Trương đã đi theo dõi rồi”. Ngô Tuệ ngồi xuống đối diện với Tao Nhã, trả lời cho Ngô Tuệ một đáp án, sau đó hỏi Tao Nhã “ Ngươi nghĩ qua bao lâu mới có thể có đáp án?”

“Không biết.” Lần này nàng cũng không dấu diếm, không có biện pháp phỏng chùng sự việc. “Ta thật nhìn không ra được, lớn lên rất thanh tú nhưng lại là một kỹ tử câu hồn người.” Ngô Tuệ thở dài nói.

Tao nhã mắt vừa nhấc, vừa muốn nói gì đó, nhìn đến Ngô Phương đang ở một bên, cũng không nói nữa. “Các ngươi nói cái gì vậy?” Ngô Phương nghe như lọt vào trong sương mù, rõ ràng các nàng ba người cùng nhau hành động, tại sao hiện tại nàng cái gì cũng không biết là sao.

Ngô Tuệ bất đắc dĩ nhìn Ngô Phương, tỷ tỷ này của nàng cũng không biết giống ai. Ngô Tuệ còn chưa kịp giải thích hết thảy cho Ngô Phương, Tiểu Trương vừa mới đi ra ngoài đã nôn nóng chạy vào, thấy ba người đều ở đây liền lập tức tiến lên, “ Mộc Thụy Hương bị đâm bị thương!” “Cái gì?!”“Sao lại thế này?!” “Khi nào?!” Ba người đồng thời đứng dậy hỏi.

Tiểu Trương đổ một chén nước, một hơi uống cạn sạch sẽ sau mới trả lời, “Mới vừa rồi, Mộc Thụy Hương mang theo người hầu mới đi ra xuân viện, Vương Chủ Phu kia liền lao tới đâm hắn một đao, may mắn ta phản ứng mau, bằng không Mộc Thụy Hương có thể không sống nổi!”

“Phạm nhân đâu?” Ngô Phương tiến lên một bước. “Đưa nhà tù đi.” “Mộc Thụy Hương thế nào?”“Không có gì, chỉ là bị thương một chút, ở xuân viện nghỉ ngơi rồi.” Tiểu Trương xua xua tay, tự cho là đúng . Nhà tù ở nha môn sống ngầm sâu, bên trong phần lớn là lưu manh, trộm vật, trong đó có mấy người còn quen biết Tao Nhã kìa.

Nhà tù dưới mặt đất, mùa hè nhà từ thực nóng bức, hơn nữa các phạm nhân ăn uống tiêu tiểu đều ở một chỗ, hương vị thực kinh khủng.

Cuối nhà tù để một số dụng cụ dùng để nghiêm hình khảo vấn, linh tinh vụn vặt có hơn mười dạng khác nhau, bên trên còn mang theo vết máu đỏ tươi vì vậy làm cho nơi này nhiều thêm một tia âm trầm.

“ Hương vị này thật khó ngửi!” Tiểu Trương che lại cái mũi đi theo sau cùng, “ Haizz, các người vào đi, ta ở bên ngoài chờ là được rồi.” “Ngu ngốc!” Ngô Phương hừ một tiếng, Tiểu Trương này không có bản lĩnh gì, còn luôn có một bộ dáng ta là lợi hại nhất, làm cái gì đều phải khua chiêng gõ trống hận không thể cho hàng xóm láng giềng đều biết, Ngô Phương đối với nàng nhìn không ưa đã lâu.

“Đi thôi.” Ngô Tuệ vỗ vỗ bả vai của Ngô Phương, mọi người còn phải cùng nhau làm việc, quan hệ vẫn không cần quá cứng nhắc. Tao nhã dẫn đầu đi vào trong, thủ vệ ngục tốt ở bên trong vây chung quanh một cái bàn thét to, mỗi người khí thế mười phần âm thanh nứt phổi “Đại đại đại đại đại!”“Nho nhỏ nho nhỏ tiểu!”

“Các ngươi làm gì đó!” Ngô Phương hét lớn một tiếng, đối với hành vi các nàng đem phạm nhân thả ra đánh bạc rất bất mãn. Các nàng ở bên ngoài không biết chịu bao nhiêu vất vả mới bắt được những người này, ngồi tù chính là chịu khổ làm các nàng sớm tỉnh lại, hiện tại không đạt tới mục đích ban đầu, còn bị thả ra cùng nhau vui vẻ đánh bạc.

“Tỷ!” Ngô Tuệ gọi lại Ngô Phương đang tức giận, các nàng và ngục tốt luôn kính trọng lẫn nhau, đều là người của nha môn nhưng đãi ngộ một cái trên trời một cái dưới đất, khó tránh bị người ghen ghét, cho nên các nàng đối với hành vi của ngục tốt chưa bao giờ can thiệp nhiều. “ Ui là án kiện bao lớn mà phiền nhiêù người các ngươi cùng lại đây vậy. Nơi này của chúng ta đơn sơ, đừng làm dơ quần áo nha!” Một tên cai ngục trong miệng ngậm cây cỏ, lắc lư đi tới, trên mặt biểu tình cười như không cười, địch ý dày đặc.

“ Nam nhân mới đưa tới đâu?” Tao nhã không muốn cùng các nàng so đo, dù sao ai phạt phạm nhân cũng không phải các nàng. Cổ nhân nói rất đđún, nữ nhân cùng tiều nhân đều khó phòng, đến nơi này vẫn có thể áp dụng như cũ. “ Nam nhân? Nam nhân nào?” Cai ngục nghiêm trang hỏi các nàng, còn cười lớn hỏi đám người phía sau “ Các ngươi nhìn không thấy được Ôn đại nhân muốn nam nhân à?”

“ Tao Nhã ngươi muốn tìm nam nhân thì về nhà đi, ở chỗ này tìm cái gì!” “ Ủa, Ngươi đã quên sao? Bộ khoái của chúng ta bị tiểu tiện nhân Hồng Lăng kia cho đội một cái mũ xanh, trong nhà lấy đâu ra nam nhân cho nàng quan tâm nữa.”“ Chẳng lẻ ngươi tịch mịch khó nhịn đến nỗi đến nơi này tìm nam nhân sao?” “ Không phải ngươi phương diện kia không được đi? Bằng không tiện nhân Hồng Lăng kia sao lại chạy đi cùng với tên thợ mộc.” “ Ha ha ha ha ha!”

Phạm nhân cùng ngục tốt ngươi một câu ta một câu, giọng điệu châm chọc Tao Nhã, đương sự không phản ứng nhưng lại đem tỷ muội Ngô gia chọc cho tức giận. “ Các ngươi phạm tội nặng, có phải hay không nghĩ ngồi tù thêm mấy năm!” Ngô Phương chỉ vào hai người vui sướng nhất trong đám người, nắm tay nắm chặt, tựa hồ như giây kế tiếp sẽ xông lên đánh cho các nàng một trận.

“Ngô Phương, chính sự quan trọng.” Tao nhã cầm tay Ngô Phương, thong thả lại kiên định áp đi xuống. Mấy phạm nhân được thả ra, bên trong không thiếu người có quyền cước công phu, càng có rất nhiều bá vướng đầu đường không học vấn không nghề nghiệp, đối với người bắt các nàng vào ngục đã sớm hận thấu trong lòng, hiện tại nhìn các nàng bộ dáng nghiêm trang càng thêm giận dữ. Bị các nàng nói vài câu sẽ không mất miền thịt nào, nhưng Ngô Phương thật sự cùng các nàng đánh nhau, một chút tiện nghi cũng không thể chiếm, cuối cùng nháo đến đại nhân liền càng không đáng giá.

Ngô Tuệ cũng nghĩ đến chuyện này, tuy rằng tức giận lời nói bất kính của các nàng, nhưng Tao nhã nói rất đúng, chính sự quan trọng. “ Mấy ngày nay ồn ào huyên náo vụ án giết Thê chủ, các ngươi chắc có nghe nói qua rồi.” Tao Nhã luôn giữ tay Ngô Phương, mặt nhất quán không có biểu tình, giọng điệu mang theo lạnh lùng “ Bởi vì một người nam nhân mà phải điều động bộ khoái của cả nha môm đi tìm nhưng không tìm ra, có thể thấy được trình độ hung ác! Các người nếu chưa thấy được thì tốt thôi, bằng không...”

Cai ngục đối với vụ án này cái biết cái không đều là láng giềng nói bừa, nghe nói Lão Vương kia chết trong bộ dáng thê thảm, lập tức nổi lên một thân da gà,“Ai! Ta nhớ ra rồi, vừa rồi Tiểu Trương hình như có đưa lại đây một người nam nhân, bất quá là nàng nhốt ở đâu, chúng ta đúng là không biết ở cái phòng giam nào!” Ngô Tuệ nghe xong lập tức đi ra gọi Tiểu Trương đang chờ ở của đi vào, nhà tù này không có một trăm cũng có năm mươi phòn, tìm từng phòng thì chắc tìm đến trưa.

“Lãng phí thời gian.” Ngô Phương không lớn không nhỏ lẩm bẩm một câu, cũng không biết là đang muốn nói cai ngục hay là đang nói Tiểu Trương. Thấy cai ngục sắc mặt không tốt, tựa hồ lại muốn mở miệng nói móc, Tao nhã không kiên nhẫn nhíu mày. Nàng nhịn không đại biểu sợ hãi, chỉ là cảm thấy không cần thiết, nhưng ở vô hình trung cổ vũ khí thế của các nàng, làm các nàng không biết sợ.

“ Có đôi khi muốn nói chuyện gì cần phải suy xét rõ ràng, tính tình người này phía sau chắc chắn có chỗ dựa, há có thể là người các người có thể trêu chọc”. Tao Nhã giọng điệu bằng phẳng, xem như không thấy sắc mặt khó coi của cai ngục, tiện thể đối với mấy cái phạm nhân đang xem náo nhiệt nói: “ Hai tháng không gặp mặt, sợ là các ngươi đã không nhớ rõ chuyện trước kia”. Tao Nhã nhìn những gương mặt xa lạ, yên lặng ở trong lòng cổ vũ mình can đảm lên, không cần biểu hiện mình đang chột dạ.

“ Ta có bắt nhóm người các ngươi một lần, lần sau vẫn có thể bắt tiếp, lần sau có trộm gà trộm chó thì cần trước suy nghĩ kỹ, các ngươi làm những việc đó, làm ở đâu có những ai, ta đều rất rõ ràng.” Tao Nhã nói nhanh trong chớp mắt, mặt không biểu tình gì. Mấy phạm nhân nghĩ đến nàng trước kia rất hung ác, trong lòng tức giận nhưng cũng không dám mở miệng nói lời khiêu khích tiếp.

Tao Nhã thấy phản ứng của các nàng ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra nhưng thần sắc lại càng bình tĩnh. “ Ra tới đi khi nào, đứng ở chỗ này là chờ ta thỉnh các người ăn cơm chưa hả?” Có đôi khi cái thân phận ác bá này của nàng dùng thật tốt. “ Tao Nhã ngươi cũng đừng đắc ý! Nếu ngươi không phải ỷ vào tên tuổi của Ôn Lương, làm sao có thể tới lượt ngươi làm bộ khoái.”

Trong đám người có một phạm nhân tiến lên hai bước biểu tình xúc động phẫn nộ chỉ vào Tao Nhã mà tay run không ngừng, nhe răng nhếch miệng, bộ dáng hận không thể xé xuống mấy khối thịt trên người Tao Nhã.

“ Ngươi cả ngày chơi bời lêu lỏng, chỉ biết tiêu bạc cho nam nhân! Ngươi thật làm nữ nhân mất mặt! Ngươi đúng là một nhân vật có thể mình một phương trộm chó! Ngươi chờ đến ngày ta được đi ra ngoài! Đừng để cho ta bắt được ngươi!” Còn lại mấy người thấy thế tiến lên ngàn nàng ta lại “ ê, người làm cái gì vậy? Mau trở lại đây!”

“ Tao Nhã ngươi đừng có tính toán với nàng làm gì, nàng bị nhốt lâu ngày đầu óc hồ đồ!” Nói xong liền tiếp đón những người khác, “ Còn thất thần làm gì, mau mang nàng ta trở vể!” Mấy phạm nhân ba chân bốn cẳng giãy giụa, nóng giận chửi bậy bị đẩy trở lại phòng giam, toàn bộ nhà tù chỉ có thể nghe tiếng nữ nhân phẫn hận mắng. Cai ngục đứng ở một bên có chút thấp thỏm, vừa rồi bị Tao Nhã nhắc nhở, các nàng làm gì còn dám lỗ mãng.

“ Ê này, ngươi đắc tội với nàng ta?” Ngô Phương trợn mắt há hốc mồn nhìn nữ nhân thần sắc điên cuồng hỏi Tao Nhã.“Ta cũng muốn biết……” Tao nhã ngơ ngẩn, nàng căn bản không quen biết người kia a! Bất quá việc xấu cũng không phải một hai việc, nàng đã sớm nhìn quen. Ngô Tuệ đem theo Tiểu Trương tiến vào liền thấy một màn vừa rồi, cười nhìn hai người giải thích nghi hoặc “ Tao Nhã không biết cũng đúng, nhưng Ngô Phương thời gian rất lâu đâu.”

Mọi người nhìn Ngô Phương, nàng bị các nàng nhìn không hiểu gì cả “ Ta lúc nào thì oán giận với Ôn bộ đầu?” Ngô Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu, tỷ nàng trí nhớ thật cường đại.

“Người kia kêu Khương Kỳ, đoạn thời gian kia có lão bộ khoái cáo lão, nha môn còn chỗ trống, Khương Kỹ trải qua sàng chọn được xem là người có hi vọng nhất bổ khuyết vào chỗ trống, nhưng Ôn bộ đầu vì Tao Nhã cải tạo việc sai, đi xin đại nhân ân tình, làm cho Tao Nhã bổ khuyết vào chỗ trống này.

Ngô Tuệ từ từ nói. Tao nhã ý bảo Tiểu Trương ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện.“Ngươi lúc ấy bởi vì việc này, luôn cùng Ôn bộ đầu oán giận.”

Ngô Phương nghe vậy xấu hổ mắt nhìn tao nhã, ngây ngô cười hai tiếng. “ Ta nói ngươi, cái tên Khương Kỳ này cũng coi như có chút bản lĩnh, vốn là Tiêu sư của tiêu cục, thủ hạ có vài phần công phu,nhưng tâm tâm niệm niệm phải làm quan. Nhưng từ khi đường tiến vào nha môn thất bại tại vì sự việc của Tao Nhã, sau đó lại tiêu hết bạc lại đi làm tên trộm, cũng không biết ngươi có phải hay không khắc nàng, nàng lần đầu tiên gây án đã bị ngươi bắt, cũng là người ngươi bắt đầu tiên.”

Ngô Tuệ cùng Tao nhã sóng vai mà đi, nghiêng đầu nhìn người vẻ mặt không sao cả, “Xem tình hình hôm nay, nàng đã ghi hận ngươi, ngươi vẫn nên chuẩn bị tốt, thời hạn thi hành án của Khương Kỳ chỉ có mấy tháng.” “Ân.” Tao nhã ứng thanh, trả lời : “Cảm tạ.”

Ngô Tuệ kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh Tao nhã một hồi lâu, cười tủm tỉm nói, “Bằng hữu mà, không cần nói lời cảm tạ.” Tao nhã gật gật đầu, xem như đáp lại.

“Ha ha ha, phải! Bằng hữu! Bằng hữu!” Ngô Phương đột nhiên câu cổ tao nhã, làm cho nàng lảo đảo, cuối cùng cũng không đẩy nàng ra. “ Qua khúc cua này là tới rồi”. Vài người nói nói cười cười đến chỗ nhà tù của Vương Chủ Phu, nhưng cảnh tượng bên trong làm mấy người phụ thân đều không nhịn được cau mày.

Tác giả có lời muốn nói: Ngô, hai ngày không càng, Kỳ thật tiểu hữu là bị ngoại tinh nhân bắt cóc!Chúng nó nói, nãi nhóm lại bá vương ta, liền không cho ta đã trở về! ( bà tác giả bán manh nói chuyện khó hiểu, tôn trọng bà nên ta không dịch ra, mà thật ra ta cũng chả hiểu bả nói gì.)

P/s: Cầu like, cầu bình luận để editor có động lực làm tiếp nè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.