Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 18: Chương 18: Cây Ngư Diễn (18)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Đám thuyền nhỏ dùng bảy sợi dây xích nối đầu đuôi lại với nhau, giống như một con rắn biển bị cuốn vào trong làn sương mù trắng xóa dày đặc, sương nặng và ẩm ướt, chẳng bao lâu tất cả đều ướt đẫm, chim đưa tin bị nhốt ở trong lồng bất an run rẩy bộ lông dính hạt nước.

Nhìn xuống phía dưới là biển sâu mênh mông không có điểm cuối, hướng lên trên là sương mù gần như bao phủ cả bầu trời, bốn phía cũng là sương mù che mắt, ngay cả người bên cạnh cũng không thấy rõ ràng, phảng phất như bị vây hãm ở trong sương, phương hướng cùng điểm cuối đều không thể nhòm ngó, không khí đè nén xuống, như thể sương mù làm người ta chật chội thở không nổi.

Trên thuyền không một ai nói chuyện, chỉ có âm thanh “Rì rầm” phát ra từ chim trong lồng. Liên đại tổng quản trước nay sống phóng thoáng tự tại cũng nhíu chặt mày, nặng nề tâm sự.

Nhớ tới lời Quý Ngọc Sơn đã nói, Linh Giang liền biết biểu tình này của hắn không phải giả.

E rằng mỗi một lần đi tìm kiếm thiên tài dị bảo, thì đều phải đối mặt với tình huống như thế, có thể tìm thấy và thuận lợi mang về, cùng với không tìm thấy và chậm trễ canh giờ, cái trước là vui mừng thắng lợi lớn, cái sau đối với bọn họ mà nói là thất bại, tương đương với kết cục chờ đợi phía sau của Ân Thành Lan là tử vong.

Ngay khi Liên Ấn Ca muốn đưa Hải Đông Thanh ra khỏi lồng, đám thuyền nhỏ nối liền nhau bỗng va phải thứ gì vang lên một tiếng ầm ầm, xích sắt nối thuyền cũng phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai.

Tề Anh vươn tay sờ soạng xuống nước một chút, mò thấy cục đá trơn trượt: “Đến bờ rồi.”

Nhưng mà bốn phía vẫn trắng xóa như trước, cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ ràng.

Đoàn người dùng dây thừng buộc tất cả lại với nhau, nhấc theo lồng chim giống như tránh mìn mà dò dẫm xuống thuyền.

Tề Anh đi ở vị trí đầu, tiếp đến là Liên Ấn Ca xách theo Hải Đông Thanh cùng Linh Giang.

Tề Anh: “Lần trước đến, còn có thể nhìn thấy toàn cảnh của hòn đảo, lần này, ngay cả đường dưới chân cũng chẳng còn thấy rõ.”

Liên Ấn Ca nói: “Cây Ngư Diễn khi trưởng thành sẽ tạo ra sương mù che phủ cho chính mình, phòng ngừa thú hoang và người tới gần hái, chỉ là không nghĩ tới sương mù lại đầy trời như vậy, trách sao được gọi là linh thảo.”

Linh Giang duỗi cánh nhỏ màu vàng nhạt từ trong lồng chim ra ngoài, ở trong sương vẫy mấy cái, sương mù bất động vặn vẹo tan đi một chút, song rất nhanh lại lấp kín, y quay đầu nhìn ưng thần trong lồng tre bên cạnh, ánh mắt lóe tinh quang.

Đi trong sương không biết qua bao lâu, cảm giác hẳn là giống như đi ngang qua một vùng bãi cát lớn, sau đó cộm chân va phải đá cùng từng bụi từng bụi cây mọc gai dài.

Tề Anh đi được vài bước lại ngồi xổm xuống nắm lấy thứ trên mặt đất để phán đoán đường, mãi đến khi hắn sờ tới một thứ, sau khi kéo ra thì là một miếng huyền thiết của ảnh vệ Ngự Phượng các.

“Tìm được rồi.”

Tề Anh vỗ vỗ tay, đứng lên, cong ngón tay huýt sáo, tiếng còi trong trẻo nhanh chóng xuyên qua màn sương dày, không lâu sau, trong sương truyền đến tiếng đập cánh, một con ưng toàn thân đen kịt xoay hai vòng trong sương, đậu xuống bả vai hắn.

Đây là ảnh vệ cùng chim ưng lưu tại đảo từ trước để chờ bọn họ.

“Tiếp theo để nó dẫn đường, xuyên qua thung lũng là có thể đến được bờ sông bên kia.”

Liên Ấn Ca gật đầu, vỗ vỗ lồng chim ở trong tay, trấn an Hải Đông Thanh không ngừng kêu gào, nhớ ra còn có một con khác, không tình nguyện cho lắm tiện thể vỗ xuống lồng Linh Giang.

Tiểu hoàng điểu trong lồng cũng không thèm cảm kích rầm rì một tiếng.

Sau đó, là một đoạn đường núi dốc thẳng khó đi.

Trên thuyền lớn, khắp toàn thân Ân Thành Lan bị trát đầy ngân châm, không thể động đậy một chút nào nằm trên giường, Nghiêm Sở bận việc xong, sửa tay sạch sẽ ngồi xuống bên cạnh rảnh rỗi uống trà, quét mắt nhìn Ân các chủ giống như một con nhím nằm bên: “Nếu ta là ngươi, hẳn đã sớm đi tìm chết, cố sống không mệt sao.”

Sắc mặt Ân Thành Lan tái nhợt, cái trán no đủ phủ kín mồ hôi lạnh, chỉ khi ở thật gần, mới có thể trông thấy sự run rẩy không ngừng mà hắn đang kìm chế.

Nghe vậy, hắn bật cười, tóc đen dính vào thái dương, trên môi bị cắn chảy máu đỏ, cứ như vậy người không ra người quỷ không ra quỷ cười rộ lên, giọng nói thô lỗ mạnh bạo: “Thù lớn chưa trả, không dám nhắm mắt.”

Nghiêm Sở đặt chén trà xuống: “Ta trái lại thật ra hơi hiếu kỳ, trên đời này ai dám đối địch với Ngự Phượng các đây. Mà “Tấm lưới” trải rộng khắp nơi do ngươi nắm trong tay cho tới bây giờ lại vẫn chưa giết chết được kẻ thù, báo thù cho chính mình.”

Một giọt mồ hôi lăn vào trong mắt Ân Thành Lan, nhiễm đỏ tròng mắt hắn, hắn không hề hay biết, mí mắt sắc như đao nhìn trừng trừng nóc giường, thấp giọng nói, “Còn chưa đến lúc đâu.”

Đường núi vẫn hướng lên phía trên, dần dần, tiếng nước ào ào vang lên từ bốn phương tám hướng, ưng dẫn đường ở trong sương mù chỉ có thể thấy một cái bóng đen kịt mơ hồ, người đến đây đều mang một thân võ công, cho nên bước chân cực nhanh, mặc dù như vậy, bọn họ vẫn đi rất lâu, mãi đến khi sắc trời trong sương mù trắng xóa đã tối xuống, con ưng kia bỗng nhiên lao nhanh về phía trước, rơi xuống trên một người đi ra từ trong sương.

“Thống lĩnh, Đại tổng quản, đến rồi.”

Ảnh vệ nghênh đón bọn họ nói, giơ tay búng sang bên cạnh một ngón tay, nội lực mạnh mẽ vung ra, phá mở lớp sương dày, Linh Giang quay đầu, nhìn thấy trong sương mù mờ mịt như ẩn như hiện một dòng sông xa xăm.

Sông kia không biết bị vùi ở trong sương như thế nào, cư nhiên cực rộng, căn bản không nhìn tới bờ đất bên kia, mà dưới chân bọn bọ nước sông chảy xiết xối xả, theo sắc trời tối xuống, tối đen hòa cùng sương trắng xóa, vệt sáng lốm đốm từ mặt sông nổi lên, trong mông lung nhìn lại, lấp lóe như sao trời.

Một lát sau, sương mù tản đi lại tụ về.

Tề Anh nói: “Nước sông đã dâng lên rất nhiều.”

Không giống như là sông, trái lại rộng lớn như cái hồ.

Linh Giang nhìn những ngôi sao lấp lánh trên mặt sông, trong sương mù dày đặc không thấy rõ là thứ gì vọng lại. Y muốn hỏi, nhưng thấy có quá nhiều người ngoài, vẫn là ngậm miệng lại, cũng không tính bại lộ thân phận cho tất cả mọi người.

Liên Ấn Ca lại hợp ý y hỏi ra.

Ảnh vệ kia nói: “Không rõ lắm, trước kia chưa từng thấy, hai ngày trước mới xuất hiện.”

Liên Ấn Ca híp mắt nhìn mặt sông: “Cây Ngư Diễn ở nơi nào?”

Ảnh vệ nói: “Chờ trời tối hơn chút, là có thể thấy được.”

Tất cả mọi người bèn nghỉ ngơi tại chỗ, bổ sung thể lực, cho chim trong lồng ăn.

Linh Giang ngồi xổm trên xà ngang trong lồng, mất hứng thú mổ thức ăn, con mắt tròn nhỏ vẫn luôn nhìn mặt sông.

Sắc trời tối đen hoàn toàn, hiện ra sương mù trắng xóa không bình thường, Linh Giang không tiếp tục ăn nữa, mà nhìn mặt sông không chớp mắt, nước sông tuôn trào cuốn lên những bọt nước nhỏ vụn, Linh Giang thấy những ngôi sao kia càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn, đồng thời còn chuyển động, vốn là tán loạn linh tinh trên mặt sông, hiện giờ dường như dựa theo một phương hướng nào đó mà bắt đầu di động.

Giây lát sau, vết lốm đốm giống như là chúng sao vây trăng(*) tập hợp lại giữa sông.

((*)Gốc: Chúng tinh phủng nguyệt)

Linh Giang trợn to mắt, nhìn thấy nơi sâu thẳm giữa ánh sao ướt át hiện một vệt xanh biếc.

Hệt như một nàng tiên biển cả, bơi lội và chơi đùa(*).

((*) Ngư: con cá; Diễn: vui chơi, ca múa; Cây Ngư Diễn mọc lên ở giữa sông, lại có dáng vẻ giống như một nàng tiên cá đang chơi đùa trong làn nước, nên được đặt tên là Ngư Diễn)

Linh Giang trước tiên lấy lại tinh thần, dùng cánh nhỏ mở chốt lồng chim, bay đến bả vai Liên Ấn Ca, ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Các ngươi chuẩn bị tung Lâm Thủy Thổ lên cây Ngư Diễn như thế nào?”

Thanh âm của y mềm nhẹ muốn sởn tóc gáy, bất ngờ không kịp chuẩn bị bay vào trong tai Liên Ấn Ca, làm hắn kích động nổi lên một thân da gà, gào rú quái dị, nhảy cẫng lên.

Tề Anh quay đầu dò hỏi, Linh Giang đứng ở một bên bả vai khác của hắn lành lạnh đưa ra ý cảnh cáo, Liên Ấn Ca sợ hãi không thôi, vỗ ngực bước sang bên cạnh hai bước, hơi buồn bực nói: “Ngươi là quỷ à, làm ta sợ muốn chết.”

Linh Giang lười mắng hắn, cau mày nói: “Đừng chậm trễ thời gian.”

Những vệt sáng giữa sông càng thêm rực rỡ, tụ lại cùng nhau lập lòe trong sương mù dày đặc.

Liên Ấn Ca nghiêm túc lên, không trả lời Linh Giang, duỗi tay lấy một bao đựng đồ nhỏ từ trong lồng ngực ra đưa cho Tề Anh: “Nếu đã chuẩn bị xong, chúng ta liền bắt đầu đi.”

Tề Anh tiếp nhận Lâm Thủy Thổ, lấy một nửa, rót vào một cái ống trúc nhỏ to bằng ngón tay cái, hai đầu ống trúc lộ ra một sợi dây thừng, hắn lấy hai con chim ưng đen từ trong lồng ra, dùng dây thừng lần lượt thắt lên vuốt chim, dự định để ưng đen mang qua sông.

Linh Giang vừa nhìn liền hiểu rõ ý đồ của bọn họ — để ưng đen bay tới giữa sông lớn, lại dùng tiếng còi ra lệnh cho chúng đi ngược lại, ống trúc buộc trên vuốt chim chịu lực phản, sợi dây thừng căng ra, Lâm Thủy Thổ trong ống trúc liền tự nhiên mà chuẩn xác rải xuống cây Ngư Diễn.

Chim của Ngự Phương các vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh, lại dũng mãnh cương nghị, đôi cánh vững chãi vượt qua sông lớn hiển nhiên đã là điều chắc chắn, nhưng Linh Giang luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó bị bỏ quên.

Linh Giang chỉ liếc mắt nhìn ưng đen, liền quay đầu, trầm mặc nhìn chằm chằm sông lớn trong màn sương không nói gì, vết lốm đốm lập lòe chiếu vào trong mắt y, như hàn quang trên mũi kiếm, sâu kín chợt lóe qua.

Tiếng còi trong trẻo phá tan sương mù dày, bay thẳng lên bầu trời, chim ưng theo đó phát ra tiếng gào lớn bén nhọn, đôi cánh đen kịt mang theo lưỡi đao gió sắc bén, rẽ sương trắng lập lờ, đập cánh xoay quanh trên đỉnh đầu.

Hải Đông Thanh trong tay Liên Ấn Ca như bị lây nhiễm theo, phát ra tiếng gào trầm thấp kiêu ngạo.

Tề Anh phất cây cờ ngũ sắc lên cao, sau đó vung thật mạnh về phía trung tâm sông lớn, hai con chim ưng đen tựa như một tia chớp đen lao ra ngoài.

Sương mù nơi chim ưng đi qua bị tản ra, nước sông cũng quay cuồng. Cổ họng Tề Anh phát ra tiếng huýt sáo ra lệnh, đôi ưng vốn đang bay lượn trên không trung đột nhiên thu hồi cánh, như ngư lôi rơi thẳng tắp xuống dưới, ngay trước khi tiếp nước bỗng xòe cánh lướt mặt nước mà qua, bay ngược lại, kéo sợi dây trên móng vuốt căng chặt ra, đem ống trúc nhỏ treo ở phía trên cây Ngư Diễn ba thước.

Ngay lúc Tề Anh muốn hạ lệnh cho chúng bay ra khỏi hoàn toàn, trong nháy mắt đó, vết sáng lập lòe vốn di động trong sông lớn chợt nhảy lên một cái, nhảy cao cao khỏi mặt biển, từng cái từng cái miệng đầy răng nanh há to ra, một cái trong số đó lập tức ngoạm vào cánh một con ưng, dùng sức vung một cái, liền nhanh chóng xé toạc xuống.

Máu tươi chảy rơi rớt xuống mặt sông, rất nhanh thì biến mất không còn thấy tăm hơi, người trên bờ đều trông thấy rõ ràng phía dưới những vết sáng lốm đốm kia lại là những con quái ngư xấu xí hung tàn đầy mụn nhọn.

Mà đám đốm sáng kia lại được mọc ở trên vảy lưng con quái ngư, giống như những ngọn đèn lồng nhỏ, phát ra ánh sáng xanh u, mỗi khi nó chìm vào trong nước biển, “Đèn lồng” lại nổi lên mặt nước, vừa vặn hợp thành dải ngân hà lộng lẫy mà đám người Linh Giang từng nhìn thấy.

Đáng tiếc hiện giờ không có người nào dám đi thưởng thức.

Con ưng bị cắn đau thoát khỏi dây thừng trên móng vuốt, sau khi kêu rên lên một tiếng thảm thiết thì rơi thẳng tắp xuống nước, quái ngư trong nước lập tức lao lên, trong nháy mắt xương cốt cũng bị cắn tan tành.

Một con ưng khác còn treo ống trúc ở trên vuốt, cấp tốc bay vọt về phía bờ, nhưng nửa đường lại bị quái ngư trong sông bỗng nhiên nhảy lên làm chệch hướng, chật vật quăng ngã xuống mặt sông, sau khi lảo đảo rơi nửa thước, mới đạp nước bay vùng lên.

Nhưng mà cánh trái bị đụng gãy, giãy giụa muốn bay cao hơn, lại không bay lên nổi.

Tề Anh huýt sáo gọi ưng đen, mà con ưng đen kia có vẻ vì tận mắt thấy thảm trạng của đồng bọn, lại gặp tập kích của quái ngư tàn nhẫn, càng sinh ra ý sợ hãi, thảm thiết kêu gào giữa không trung, không dám bay về hướng trên bờ.

“Cứ như vậy không phải là biện pháp! Lại tiếp tục gọi nó, nếu nó còn không về, tiến hành từ bỏ!” Liên Ấn Ca nói.

Bọn họ còn có đường lui, còn một nửa Lâm Thủy Thổ khác dư lại.

Tiếng còi dồn dập xuyên thẳng tắp qua sương mù dày đặc, lại không được ưng đen đáp lại như cũ.

Tề Anh tiện tay cắm cây cờ ngũ sắc vào khe đá, đem phần Lâm Thủy Thổ còn lại nhét vào trong lồng ngực, dùng một sợi dây thừng cột lấy thắt lưng mình, một đầu khác ném vào tay ảnh vệ, đang muốn thi triển khinh công tung người nhảy lên trên mặt sông, một vệt màu vàng nhạt nhanh hơn hắn vọt lên, dùng thị lực của hắn chỉ thấy một cái bóng mờ xẹt qua ngay trước mắt.

Liên Ấn Ca ngước qua vai nhìn, mới phát hiện thứ lao ra kia là tiểu lông vàng.

Nước sông bị quái ngư khuấy tung nổi bọt nước, Linh Giang cấp tốc né tránh một đợt sóng, giương cánh bay nhanh qua cái miệng rộng đầy răng nanh đang há ra của quái ngư, thân hình y cực nhỏ, quái ngư nhảy lên mấy lần cũng không thể chạm tới một cọng lông của y, trong chớp mắt, Linh Giang liền bay đến trước mặt con chim ưng đen kia.

Y xoay mình giống như một trái cầu lưu loát rơi xuống lưng ưng đen, trước tiên mổ xuống đầu ưng đen đang không ngừng gào thảm thiết, làm nó tỉnh táo lại, nhưng mà con chim kia quá sợ hãi, căn bản không phản ứng Linh Giang.

Linh Giang đành mắng nó: “Ngươi thì dùng cái chim gì.”

Sau đó từ đường cong mượt mà phía sau lưng tuột xuống, ở giữa không trung bắt lấy ống trúc nhỏ nó suýt nữa vẫy rớt ra.

Tim Liên Ấn Ca vốn đang treo cao cao liền buông xuống, Tề Anh cau mày nói: “Đây là?”

Liên Ấn Ca không để ý quay đầu lại: “Là Tiểu Thúy trong các.”

Tề Anh tuy là thống lĩnh của ảnh vệ, nhưng không hề phụ trách cận vệ Ân Thành Lan, vì thế đối với Linh Giang chỉ là từng nghe thuộc hạ đề cập qua, chẳng hề quen biết, chỉ biết bên người Thập Cửu gia lại có thêm một con chim thần, nhưng không đoán ra được sẽ thần kỳ một cục như thế.

Thấy Linh Giang bắt lấy Lâm Thủy Thổ, Liên Ấn Ca lớn tiếng nói: “Lông vàng, mau rắc lên trên cây Ngư Diễn!”

Lúc này, sương trắng vốn bị gió do ưng đen đập cánh đánh tản ra lại dần dần tập hợp về, cánh Linh Giang quá nhỏ, không nổi được gió, mắt thấy sương mù dày đặc sắp bao trùm mặt sông một lần nữa, hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ.

Y ở cách mặt sông không xa không gần, vừa phải đề phòng quái ngư đột nhiên nhảy lên, vừa phải dựa vào quầng sáng phát ra từ “Đèn lồng” của quái ngư để tìm kiếm vệt xanh biếc mơ hồ.

Nghe thấy tiếng của Liên Ấn Ca, Linh Giang thiếu kiên nhẫn trừng mắt về phía bờ, con mắt tròn nhỏ xoay chuyển vài vòng, cuống họng phát ra tiếng “Rì rầm” trầm thấp, Liên Ấn Ca sững sờ, vừa định nói âm thanh này nghe có chút quen tai, lại thấy trong lồng tre bên chân, Hải Đông Thanh bỗng nhiên xòe đôi cánh trắng như tuyết, phá tan lồng chim, lướt qua như một vệt ánh sáng tuyết trắng, bay tới giữa sông.

Liên Ấn Ca tức đến giậm chân: “Mẹ, nó vừa mới học tiếng ưng cái cầu hoan, gọi A Thanh qua đó! Nó làm sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ!”

Tề Anh nói: “Dùng tốt là được.”

Đôi cánh khổng lồ của Hải Đông Thanh cuốn lên cuồng phong trong mây mù, màn sương mờ mịt bị ép tản ra, lộ ra một khoảng trời đêm sáng trong cùng mặt sông trắng xóa.

Linh Giang cắp lấy ống trúc, bị gió do Hải Đông Thanh quạt cánh thổi híp mắt, mắng thầm một tiếng “Thứ chim ngốc”, rồi bay thấp xuống.

Hải Đông Thanh đập cánh xuyên qua đám mây mù, lại chỉ thấy một con tiểu lông vàng với túm lông ngốc đón gió bay phất phơ đang xem thường liếc mắt nhìn nó.

Nhận ra mình bị lừa, Hải Đông Thanh cũng không phát cuồng như những con thú dữ bị chọc giận khác, mà dùng một đôi mắt ưng sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Linh Giang, phát ra tiếng gào với uy lực áp bức cao.

Tựa như mỗi khi chúa sơn lâm trong rừng cất tiếng gầm thét, các con thú khác theo bản năng sẽ co rúm sợ sệt, thì bất kỳ con chim nào giờ phút này cũng không dám tiếp tục đập cánh bay cao, con ưng đen bị đả kích toàn thân kia bị Hải Đông Thanh dọa cho một trận như thế, sau khi rít lên một tiếng vội vã lao về phía trên bờ, giữa đường lại bị quái ngư nhảy lên cắn chặt cánh, kéo xuống sông.

Mà nằm trong vùng áp suất thấp Linh Giang lại không chút nào sợ hãi, lạnh lùng liếc nó, rồi chui xuống dưới hai phiến cánh khổng lồ, thừa dịp Hải Đông Thanh đẩy sương mù ra ngoài, tìm thấy vệt xanh biếc nằm giữa đám quái ngư kia.

Lá cây Ngư Diễn có hình dạng như lá chuối, thình lình đứng trên mặt sông rộng mênh mang, chung quanh sương mù trôi lượn lờ, nước sông chảy xiết, cây Ngư Diễn lại nửa phiến lá cũng không động đậy, chỉ lẳng lặng đứng một mình không dịch chuyển.

Linh Giang tìm đúng thời cơ, không hề chậm trễ, bất ngờ lao xuống dưới, quái ngư xung quanh cây Ngư Diễn phát hiện ra, lại càng thêm điên cuồng luân phiên nhau nhảy lên khỏi mặt nước, ý đồ nuốt chửng kẻ xâm lược.

Linh Giang ở giữa không trung linh hoạt dùng một cái móng vuốt khác cậy mở nắp đậy trên ống trúc, dùng một cái tư thế cực kỳ uyển chuyển như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua mặt nước, sượt qua răng nanh con quái ngư, trượt nửa thước, giương cánh như rồng bay, sau mấy lần tung bay nhanh nhẹn, liền đem Lâm Thủy Thổ trong ống trúc đều đều rắc lên cây Ngư Diễn.

Lâm Thủy Thổ vừa mới chạm tới lá cây, liền hóa thành một làn khói màu nâu đất biến mất chẳng còn thấy tăm hơi.

Không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, Linh Giang ở giữa không trung quay ngoắt lại, nhìn về phía người trên bờ, tính toán hỏi xem tình huống là thế nào.

Ngay lúc này, quái ngư trong sông giống như bị kinh hãi mà bỏ chạy tán loạn, một dải dây leo cực mỏng nhỏ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai rút ra, quất chuẩn xác vào lưng Linh Giang.

Đám quái ngư vừa rồi có sức lực rất mạnh, chính xác lại bất ngờ, có thể cắn chết được ưng đen, thế nhưng không hề chạm được nửa cái cánh của Linh Giang, mà hiện giờ, dây leo mọc ra từ dưới sông kia lại giống như dây thừng nắm ở trong tay một cao thủ võ lâm, ra đòn một cái là chuẩn xác mạnh bạo.

Linh Giang ở trên không trung lảo đảo một chút, sống lưng bị rách ra một đường máu đỏ, rụng xuống mấy cọng lông chim, y vội vàng ổn định thân hình, ngẩng đầu nhìn lên, thấy vô số dải dây leo từ giữa sông vươn ra, một số cuốn lấy người trên bờ, một số khác uốn lượn xông thẳng lên bầu trời, hiển nhiên là muốn bắt lấy Hải Đông Thanh.

Hải Đông Thanh không hổ là thần của vạn ưng, vuốt sắc như móc câu, một vuốt cắt đứt gọn mấy dải dây leo, Linh Giang cúi đầu nhìn nơi vô số dải dây leo quấn chằng chịt, hai phiến lá giống như lá chuối tây của cây Ngư Diễn được đám dây leo che chở ở trung tâm, ban đầu vốn trầm tĩnh bất động, bây giờ lại vặn vẹo điên cuồng, như thể bị mưa to bão lớn tàn nhẫn xối xuống dưới.

Linh Giang mắt sắc, trông thấy giữa hai phiến lá kia mơ hồ xuất hiện chút màu trắng, thời điểm bị dây leo đánh cho ôm đầu bỏ chạy, y còn có tâm tư nghĩ: “Xem nàng ta này, giống như sắp sinh đứa nhỏ ấy.”

Quý Ngọc Sơn nói sau khi rắc Lâm Thủy Thổ xong, cây Ngư Diễn sẽ mọc ra hoa, nhưng không biết phải đợi bao lâu.

Linh Giang miễn cưỡng tránh thoát một dải dây leo đuổi theo quất tới y, nỗ lực bay thấp xuống, nhìn thấy chút màu trắng vừa rồi lớn hơn trước một ít.

Xem ra sẽ không mất nhiều thời gian cho lắm.

Y thất thần trong giây lát, không chú ý tới một dải dây leo từ phía sau lao ra, dây mỏng manh lặng yên không tiếng động đến gần y, chờ Linh Giang nhận ra, cái dây nhỏ nhắn kia đã bất giờ phát lực cuốn lấy móng vuốt y, sau đó cấp tốc lôi tuột Linh Giang vào trong nước, Linh Giang nếm vài ngụm nước sông tanh ngòm, trước mắt dần biến thành màu đen.

Trên bờ truyền đến tiếng ùm ùm rơi xuống nước, cùng lúc đó, hết thảy dây leo đồng thời phát lực mạnh, như là chó cùng rứt giậu, kéo người, chim trên bờ lần lượt ngã xuống nước.

Liên Ấn Ca giơ tay chặt đứt một dải dây leo, lớn tiếng nói: “Ta từng nói ta rất ghét xúc tu chưa?”

Tề Anh kéo cung như trăng tròn, nhắm mũi tên chuẩn xác vào Liên Ấn Ca, ngón tay đột ngột buông lỏng: “Chưa.”

Mũi tên sắc nhọn gào thét, sượt qua gáy Liên Ấn Ca, đóng đinh một dải dây leo vào sương mù dày đặc, không biết va phải cái gì, phát ra tiếng kim loại và đá vang lên thanh thúy.

Liên Ấn Ca quăng dao găm chém đứt một dải dây leo khác, nghiêm túc nói: “Ta ghét xúc tu lắm.”

Vừa dứt lời, bảy, tám dải dây leo bỗng bện vào nhau thành một sợi thô to, cuốn lấy cổ chân hắn, Liên Ấn Ca bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị kéo túm ngã xuống đất, rồi nhanh chóng bị lôi về phía nước.

Tề Anh nhảy qua, một cước đạp lên sợi dây leo thô to kia, một đao cắm xuống: “Trái lại thoạt nhìn như nó rất thích ngươi.”

Mặt Liên Ấn Ca đỏ lên: “Bớt phí lời, ta sắp bị nó túm xuống rồi.”

Ai biết sau khi túm xuống dưới sẽ còn làm gì hắn đâu!

Tề Anh liếc mắt nhìn dây leo giống như con rắn bò lên hai chân hắn, cười nói: “Chờ trở về rồi nhớ trả cho ta một con ưng.”

Dứt lời, đôi tay giữ chặt lấy dây leo đang cuốn Liên Ấn Ca, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, gân xanh nhô ra, gầm nhẹ một tiếng, dây leo chảy ra nước sền sệt, há ra một cái khe.

Liên Ấn Ca nhân cơ hội rút cổ chân mình ra, vừa định nói cảm tạ với Tề Anh, lại thấy trên người hắn đã bị bốn, năm sợi dây leo to bằng cổ tay cuốn chặt lấy, không chờ Liên Ấn Ca gỡ ra, Tề Anh đã nhanh chóng bị lôi tuột xuống nước, biến mất trong luồng nước hỗn loạn.

Trong nháy mắt rơi xuống nước, Tề Anh liền phong bế hơi thở, ở trong nước bùn vẩn đục nhìn thấy phía dưới hai phiến lá như lá chuối của cây Ngư Diễn mọc ra một bộ rễ cường tráng mười người ôm không xuể, rễ cây màu xanh cắm thật sâu vào trong bùn dưới đáy sông, phía trên lại vươn vô số dải dây leo ra khỏi mặt sông giương nanh múa vuốt, ngay cả chính hắn vừa rồi cũng bị thứ đồ chơi này lôi kéo xuống nước đây.

Mà con sông này không biết còn sâu đến mấy ngàn thước.

Ngoại trừ tiếng nước, Tề Anh cái gì cũng đều không nghe thấy, yên tĩnh giống như thế gian không có một bóng người, chỉ có một mình hắn. Hóa ra sắp chết lại là cái cảm giác này.

Trong luồng nước quay cuồng, vệt hoa màu trắng dị thường của cây Ngư Diễn hiện ra cực kỳ rõ ràng, Tề Anh giãy giụa mấy lần, thắt lưng lại bị dây leo cuốn chặt hơn, hắn tiếc nuối nghĩ thầm, hi vọng có người có thể mang hoa về cho Thập Cửu gia.

Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, rất nhanh lại mở ra, Tề Anh nhìn thấy trong nước sông tối tăm, có người vạch nước bơi nhanh về phía hắn.

Áo bào của người kia tung phần phật trong nước, ngũ quan như được rìu đục chạm khắc qua làm góc cạnh rõ ràng, cực trì tuấn mỹ trầm tĩnh, trong tay y nắm một cây búa Mai Hoa tám cạnh màu đen kịt, vung lên cao cao, rồi hạ thật mạnh xuống dây leo bên thắt lưng của Tề Anh.

Ra tay quyết đoán, thẳng thắn dứt khoát đập dây leo trên người hắn nát vụn.

Lúc Linh Giang rơi xuống sông còn chưa chuẩn bị xong, không cẩn thận uống hai ngụm nước sông, vì thế lúc này đang vô cùng tức giận, thô lỗ đẩy thắt lưng vị Thống lĩnh ảnh vệ kia, đẩy hắn ra khỏi mặt sông, tự mình lộ mặt hít một hơi, sau đó tính toán tiếp tục lặn xuống nước.

Tề Anh ho khan vội vàng kéo y lại: “Khụ khụ, là ngươi, ngươi như thế nào lại ở trong nước...”

Linh Giang lạnh lùng liếc nhìn hắn, không hé răng, rút góc áo từ trong tay hắn ra, chớp mắt một cái liền biến mất không thấy, chỉ chừa cho hắn một bóng lưng lãnh diễm, như một nàng tiên cá xinh đẹp trong truyền thuyết.

Tề Anh còn muốn đi tìm, lại nghe thấy Liên Ấn Ca gầm rú trên bờ, thuận theo hướng hắn chỉ nhìn qua, chỉ thấy toàn bộ chim trong lồng được phóng ra, xoay vòng trong màn sương mù mỏng manh, mà phía dưới kia, một đóa hoa năm cánh trắng noãn như tuyết bỗng xuất hiện, đứng đơn độc một mình giữa sông lớn bẩn thỉu.

Bốn phía quanh cánh hoa có vô số dải dây leo dài mấy chục trượng, mỗi một cái khi đánh lên mặt sông, đều có thể nhấc lên một đợt sóng không nhỏ.

Liên Ấn Ca: “Hoa cây Ngư Diễn tàn rất nhanh, nhất định phải hái xuống trước khi nó tàn mất.”

Nói xong, cong ngón tay đặt lên môi, vung tay huýt lớn.

Một đám mây đen từ trên trời áp xuống, Hải Đông Thanh nỗ lực tới gần, lại bị dây leo làm vướng víu, không thể nào tiến vào nổi.

Ở trong nước Linh Giang xách theo búa Mai Hoa, vẫn luôn lặn sâu xuống dưới, dự định đánh từ trong nước đánh vào, phàm là thực vật, rễ đều là bộ phận yếu ớt nhất, thứ đồ chơi này lớn lên thật kỳ ba, nhưng y không tin chặt rễ của nó rồi, nó còn có thể ngông cuồng được nữa.

Linh Giang lạnh lùng banh xương hàm, rầm rì nghĩ, may mà mình học rộng tài cao, lên trời dưới đất không chỗ nào không tinh thông, ngay cả bơi cũng biết.

Căn bản không chịu thừa nhận năm đó mình trẻ người non dạ, tham ăn đi mổ tổ ong vò vẽ, dưới áp lực của bầy ong, vạn bất đắc dĩ đành phải chui xuống dưới nước, may mắn học được kỹ năng bơi.

Y thuận theo dòng nước bơi xuống dưới, phát hiện nước sông càng lúc càng sâu không lường được, không thể làm gì khác hơn là dừng suy nghĩ lại, ngừng ngay tại chỗ, nhìn rễ cây tráng kiện màu xanh ở trước mắt, dồn đủ sức lực, giơ tay vung búa Mai Hoa ra ngoài.

Nước sông vặn vẹo bị búa Mai Hoa đánh một đường vòng cung, lực cản kia ở trong nước rất lớn, Linh Giang lại tùy ý như thường, mở ra một kén lớn hình trăng tròn, hung hăng nện lên bộ rễ tráng kiện của cây Ngư Diễn.

Rễ cây đung đưa dữ dội, quấy tung mặt nước dâng lên một làn sóng cao hơn một trượng, vô số dải dây leo điên cuồng đảo từ phía đông sang phía tây.

“Dưới sông phát sinh cái gì?”

Liên Ấn Ca xuống nước tha túm Tề Anh kéo lên bờ, Tề Anh nằm trên mặt đất ho khan vài tiếng, cau mày lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt sông đang quay cuồng, không biết phải hình dung như thế nào.

Linh Giang nện búa xuống lần thứ hai, cây Ngư Diễn bị ăn đau, dây leo bắt đầu uốn éo ngổn ngang.

Vào lúc y sắp dùng hết hơi, nện búa xuống lần thứ ba, đám dây leo dữ tợn dọa người của cây Ngư Diễn kia bỗng nhiên từ trên mặt sông lui xuống nước, giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú(*) mà cấp tốc bỏ chạy, mắt thấy hai phiến lá như lá chuối kia muốn kéo theo tiểu bạch hoa(*) lặn xuống nước, Liên Ấn Ca hô lên ra hiệu Hải Đông Thanh.

((*) Hồng thủy mãnh thú: mãnh thú và dòng nước lũ, được ví với tai họa ghê ghớm;

(*) Tiểu bạch hoa: hoa trắng nhỏ)

Thần ưng sải cánh bay nhanh, xông thẳng xuống mặt sông, nhanh như chớp, ngay khoảnh khắc tiểu bạch hoa chìm xuống nước, đoạt lấy bay đi.

Hải Đông Thanh cắp theo hoa cây Ngư Diễn cất thẳng lên trời cao, phát ra tiếng gào to phấn chấn, ngạo nghễ xoay quanh trong mây mù, ánh bình minh ảm đạm chiếu lên đôi cánh nó, giống như tráng lên một lớp bạc đẹp đẽ quý giá.

Sương mù dày dần dần tản ra, hải đảo xinh đẹp từ từ hé lộ ra trước mắt.

Hải Đông Thanh cắp theo tiểu bạch hoa bay thẳng hướng rìa núi, Liên Ấn Ca lau mặt, vỗ vỗ vai Tề Anh: “Hoàn thành.”

Tề Anh đứng lên đi tới bên bờ sông, nước sông còn vẩn đục, hắn ngồi xuống nhìn một lúc lâu, mãi đến tận khi mặt nước dần dần bình tĩnh lại, vẫn không có dị thường nào xuất hiện.

“Nhìn cái gì?” Liên Ấn Ca hỏi.

Tề Anh vươn tay vén nước ra, chần chừ nói: “Ta nhìn thấy người kia ở trong nước, là y đã cứu ta.”

Liên Ấn Ca không rõ ý hắn: “Hả?”

Tề Anh cởi xiêm y, dự định lại xuống nước: “Là người mà trong các chưa tra được.”

Liên Ấn Ca sững sờ, số người Ngự Phương các tra không ra manh mối có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn rất nhanh thì phản ứng lại là đang nói tới ai.

“Y dường như vẫn luôn chờ ở trong nước, là y âm thầm giúp chúng ta đánh lui dây leo, nếu không cây Ngư Diễn sẽ không có khả năng đột nhiên lui về nước.”

Tề Anh kéo áo choàng ra, lại muốn xuống nước, Liên Ấn Ca ngăn hắn lại, nghiêm mặt nói: “Chiếu theo lời của ngươi, võ công người kia nhất định là sâu không lường được, nếu như y muốn đi, ngươi xuống cũng không thể tìm thấy được, chúng ta trở về rồi hãy nói, người này giờ là địch hay là bạn, đều không thể không tra.”

Tề Anh đành phải gật đầu.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.

Liên Ấn Ca quay đầu, nhìn thấy một con chim ướt nhẹp không biết bò ra từ nơi nào, sống dở chết dở nằm nhoài trong một đống lá khô, mỏ nhỏ màu vàng nhạt hé ra, khùng khục khạc nước ra bên ngoài.

Hắn quay lại nhấc móng vuốt con chim nhỏ lên nhìn một chút: “Ai, được nha, không chết, ta còn tưởng ngươi bị quái ngư ăn mất rồi.”

Tiểu hoàng điểu ho òng ọc, phun xuống mặt hắn một ngụm nước sông.

“...”

Bọn họ đi ra khỏi thung lũng, sắc trời đã sáng, cách hải đảo không xa đậu một chiếc thuyền lớn, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua, Các chủ Ngự Phượng các ngồi ở xe lăn trên bờ cát hải đảo, chờ đợi bọn họ đã rất lâu.

“Tham kiến Các chủ.” Liên Ấn Ca cùng Tề Anh muốn hành lễ, bị Ân Thành Lan ngăn lại.

“Các vị vất vả rồi.” Ân Thành Lan khẽ gật đầu.

Liên Ấn Ca nở nụ cười: “Có được câu nói này, không uổng công bôn ba một chuyến.”

Ân Thành Lan câu khóe môi, tiểu bạch hoa mang về đúng lúc được chém thành hai khúc, một nửa ăn vào, nửa kia giao cho Nghiêm Sở điều chế thuốc, lúc này, sắc mặt hắn thoạt nhìn tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Linh Giang bị Liên Ấn Ca tùy ý xách ở trong tay khạc nước, trong mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói Ân Thành Lan, giãy giụa nhảy xuống dưới.

Ân Thành Lan vuốt ve lông vũ Hải Đông Thanh, ánh mắt hơi quét qua người y một chút, rất nhanh lại thu về.

Mặc dù đã sức cùng lực kiệt, chút hỗn loạn vừa rồi lại biến mất hầu như không còn, Linh Giang mở to mắt, lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Ân Thành Lan.

Đó là một loại ánh mắt không phải thất vọng, cũng chẳng phải bình tĩnh mong đợi, mà là ngoảnh mặt làm ngơ, hoàn toàn không thèm để ý.

Thời điểm Linh Giang bị dây leo kéo vào trong nước, còn suýt nữa chết đuối cũng không thấy khó chịu như bây giờ, như nghẹn trong cổ họng.

Vì thế y nhắm mắt lại, thả mình hôn mê ngủ thiếp đi.

Xe lăn nghiền ép lên bãi cát mềm mịn, Hải Đông Thanh được Ân Thành Lan vuốt ve thoải mái bỗng nhiên xòe cánh ra, bay đến bên cạnh Liên Ấn Ca ở phía sau, giương móng vuốt quét một cái, tóm lấy cái đống mềm nhũn, ướt nhẹp, dơ hề hề, như một bãi phân vàng lên, nhanh chóng vứt xuống tay Ân Thành Lan.

Hải Đông Thanh bình tĩnh trầm ổn dùng móng vuốt đá đá tiểu hoàng điểu về phía Ân Thành Lan, lấy đầu cọ xuống mu bàn tay hắn.

Dường như là đang thay tiểu hoàng điểu tranh công.

Liên Ấn Ca: “Đúng rồi, lần này may mà có nó, chúng ta...”

Ân Thành Lan: “Ta biết.”

Khóe môi mỏng manh mang theo ý cười, xem kỹ con chim nhỏ như con gà con ở trong tay, ngón tay rõ khớp nhẹ nhàng vuốt ve xuống bụng tiểu hoàng điểu, khêu túm lông ngốc trên đỉnh đầu kia lên, lấy ra một chiếc khăn đem Linh Giang bọc kín, đặt ở trên đùi: “Đi thôi, trở về rồi nói.”

Liên Ấn Ca tiến lên tiếp lấy xe lăn của Ân Thành Lan, đẩy hắn lên thuyền lớn.

Thuyền lớn du hành trên biển xanh sâu thẳm, mà Linh Giang ngủ mê man cứ như vậy bỏ lỡ một màn lần đầu tiên được Ân Thành Lan sờ tiểu bụng bụng.

Để rồi sau đó không biết tiếc nuối bao nhiêu năm, mỗi khi nhắc tới chuyện này, đều phải phẫn nộ mắng một câu: “Ngươi con mẹ nó, thật biết giả vờ.”

Tề Anh cùng Liên Ấn Ca rửa mặt chải đầu xong, tiến lên báo cáo công chuyện với Ân Thành Lan, hai, ba nét diễn tả lại một đêm ly kỳ trên hải đảo, đem trọng điểm rơi xuống vị thiếu niên Tề Anh gặp giữa sông.

Tề Anh: “Lúc ở trên biển chúng ta không hề trông thấy một con thuyền nào khác, rất có thể người này đã theo chúng ta cùng lên đảo, mà hiện giờ có khi vẫn đang ẩn nấp ở trên thuyền, thuộc hạ muốn tra rõ người chèo thuyền cùng ảnh vệ.”

“Còn nữa, người này quen biết Quý công tử, có thể Quý công tử sẽ biết được một ít...”

Ân Thành Lan bưng chén trà, nhấp một ngụm: “Không cần liên lụy Quý Ngọc Sơn, chúng ta hiện giờ không cần thiết đụng vào vảy ngược của Nghiêm Sở, tuy nhiên, ngươi có thể ở bên cạnh quạt gió, âm thầm điều tra hắn.”

Tề Anh lĩnh mệnh, lại không lui ra, dường như còn có lời muốn nói.

Ân Thành Lan thả chén trà sang bên cạnh: “Ta hiểu ý của ngươi, dù sao hắn cũng đã cứu ngươi, còn âm thầm trợ giúp chúng tay lấy được hoa cây Ngư Diễn, nếu như người này thân thế trong sạch, không liên quan tới người kia, ta trái lại thật ra nguyện ý cùng hắn kết giao một phen, gặp vị thiếu hiệp có thể tuỳ ý dùng búa tạ tám cạnh như phong thái du long kinh hồng(*) trong miệng ngươi một lần.”

((*) Du long kinh hồng: Cụm từ này xuất phát từ bài “Lạc Thần phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần:

“Phiên nhược kinh hồng

Uyển nhược du long” nghĩa là: nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay)

Tề Anh gật đầu, hành lễ rời đi.

Trưa hôm đó, phòng bị trên thuyền bỗng nhiên nghiêm ngặt lên, Tề Anh tự mình đi kiểm tra tất cả mọi người ở trên thuyền một lần, khoang, góc to nhỏ, mỗi một tấc vuông đều không tha, nhưng mà ngoại trừ cuộc gặp thoáng qua ở dưới sông, vị thiếu niên lạnh lùng kia vậy mà nửa tin tức đều không thấy, dường như bốc hơi khỏi thế gian.

Tề Anh cầm chân dung của Linh Giang, lúc này trên bức họa không còn là vài nét bút ít ỏi, mà là dùng màu sắc rực rỡ phác họa ra ngũ quan tuấn mỹ cùng dáng người thon dài tiêu dật của thiếu niên, đi tới khoang Ân Thành Lan.

Liên Ấn Ca đang nâng sổ sách cùng Ân Thành Lan đối chiếu các khoản chi tiết rõ ràng ở bên trong, nhìn thấy bức họa, kinh ngạc nói: “Tề thống lĩnh, tương lai nếu ngươi bị Thập Cửu gia đá ra khỏi Ngự Phượng các, ra ngoài vẽ tranh bán cũng không lo chết đói đâu.”

Tề Anh mặc kệ hắn: “Nợ ưng nhớ trả cho ta.” Đem bức họa trải lên trên bàn, hướng Ân Thành Lan hồi báo kết quả kiểm tra hai ngày nay.

“Trên thuyền không có đối tượng tình nghi nào, trái lại Quý công tử có hỏi đang tìm ai, ta để lộ cho hắn một chút, Quý công tử đại khái có phát giác, nói người đang tìm kiếm đúng là hắn có quen biết, có điều chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không rõ lai lịch y, không rõ vì sao y lại ở trên hải đảo. Nhưng có nhắc đến một câu, người này đối với Ngự Phượng các tuyệt không có ý xấu, thuộc hạ cho rằng Quý công tử không nói thật, bên cạnh hắn có người Thần y cốc âm thầm vệ, người của chúng ta không có cách nào tới gần, sợ là muốn điều tra cũng rất khó.”

Tề Anh nói xong, không nhận được đáp lại, mở to mắt, liền nhìn thấy vị Thập Cửu gia nhà hắn kia đang ngồi dưới cửa sổ, rất hứng thú thưởng thức tiểu hoàng điểu bọc trong khăn.

Phía sau lưng con chim nhỏ kia rụng mất mấy cọng lông, sau khi rửa sạch sẽ liền có vẻ hơi trọc, lộ ra một mảng da non mềm to bằng cái móng tay, thương tổn không nhẹ, hấp hối ngủ mê man đã hai ngày chưa tỉnh lại.

Lúc này mềm nhũn nằm nhoài trên ngón tay cái Ân Thành Lan, bị nam nhân sờ soạng toàn bộ từ đầu đến chân.

Người nuôi chim nhiều năm đều tự có phương pháp xác nhận hàng cao cấp riêng, việc đầu tiên chính là sờ. Sờ xương chim có trôi chảy hay không, dễ bề bay lượn, sờ ngực trước xem có đầy đặn cường tráng hay không, tiếp đến là lông chim có được bóng loáng nhẵn nhụi không, màu sắc tươi sáng không, khi nắm ở trong tay có thu được được cảm giác trơn trượt hay không.

Linh Giang tuy là lúc mới nhìn trông như con chim cút, nhưng cơ thể nhỏ nhắn che giấu dưới lớp lông nhung mịn màng lại cực kỳ rắn chắc đàn hồi, chỗ cần có thịt, thì có cơ bắp đều đều, chỗ không cần có thịt, thì căng mịn săn gầy, một phân không thiếu một phân không thừa.

Ân Thành Lan sờ một trận liền biết nó tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối là hình thể hiếm thấy trong dòng chim.

Một con chim vượt trội không chỉ cần xem hình thể, mà còn cần xem lục phủ ngũ tạng, chim không giống như người có thể bắt mạch thăm dò, vì thế sinh ra một phương pháp độc đáo.

Ân Thành Lan thuần thục để Linh Giang nằm nhoài trên mu bàn tay, nhấc hai cái lông đuôi ở trên mông của nó lên, dùng ánh mắt khảo cứu đánh giá cái mông hồng hồng non non của Linh Giang, chim có trực tràng, một con chim có ngũ tạng tốt hay không, nhìn cái mông sạch sẽ là biết ngay.

Dù sao dạ dày không tốt, chim nhỏ chung quy sẽ bị tiêu chảy, cái mông của nó cũng sẽ không thể nào mềm mại sạch sẽ được.

Linh Giang là vạn vạn không nghĩ tới, mình hôn mê một lần này, ngay cả cái mông đều bị người ta nhìn thấy hết, cũng may đã ngất đi, nếu không chẳng biết sẽ tức giận thành cái dạng gì.

Ân Thành Lan thưởng thức tiểu hoàng điểu một phen, phát hiện đây đúng là một con chim tốt, hài lòng dùng khăn bọc nó lại, đặt sang bên cạnh, rồi mới đưa mắt sang bức họa ở trên bàn.

Tề Anh nói: “Gia thấy thế nào? Có liên quan... tới người kia sao?”

Ngón tay Ân Thành Lan gõ lên mặt bàn, bên ngoài khoang nước biển xô ào ào, độc tính tạm thời bị áp chế, hắn cảm thấy thanh thoát nhẹ nhàng đã lâu không có được, gió biển ướt át từ cửa sổ nhỏ trên vách khoang thổi vào, thổi tan chướng khí mù mịt do độc phát mấy ngày trước, hơn nữa còn tình cờ có được giống chim lạ, tâm tình Ân Thành Lan lúc này sung sướng vô cùng, thậm chí còn có mấy phần tùy ý tự tại ngày thiếu niên.

Nhưng mà, tất cả những thứ đó chỉ như là một cơn gió nhẹ nhàng phất qua lòng hắn, sau cùng, cừu hận như gông xiềng vẫn như trước áp hắn thở không nổi, đau đớn tột cùng.

Chút thoải mái trong giây lát vừa rồi thật giống như ảo giác, Ân Thành Lan thu liễm biểu tình: “Gửi một phong thư cho Sơn Nguyệt, bảo hắn trở về đi.”

Nói xong, duỗi tay đẩy cánh cửa sổ khép hờ ra, ánh mặt trời gần như trong suốt chiếu vào, xa xa nơi ngoài khơi xanh thẳm lấm chấm hải âu trắng, mà chướng khí lại một lần nữa rơi vào trong lòng hắn, gió biển rốt cuộc thổi không tan.

Thuyền lớn theo gió vượt sóng, tốc độ cực nhanh, chờ Linh Giang tỉnh lại, đã về tới tổ chim chữ Hoàng bên trong Ngự Phượng các.

Ngồi dậy trong tổ chim với túm lông ngốc rối bù, hồi tưởng lại mình là trở về như thế nào, Linh Giang phát hiện y say sóng đến độ cái chuyện chim gì cũng không biết, cái gì cũng nghĩ không ra, chỉ có ánh mắt hời hợt liếc qua của Ân Thành Lan, là như khắc vào trong lòng y, ghi lòng tạc dạ rõ ràng.

Y ngã chổng vó xuống tổ chim, lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy cọng lông chim dính trên đỉnh lồng, trong lòng một mảng đao quang kiếm ảnh, máu chảy thành sông, cuối cùng, Linh Giang nhắm chặt mắt lại, nghĩ một câu rồi ngủ thiếp đi.

Y là nghĩ, đến cùng có tiếp tục nuông chiều Ân Thành Lan nữa không.

Linh Giang ở trong tổ chữ Hoàng ăn chực uống chực mấy ngày, mãi đến khi người huấn luyện trong tổ phát hiện mấy ngày nay thức ăn cho chim rõ ràng thiếu đi rất nhiều, lúc tới kiểm tra lần lượt từng lồng mới túm được y ra, nhớ tới khoảng thời gian trước Liên đại tổng quản từng đích thân đến hỏi qua con tiểu hoàng điểu này, người huấn luyện liền vội vàng run rẩy báo với người bên trên, để người bên trên báo cáo lên cao, đưa Linh Giang tới trước mặt Liên đại tổng quản.

Nơi ở của Liên Ấn Ca cũng là đình đài lầu các, ngói lục Chu Manh, trước khi nhìn thấy tiểu lông vàng, hắn đang ngồi ở trong đình hóng gió, uống rượu chơi đùa với chim Yểng, ngân nga khúc ca nhỏ, xem mấy cuốn sổ sách, thoải mái đến độ sắp thành tiên.

Liếc mắt một cái nhìn thấy con chim nhỏ không còn một cọng lông nào ra hồn trong lồng, Liên Ấn Ca suýt chút nữa liền đem cả người lẫn lồng chim đều đóng gói ném ra ngoài.

Nhưng hắn vẫn nhịn được, lấy ra bộ mặt cười cáo già, tán thưởng thuộc hạ vài câu, lại hòa ái dễ gần hỏi người ta có muốn ở lại dùng cơm trưa hay không, mãi đến tận khi tiễn người đi khỏi, trong nháy mắt Liên Ấn Ca xoay người, mặt đã đen thành than.

Hắn đi mau vài bước đến trước cái bàn đá, chỉ vào tiểu lông vàng mang vẻ mặt không sao cả trong lồng nói: “Ngươi lại phạm tội gì?”

Linh Giang lười nhác ngáp một cái, không nhìn hắn, duỗi cánh nhỏ ra mở chốt cửa lồng chim, bước móng vuốt hình chữ Y ra, đi tới trước chén rượu trên bàn, thấy bên trong còn đầy, bèn ngồi xổm lên miệng chén nghiêng đầu hỏi: “Ngươi còn uống không?”

Không chờ Liên Ấn Ca trả lời, nói tiếp: “Không uống ta uống.”

Nói xong, cúi đầu mổ một ngụm lớn, vung cái cổ tinh tế lên nuốt xuống, hưởng thụ một chút, lại mổ một ngụm ngậm vào trong cổ họng, hơi hơi nheo mắt.

Một bộ sâu rượu lão làng.

Liên Ấn Ca nghĩ không ra, nó là thế nào mà đem bộ dạng manh manh của mình nuôi thành cái vẻ xấu xí như quỷ này.

Liên Ấn Ca đành rót thêm một chén, tiện thể thêm đầy cho Linh Giang, thêm xong mới phản ứng được, thầm hô một tiếng tay thật tiện.

Linh Giang không phản ứng hắn, cúi đầu mổ rượu, rượu từ cái mỏ màu vàng nhạt của y lăn xuống bàn, giọt nước bắn lên làm ướt móng vuốt y, y cũng không thèm để ý.

Liên Ấn Ca cũng uống theo một hồi, rốt cuộc phẩm ra mùi vị, bưng chén rượu liếc mắt xem chim: “Ai, ta nói, sẽ không phải ngươi thất tình rồi chứ.” Nói xong, lại không biết nên khóc hay cười, “Không đúng, loài chim các ngươi làm gì để ý đến người tình ta nguyện đâu?”

Đảo mắt, tiểu hoàng điểu đã mổ xong hai chén rượu, đặt cánh xuống ra hiệu Liên Ấn Ca rót rượu, Liên Ấn Ca bị ý nghĩ kỳ dị của chính mình nhét đầy đầu óc, xách bầu rượu lung lay ở trước mặt tiểu hoàng điểu hai lần, lại không chịu rót rượu: “Ngươi nói ta nghe xem nào, bình thường loài chim các ngươi hay tán gẫu cái gì, ta có rượu ngon, ngươi hẳn cũng có chuyện xưa đi, chung quy cũng không thể vô duyên vô cớ uống rượu của ta.”

Linh Giang rốt cục ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, Liên Ấn Ca tràn đầy phấn khởi nhìn thẳng y.

Một lát sau, Linh Giang bay lên, lạnh lùng nói: “Uống của ngươi một chút rượu, ngươi phí lời thật nhiều.”

Sau đó bay ra ngoài đình hóng gió biến mất không thấy.

Ý cười của Liên Ấn Ca đọng lại trên khóe môi, ngón tay nhỏ nhắn siết chặt cổ bầu rượu, biểu cảm của hắn vẫn là tươi cười, tuy nhiên giờ nhìn lại có vẻ dữ tợn nghiến răng nghiến lợi.

“Một ngày nào đó, ta nhất định lột sạch lông của ngươi nướng lên ăn, mới có thể giải tỏa bức bối trong lòng ta.”

Linh Giang giương cánh đón gió, ở trên không trung bay không bờ bến, rượu của Liên đại tổng quản quả nhiên là ngon, chỉ là hiện giờ gió thổi, mơ hồ có chút vựng, y vỗ lung tung mấy lần, rơi xuống một chỗ, ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện mình đã vô tình bay đến thư phòng Ân Thành Lan.

Cửa phòng bị đẩy ra một tiếng kẽo kẹt, Ân Thành Lan ngồi ở cửa, cùng với con chim rơi xuống bệ cửa sổ đối mắt.

Xác nhận đã xem qua bằng mắt, là người vẫn còn muốn nuông chiều, Linh Giang bi phẫn nghĩ.

Ân Thành Lan điều khiển xe lăn tiến vào trong thư phòng, nhấc tay vung lên, mấy cánh cửa sổ còn lại đều bị đẩy tung ra, là dùng nội lực, Linh Giang vẫn luôn biết Ân Thành Lan cũng là thâm tàng bất lộ(*).

((*) Thâm tàng bất lộ: cao thâm không lộ ra)

Y làm bộ làm tịch ngồi xổm ở trên bệ cửa sổ, túm lông vàng của trên đỉnh đầu kia phấp phơi bay trong gió, mắt nheo lại nhìn chằm chằm nam nhân.

Ân Thành Lan ngồi ở bên cửa sổ, cầm một quyển sách ở trên bàn, lật hai trang, làm như lơ đãng nói: “Tại sao không nói chuyện?”

Giọng nói của hắn trầm thấp lại sáng sủa, Linh Giang tức thời cảm thấy rượu kia đã bốc lên, trong lòng vừa rồi còn bực bội tức giận không muốn để ý hắn, hạ quyết tâm sau này cũng không phản ứng hắn, nhưng lúc này khi nghe thấy giọng nói của Ân Thành Lan, y ngẩng đầu xem sườn mặt người này, ngón tay lật sách cũng cảm thấy hấp dẫn, còn rất muốn chạy qua mổ lên mấy lần, nếm thử mùi vị cùng nhiệt độ.

Thấy con chim nhỏ nhanh mồm nhanh miệng kia một hồi lâu cũng không lên tiếng, Ân Thành Lan đặt sách lên trên đùi, hai tay giao nhau, hơi nhíu mày: “Có tâm sự?”

Linh Giang mím chặt mỏ, lúc y không muốn nói chuyện, chính là cái rắm cũng không chịu thả cho người khác nghe.

Ân Thành Lan liền quay đầu nhìn sắc trời: “Hôm nay ngươi tới muộn, ngày mai giờ dần, thời điểm trời chưa sáng trở lại đi.”

Linh Giang không hiểu liếc hắn.

Ân Thành Lan cũng không tiếp tục nói nữa, tiếp tục cúi đầu đọc sách, hiển nhiên là bộ dạng tiễn khách, Linh Giang ở mái tóc của hắn lưu luyến chốc lát, nhấc cánh bay đi.

Cả nửa ngày sau đó đều suy tư xem rốt cuộc câu nói cuối cùng kia của Ân Thành Lan là có ý gì.

Bóng đêm dần dày thêm, Linh Giang nằm nhoài trong tổ chim, yên lặng nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu, buồn bực đá đá mớ rơm rạ đâu đâu cũng có, vùi đầu nhỏ xuống dưới cánh, nghĩ thầm: “Quản mẹ hắn có ý gì, ngươi bảo ta đi, ta liền đi sao, lão tử cố tình không đi đấy.”

Sau đó, gà gáy canh ba, giờ dần vừa đến, Linh Giang liền mò mẫm đi đến cạnh bồn nước rửa sạch vuốt, chải lông chim, chuốt lông ngốc, ngoan ngoãn bay lên vách đá cheo leo của đỉnh Vạn Hải phong, phủ đệ của Các chủ Ngự Phượng các: Thính Hải lâu.

——————————

Jojo: Phần cây Ngư Diễn kết thúc tại đây, 2 chương cuối dài quá ha _(:3」z)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.