Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 17: Chương 17: Cây Ngư Diễn (17)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Trên thực tế, Linh Giang cũng chỉ đáng khinh đối với mỗi Ân Thành Lan, mà còn là ở trong lòng, chờ tới khi gặp Quý Ngọc Sơn, y lại trở thành thế ngoại cao điểu lãnh đạm quạnh quẽ kia.

Nghiêm Sở ở trong phòng ngủ, Quý Ngọc Sơn ở trong thư phòng vung bút vẽ vời, nghe thấy tiếng vỗ cánh liều mạng ngoài cửa sổ truyền đến, hắn dừng bút, đẩy cửa sổ mở một khe hở nhỏ, một con tiểu hoàng điểu chắp cánh nhỏ sau lưng, chậm rãi độ bước tiến vào.

“Ai.” Quý Ngọc Sơn còn chưa kịp nhắc nhở, Linh Giang đã nghênh ngang bước qua bức tranh sơn thủy hắn vừa vẽ, chút mực trên giấy còn chưa khô ráo dính vào dưới vuốt y, sau đó ịn xuống vài cái dấu hình chân chim lên chỗ trống.

Quý Ngọc Sơn nghiêng đầu qua xem, phát hiện mấy cái dấu chân kia chỉ vừa vặn rơi xuống gốc tùng già giữa bức họa, nhờ thế, gốc tùng già lại giống như một nhành mai bất chấp vươn mình trải dài giữa núi rừng, ý cảnh cũng hoàn toàn biến đổi theo, bớt đi lạnh lùng kiêu ngạo, thêm nhiều thanh nhã xinh đẹp.

“Hảo vuốt pháp, thực sự vẽ tốt quá!” Quý Ngọc Sơn hô lên tán thưởng.

Linh Giang nhấc móng vuốt lên nhìn nhìn chút mực bị dính phải, cau mày, lau vết mực lên ống tay áo rủ trên mặt bàn của Quý Ngọc Sơn.

“...”

Sau khi lau sạch sẽ xong, Linh Giang đặt mông ngồi lên bức họa, đi thẳng vào vấn đề: “Sông Qua ở nơi nào?”

Quý Ngọc Sơn không hề thấy bất ngờ khi Linh Giang lại biết được việc này, mặc dù hắn không biết Linh Giang làm thế nào biết được, nhưng chỉ cần là việc liên quan đến Ân Thành Lan, cái con chim nhỏ này chắc chắn là sẽ không từ bỏ bất cứ mẩu thông tin nào.

Hắn gác bút, thu hồi bức họa, rót hai chén trà, một chén cầm trong tay, một chén khác đẩy ra, Linh Giang nhảy lên miệng chén, ngồi xuống, thả hai cái móng vuốt vào, rửa rửa chân.

Quý Ngọc Sơn: “...”

Vậy đi.

“Biết ngươi sẽ đến hỏi, nên đã cố ý tìm hiểu từ Nghiêm huynh, sông Qua là sông trên một ngọn hải đảo, cách Vạn Hải phong khá xa. Hải đảo này ở nơi vùng nước phức tạp, gần như không có thuyền có thể tìm tới được, nghe nói lúc trước trên đảo còn có người dân ở, thỉnh thoảng sẽ có thuyền nhỏ cập bờ, trao đổi gạo thóc với người địa phương, nhưng mà trong hai mươi năm trở lại đây, dường như chưa có ai gặp lại họ, về sau vì điều tra tung tích cây Ngư Diễn, người Ngự Phượng các mới lại tìm được tung tích của hải đảo, mà cũng ở trên hải đảo thì tìm thấy cây Ngư Diễn.”

Linh Giang hỏi: “Cây Ngư Diễn chỉ có nở hoa mới dùng được?”

Quý Ngọc Sơn cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Đúng thế, nhưng ngươi phải biết là cây Ngư Diễn sẽ không nở hoa, mà phải rắc Lâm Thủy Thổ xung quanh cây Ngư Diễn, mới có thể thúc nó nở hoa.”

Hắn liếc mắt nhìn về phía căn phòng cách vách, “Mà Lâm Thủy Thổ trên thực tế là một loại cổ trùng, rất nhỏ, không động đậy, khi tụ lại cùng với nhau trông như những hạt đất.”

Thứ đồ chơi kia chính là bảo bối của Nghiêm Sở, nghe hắn nói là nuôi mười mấy năm mới thành, trách sao giữ gìn như vậy, hơn nữa Quý Ngọc Sơn còn biết ba loại thuốc giải còn lại Ân các chủ muốn tìm kia thật sự rất khó tìm, cho nên dù sao cũng là chết, Nghiêm Sở mới không muốn cho.

Nghe hắn nói xong, Linh Giang suy nghĩ một chút, nhấc móng vuốt hồng ngâm trong nước lên, gác bên mép chén trà phơi: “Bao lâu nữa có thể nở?”

Quý Ngọc Sơn sửng sốt: “Nghiêm huynh không nói rõ, có lẽ rắc Lâm Thủy Thổ lên cây Ngư Diễn là có thể lập tức nở hoa, có lẽ phải đợi hai ba ngày, hoặc có lẽ phải đợi mười bảy mười tám ngày, mấy chục năm trước đã có người từng thử phương pháp này làm cho cây Ngư Diễn nở hoa, nhưng người nọ đã chết, không một ai biết, nếu hoa trên cây Ngư Diễn không được hái kịp thời, cũng là thất bại.”

Dứt lời, thấy tiểu hoàng điểu rũ con mắt, mắt chim không giống như mắt người, màu đen không lộ rõ bên trong cất giấu tâm tình gì, mỗi khi Linh Giang trầm mặc xuống, toàn thân chim đều có vẻ đặc biệt lạnh lùng.

Quý Ngọc Sơn rất muốn vò y một phen, nhưng lại sợ Linh Giang mổ hắn, nhịn xuống: “Ngươi đang nghĩ gì?”

Linh Giang hong khô móng vuốt rồi, nhảy xuống khỏi miệng chén, đạp lên mặt bàn bay đến bệ cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Nghĩ nói cho hắn biết, ta cũng muốn đi.”

Nói xong từ trên bệ cửa sổ dang cánh ngã ngửa toàn thân xuống, Quý Ngọc Sơn chạy đến bên cửa sổ, chỉ thấy Linh Giang ở giữa không trung mềm mại xoay một cái, dùng tư thái duyên dáng bay lên bầu trời vạn dặm không mây.

Quý Ngọc Sơn ở phía sau thổn thức không thôi.

Linh Giang là ngày hôm sau đi gặp Ân Thành Lan, gặp lại hắn, biểu hiện nhợt nhạt bệnh tật ngày hôm qua đã không còn tung tích, hắn đang ngồi trong Ỷ Vân đình, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, một tay cầm một con dao con màu bạc, một tay khác nắm khúc gỗ hoa lê, trên mặt đất rơi rớt mảnh vụn gỗ.

Linh Giang hạ xuống cái ghế dài ở cách hắn không xa không gần, nhìn ngón tay hắn linh hoạt chạm khắc những đường nét tinh xảo trên khúc gỗ.

Xương tay Ân Thành Lan nổi rõ ràng, ngón tay rất có lực độ, Linh Giang nheo mắt lại, không khỏi nhớ tới dáng vẻ bàn tay này khi vuốt ve con chim ngu ngốc kia, ngón tay ở giữa đám lông nhỏ nhắn cọ qua lại, thoải mái mà cường độ cũng vừa phải.

“Chim non đã bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyển thư từ.” Ân Thành Lan không ngẩng đầu, tóc rối tung bay trên gò má xinh đẹp, nhanh chóng làm Linh Giang chim nhỏ mê muốn chết.

Linh Giang vỗ cánh phành phạch, làm càn nhìn hắn: “Ta muốn ngươi tự mình dạy ta.”

Ân Thành Lan mở to mắt, ánh mắt dừng ở trên người nó, tiểu hoàng điểu chỉ có một nắm, rất nhanh thì đánh giá xong rồi: “Vậy phải xem ngươi có năng lực này không đã.”

Linh Giang không mặn không nhạt ừm một tiếng, không tiếp tục nhắc tới nữa, nhìn Ân Thành Lan chạm trổ hoa văn trên khúc gỗ trong chốc lát, nói: “Ta cũng muốn đi sông Qua.”

Động tác trong tay Ân Thành Lan dừng lại, còn chưa mở miệng, Linh Giang liền đem Quý Ngọc Sơn bán không còn một mảnh: “Quý công tử nói với ta, cho nên ta cũng muốn đi.”

Căn bản không đề cập tới là do mình nghe trộm được, thật sự là rất có tiết tháo.

Ân Thành Lan câu khóe môi, nhưng biểu tình lại không phải đang cười, hắn nghĩ một hồi: “Muốn đi thì đi, vừa lúc chứng minh cho ta xem ngươi có năng lực như thế nào.”

Linh Giang cau mày, đối với bộ dạng cười như không cười của hắn rất không thích, trả về một chữ “Được”, rồi không muốn tiếp tục nhìn khuôn mặt khiến mình điên đảo thần hồn kia nữa, vỗ cánh rời đi.

Ân Thành Lan ở phía sau ung dung thong thả thổi bay mảnh vụn trên khúc gỗ, lẩm bẩm: “Còn rất thú vị.”

So với Bát gia bị tổn thương lòng tự trọng đến nay còn chưa hồi phục của Liên đại tổng quản thú vị hơn nhiều.

Năm ngày sau, một chiếc thuyền thật lớn với pho tượng Thần ưng giang cánh bay trên cột buồm xuất hiện dưới đỉnh Vạn Hải phong, nó rẽ từng cơn sóng mãnh liệt, lái tới nơi xa xăm trên biển rộng.

Linh Giang đi theo Quý Ngọc Sơn, Quý Ngọc Sơn đi theo Nghiêm Sở, lên thuyền lớn.

Những cánh buồm phát ra tiếng rít âm u trầm thấp trên biển rộng, sau khi say sóng hôn mê hai ngày, Linh Giang rốt cuộc từ trong lồng sắt phủ đầy rơm mềm mại bò ra, thế mới biết hóa ra Ân Thành Lan cũng ở trên thuyền.

Y lảo đảo muốn ra ngoài gặp mặt Ân Thành Lan, nhưng không ngờ mới ra tới cửa khoang, liền lập tức bị gió biển quét trở về.

Linh Giang đụng vào vách khoang tàu, ngã đến thất điên bát đảo, không thể làm gì khác hơn là nằm úp sấp ngay tại chỗ, lê lết bằng bốn chân, ngất ngất ngây ngây nghĩ: “Thôi, gặp mặt không bằng nhớ nhung.”

Còn rất biết an ủi chính mình.

Thuyền lớn rẽ sóng đi nhanh, không dừng nghỉ đêm, tiếng sóng biển ào ào cùng tiếng gió tát lên khoang tàu vang âm u, một đêm ba ngàn dặm thẳng vào sông xa biển lớn, trải qua hai ngày hai đêm sấm vang chớp giật sóng to gió lớn, lại tiếp tục hành trình trong bảy ngày, tốc độ thuyền lớn bỗng nhiên chậm lại.

Linh Giang cảm nhận rất rõ ràng, vì thế vào lúc ánh bình minh còn ảm đạm liền bay ra khỏi khoang thuyền, thấy vùng biển rộng mênh mông vạn dặm trước mắt xuất hiện một màn sương mù dày đặc.

Trong sương mơ mơ hồ hồ hiện ra một hòn đảo núi vây tứ phía phủ đầy quỷ khí kỳ dị.

Thuyền lớn chậm rãi lái vào trong sương, xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh xuống, chỉ có tiếng nước biển bị đẩy ra, cột buồm hoàn toàn nhập vào trong sương mù, cơ hồ không thấy con ưng kia.

Nơi này không có gió, chỉ có sương mù gần như là bất động.

Linh Giang kề sát vào khoang bay lên phía trước, nhìn thấy trên mũi thuyền có một đám bóng người mơ hồ, áo choàng đen trùm đầu, thắt lưng treo đao, một trong số đó xoay người, Linh Giang thấy rõ dáng dấp hắn – là Tề Anh ám vệ bên người Ân Thành Lan.

Tề Anh đưa tay vào bên trong lồng chim, thả ra ngoài một con chim đưa tin, nó rất nhanh thì biến mất trong sương mù dày đặc, một lát sau, Tề Anh cong ngón tay đặt bên môi, tiếng huýt sáo vang lanh lảnh xé rách yên tĩnh của sương mù truyền ra ngoài, nhưng mà, lại như một hòn đá ném xuống dưới biển cả mênh mông, thoáng cái liền qua, không hiện lên một tia gợn sóng.

Đây là tiếng còi triệu hồi, nhưng con chim này không trở về.

Linh Giang liền biết, nó bị lạc trong sương mù, là vĩnh viễn cũng không trở về được.

Một người từ trong khoang tàu khác đi ra, hỏi: “Con thứ mấy rồi?”

Sương mù phủ quá nặng, cách hai trượng liền không nhìn rõ được đối phương, Linh Giang nghe ra giọng nói này, là đại tổng quản.

Tề Anh đáp: “Con thứ bảy.”

Liên Ấn Ca: “Trở về mấy con?”

Tề Anh: “Chưa có con nào.”

Liên Ấn Ca ừ một tiếng, quay người rời đi, thân ảnh rất nhanh liền đi vào trong sương, mà tiếng bước chân mãi sau đó mới biến mất.

Linh Giang nhìn phương hướng hắn rời đi suy nghĩ chốc lát, không theo sau, lại lui trở về khoang thuyền.

Trong khoang thuyền, Quý Ngọc Sơn đang đưa lưng về phía cửa mò qua mò lại ở trên giường.

Linh Giang nói: “Tìm cái gì?”

Quý Ngọc Sơn sững sờ, quay đầu, nhìn thấy y liền thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đóng cửa khoang lại, nhỏ giọng nói: “Ta tới là để nói ngươi chớ tùy tiện đi ra ngoài, ta nghe người ta nói đã có mấy con chim mất tích rồi.”

Nếu như loại mặt hàng ngay cả đường bằng phẳng còn đi lạc như Linh Giang này mà ra ngoài, chẳng phải sẽ lạc đến cái lông cũng chẳng còn hay sao.

Linh Giang thổi tung bộ lông rũ bay giọt sương ngưng tụ lên, mặt không biểu tình dùng cái móng vuốt hình chữ Y độ bước tới tầm tay Quý Ngọc Sơn: “Ngươi biết tính toán của bọn họ không?”

Quý Ngọc Sơn lắc đầu, trong khoang thuyền thắp đèn dầu, có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy được mọi vật dưới ánh đèn, nhưng khi hắn từ trong khoang tàu nhỏ hẹp nhìn ra ngoài, chỉ thấy màn sương mù dày đặc xòe tay không thấy ngón, che khuất đôi mắt người, lại nặng trĩu đè trên ngực: “Nếu muốn hái được hoa cây Ngư Diễn cũng không đơn giản, hơn nữa cách thời điểm cây Ngư Diễn nở hoa tốt nhất chỉ còn lại ba ngày.”

Linh Giang gật gật đầu: “Hắn sẽ không chờ quá lâu.”

Quý Ngọc Sơn nhìn bộ dạng bình chân như vại như lão chim thần này của y mà không biết nên nói gì, đành giật giật khóe môi, ánh mắt lưu luyến băn khoăn ở trên giường một vòng, do dự nói: “Ta tới là để nói cho ngươi tin tức này, vậy ta trở về đây.”

Thời điểm đi tới cửa, đôi mắt nghiêng về sau một cái, thấy Linh Giang đem cánh nhỏ gối sau đầu, nằm giống như một vị đại tiên, Quý Ngọc Sơn buồn bực nói: “Ngươi không tò mò ta còn muốn nói điều gì sao?”

Linh Giang vẩy túm lông ngốc quay đầu, đôi mắt nhỏ tròn vo trong suốt nhìn hắn, Quý Ngọc Sơn nói: “Được rồi, thật ra ta muốn nói, ta có thể không về ngủ được không, dù sao nơi này cũng là phòng của ta.”

Người trên thuyền đương nhiên sẽ không vì một con chim mà sắp xếp một gian phòng, nhưng Quý Ngọc Sơn không thể coi y là chim được, không thể làm gì khác hơn là đem phòng của chính mình nhường ra, nhưng mà, khoảng thời gian hắn ở cùng Nghiêm Sở này, hắn cảm thấy Nghiêm huynh dường như rất không thích ở chung cùng với mình.

Thí dụ như, một cái giường lớn như vậy, cứ nhất định không chịu để hắn động chạm vào dù chỉ một chút.

Ở trên thuyền mà ngả ra đất ngủ thật sự không phải chuyện người làm, hắn rõ ràng sẽ bị tiếng nước biển dán lên tai làm choáng váng.

Thế nhưng sau khi đã nói xong, hắn chỉ thu được một cái liếc mắt thờ ơ của Linh Giang.

Quý Ngọc Sơn đành rầu rĩ lắc đầu, nhưng con ngươi ngay sau đó lại lập tức sáng lên, đi đến bên cạnh bàn, phủ người xuống, hai tay chống lên góc bàn: “Nếu ta nói cho ngươi một tin tức liên quan đến Ân các chủ thì thế nào?”

Linh Giang đứng lên, yên lặng nhìn chằm chằm hắn, cực kỳ chăm chú.

Quý Ngọc Sơn tức thời cảm thấy mình nhất định phải đánh cho ra một cái rắm hữu dụng mới được.

“Ân các chủ cũng ở trên thuyền!”

Linh Giang sâu kín nhìn hắn.

Quý Ngọc Sơn đột nhiên đứng dậy lui về phía sau hai bước, cảm giác như Linh Giang sẽ hùng hổ mổ hắn một trận, cười gượng, sau đó không biết là muốn nói gì, lại thu liễm nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa khoang đảm bảo đóng kỹ càng, mới đè thấp giọng nói.

“Nói chuyện người khác ở sau lưng không tốt lắm, nhưng ta nghĩ ngươi nhất định là muốn biết, ta không ngờ độc của Ân các chủ lại nghiêm trọng tới như vậy, nghe Nghiêm Sở nói, mỗi một khoảng thời gian độc của hắn lại tái phát một lần, mà trước khi độc phát, nhất định phải tìm cho ra một loại thiên tài dị bảo, đem thảo dược chia làm hai phần, một nửa cất đi, chờ tìm đủ các loại thảo dược khác, rồi luyện chế thành thuốc giải cuối cùng để ăn vào. Mà nửa còn lại kia phải cho hắn dùng ngay tức khắc, tiếp đó phối hợp với ngân châm móc câu thì mới có thể đem độc tính áp chế xuống, cho hắn thời gian có thể chờ đợi đến cuối cùng.”

Quý Ngọc Sơn nói: “Nếu như trước khi thiên tài dị bảo tiếp theo được tìm thấy, hắn vẫn chưa dùng một nửa thảo dược...” Mấy chữ sau cùng biến mất trong cổ họng, hòa tan trong ánh mắt cảm thông cùng tiếc hận.

Hóa ra là như vậy, Linh Giang nghĩ. Trách sao đi lại không tiện mà vẫn cứ lên thuyền. Y liếc mắt nhìn Quý Ngọc Sơn, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, nhưng tình huống như vậy thì có thể thế nào được đây, Ân Thành Lan căn bản không cần người khác thông cảm.

Dùng tin tức này, Quý Ngọc Sơn thành công ở lại khoang của mình, nhưng mà khi trời tối, hắn vừa mới thoải mái nằm dài ở trên giường, thì bị tiếng đập cửa tràn ngập tức giận ở bên ngoài gõ dậy.

Nghiêm Sở đứng bên ngoài, mặc quần áo mỏng manh đơn bạc, tức giận nhìn hắn: “Tại sao đột nhiên lại trở về phòng ngủ mình?”

Quý Ngọc Sơn sững sờ: “Không phải ngươi không muốn ở cùng ta một khoang?”

Nghiêm Sở lạnh lùng nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta nói vậy? Thích còn không hết.”

Phất tay đi trở về.

Linh Giang nằm nhoài trên gối bông mềm mại, yên lặng nhìn Quý Ngọc Sơn rụt đầu rụt cổ đuổi theo, y xoay cái đầu nhỏ, lòng nói, tính tình thật thối.

...

Còn rất có mặt mũi nói người khác.

Ban đêm hôm ấy, một chiếc thuyền gỗ nhỏ được thả xuống biển rộng, mấy cái bóng người khoác màn đêm lái vào trong sương mù dày đặc, Linh Giang mò mẫm đi ra ngoài, thấy đêm khuya cùng sương mù nhợt nhạt hòa vào nhau, vây thuyền lớn vào một khoảng không gian kỳ dị.

Y nín thở mò lần lượt từng khoang tàu, rốt cuộc tìm được phòng ngủ Ân Thành Lan ở một nơi bí ẩn.

Xung quanh phòng ngủ ẩn nấp ba ảnh vệ, Linh Giang lặng yên không tiếng động vòng qua bọn họ, từ lỗ thông gió khoang chui vào.

Trong căn phòng im ắng, màn lụa mỏng xanh rủ xuống đất, xe lăn làm bằng đá bích ngọc lẳng lặng đặt ở sát đầu giường, bị ánh trăng như sương trắng ngoài cửa sổ chiếu tới, tráng lên một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa.

Hơi thở của người trên giường hơi trầm, Linh Giang nhớ tới đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Ân Thành Lan khi ngủ, hô hấp không khỏi căng thẳng theo, y gần như là ngưng thở nhìn nam nhân vùi mình ở trên giường.

Ân Thành Lan ngủ cũng không an ổn lắm, mày nhíu chặt, trên huyệt thái dương còn có một đường gân xanh nhô ra, thật giống như cố nén đau đớn trong giấc mơ, Linh Giang muốn tiến sát tới bên giường thêm nữa, người vốn nằm trên giường kia lại đột nhiên lặng lẽ mở mắt ra.

Đáy mắt xẹt qua mờ mịt, nhưng rất nhanh thì trở nên rõ ràng, Ân Thành Lan giơ tay gõ xuống ván giường, một giọng nam cách ván giường nói: “Gia có chuyện gì?”

“Có gì bất thường không?”

Bên kia trả lời: “Cũng không.” Tạm dừng chốc lát: “Cần thuộc hạ truyền Nghiêm thần y lại đây không?”

Ân Thành Lan xoa bóp trán, nhắm mắt lại, thái độ mệt mỏi đều hiển lộ ra: “Không cần, ta không sao.”

“Vâng.” Âm thanh biến mất trong bóng tối.

Ân Thành Lan cực kỳ thong thả thở hổn hển một hơi, hệt như đang mạnh mẽ áp chế cái gì, thật lâu sau mới lại chìm vào trong giấc ngủ một lần nữa.

Mà cách giường hai trượng, Linh Giang cũng không dám tiếp tục làm gì nữa, cứ như vậy chờ trong bóng tối canh Ân Thành Lan một đêm. Thế nhưng trong một quãng thời gian rất dài, Linh Giang đều không quên được Ân Thành Lan mặc dù đang ở trong thời kỳ bị độc phát tra tấn, thì vẫn như chim sợ cành cong, sức cùng lực kiệt mà duy trì dáng vẻ minh mẫn thanh tỉnh.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, chiếc thuyền gỗ nhỏ trở về bên thuyền lớn, không phải bọn họ tìm được đường trở về, mà là người cùng thuyền nhỏ đều được buộc vào dây xích sắt, bọn họ ở trong sương mù là nương theo sợi dây xích mới thuận lợi trở về.

Tề Anh đi lại trong sương trắng, một bên áo choàng đen tung bay như sóng biển, hắn đi tới trước cửa Ân Thành Lan, được bên trong đáp lại, đẩy cửa đi vào.

Linh Giang núp trong bóng tối, vốn định thừa dịp chuồn êm đi ra ngoài, nghe thấy hắn nói chuyện, liền nằm xuống trở lại.

Tề Anh vén bào quỳ một chân trên đất, nâng một tấm giấy da trâu ướp nhẹp đưa lên: “Đã tìm được đường.”

Cúi đầu, tay vịn lên chuôi kiếm bên hông: “Thuộc hạ đáng chết, làm chậm trễ canh giờ, lần trước khi ảnh vệ đến nơi này, cũng chưa thấy sương dày nặng đến như vậy.”

Ân Thành Lan ngồi trên xe lăn, khoác một kiện áo mỏng, vung vung tay, “Không liên quan tới các ngươi, là cây Ngư Diễn sắp trưởng thành, dẫn tới sương mù.”

Hắn tiếp nhận tấm giấy da trâu kia, mở ra nhìn qua, khóa môi mỏng manh câu lên một chút: “Tề Anh, sắp xếp nhân thủ chuẩn bị cập bờ đi.”

Nói xong, cong ngón tay gõ tay vịn một cái.

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng vỗ gió, Liên Ấn Ca từ bên ngoài đẩy cửa ra, một con ưng trắng như tuyết với đôi cánh dũng mãnh gấp không thể chờ nổi nữa bay vào.

Hải Đông Thanh xòe đôi cánh khổng lồ, khoang tàu to lớn thật giống như lập tức bị lấp đầy, nó ngẩng cổ kêu gào, mạnh mẽ vỗ cánh vài cái, phát tiết bất mãn bị nhốt ở trong lồng mấy ngày nay.

Ân Thành Lan nhấn đầu của nó xuống, lúc này Thần ưng mới thành thật thu hồi cánh, đứng trên cổ tay tái nhợt của hắn, kiêu căng nhìn người trong phòng, đưa mắt nhắm ngay một cái góc khuất sáng.

Mà ở trong góc kia, chính là đang cất giấu tiểu lông vàng Linh Giang đang căm giận bất bình chửi thầm.

Linh Giang với nó là oan gia ngõ hẹp, vừa thấy nó liền phiền, nhìn nó đứng ở trên tay Ân Thành Lan, lại càng giận sôi máu.

Ân Thành Lan không chú ý tới ánh mắt Hải Đông Thanh, mà là cùng Tề Anh, Liên Ấn Ca thương thảo phương án cập bờ, nửa canh giờ sau, phất tay cho Tề Anh lui ra, đi chuẩn bị nhân thủ và thuyền.

Nhân cơ hội này, Linh Giang cũng lặng lẽ chạy ra ngoài.

Y ra ngoài rồi vòng quanh thuyền lớn một vòng, lại vỗ cánh về tới phòng ngủ Ân Thành Lan lần nữa, lúc này, y là danh chính ngôn thuận từ cửa chính bay vào.

Vừa mới vào trong, liền suýt chút nữa đâm sầm vào Liên đại tổng quản đang xách thức ăn cho chim tới, Liên Ấn Ca bưng mặt, vội vã bước sang bên cạnh một bước, thiếu chút nữa thì tiểu lông vàng bổ nhào vào khuôn mặt tuấn tú này của mình rồi.

“Lại là ngươi, không nhìn thấy đường à.”

Có kiểu bay vào mặt người ta sao.

Linh Giang trái lại rất khách khí, liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, mặt lớn quá, tránh không nổi.”

Liên Ấn Ca: “...”

Ân Thành Lan cầm một nắm thức ăn bón cho Hải Đông Thanh, nghe vậy, dù bận vẫn ung dung ngẩng đầu, làm bộ làm tịch nhìn chăm chú Linh Giang cùng đại tổng quản, nghiêm túc bình luận: “So với ngươi, xác thực là rất lớn.”

Liên Ấn Ca cảm thấy, có những lúc hắn không phạm thượng, quả thực rất xin lỗi cái miệng này của Ân Thành Lan.

Linh Giang đứng ở trên giá treo bút bằng gỗ lê trên bàn, khốc khốc xoay đầu, không nhìn... đồ ăn cho chim trong tay Ân Thành Lan, làm bộ mình bây giờ đặc biệt lo lắng, nói: “Các ngươi muốn đi đâu? Ta cũng đi.”

Liên Ấn Ca cau mày: “Đi cái gì, đừng đi theo thêm phiền.”

“Ta trông thấy thuyền nhỏ bên mạn thuyền, các ngươi nếu muốn mang theo nó,“ Linh Giang dùng đầu chỉ chỉ Hải Đông Thanh, “Vậy hẳn có chỗ cần phải dùng đến chim.”

Ánh mắt Liên Ấn Ca căng thẳng: “Ngươi đã biết cái gì?”

Linh Giang: “Không có gì.”

Liên Ấn Ca còn muốn nói điều gì, bị Ân Thành Lan ngăn lại: “Quý Ngọc Sơn hẳn đã nói cho ngươi chúng ta muốn tìm thứ gì.”

Linh Giang ừm một tiếng.

“Chúng ta xác thực cần phải dùng đến chim, sau khi xuyên qua màn sương mù dày đặc có một cái hải đảo, chính giữa đảo có một con sông, cây Ngư Diễn mọc lên ở trên sông, ta cần A Thanh đi hái hoa trên cây Ngư Diễn xuống, nếu như ngươi có thể trợ giúp, vậy theo nó đi.”

Ngón tay thon dài của Ân Thành Lan chậm rãi mơn trớn lông vũ xinh đẹp của Thần ưng, ánh mắt lại nhìn Linh Giang, không biết có phải bởi vì sắc mặt hắn rất nhợt nhạt hay không, Linh Giang luôn cảm thấy cặp mắt kia hơi quá đen kịt, khiến y vĩnh viễn đều không rõ Ân Thành Lan là có ý gì.

Y gật đầu xuống, không còn gì để nói nữa, liền bay ra ngoài.

Liên Ấn Ca đóng cửa lại: “Để con chim này biết quá nhiều liệu có thể sẽ...”

Ân Thành Lan nghiêng đầu xuống dưới, một lọn tóc rủ ở bên mặt, “A Thanh tuy là Thần ưng, nhưng cũng có chuyện nó không đủ sức, ta lập nghiệp từ trăm chim, trong ngàn vạn con chim lại không có lấy một con hiếm hoi như thế, ngươi không cảm thấy hiện giờ vừa lúc là cơ hội cho nó chứng minh sao.”

Liên Ấn Ca bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ, khi con tiểu lông vàng kia thỉnh cầu Ân Thành Lan dạy mình, hắn cũng chẳng hề thờ ơ như biểu hiện.

Ngẫm lại cũng phải, từng huấn luyện tới hàng ngàn, hàng vạn chim, cũng chỉ có con này là khác với tất cả, đặt ở trên người ai cũng sẽ nhịn không được mà động tâm đi.

Nghĩ tới đây, Liên Ấn Ca cũng có chút ngo ngoe rục rịch, nhưng chút “Động tâm” ấy sau vừa nhớ tới tiểu mỏ nhọn tiện không chết người của tiểu lông vàng kia liền triệt để dập tắt.

Ngoại trừ Ân Thành Lan, có ai không có việc gì thích tự ngược tìm mắng đâu.

Hắn ôm Hải Đông Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, lại rũ mắt xuống.

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Liên Ấn Ca cất lời như hát: “Thuộc hạ chẳng qua cảm thấy hậu cung Thập Cửu gia ba ngàn vạn, hiện giờ lại muốn nạp tân phi, địa vị hoàng hậu nương nương của A Thanh chúng ta có phải là sắp không giữ được không, đáng tiếc a, Hoàng hậu nương nương theo gia lâu như vậy, còn chưa sinh cho gia nửa con chim đâu.”

Ân Thành Lan không ngờ đại tổng quản lại hạ mình như vậy, dừng một chút: “Ấn Ca, Thập Cửu gia ta gọi ngươi một tiếng Đại tổng quản, ngươi liền thật sự xem mình là thái giám rồi à.”

Mặt Liên Ấn Ca đỏ lên, bực mình đi ra ngoài.

Trưa hôm đó, Liên Ấn Ca cùng Tề Anh dẫn theo bảy thuyền nhỏ hai mươi tám người, cùng với ba mươi mốt chim đưa tin, dọc theo dây xích trong sương mù, rời thuyền lớn đi tới hải đảo.

————————————

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Jojo Nguyen, đăng tải và cập nhật duy nhất tại wattpad chính chủ, vui lòng đọc tại nguồn để ủng hộ người dịch, cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.