Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 13: Chương 13: Cây Ngư Diễn (13)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Có thể thoát khỏi sự truy đuổi của đám người kia, Bùi Giang Nam cơ hồ muốn há miệng cười to, mặc dù trên người mang vết thương, dưới chân lại giống như sinh gió, lúc xẹt qua rừng cây chỉ để lại một vệt bóng đen chợt lóe, hắn âm thầm vui mừng, nhớ tới mấy người vì hắn mà đánh nhau vừa rồi, mắng vài tiếng ngu xuẩn.

Sau đó bỗng nhiên chợt thấy trong phong cảnh hun hút lùi về sau có một vệt bóng mờ màu vàng không ngừng xuất hiện trong tầm mắt.

Hắn duỗi tay đi bắt, nhưng một cái tay lạnh lẽo vươn ra từ trong gió, nắm chặt lấy cổ tay hắn trước.

Một khắc kia Bùi Giang Nam kinh hoàng đến toàn thân nổi da gà, dưới chân đột nhiên hụt xuống, lảo đảo vài bước mới dừng được, bấy giờ mới phát hiện cái vệt màu vàng nhạt bên người kia lại là vị thiếu niên dùng búa Mai Hoa tám cạnh vừa rồi.

Thiếu niên không nhanh không chậm dừng bước lại, cầm lấy cổ tay hắn, từ thân cây bên cạnh kéo xuống một đoạn dây leo trói chặt hai tay hắn.

Bùi Giang Nam gắt gao nhìn chằm chằm Linh Giang, gai trên dây leo đâm vào trong thịt hắn, hắn mới như bừng tỉnh hồi hồn, mà sau lưng đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.

“Không có khả năng...”

Linh Giang nắm một đầu dây leo khác kéo đi về.

Bùi Giang Nam bị trói hai tay theo phía sau, lẩm bẩm: “Không có khả năng có người có thể bắt kịp ta.”

Hắn là thần trộm, khinh công chính là lợi thế bảo mệnh, nếu có một ngày “Lợi thế” này bị người phá vỡ, bắt được bí quyết, vậy chẳng phải đối phương muốn bắt được hắn lúc nào là bắt hay sao.

Mồ hôi lạnh của Bùi Giang Nam chảy ròng ròng, nhìn thiếu niên trước mặt, trong đầu trăn trở nhiều lần, đều không nghĩ ra trên giang hồ có một nhân vật tầm cỡ như thế này, thăm dò hỏi: “Thiếu hiệp cũng muốn đá Bắc Đẩu sao? Vật kia thật sự không có ở trên người ta.”

Linh Giang không thèm để ý hắn, bước nhanh hơn.

Bùi Giang Nam bị buộc chạy theo phía sau y, trong lòng thấy may mắn là bản thân có khinh công, nếu không người bình thường bị y lôi như thế, đã sớm nằm bò trên mặt đất tha kéo thành chó chết, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Ta xem thiếu hiệp khinh công trác tuyệt, cùng tại hạ không phân cao thấp, nhưng trên giang hồ nếu luận về khinh công, chỉ có sư tổ của phái ta là người am hiểu nhất...”

Linh Giang càng chạy càng nhanh, thậm chí thi triển khinh công nhảy lên trên ngọn cây, căn bản mặc xác người bị lôi, Bùi Giang Nam một khi muốn chậm lại bước chân, Linh Giang lại bất chợt kéo một cái, gai nhọn trên dây deo liền hung hăng móc lấy da thịt Bùi Giang Nam, kéo hắn đi nhanh về phía trước, nếu không sẽ bị giật ra một mảng thịt.

Bùi Giang Nam đau đến nhe răng trợn mắt, vẫn lề mà lề mề nói không ngừng, trong lòng ôm một chút mong đợi, hi vọng có thể hoặc là phiền chết thiếu niên, hoặc là nghĩ ra cách lôi kéo làm quen trước để bảo toàn cái mạng mình: “... Nhưng mà khinh công của sư tổ ta cũng không phải không có ai địch nổi, ngài ấy nói ngài ấy có một vị sư đệ, tuy nhiên ba mươi năm trước đã mất tích, nếu như còn sống, lại thu đồ đệ, đoán chừng hiện giờ cũng cùng tầm với ta...”

Thân hình Linh Giang đột nhiên dừng lại, Bùi Giang Nam bất ngờ không kịp chuẩn bị va vào người y, Linh Giang nắm cổ tay Bùi Giang Nam, kéo hắn đến trước mặt, giữa mi mắt có một tầng u ám che phủ, nhịn không được nói: “Ngươi làm sao phí lời nhiều như vậy?”

Bùi Giang Nam nuốt nước miếng, “Khinh công của ngươi tốt như thế, thật sự có thể là sư thúc ta—”

Giọng nói đột ngột im bặt, đầu mềm mại rũ xuống.

Linh Giang giơ tay chém xuống, thẳng thắn dứt khoát đánh ngất hắn, kéo người lên trên vai khiêng một cái, tiếp tục tăng tốc, nhanh chóng chạy vội giữa rừng cây.

Gió cùng lá rơi thổi quét lên mặt, đuôi lông mày Linh Giang nhíu chặt lại, ngán ngẩm chán ngấy nghĩ trong lòng: Đột nhiên lại nhớ Ân Thành Lan rồi, từ lúc gặp mặt tới giờ, đây vẫn là lần đầu tiên cách xa lâu như vậy.

Trên vách đá cô tuyệt vạn trượng ở xa xôi, Ân các chủ bị nhớ thương liên tục đánh ba cái hắt xì, lông tơ trên cánh tay không hiểu sao dựng ngược lên, hắn xoa xoa cánh tay, đem bánh gạo đường đỏ Liên Ấn Ca đưa tới đẩy trở về: “Không ăn, ngấy lắm.”

Liên Ấn Ca một ngụm hết một cái, “Không ngấy mà, ngươi chẳng phải vẫn thích sao.”

Ân Thành Lan nói: “Chán ngấy rồi.”

“...”

Quý Ngọc Sơn tìm một góc ngồi một mình trong miếu hoang, trong ngực ôm cái lồng chim phủ vải đen kia, vừa đánh ngáp giàn giụa, vừa làm hết chức trách diễn kịch, thì thầm nói chuyện với lồng chim.

Không bao lâu sau, Linh Giang liền khiêng thứ gì đó trở về, ném thật mạnh xuống đất, phát ra một tiếng ui da.

Quý Ngọc Sơn thò đến gần xem thử, phát hiện người kia đúng thật Bùi Giang Nam, mà mặc trên người hắn quả thực là bạch y, chỉ có điều trải qua một đường lưu vong vất vả, lăn lộn trong bùn đất mà thành đen.

“Bùi Giang Nam? Ảnh nhi đâu, nàng đâu rồi?”

Cổ Bùi Giang Nam đau đớn nhức mỏi, ngẩng cũng không ngẩng được, Linh Giang lúc ra tay căn cứ theo nguyên tắc “Chỉ cần không đánh chết, chỗ gần chết thì làm”, đánh hắn không khách khí chút nào, hắn nằm trên mặt đất xoay mấy lần, phát hiện thứ trói hắn là dây leo, nhưng không biết thiếu niên bó thế nào, chặt cứng làm hắn giãy không ra, hơn nữa nếu dùng sức, gai ngược trên thân dây liền cắm vào trong thịt.

“Đứa trẻ gì, ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta đã nói đồ không ở trên người ta, bị người cướp mất rồi.” Mặt Bùi Giang Nam đầy dơ bẩn chật vật, như con sâu vặn vẹo, Quý Ngọc Sơn ghét bỏ nhíu nhíu mày, hoài nghi ánh mắt của Ảnh nhi có phải không tốt không.

“Hướng Tô Ảnh, một năm trước ngươi mang nàng rời đi khỏi Hướng phủ, đừng giả bộ với ta.”

Bùi Giang Nam mờ mịt chốc lát, ánh mắt chợt lóe lóe, đảo trái đảo phải, lật người nằm ngửa ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “A, là nàng hả, hóa ra các ngươi là muốn đi tìm nàng.”

“Người đâu? Ngươi đã làm gì Ảnh nhi rồi?”

Đôi mắt Bùi Giang Nam qua lại giữa hai người, nghe ra thân mật trong giọng điệu Quý Ngọc Sơn, bèn cố ý thả chậm tốc độ nói, như muốn cho người ta sốt ruột, ra vẻ mơ hồ nói: “Các ngươi là gì của nàng? Nếu không nói, ta cũng không thể tùy tiện nói cho các ngươi, Ảnh nhi là một cô nương tốt, ta không thể bán đứng nàng.”

Quý Ngọc Sơn vừa muốn trả lời, bị Linh Giang ngăn lại, ngồi xổm ở trước mặt Bùi Giang Nam, tay sờ ra sau một cái, rút ra cây búa lớn tiện tay ném vào ngực Bùi Giang Nam.

Cây búa Mai Hoa tám cạnh kia nặng biết bao nhiêu, dù sao Quý Ngọc Sơn dùng toàn bộ sức lực mới nhấc lên được chút chút, bây giờ rơi xuống ngực một cái, tứ chi Bùi Giang Nam hơi rung lên, lập tức phun ra một ngụm máu, trên thân giống như bị núi đè, ép tim gan phèo phổi hắn đều sắp nứt vỡ ra, nửa hơi còn nín trong cổ họng, thở không ra, mặt trướng thành màu gan heo, con ngươi trừng lớn nhìn Linh Giang, vẻ mặt cũng vặn vẹo.

Thấy hắn sắp nghẹn hơi mà chết, lúc này Linh Giang mới giơ tay đem búa Mai Hoa lấy ra, xoay chống lên mặt đất, ánh mắt lộ ra dưới hàng mi dày đặc, đầy ám quang nặng nề, “Tính tình ta không tốt, không nghe được lời vô nghĩa, ngươi muốn nói thì nhanh lên, bằng không ta vẫn còn một cây búa nữa.”

Bùi Giang Nam thở hổn hển một hơi lớn, cuối cùng đem không khí chuyển vào ngực, tơ máu ở trên mặt từng cái từng cái rõ ràng chảy về óc, hắn rốt cuộc yên lại, không còn dám lỗ mãng, cổ họng khàn khàn nói, “... Ta bị người đuổi giết, mang theo một nữ nhân không tiện, ta để nàng...”

Dừng một chút, “Để nàng ở lại Vọng Xuân lâu, ít nhất sẽ không bị ta làm liên lụy theo, ngươi, các ngươi trở về đi, là có thể tìm được nàng, thả, thả ta ra.”

Linh Giang thu hồi binh khí về, nhặt một đầu dây leo, nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”

Nói xong thấy Quý Ngọc Sơn còn chồm hỗm ngồi trên đất, bèn lùi lại một bước, cúi đầu nhìn hắn, vừa nhìn, liền nhìn thấy sắc mặt Quý Ngọc Sơn thực âm trầm, giữa mặt mày trước nay luôn ôn hòa toát ra tia tức giận, hắn tóm lấy cổ áo Bùi Giang Nam, kéo đến trước mắt, “Ngươi sẽ không phải cho rằng ta không biết Vọng Xuân Lâu là nơi nào chứ, đem nàng ở lại chỗ đó? Ngươi rốt cuộc là đem nàng ở lại đó, hay là đem nàng bán...”

Dưới cơn thịnh nộ hiện lên bi thương.

Hắn đưa tay gạt ra, đứng lên đi về phía ngoài cửa, “Uổng nàng toàn tâm toàn ý muốn phụ ta đi theo ngươi, không nghĩ tới ngươi ——”

Đi tới cửa, nói: “Là ở hay là bán, ngươi theo chúng ta cùng xem đi.” Phía sau truyền đến tiếng sợ hãi cầu xin tha thứ, Quý Ngọc Sơn đã biết đáp án.

Linh Giang không nghĩ tới hắn còn có chút khí chất, nhìn thêm hắn vài lần, thầm nghĩ, Ân Thành Lan đến cùng muốn thứ gì của hắn? A, nhắc đến người này, lại nhớ thêm nữa rồi.

Tranh thủ trời tối đến Vọng Xuân lâu trong thành, quả nhiên như tưởng tượng, đèn rực rỡ mới thắp, ngợp trong vàng son, đầy mắt đều là vải vóc lụa là, ngực mềm nửa lộ. Bọn họ vừa vào trong lâu, cũng rất gây chú ý.

Mà gây chú ý nhất chính là thân hình thon dài, tuấn mỹ quạnh quẽ: Linh Giang chim nhỏ, y đứng giữa trong lâu, đẹp như ngọc quan, eo hẹp vai rộng, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm như phản chiếu hồng trần, tản ra một luồng khí túc cấm dục không phải Ân Thành Lan chớ tới gần, thành công dọa lui nữ tử muốn lại gần.

Tú bà kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái nhìn ra bọn họ không phải tới là để mua vui tìm hoan, phe phẩy cây quạt vội chạy qua: “Gia đến tìm người sao?”

Không chờ Linh Giang mở miệng, Quý Ngọc Sơn nén giận nói: “Ngươi nhìn xem có quen biết hắn không.”

Tú bà nắm cây quạt tròn cúi đầu nhìn xuống, sợ hết hồn, “Không quen.”

Ầm ầm — cây búa Mai Hoa tám cạnh xuất hiện giữa ngang trời, nện lên mặt đất, dưới đất lõm xuống nửa cái hố, người chung quanh liền bỏ chạy tứ tán.

Tú bà ngoan ngoãn sửa lại lời, “Vừa rồi nhìn không rõ, cẩn thận xem lại, đây chẳng phải Bùi công tử hay sao, vài ngày trước mới tới qua.”

Quý Ngọc Sơn vội la lên: “Có phải hắn đã bán cho ngươi một cô nương hay không?”

Tú bà dùng cây quạt che lại nửa khuôn mặt, ấp úng, liếc đám tay chân ở xung quanh.

Linh Giang đem búa Mai Hoa xách lên, lại thả thật mạnh xuống mặt đất, trong đại sảnh Vọng Xuân Lâu liền xuất hiện một cái hố to tròn trịa, sàn nhà lẫn lộn trong bùn đất vỡ thành bụi phấn, mắt quét một vòng, “Sửa một cái hố cùng với xây lại một tòa lầu, ngươi chọn cái nào?”

Tú bà cười làm lành không nổi, hiển nhiên vì một cô nương giá rẻ mà phá hủy Vọng Xuân lâu này của nàng là không đáng, vội vàng duỗi tay chỉ về một gian phòng trên lầu hai.

Bọn họ vừa mới đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của nam nhân cùng tiếng nước dấp dính truyền ra, mây đen trên mặt Quý Ngọc Sơn giăng kín, dùng sức vỗ cửa vang ầm lên.

Một nam tử trung niên với cái mặt hèn mọn hùng hùng hổ hổ đột nhiên kéo cửa phòng mở ra, giơ nắm đấm vung tới mặt Quý Ngọc Sơn, nửa đường bị Linh Giang chặn đứng. Y một nhát bắt được một bàn tay trơn trượt, trong lòng ghê tởm, biểu tình chợt tối sầm lại, nghiêng đi nửa thân hình, làm nam tử vồ hụt, nhấc chân đạp mạnh xuống lầu dưới.

Một luồng hơi nóng ám muội tản ra từ trong phòng, Quý Ngọc Sơn nhìn thấy tình cảnh kia, đau lòng nhắm mắt lại, cầm lấy xiêm y vương vãi trên mặt đất ném lên giường, nói giọng khàn khàn: “Ảnh nhi.”

Hướng Tô Ảnh tóc mây tán loạn, nước mắt vương chưa khô, ngẩn ra, đem xiêm y bọc kỹ lưỡng, lảo đảo bước xuống giường, đi ngang qua Quý Ngọc Sơn, vọt tới trước mặt Linh Giang, lại ôm lấy Bùi Giang Nam bị cột trong tay y, “Giang Nam, ngươi có phải là tới đón ta...”

Trong lòng Quý Ngọc Sơn hung hăng co rút, nhưng hiện trường không cho hắn thời gian đau xót quá lâu, mấy mũi tên sắc nhọn gào thét bay tới.

Linh Giang tránh thoát mũi tên, một tay ấn đầu Quý Ngọc Sơn xuống, một tay lật tung một cái bàn, cùng hắn trốn vào trong, ngay lập tức mấy mũi tên nhọn phốc phốc phốc đóng đinh trên mặt bàn.

Lúc này, một tiếng hét bén nhọn của nữ nhân vang lên đến nóc nhà, Linh Giang nhìn lại, chỉ thấy Bùi Giang Nam lăn khỏi chỗ đứng, lăn tới góc tường, bắt lấy Hướng Tô Ảnh trước mặt, cứ như vậy không chút nào thương hoa tiếc ngọc đem người làm tấm chắn.

Quý Ngọc Sơn tức giận muốn hộc máu.

Mưa tên ngừng một lúc, ngoài phòng truyền đến tiếng sột soạt, Linh Giang nghiêng tai nghe chốc lát, bỗng nhiên rút ra búa Mai Hoa, ra sức hướng vách tường đập tới, tiếng kêu sợ hãi cùng ngói vỡ bay tứ tung trong phòng, vách tường nứt ra một cái miệng to như chậu máu, Linh Giang kéo dây deo cột trên người Bùi Giang Nam quấn quanh người Hướng Tô Ảnh một vòng, một tay nhấc Quý Ngọc Sơn lên, từ vết nứt trên tường thả người nhảy ra ngoài.

Vừa rơi xuống đường, đám người vây công ban đầu cùng dồn dập vọt tới, Linh Giang cao giọng nói: “Theo lâu như vậy, cũng nên động thủ đi.”

Nói xong, tay trái một con gà tay phải một con vịt, à không, tay trái một Bùi Giang Nam tay phải một Quý Ngọc Sơn, phía sau còn mang một Hướng Tô Ảnh, nhanh chóng biến mất trong hẻm nhỏ tối tăm.

Cùng lúc đó, nhóm thị vệ Ngự Phượng các phụng mệnh đi theo đuôi bọn họ nhảy ra ngăn cản đám người săn đuổi.

Nhờ đó Linh Giang mang theo ba thứ cồng kềnh vẫn có thể chạy lưu loát như vậy, thời điểm đến nơi hoang vu, chân trời đã trồi lên những tia sáng ảm đạm.

Y vừa mới buông tay, Quý Ngọc Sơn, Bùi Giang Nam, Hướng Tô Ảnh liền xoay đánh thành một đoàn, tiếng khóc tiếng mắng tiếng thét chói tai hòa quyện lại làm một, Linh Giang ngại ồn, xách theo cây búa Mai Hoa tám cạnh kia của y đi đến một gốc cây ở cách đó không xa, khoanh chân ngồi xuống, nhìn ánh trăng sáng tỏ cuối chân trời, bắt đầu nghiêm túc nhớ nhung Ân Thành Lan.

Phía sau truyền đến một tiếng rên, một vệt nước sẫm màu ở dưới chân chỗ ba người hỗn chiến lan ra, Quý Ngọc Sơn che ngực gian nan đứng lên, một cái tay lần mò khắp toàn thân, không phát hiện lỗ thủng, tay che ngực liền vỗ hai cái, thở phào nhẹ nhõm.

Hướng Tô Ảnh chật vật ngồi ở một bên, cả người run lên, ngơ ngác nhìn trâm cài tóc ở trong tay đang nhỏ máu, Bùi Giang Nam bị đặt ở dưới cùng rên lên một tiếng đau đớn, ngực tràn ra một đóa hoa đỏ sậm, hắn ngồi dậy, cúi xuống liếc mắt nhìn, hung tợn ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ nhân.

Dường như lúc này mới ý thức được mình đã làm cái gì, Hướng Tô Ảnh đột nhiên ném trâm cài tóc trong tay xuống, khóc lóc nhào về phía Bùi Giang Nam, ý đồ che đi vết thương của hắn, “Xin lỗi Giang Nam, ta không phải cố ý, ta...”

Chân mày Bùi Giang nam hơi nhăn lại, chậm rãi giơ tay cuốn Hướng Tô Ảnh vào giữa cánh tay, vào lúc nữ tử nỗ lực muốn ôm hắn, hắn đột nhiên siết chặt cánh tay, kẹp cổ họng của nàng lại, sau đó cấp tốc xoay người đứng lên, lui về sau hai bước, lạnh lùng nói: “Không được phép tới đây, ai cũng không được phép tới đây!”

Nghe thấy tiếng động, Linh Giang quay đầu, khuỷu tay chống lên chuôi búa Mai Hoa, lười biếng nhìn sang.

Bùi Giang Nam biết thiếu niên này lợi hại, nhanh chóng lớn tiếng nói: “Để ta đi, thả ta, ta cũng thả nàng!”

Linh Giang quét mắt tới Quý Ngọc Sơn đã bị tức đến bốc khói trên đỉnh đầu, lạnh nhạt nói: “Ngươi tự quyết định đi.”

Dù sao cũng không liên quan đến y, Linh Giang ôm búa Mai Hoa quay về, trở lại Vọng Xuân lâu trong thành, thấy cuộc đánh nhau đã ngừng, lửa đỏ lan ra nơi khói bụi mù mịt, tú bà đang ngồi trước ngưỡng cửa gào khóc.

Thừa dịp không có ai chú ý, Linh Giang nhảy lên lỗ thủng y đập ra trên căn phòng ở lầu hai, nhặt cái lồng chim bị bỏ quên trong góc lên chuẩn bị rời đi.

Có người chặn đường của y lại, người kia mặc một thân hắc y, dáng vẻ đoan chính, cách y một khoảng ba trượng, hướng y ôm quyền, khách khí nói: “Công tử, tại hạ là Tề Anh, ảnh vệ của Ngự Phượng các, phụng mệnh Các chủ âm thầm bảo hộ và hiệp trợ Quý công tử, Tề Anh thấy công tử có thân thủ bất phàm, tư thái trác tuyệt, liền sinh lòng muốn kết giao, chẳng hay tên họ của công tử là chi có thể báo cho biết được hay không?”

Ngự Phượng các không chỉ có nuôi chim đưa tin, mà còn có một đám ảnh vệ không lộ diện giấu ở trong chỗ tối, Linh Giang đã sớm phát hiện ra từ lâu, cho nên làm việc luôn tránh né bọn họ, y không có dính dáng với bọn họ, cho nên cũng chưa từng giao thủ qua.

Tuy nhiên, đối với những người này, Linh Giang vẫn cực kỳ khó chịu, đặc biệt là thoạt nhìn như y ở một mình với Ân Thành Lan, nhưng đám ảnh vệ ẩn nấp sâu chung quanh vẫn có thể bị y phát hiện thực sự là rất phiền.

Vì thế, Linh Giang thiếu kiên nhẫn liếc nhìn hắn một cái, ngàn câu vạn chữ ghét bỏ đều để ở trong lòng, xách theo lồng chim của mình xoay người rời đi.

Y còn chưa biết, hừng đông ngày hôm sau Ân Thành Lan sẽ nhận được tin tức do chim bay truyền về, trong thư không hề có một chữ, chỉ có vẻn vẹn vài nét bút phác họa ra một cái thân hình thon dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.