Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 11: Chương 11: Cây Ngư Diễn (11)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Linh Giang cầm bọc vải đi đến trước cửa sáu ưng trời cao trận, y rơi xuống chỗ cao nhất trên ngọn cây bạch đàn, đem bọc vải trải ra giữa những cành cây đan xen, lộ ra mùi thịt khô tươi mới ở bên trong.

Sáu ưng không biết nó sắp làm cái gì, xoay quanh trên đỉnh đầu Linh Giang, mỗi con thủ một bên, nhìn chằm chằm vào nó như hổ rình mồi. Chúng từ nhỏ đã là loài hung cầm(*), gần như chỉ từng chịu thiệt thòi dưới vuốt Thần ưng Hải Đông Thanh, cho nên đối với con vật nhỏ đã nhiều lần phá tan trận pháp này thực sự rất tức giận, thiên tính hiếu chiến trong xương cốt của dã thú bị khiêu lên một lần lại một lần, vì thế vừa trông thấy Linh Giang, liền bày ra tư thế như lâm đại địch.

((*) Hung cầm: chim hung dữ)

Linh Giang bắt lấy chạc cây, cổ họng phát ra một tiếng kêu khặc khặc tương tự như chim ưng, thu hút chúng nó tới. Y cố tình không mang theo địch ý, mà sáu con ưng hiển nhiên đã kết thâm cừu đại hận với y, triển khai cánh đen kịt xoay tròn trên bầu trời phong kín đường lui của Linh Giang.

Một con ưng chờ không nổi, kiệt ngạo gào một tiếng, bổ nhào tới Linh Giang.

Linh Giang nheo mắt, ngay khi sát khí sắp lao tới đỉnh đầu, đột nhiên nhảy lên, nghiêng trượt ra ngoài, sau đó thân hình y uốn cong một cái quỷ dị giữa không trung, vặn người nhảy lên lưng con ưng, uy phong lẫm liệt đứng ở trên đầu nó, nhấc móng vuốt nhỏ vỗ con ưng một vuốt.

Con ưng kia hú lên quái dị, hiển nhiên chịu không ít kinh hãi, cõng Linh Giang chạy loạn khắp nơi, thừa dịp nó bay đến bên cây, Linh Giang lần nữa nhảy trở về thân cây, kéo miếng thịt khô kẹp giữa những cành cây, làm như người huấn luyện phát mệnh lệnh, “Lại đây.”

Sáu con ưng buồn bực bất an xoay quanh trên bầu trời, Linh Giang lại nói: “Lại đây có thịt ăn.”

Sáu ưng đối với những lời khác của y đều không có phản ứng, nhưng hai con trong số đó đối với chữ “Thịt” ngược lại là theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn, Linh Giang mắt sắc vuốt nhanh, trong nháy mắt khi hai con kia cúi đầu liền vung cánh ném thịt khô ra.

Chờ hai con ưng ngậm thịt khô nuốt xuống rồi, mới phản ứng được đã ăn phải thứ không nên ăn, mỏ mềm nhũn, ánh mắt hung dữ lập tức chuyển hóa thành ánh mắt trông ngóng thòm thèm, ngay cả động tác vây công Linh Giang cũng trở nên do dự.

Ngay sau đó Linh Giang đem chỗ thịt khô còn lại ném ra, ném chính xác vào mỗi một con ưng, cuối cùng còn để lại một miếng, lạnh lùng liếc nhìn con ưng vừa công kích y đầu tiên kia, vô cùng thù dai nhét thịt vào bọc vải, mang theo bay đi.

Lúc Liên Ấn Ca chạy tới nơi, ngay cả một cọng lông của Linh Giang cũng chẳng thấy, cắn răng nói trạm canh gác gọi sáu ưng ra, chỉ thấy một con trong số chúng cấp tốc bay đến bả vai hắn, dùng đầu cà cà hắn, Liên Ấn Ca khó giải thích được cảm nhận thấy từ động tác của con ưng hiện ra một chút oan ức quỷ dị.

Chim cũng biết oan ức? Oan ức cái chim gì a!

Ngày thứ hai, chim non còn đang tiến hành huấn luyện tính liên kết, Linh Giang vẫn như trước sờ soạng cõng mấy hạt đậu phộng đi ra ngoài, đầu tiên đến chỗ Ân Thành Lan thả điểm tâm vào lòng bàn tay hắn rồi ăn, sau đó phủi mông một cái đòi thịt khô liền bay đi.

Vừa thấy tiểu lông vàng, sáu ưng lập tức khẩn trương lên, kiêng kị chần chờ nhìn chằm chằm vào nó, Linh Giang tự mình trải mảnh vải ra chạc cây, đem thịt khô ném cho chúng, vẫn thù dai như cũ không đút cho con ưng từng công kích tới y.

Ngày thứ ba tiếp tục lặp lại như thường lệ.

Liên tục bốn năm ngày sau, có một ngày, Liên Ấn Ca đột xuất tới trạm gác từ sớm, liền trông thấy trên cái cây bạch đàn mười người ôm không xuể kia, một con chim nhỏ cả người lông vàng, to cỡ lòng bàn tay đang cùng sáu con ưng hung ác mà hắn đã tỉ mỉ huấn luyện kề vai sát cánh ngồi xổm ở trên cây phóng túng, trên cành cây treo lạp xưởng hun khói, dưới móng vuốt ôm bình nước dùng cho chim tỏa ra đầy mùi rượu.

Liên Ấn Ca chỉ cảm thấy khí huyết dưới bàn chân lập tức vọt tới trán, hắn bất chợt thổi ra một tiếng còi, gọi sáu ưng đến trước mặt, cũng may sáu con chim ưng kia còn chưa sa đọa đến nông nỗi gọi nương thành nãi(*), thấy tiếng còi, lập tức thân thân mật mật bay đến hai bên sườn.

((*) Nãi: bà)

Tiểu hoàng điểu bị bỏ rơi cũng không tức giận, ở trên ngọn cây chậm rãi xoay người, cúi đầu đem rượu trong bình nước mổ sạch sẽ.

Liên Ấn Ca cả giận nói, “Ngươi lăn xuống đây cho lão tử!”

Linh Giang không hề có cảm xúc nhìn lướt xuống tàng cây, xòe cánh bay về Thính Hải lâu, đi tìm Ân Thành Lan.

Hôm nay có sương mù, biển mây chậm rãi trôi trượt theo gió, Ỷ Vân đình giấu trong gió cuốn mây vờn, người trong đình bị mây mù bao trùm quanh thân, như thể sắp cưỡi mây đạp gió mà đi.

Toàn thân Linh Giang dính nước sương, tới khi rơi xuống ghế đá móng vuốt cũng run lên, nhìn lại xuống dưới đình, cánh rừng Vạn Hải phong rậm rạp ẩn mình ở dưới chân biển mây, trời đất mênh mông, vạn vật im tiếng.

Đứng ở chỗ này, thật giống như cả đất trời chỉ còn sót mình mình, tóc nhiễm sương sớm, một mái đầu bạc cứ thế cô độc phỏng chừng cũng không một ai biết, Linh Giang nhìn bóng lưng Ân Thành Lan một hồi lâu, cảm thấy có phải hắn đã thích yên tĩnh thích quá mức rồi không, đến dường như muốn thành tiên.

Ân Thành Lan nghiêng đầu, con dao con màu bạc ở trong tay vẫn bay múa, nhưng củ cải trắng đã thay bằng cà rốt, mấy đóa hoa cúc nhỏ màu cam nhanh nhẹn xuất hiện giữa ngón tay, cánh hoa như tơ, mượt mà tinh xảo.

Một đóa hoa được đưa tới, hắn hỏi: “Ăn không?”

Trong đầu Linh Giang nhảy ra mấy chữ: Mê muội đến mất cả ý chí. Lại nghĩ, điêu khắc đẹp như vậy, cũng coi như nghề nghiệp tinh thông sao?

Thực sự là một chút cũng không nỡ nói hắn.

Linh Giang do dự có nên mổ hoa cúc nhỏ vị cà rốt hai cái để nếm thử hay không, Liên Ấn Ca đã mang theo sáu ưng chạy tới.

Liên Ấn Ca hoàn toàn xé rách mặt, sống nửa đời người chưa từng thấy thứ không biết xấu hổ đến như vậy, sáu con ưng kia của hắn lúc trước khi được huấn luyện hao của hắn bao nhiêu là tâm huyết, thời điểm rèn tính chịu đựng, sáu con ưng bị nhốt ở trong lồng không được ăn, ba ngày ba đêm hắn cũng không mang một hạt gạo đến, xem ai có thể đấu đến cùng, ngay cả con ngươi cũng trừng ra tơ máu, kiên trì tàn nhẫn khiến sáu con chim hung ác cúi đầu trước mặt hắn.

Nhưng mà bây giờ nương nhà nó đây là chuyện gì xảy ra, sát thủ không trung hắn tỉ mỉ huấn luyện ra muốn hình tượng có hình tượng, muốn lệ khí có lệ khí, làm sao lại thông đồng với cái con tiểu lông vàng kia rồi?

Tâm tình Liên Ấn Ca lúc này thật giống như cha mẹ trông ngóng đứa con của mình mong nó hóa rồng vậy, đứa con nuôi từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn đi thẳng tắp, tiền đồ tương sáng, cũng không biết làm sao kết giao phải hồ bằng cẩu hữu(*), từ đây phóng túng buông thả, trầm mê rượu thịt, thất bại hoàn toàn, làm cha nương hắn đương nhiên phải oán giận tên hỗn xược làm nhóc con nhà mình đi chệch hướng.

((*) Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu)

Linh Giang trưng biểu tình lạnh nhạt, đối với cơn giận của hắn hoàn toàn không thèm để ý.

Ân Thành Lan hỏi chuyện có chuyện gì, đến cùng là ai có thể làm cho đại tổng quản nổi lên một trận lửa lớn như vậy.

Liên Ấn Ca sốt ruột đem lời hạ nhân chăm nom ưng mấy ngày nay bẩm báo ra, nói sáu ưng lúc về tổ có mùi rượu trên người, lúc đầu còn tưởng dính phải rượu của người huấn luyện, về sau mới phát hiện ra là chúng uống rượu, nhưng sáu con chim ưng hằng năm trấn thủ trên đỉnh núi, tính tình hung hãn, ai dám bón rượu cho nó?

Cho nên hôm nay mới sáng sớm Liên Ấn Ca đã lên cửa trận pháp đi tuần, quả nhiên bắt được ngay con chim đầu sỏ đã gây họa.

“Sáu con ưng của ta nếu như bị ngươi làm hỏng, ta dù có lột sạch da ngươi cũng chưa hả giận.” Liên Ấn Ca nói.

Ân Thành Lan chơi chim chơi cả đời, cũng chưa từng cho con chim nào hưởng rượu, con người uống rượu có thể làm hỏng chuyện, huống hồ là chim, bèn hỏi Linh Giang, “Ngươi nói đi.”

Linh Giang vốn là lười giải thích, nghe hắn hỏi, liền kiên nhẫn đáp lại mấy chữ, “Không có chuyện gì.”

Liên Ấn Ca: “Uống rượu hỏng việc, chúng nó ngay cả ngươi còn không ngăn được, ngươi còn dám nói không có chuyện gì, sáu con chim ưng này được bố trí trên không trung không chỉ để đề phòng chim, mà còn để đề phòng con người, nếu như có ai đó thừa dịp trời tối tăm rồi tiến vào...”

Đuôi lông mày Ân Thành Lan nhíu lại, trong mắt có một vệt ám quang xẹt qua, Liên Ấn Ca liền lập tức đem nửa câu sau bóp tắt trong cổ họng, mặt căng thẳng, lão đại không vui rồi.

Ân Thành Lan cầm miếng vải mềm tỉ mỉ lau con dao con bằng bạc: “Nếu nó nói không có chuyện gì, ngươi mang vài con chim khác tới thử vượt qua cửa đi, xem xem rốt cuộc nó có dạy hư mấy bảo bối của ngươi không.”

Liên Ấn Ca trầm mặt, lập tức sai người thả vài con liệp ưng còn đang huấn luyện dở đi tới chỗ cửa trận.

Nửa canh giờ sau, Liên Ấn Ca đi vào Ỷ Vân đình, sắc mặt so với khi nãy tốt hơn nhiều, may là tiểu bảo bối của hắn còn chưa bị mưa dầm thấm đất làm hư hoàn toàn, lúc mấy con liệp ưng nỗ lực xông vào trời cao trận, bị sáu ưng hung mãnh mạnh mẽ đấu lui.

Xem ra cho tới bây giờ, ngoại trừ Thần ưng Hải Đông Thanh và tiểu lông vàng ra, vẫn chưa có con chim nào có thể đột phá được sáu ưng trời cao trận hắn bố trí.

Tuy nhiên, cái kết luận này vẫn làm Liên Ấn Ca rất khó chịu, dựa vào cái gì sau con Hải Đông Thanh còn phải thêm một con tiểu lông vàng.

Tiểu lông vàng bị oán niệm sâu sắc vẫn một bộ không liên quan gì đến mình, yên lặng phân tích những lời Liên Ấn Ca vừa nói xong, y đột nhiên phát hiện vị trí Thính Hải lâu quá mức cô lập, gần như là đứng lặng trên dãy núi cao nhất của Đại Kinh, tứ cố vô thân(*), mà nơi ở của Ân Thành Lan lại càng dốc hiểm chót vót, dễ thủ khó công, đừng nói là sát thủ, cho dù có là người của Ngự Phượng các, nếu chưa được cho phép đều rất khó đi lên.

((*) Tứ cố vô thân: Không có gia đình anh em bạn bè thân thích, sống cô độc một mình không có gì nương tựa)

Linh Giang đem ánh mắt đóng đinh trên sườn mặt Ân Thành Lan, Ỷ Vân đình trong mắt y dường như nhỏ lại, tiếp theo, toàn bộ hình ảnh thu nhỏ của Thính Hải lâu tiến vào trong mắt y, đại môn phủ đệ cao to đỏ thẫm, bốn phía vách đá cheo leo cao vạn trượng, không đường thối lui, dồn dập hiện lên trong mắt y, cuối cùng trong tầm mắt chỉ còn dư lại một bóng hình trăng non, lẳng lặng ngồi ở nơi cô tuyệt vạn trượng, chăm chú nhìn rừng rậm um tùm cùng những cơn gió bão của thế gian.

Ân Thành Lan xây cho mình một tòa phủ đệ, chặn lại mọi huyên náo ồn ào cùng tối tăm của nhân thế, cũng hạn chế phạm vi hoạt động, đem Thính Hải lâu biến thành lồng chim của chính mình.

Linh Giang nghĩ, những người kia là ai? Ngự Phượng các phòng vệ nghiêm ngặt là muốn phòng người nào? Bọn họ muốn giết Ân Thành Lan? Còn có, hắn rõ ràng di chuyển không tiện, tại sao lại đợi ở chỗ này, tình nguyện nhốt chính mình trên đỉnh mây lạnh lẽo cô độc này.

Trong lòng y có muôn vàn suy nghĩ, cũng bất chợt nhận ra, mục đích đơn thuần cố chấp muốn Ân Thành Lan chỉ dạy ban đầu của mình đã dần dần lệch hướng, hoặc có lẽ, ngay từ giờ khắc nhìn thấy Ân Thành Lan đã thay đổi phương hướng, hiện giờ một tia manh mối Ân Thành Lan để lộ ra đều có thể khiến y nhịn không được muốn đi tìm tòi nghiên cứu càng nhiều càng sâu hơn.

Đây rốt cuộc là duyên cớ làm sao?

Linh Giang hiện giờ chưa hiểu rõ, vì thế y vỗ vỗ cánh, nhàn nhạt hướng Ân Thành Lan gật đầu một cái, bay đi.

Ân Thành Lan nhìn vệt vàng nhạt biến mất trong tầng mây, ung dung thong thả dùng khăn lau ngón tay của mình, “Ngươi rất dễ bị nó chọc giận.”

Liên Ấn Ca sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Con tiểu súc sinh này quá khinh người.”

Hắn chưa từng thấy con chim nào muốn ăn đòn như thế.

Ân Thành Lan nhếch môi dưới, không tỏ rõ ý kiến, “Tra được gì không?”

Liên Ấn Ca kìm nén một bụng lửa giận, hít sâu một hơi sương lạnh trên đỉnh núi, sương mù ẩm ướt rót vào trong khoang ngực, cuối cùng cũng coi như dập tắt hỏa khí, chỉ còn dư lại một cỗ buồn bực không cam lòng, “Vâng, là chim trong các, từ sau khi phá vỏ vẫn ở bên trong các, người huấn luyện của tổ chữ Hoàng nói trứng của lông vàng là do gã ấp ra, không tra được chút nào bất thường.”

Ân Thành Lan quay đầu nhìn hắn, “Chim đẻ ra trứng đâu?”

Liên Ấn Ca: “Chuyện này không có cách nào điều tra, người huấn luyện đó là một tên khờ khạo, nói chuyện như nhả phân, trong tổ gã có bao nhiêu con chim gã còn không rõ nữa, nói gì đến việc hỏi gã trứng này do chim nào sinh. Ta hỏi những người khác bên trong tổ chữ Hoàng, họ đều nói không cảm thấy có dị thường gì, trái lại còn có người hỏi thăm ta, có phải tiểu lông vàng lại tìm chim khác đánh nhau không. Xem ra, bọn họ căn bản cũng không biết lông vàng kia biết nói.”

Ân Thành Lan không nói gì.

Liên Ấn Ca nói: “Ngày ấy nó theo chân Quý công tử tới đây, thị vệ canh gác Tàng Vũ lâu bẩm báo lại, Quý công tử xác thực có tiếp xúc với tiểu lông vàng, nhưng mà bối cảnh của Quý Ngọc Sơn ngươi ta đều rõ ràng, hắn không thể nào có quan hệ với tiểu lông vàng, khả năng duy nhất là tiểu lông vàng biết hắn sẽ tới đây gặp ngươi, cho nên cố ý đi tìm hắn.”

Liên Ấn Ca đoán ra tám chín phần mười, nhưng vấn đề có vẻ lại trở về điểm xuất phát, đó chính là tại sao tiểu lông vàng cứ nhất định muốn tới gặp Các chủ.

“Nó chịu tiết lộ thân phận cho chúng ta là có ý gì? Sẽ không phải chỉ đơn thuần là muốn ngươi dạy nó chứ, ta nghe người trong tổ chữ Hoàng nói, tiểu súc sinh kia bình thường hết ăn lại nằm, đánh nhau ẩu đả, căn bản không giống như loại chim sẽ tích cực phấn đấu.”

Ân Thành Lan cảm thấy Liên Ấn Ca miêu tả con chim kia thực sự rất buồn cười, trong lúc vô tình trông thấy mẩu đậu phộng tiểu hoàng điểu mổ không hết lưu lại trên đầu gối, hắn vê một ít chà xát trong tay, “Quan sát thêm đi.”

Liên Ấn Ca đáp lại, “Một con chim mà thôi, biết nói thì sao chứ, bay không ra khỏi trời.”

Hắn tiến lên đỡ lấy xe lăn của Ân Thành Lan, đẩy trở về phòng, liếc nhìn Ỷ Vân đình càng ngày càng đậm sương, cái cổ lộ ra ngoài cảm giác được ướt át, có chút lạnh, “Còn nữa vừa mới nhận được tin, tìm thấy Bùi Giang Nam, ta đã phái người thông báo Quý công tử.”

Ân Thành Lan: “Ừm.”

“Cây Ngư Diễn cũng sắp nở hoa rồi, nếu người đã tìm thấy, thứ đó hắn cũng nên đưa cho chúng ta.” Giọng điệu Liên Ấn Ca mang chút mong đợi.

Hai tay Ân Thành Lan giao nhau đặt trên đùi, con ngươi rũ xuống, từ bên cạnh nhìn vào, biểu tình trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết thực hờ hững thậm chí rất lạnh nhạt, không hề có dao động, Liên Ấn Ca lén liếc mắt nhìn hắn một cái, nhịn không được chửi thầm: “Thế này mà cũng không kích động, thực biến thái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.