Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 10: Chương 10: Cây Ngư Diễn (10)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Linh Giang, quả dưa chuột già sơn lại màu xanh biếc xâm nhập vào bầy chim non, nhìn lũ chim nhỏ miệng còn hôi sữa ở chung quanh, y buồn bực vẫy cánh một cái, đem con vật nhỏ đang hiếu kỳ nhìn y đều đuổi đi, tự mình chiếm một góc trong lồng nhắm chặt mắt.

Phần tốt tính ít đến đáng thương kia của y cũng sắp dùng hết rồi.

Sáng sớm, A Tề từ trong nhà đi ra, thắt lưng đeo cờ ngũ sắc, trong tay xách theo một cái giỏ, đem thức ăn tới đút cho chim. Tuổi của gã chưa lớn lắm đã được chọn vào tổ chữ Thiên, bây giờ lại tiếp nhận việc huấn luyện cho chim non ưu tú đặc biệt chọn ra từ đại hội chân tuyển, tổng quản cấp trên sợ gã lần đầu tiên tiếp xúc với chim non sẽ không có kinh nghiệm, cố ý chia cho gã ít hơn chút, ước chừng hơn trăm con.

Hơn một trăm con chim non này ở dưới tay gã chưa tới ba ngày, A Tề đã đem tính tình của mỗi một con chim đều nắm lấy bảy tám phần. Những con nào ăn nhiều hơn, phải tăng cường lượng thức ăn thích hợp; những con nào nhát gan, phải nâng cao huấn luyện tính liên kết; lại có những con hiếu động hơn, tương lai rất có thể sẽ thích hợp cho đưa thư đường dài, phải bồi dưỡng trọng điểm.

Nhưng cho tới bây giờ, gã còn chưa từng thấy một con nào giống với con tiểu hoàng điểu mà Đại tổng quản đưa tới hôm qua này.

Cái con chim nhỏ kia quả thực rất khó tả.

Ngày hôm qua khi vừa đến tay gã, A Tề trước hết để cho tiểu hoàng điểu lưu lại ở trong lồng làm quen tổ như những con chim non khác, một canh giờ sau mới thả nó ra ngoài cùng chim non tiếp xúc.

Đại đa số lũ chim non vừa phá vỏ ra đời đối với những đồ vật xung quanh đều tò mò mãnh liệt cũng nhát gan mãnh liệt, chúng thường thường là sẽ muốn mổ một chút tiếp cận xem đó là những vật gì, kể cả tụi nhát gan cũng thế, vừa kích động vừa sợ hãi ở bên cạnh ríu rít không muốn rời.

Khi tiểu hoàng điểu xuất hiện, những con chim non khác cũng là như vậy.

Chúng nó đầu tiên là đem tiểu hoàng điểu vây ở trung tâm, mỗi con đều mở to đôi mắt nhỏ đen lay láy nhìn chằm chằm vào nó, nhìn một lát lại một lát, tiểu hoàng điểu kia vẫn thẳng vuốt nằm trên đất ngủ gật không nhúc nhích, vài con chim non khác lớn mật hơn liền bắt đầu tiến lên trước, đến bên cạnh tiểu hoàng điểu, hiếu kỳ mổ mổ lông đuôi nó, lại mổ mổ túm lông ngốc màu vàng ở trên đầu.

A Tề thấy con tiểu hoàng điểu kia lúc mới bắt đầu còn không nhúc nhích, tròn tròn một cục, về sau số chim non mổ nó càng ngày càng nhiều, nó rốt cuộc mở bừng mắt.

Vào khoảng khắc đó, ánh mắt nó cực kỳ giống một con thú dữ đang ngủ say bất chợt bị chọc lông, mắt tròn híp lại, ám quang sâu thẳm lạnh lẽo chợt lóe lên.

Một con chim nhãi ngu xuẩn còn chưa lường trước được nguy hiểm, bước đến trước mặt tiểu hoàng điểu, phát hiện túm lông ngốc trên đỉnh đầu nó kia chơi thực sự vui, bèn vươn dài đầu nhỏ tới mổ chơi, ngay tại lúc này, tiểu hoàng điểu đột nhiên đứng dậy, xòe đôi cánh đầy đủ quạt con chim nhãi một chút, tràn đầy ý tứ hàm xúc nhắc nhở.

Mà con chim nhãi chịu đòn đang hết sức chuyên chú vui đùa, bị tiểu hoàng điểu dọa cho một cái, cả người đổ về phía sau, ngã chỏng vó xuống đất, nó lập tức vẫy cánh nhảy lên, dọa lũ chim non ở xung quanh cấp tập lui về sau.

Linh Giang đối với kiểu răn đe này rất hài lòng, đang muốn gục xuống tiếp tục ngủ vùi, nào biết cái con chim nhãi bị dọa nọ lại gian nan lật mình, cũng không biết là ủy khuất, hay là bị dọa sợ, buồn rầu đến thế nào, cứ như vậy ngồi xổm trước mặt nó ríu rít “Khóc” lên.

A Tề phát giác tiểu hoàng điểu uy hiếp tới an toàn của những con chim non khác, đang muốn tiến đến mở lồng chim tách chúng nó ra, ai ngờ lại thấy được một màn dọa hắn suýt chút nữa rớt cằm.

Chỉ thấy con tiểu hoàng điểu nóng tính bị một con chim nhãi gào khóc như thế, lại không hề hung tàn vạ miệng mổ rớt đôi mắt con chim nhỏ, mà là đứng lên, cứng ngắc nhìn chằm chằm con chim nhãi bị nó dọa “Gào khóc“.

Nó nhìn một lát, bỗng nhiên nhấc cánh vỗ nhè nhẹ đầu chim nhỏ, tìm tìm bốn phía, tìm thấy một hạt gạo rơi xuống, bèn mổ lên ném đầy mỏ nhỏ của con chim non, sau đó mang một vẻ đầy miễn cưỡng đầy ghét bỏ vỗ vỗ con chim non, thủ pháp kia giống với người lớn dỗ đứa nhỏ y như đúc.

A Tề xem mà cả người nổi da gà, căn bản không thể tin nổi chuyện mình vừa nhìn thấy, đôi môi khẽ nhếch, khiếp sợ đến cực hạn.

Linh Giang phát hiện phản ứng của mình cơ hồ đã dọa sợ vị huấn luyện trẻ tuổi, không thể làm gì khác hơn là giả vờ giả vịt làm bộ như mình vừa rồi thoạt nhìn như là “Dỗ” con chim non một chút, nhưng thực tế chỉ là đang duỗi vai giãn cánh mà thôi.

A Tề lại nhìn thêm một lát, phát hiện ngoài động tác dùng cánh vỗ sau lưng con chim non ra, rốt cuộc tiểu hoàng điểu không còn biểu hiện ra hành động quái dị nào khác, lúc này gã mới nhấc quả tim suýt nữa nhảy ra ngoài trở về, mang theo vẻ mặt sống sót sau tai nạn, chân không chạm đất rời đi.

Chân trước gã vừa đi, không nghe thấy tiểu hoàng điểu trong lồng chim nhìn theo phương hướng gã, nhẹ nhàng nói ba chữ: “Thật phiền phức.”

Tiến độ huấn luyện cho chim non không hề nhanh, trước tiên phải dùng năm, sáu ngày cho chim non làm quen lồng cùng sân huấn luyện, lúc Linh Giang đến lũ chim non vừa mới làm quen lồng mới xong, đang theo A Tề bắt kịp tiến trình huấn luyện tính liên kết.

Cái gọi là huấn luyện tính liên kết, cơ bản nhất chính là làm cho chim non không sợ người, tiếp theo là có thể khiến chim non dám đậu ở cổ tay cùng đầu vai người huấn luyện, làm như vậy thứ nhất là giúp bồi dưỡng tình cảm thân quen gần gũi giữa chim đưa tin và người huấn luyện, thuận tiện cho việc tiến thêm một bước trong giai đoạn đào tạo sau, thứ hai, cũng là để làm cho chim đưa tin mến tổ, khi về tổ cũng sẽ liều mạng hơn.

Tính liên kết là điều kiện quan trọng để chim non trở thành chim đưa tin, bất kể là chim ưng hung dữ, chim hộc ôn hòa, hay oanh tước linh động khéo léo, không phân biệt chủng loại, đều phải có một quá trình huấn luyện tính liên kết như vậy.

Đơn giản là lấy con Hải Đông Thanh của Ân Thành Lan chẳng hạn, Thần ưng kiêu ngạo quái gở, nhưng Ân Thành Lan vừa đưa tay, còn không phải ngoan ngoãn đậu ở trên cổ tay làm nũng cầu cho ăn.

Về điểm này, Linh Giang vô cùng khinh thường.

Thân cái gì mà thân, vừa thấy người là y đã phiền muốn chết rồi, y nghĩ như thế, cho nên khi A Tề năm lần bảy lượt dùng đậu phộng hướng dẫn y bay qua, Linh Giang cũng không quay đầu lại, lái cánh nhỏ đi mất rồi.

A Tề nhìn con tiểu hoàng điều cho đậu phộng cũng không chịu khom lưng kia, có chút đau đầu, ngồi xổm trên mặt đất đem hạt đậu phộng vốn dùng để bón chim tung vào miệng mình ăn.

“Ai“...

Một người huấn luyện khác từ xa xa trông thấy gã ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cho là đã xảy ra chuyện gì, bèn đi tới dò hỏi, A Tề ném đậu phộng vào trong miệng, chỉ vào cái bóng lưng như một đống phân vàng nhỏ ở cách đó không xa, nói: “Lưu ca, con chim này lớn hơn, không thân người, khó dạy bảo.”

Lưu ca nhìn sang, nói: “Dạy không được thì thôi, cũng không biết Đại tổng quản lấy nó từ đâu ra, nhìn không ra chủng loại thì không nói, tính tình còn cổ quái, loại chim trời sinh tính lạnh lùng này, nếu không phải nuôi từ nhỏ đến lớn, rất khó dạy bảo thành chim đưa tin cho chúng ta sử dụng, ngươi cũng đừng lo lắng, kiến thức Đại tổng quản rộng rãi, hẳn là sẽ thông cảm.”

Nơi đây ngoại trừ lũ chim nhãi bay đầy trời chạy đầy đất ở ngoài, không có kẻ thứ ba, Lưu ca nói chuyện cũng không thèm khống chế giọng, vừa đủ để Linh Giang nghe rõ ràng, y vỗ một vuốt lên tảng đá, phía trên lưu lại ba vết cào trắng.

Rất khó dạy thành chim đưa tin cho chúng ta sử dụng? Linh Giang yên lặng mài móng vuốt chim lên tảng đá, nghĩ thầm, Ân Thành Lan cũng nghĩ như vậy sao, cũng chê y lớn tuổi, tính tình quái gở, nên mới không tự mình dạy bảo y sao?

Nghĩ đến đây, máu toàn thân Linh Giang đều lạnh xuống, tính khí của y vốn đã không được tốt lắm rồi, còn thường thường nuông chiều bản thân mặc sức làm bậy, đánh nhau ẩu đả không việc nào không làm, tự bồi dưỡng mình thành một đại lưu manh, bởi vậy khi cơn giận trong lòng mà nổi lên, có thể làm ra chuyện ác không tưởng nổi, thừa dịp hai người kia nói chuyện không chú ý, đập cánh bay lên bầu trời.

Y muốn đích thân đi hỏi Ân Thành Lan, rốt cuộc có phải lý do này hay không.

Y đang chuẩn bị xông lên Thính Hải lâu, đôi mắt thoáng nhìn, quét đến một rổ đậu phộng trắng mập mạp ở trong sân, y lưỡng lự một chút, ở trên không đáng cái vòng, bay đến bên cạnh rổ, mổ rơi một mảnh vải người huấn luyện phơi trong sân, bọc mấy hạt đậu phộng vào trong, sau đó đem vải thừa buộc thành một cái kết tròng qua đầu, cõng lấy bọc đậu phồng bay trở lên trời.

Linh Giang vừa phẫn nộ vừa nghĩ, nếu như Ân Thành Lan nói “Đúng” thì sao, vậy thì đem đậu phộng ra ném hắn, bay lên trên người hắn mổ một trận, bảo hắn nhìn cho cẩn thận ta đây không phải không thân người, có phải còn khó dạy khó bảo nữa hay không.

Linh Giang rất nhanh tới trước sáu ưng trời cao trận, hôm nay y không có tâm tình so đo với sáu đồ ngốc kia, bèn cấp tốc xuyên qua cửa ải hệt như một tia chớp, sáu con ưng kia chỉ kịp phát hiện ra Linh Giang rồi bày xong trận pháp, mắt chim hoa lên một cái đã không thấy tung tích lông vàng nọ, kêu “Khặc, Khặc”, bày vẻ mặt hoài nghi điểu sinh(*).

((*) Điểu sinh: nhái theo “Nhân sinh”)

Trong thư phòng Ân Thành Lan, mười sáu cánh cửa sổ sơn đỏ chạm khắc hoa mở ra, quanh năm gió núi tràn vào phòng, bên trong màn lụa mỏng cùng mấy cuốn tạp ký trên bàn bị thổi vang sào sạt.

Linh Giang tới thư phòng không gặp được người, bèn nhảy ngược lên chỗ cao nhất của Thính Hải lâu, đứng ở trên nóc nhà nhìn xung quanh, thấy bên trong Ỷ Vân đình treo giữa không trung có một vệt thân ảnh màu trắng như trăng non, liền đập cánh bay qua.

Vừa mới bay đến gần cây cột màu đỏ thẫm, một luồng khí nghiêm nghị chợt đánh tới trước mặt, Linh Giang ở trên không nháy mắt nghiêng một bên cánh, vệt gió nhỏ nhắn kia nhanh chóng lướt qua mặt, chỉ nghe “Cheng” một tiếng, quay đầu nhìn lại, trên cột đình cách y chưa tới nửa thước đằng sau cắm một con dao con màu bạc lưỡi tỏa hàn quang.

Phía sau lưng Linh Giang tức khắc chợt lạnh.

“Ồ, hóa ra là ngươi.” Ân Thành Lan quay đầu, nhìn qua, tay nâng lên một đoạn gì đó: “Lần tới đừng đột ngột tới gần ta, ta sợ làm ngươi bị thương.”

Lúc này, Linh Giang mới nhìn rõ thứ nằm trên tay hắn là một khúc béo trắng... Rõ ràng là củ cải.

Ân Thành Lan vung tay lên, con dao con màu bạc lập tức bị thu về, quay cuồng như hoa bay tước củ cải trắng trên tay.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Linh Giang rơi xuống ghế dựa đặt quanh chòi nghỉ mát trong đình.

Ân Thành Lan nửa rũ mắt, thần sắc chăm chú tước củ cải trắng trong tay: “Không thấy à?”

Đương nhiên là có thể thấy, nhưng mà không thể tin nổi, ban ngày ban mặt tước củ cải, chẳng phải nhàn rỗi đau “bi” sao, Linh Giang nhớ tới tòa phủ đệ này được bổ ra từ tảng đá, xác nhận Ân Thành Lan quả thực là rất nhàn.

Linh Giang nhớ tới vấn đề y muốn hỏi, mà chẳng biết vì sao, trông thấy gò má với đường viền rõ ràng của Ân Thành Lan, lại có chút hỏi không ra, khí thế hùng hổ tức giận ở trong lòng hóa thành một hồ nước, nam nhân nửa rũ hàng mi dày đặc mỗi một lần chớp động, là có thể đẩy ra một vòng lại một vòng sóng gợn trong lòng y.

Linh Giang lập tức ném cái vấn đề kia ra sau đầu, trong lòng nhiều lần nghĩ: Ân Thành Lan sao lại lớn lên thành dáng vẻ này, ngay cả gò má cũng lớn lên thành dáng vẻ này.

Về phần “Dáng vẻ này” là cái dáng vẻ nào, có lẽ chính y cũng không biết rõ ràng.

Ân Thành Lan thấy y không nói gì, nhướn mắt lên nhìn tiểu hoàng điểu đang nhìn chằm chằm mình ngẩn người, thấy con mắt tròn nhỏ đen lay láy không chớp lấy một cái dính chặt lên người mình, con dao trong tay Ân Thành Lan vẫn không ngừng, vừa đem củ cải trắng dần dần tạo thành hình, vừa nghĩ thầm, chẳng lẽ vật này thực sự bị sắc đẹp của mình hấp dẫn rồi?

Hắn ho nhẹ một tiếng, Linh Giang hồi phục lại tinh thần, biết mình đã thất thố, ánh mắt thanh lãnh bay tới bay lui, bay một hồi lâu, mới lại rơi xuống người nam nhân lần nữa, xốc lên bọc vải nhỏ phía sau, ngượng ngùng nói: “Đem vỏ củ cải ngươi tước ra cho ta nếm thử.”

Ân Thành Lan thầm nghĩ: “Ồ không phải, hóa ra là thèm.” Gọt một mảnh vỏ mỏng trong suốt đặt tới rìa móng vuốt Linh Giang.

Linh Giang cúi đầu ngửi một chút, ngửi thấy mùi cay nồng của củ cải, âm thầm ghét bỏ, dùng vuốt chim đạp lên, chẳng hề thật sự là muốn ăn, sau đó rục cổ lại, đem bọc vải ở sau lưng cởi ra, thuận thế đá một vuốt đến trên người Ân Thành Lan.

Ân Thành Lan thả củ cải trên tay xuống, đẩy mảnh vải ra, nhìn thấy là mấy cái hạt đậu phộng tròn vo, “Có ý gì?”

Linh Giang cọ tới cọ lui nhảy đến một chỗ gần hắn hơn, hạ thấp giọng: “Dưới kia chim non đang tiến hành huấn luyện tính liên kết.”

Ân Thành Lan gật đầu, nói: “Đây là việc cơ bản nhất.”

Hắn nhớ ra vật nhỏ này dường như không quen gần gũi với người khác, thực xa cách, suy đoán trong lòng nó không muốn huấn luyện, mới tìm đến bên mình, bèn dự định lên tiếng động viên nó một chút, ai biết không đợi hắn mở miệng, đã thấy tiểu hoàng điểu kia nhặt mấy hạt đậu phộng lên bay đến cạnh tay mình.

Linh Giang nói: “Ngươi mở ra.”

Ân Thành Lan theo lời, xòe tay ra, Linh Giang đem hạt đậu phộng bỏ vào lòng bàn tay hắn, cũng tự mình nhảy vào, vuốt chim nắm lấy ngón tay hắn, sau đó dừng lại, thu cánh ngẩng đầu nhìn nam nhân, rũ đầu mổ vỡ hạt đậu phộng, vẻ mặt nghiêm túc lại ngượng ngùng ăn hết hạt đậu phộng.

Đuôi lông mày Ân Thành Lan càng nhếch cao hơn, không nắm chắc trong bụng con vật nhỏ “Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ(*)” này đang nghĩ gì.

((*) Câu này chỉ những vật thể tuy nhỏ nhưng bên trong rất đầy đủ)

Mổ xong hạt đậu phộng, Linh Giang lập tức rời khỏi lòng bàn tay hắn, đứng ở bên cạnh không tự chủ được giật giật vuốt chim, dường như bên dưới vuốt còn lưu lại nhiệt độ của nam nhân, “Ta nhận chủ.”

Y có thể gần gũi với con người, mà không phải là với tất cả mọi người, giống như ưng, cả đời chỉ nhận một chủ nhân.

Ân Thành Lan cuộn ngón tay lại, “Lúc ngươi ở tổ chim chữ Hoàng có người huấn luyện, đó không phải là đã nhận chủ, mà là đang chọn.”

Linh Giang cũng không phủ nhận, “Phượng hoàng chọn gỗ tốt mà đậu, điều này không sai chứ?”

Ân Thành Lan đối với chuyện “Con chim này từng đọc sách” cũng không còn nghi ngờ, cười nói, “Không sai.” Lại trao cho nó một mẩu vỏ củ cải trắng làm như thưởng.

Cả người Linh Giang tức thời nóng lên, nếu như không phải có lông chim che lấp, có lẽ còn có thể trông thấy màu sắc khác từ cái mình vàng vàng của y, y không quen được người khác tán thưởng, lúng túng cúi đầu muốn bay đi.

Nhưng mà lại ngừng lại, nghiêng đầu qua chỗ khác, “Có thể cho ta ít thịt khô không?”

Ân Thành Lan không biết nó định làm gì, nhưng vẫn phất tay để hạ nhân ở xa xa mang chút thịt đã hong khô tới cho nó.

Linh Giang chọn sáu miếng, bọc ở trong mảnh vải, dùng móng vuốt quặp lấy cái bọc vải, thanh lãnh nói, “Cảm tạ.” Sau đó nhanh nhẹn từ trên Ỷ Vân đình nhảy xuống.

Y vừa đi, Liên Ấn Ca liền theo sau đuổi đến, “Ta nghe hạ nhân nói con tiểu lông vàng lại tới đây nữa rồi?”

Ân Thành Lan gật đầu, rũ mắt tiếp tục tước củ cải trắng mập ở trong tay, Liên Ấn Ca đối với bộ dạng du thủ du thực(*) này của hắn rất là ê răng, “Còn đòi thịt khô? Để làm gì?”

((*) Du thủ du thực: sống lông bông lêu lổng không ổn định, ý nói Ân Thành Lan nhàn rỗi quá mức rồi)

Lòng bàn tay Ân Thành Lan rất nhanh hiện ra một đóa hoa trong suốt bằng củ cải, dường như dựa theo hình dạng hoa mẫu đơn để khắc, từng cánh hoa trùng trùng điệp điệp, ung dung cao quý, giống y như thật, có thể thấy hắn đã du thủ du thực tới một tầm cao mới, “Nó chưa nói, nhưng ta đoán ngươi đi kiểm tra sáu ưng trời cao trận thì sẽ hiểu.”

Liên Ấn Ca sững sờ, xông ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.