Gia Cát Linh Ẩn

Chương 15: Chương 15: Tứ di nương suy nghĩ cho kỹ




Trong thư phòng Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân kính cẩn rót chén trà cho Gia Cát Chiêm, dường như muốn nói gì, lại không tiện mở miệng, “Lão gia, Mẫn nhi có chuyện muốn bàn bạc với lão gia…”

“Là chuyện của Tiêu Chính à?” Gia Cát Chiêm kéo dài giọng, hỏi.

“Lão gia, Tiêu Chính ở lại trong phủ cũng sắp hai mươi năm rồi, nhiều năm qua như vậy, hắn trợ giúp Mẫn nhi coi sóc cái nhà này, từ trên xuống dưới, không có công lao cũng có khổ lao… ông thấy có phải không…”

“Hừ! Bà còn thay hắn cầu tình.” Nghĩ lại cảnh tượng ngày đó, Gia Cát Chiêm liền thấy bẽ mặt đến cùng cực, “Ngày đó, ở trước mặt vương gia và mọi người hắn đã khiến ta mất mặt biết bao nhiêu, ta không trách phạt hắn, xem như là nể mặt bà lắm rồi!”

“Lão gia, Mẫn nhi cũng biết ngày đó là hắn sai, nhưng lão gia à, sao ông lại quên ca ca của hắn chính là người hầu trong cung của Hoàng hậu nương nương. Hiện giờ Thái hậu không còn nữa, người có thể bàn tới hôn sự của các vị Vương gia không phải là Hoàng hậu nương nương sao.” Đại phu nhân nói.

“Đúng là bà đã nhắc nhở ta, bà hãy nói với Tiêu Chính, có cơ hội dẫn Hồng Nhan đi lại trong cung nhiều hơn đi.”

“Lão gia yên tâm, chuyện này ta sẽ an bài. Còn chuyện của Tiêu Chính…”

“Vậy để hắn đoái công chuộc tội đi, tìm một cái cớ khôi phục lại chức quản gia của hắn là được.”

“Mẫn nhi đã hiểu.”

Qua hơn mười ngày, vết thương của Như Sương tuy đã khá hơn, nhưng vẫn chưa đi lại được. Tứ di nương mời đại phu giỏi nhất Ngân Đô đến trị cho Như Sương, nhưng bởi vì vết thương quá sâu, cho dù đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo. Tứ di nương ở trong phủ Thừa tướng không được Gia cát Chiêm coi trọng, còn bị Đại phu nhân áp chế khắp nơi, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị Nhị di nương gây sóng gió, cuộc sống của bà cũng không tốt lắm. Vốn trông cậy vào hai nữ nhi có thể gả vào nhà tốt, kiếm được tiền đồ cho bà, không ngờ Như Sương lại bị thương nghiêm trọng như vậy, hôn sự lại càng nặng lo hơn.

Khi Gia Cát Linh Ẩn đi ngang qua đình hóng mát, đúng lúc chạm mặt Tứ di nương cùng Như Nguyệt.

“Ngươi tới làm gì, nếu không phải ngươi, Như Sương sẽ không bị rơi xuống hồ, cũng sẽ không…” Vừa thấy Gia Cát Linh Ẩn, Như Nguyệt liền mắng.

“Tứ muội, chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, Đại tỷ cũng có thể làm chứng.” Gia Cát Linh Ẩn vô tội nói, “Ta cũng không ngờ sẽ thành ra như vậy, xin Tứ di nương trách phạt.”

“Trách phạt?” Tứ di nương liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cách thâm sâu, cười lạnh nói, “Trách phạt ngươi thì có lợi ích gì? Trách phạt ngươi thì Như Sương của ta có khỏe hơn không? Tam di nương à Tam di nương, tỷ chết cũng đã chết rồi, còn để lại con yêu tinh hại người trên đời này làm gì.”

“Tứ di nương, Linh nhi cảm thấy, thay vì di nương đứng đây oán trời trách đất, chi bằng nghĩ lại xem, hồ nước ở hậu viện phủ Thừa tướng sao lại có loại cá hung tàn như vậy, cá này là người nào mua? Nuôi trong hồ có dụng ý gì?” Gia Cát Linh Ẩn nói.

“Ý của ngươi là…” Tứ di nương hình như nghĩ tới điều gì, lập tức đứng dậy, đi về phía thư phòng của Gia Cát Chiêm.

Tứ di nương vội vội vàng vàng đi vào thư phòng của Gia Cát Chiêm, nhìn thấy Đại phu nhân ở đó, nhất thời do dự, dù sao Tiêu quản gia cũng là biểu huynh xa của Đại phu nhân, đắc tội với bà ấy sẽ chỉ khiến ngày tháng mình sống trong phủ càng thêm khổ sở, nhưng nghĩ đến tình trạng thê thảm của Như Sương, Tứ di nương vẫn cố lấy dũng khí nói: “Lão gia, xin lão gia làm chủ cho Như Sương.”

“Bà không ở trong phòng chăm sóc Như Sương, chạy đến đây làm gì?” Nhìn thấy bộ dạng sướt mướt của Tứ di nương, Gia Cát Chiêm giận dữ nói.

“Lão gia, thiếp có chuyện muốn nói.” Tứ di nương vừa nói vừa nhìn nhìn Đại phu nhân.

“Bà ra ngoài trước đi.” Gia Cát Chiêm nói với Đại phu nhân.

“Dạ, lão gia.”

Trước khi đi, Đại phu nhận gật đầu mỉm cười với Tứ di nương, nhưng nụ cười kia lại để cho Tứ di nương cảm thấy lạnh dọc sống lưng.

“Bà có chuyện gì nói mau đi.” Gia Cát Chiêm tỏ vẻ không mấy kiên nhẫn.

“Lão gia, thiếp cảm thấy, chuyện Như Sương bị cắn không phải ngoài ý muốn. Tại sao ở hậu viên lại nuôi loài cá hung hãn như vậy? Các vị tiểu thư qua lại hậu viện rất nhiều, nên sẽ không có ai muốn gây bất lợi cho các vị tiểu thư trong phủ. Thiếp cả gan nói ra chuyện này, xin lão gia đừng nên trách mắng.”

“Cá này là do ai mua về?” Gia Cát Chiêm hỏi.

“Toàn bộ chuyện trong phủ đều do Tiêu quản gia coi sóc.” Tứ di nương đáp.

“Ừm, ta biết rồi, bà ra ngoài trước đi.”

“Thiếp…”

“Ta tự có quyết định, trước tiên bà hãy về đi.”

“Dạ.”

“Người đâu!” Đợi Tứ di nương đi rồi, Gia Cát Chiêm lớn giọng quát.

“Lão gia, nô tài ở đây?” Một gia đinh cung kính đi vào.

“Đi nói với Đại phu nhân, chuyện khôi phục lại chức quản gia của Tiêu Chính từ từ đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.