Gia Cát Linh Ẩn

Chương 193: Chương 193: Chồng chung




“Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Chu quý phi vuốt ve ngực Sở Kim Triêu, “Thần thiếp mang thai không thể hầu hạ Hoàng thượng, đợi sau khi sinh đứa nhỏ thần thiếp sẽ hầu hạ người thật tốt, được không?”

Sở Kim Triêu gật đầu, chuyện này sao ông có thể không hiểu, nhưng mà thân thể càng cảm thấy khó chịu, như là có cái gì đó muốn xông ra. Ông xoay người rời giường, nói: “Trẫm còn có việc phải xử lý, nàng ngủ trước đi, ta đi một lát rồi trở về.”

“Hoàng thượng…” Chu quý phi nũng nịu nhìn Sở Kim Triêu, “Vậy người hãy nhanh làm xong việc rồi tới đây, không có Hoàng thượng thần thiếp ngủ không được.”

“Ừ, mau ngủ đi, trẫm sẽ quay lại ngày.”

Sở Kim Triêu đi ra khỏi tẩm cung của Chu quý phi liền nhìn thấy Chu Tuyết Tranh mặc nội y, ở phòng bên cạnh uống trà. Chu Tuyết Tranh cũng nhìn thấy ông, nàng lập tức nói: “Hoàng thượng, người đi đâu vậy? Người vào uống chén trà đi.”

Ma xui quỷ khiến thế nào Sở Kim Triêu nhìn thân thể thướt tha của Chu Tuyết Tranh, rồi thật sự đi vào. Chu Tuyết Tranh đứng dậy đóng cửa lại, rót một chén trà cho Sở Kim Triêu, đưa đến tay ông, thân thể còn cố ý dựa sát vào ông.

“Ai da!” Chu Tuyết Tranh đứng không vững liền bổ nhào vào lòng Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, thực xin lỗi, thần nữ không phải cố ý, thần nữ rót cho người một ly khác.”

Nàng đang muốn đứng lên, thân thể lại bị tay Sở Kim Triêu gắt gao ôm lấy, không cho nàng rời đi.

“Hoàng thượng, người mau buông tay! Tỷ tỷ ở ngay phòng bên cạnh mà.” Nói xong tay nàng làm như vô tình phủ lên trước ngực ông, môi mỏng hé ra khép lại vô cùng mê người.

Sở Kim Triêu giống như mất đi lý trí ôm lấy Chu Tuyết Tranh, đi đến trường kỷ ở một bên. Khóe miệng Chu Tuyết Tranh giương lên, chuyện này rất là thuận lợi. Lúc Sở Kim Triêu đến thần cung, nàng liền đi pha trà cho ông, lại hạ chút mị dược vào trong chén trà, sẽ khiến ông cảm thấy hỏa dục đốt người, trong lòng lại giống như bị mèo cào, nhẹ nhàng quấy nhiễu. Khiến cho ông dễ dàng rơi vào cạm bẫy dịu dàng của nàng, sẽ không khiến ông sinh ra nghi ngờ. Nàng rất rõ ràng từng bước mình bày ra có ý nghĩa gì.

Sauk hi phát tiết xong, Sở Kim Triêu nhìn thấy màu đỏ tươi trên khăn trải giường, trong lòng một trận áy náy, “Tranh nhi, thực xin lỗi, là trẫm thất thố. Ngươi yên tâm, trẫm sẽ cho ngươi một danh phận.”

“Hoàng thượng.” Chu Tuyết Tranh ghé vào ngực Sở Kim Triêu, ngón tay di chuyển trên cơ thể trần trụi của ông, trong lòng cười lạnh. Chiếc khăn có dính máu kia là do nàng đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm, sự trong sạch của nàng đã sớm cho nam nhân khác rồi, “Trong lòng thần nữ ngưỡng mộ Hoàng thượng đã lâu, nhưng lại ngại thân phận của tỷ tỷ cho nên vẫn đem phần tình cảm ấy giấu trong lòng.”

“Không phải ngươi thích Thiên nhi sao?” Sở Kim Triêu hỏi.

“Việc đó chẳng qua chỉ là để che đậy, người thần nữ chân chính thích là Hoàng thượng. Thần nữ không cầu danh phận gì, chỉ cần có thể mỗi ngày được nhìn thấy Hoàng thượng đã cảm thấy mĩ mãn rồi.”

“Trẫm sẽ cho nàng danh phận.” Tay Chu Tuyết Tranh quẫy nhiễu trên người Sở Kim Triêu, cũng quấy nhiễu trong lòng ông. Ông cúi đầu, đè lên thân thể của nàng. Lát sau, trên giường lại lắc lư mãnh liệt.

Sau khi phát tiết xong lần nữa, Sở Kim Triêu cảm thân thấy thể giống như được bình thường trở lại, ông định đứng dậy quay về phòng Chu quý phi nhưng lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, liền ngủ lại trên giường Chu Tuyết Tranh.

Một đêm Sở Kim Triêu không tới, Chu quý phi nghĩ ông có việc bận nên đã quên trở lại đây. Sáng sớm, bà mới vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Sở Kim Triêu đi ra từ phòng Chu Tuyết Tranh, vừa đi vừa chỉnh quần áo.

“Hoàng thượng!” Chu quý phi như nhìn thấy quỷ, quát to một tiếng, bà lộ ra biểu tình khó tin, “Hoàng Thượng sao lại đi ra từ phòng của Tranh nhi? Các người…”

“Tỷ tỷ.” Chu Tuyết Tranh đi theo sau Sở Kim Triêu, mặt đầy ngượng ngùng, “Hoàng thượng…. Hoàng thượng tối qua đi nhầm phòng.”

“Tranh nhi không cần phải trốn tránh.” Sở Kim Triêu thấp giọng nói, “Tối qua trẫm sủng hạnh Tranh nhi, hôm nay sắc phong Tranh nhi làm Thần phi, sau này tỷ muội các nàng phải ở chung thật tốt.”

“Dạ! Hoàng thượng!” Chu quý phi không thể tiếp nhận chuyện này, nhưng Sở Kim Triêu đã mở miệng, bà không thể làm gì khác hơn là nhận lời. Bà trừng mắt liếc Chu Tuyết Tranh một cái, bà chưa bào giờ ngờ tới muội muội của mình lại có dã tâm này.

“Tranh nhi, đi nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần ra ngoài.” Sở Kim Triêu ôn nhu dặn dò.

“Vâng, Hoàng thượng.”

Sở Kim Triêu đi rồi, Chu quý phi cố gắng không chất vấn Chu Tuyết Tranh, trong lòng bà biết rõ, nữ nhân Hoàng thượng muốn sủng hạnh không có ai dám từ chối. Bà không để ý thời tiết lạnh lẽo, vội vàng đi tới Dịch Khôn Cung.

Trong Dịch Khôn Cung, mấy người Sở Lăng Dực, Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Hiên đều đến thỉnh an Hoàng hậu. Hà Sướng Uyển, Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn cũng ở đó. Chu quý phi vội vã xông vào Dịch Khôn Cung, Tiêu Ôn còn chưa kịp thông báo bà đã đi vào trong.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, không xong rồi, có chuyện lớn rồi!” Chu quý phi vừa kêu vừa đi vào.

“Muội muội, sao hôm nay lại đến đây?” Hoàng hậu nghi hoặc nhìn Chu quý phi, “Không phải Hoàng thượng đã nói rồi, muội muội có thai, tuyết rơi đường trơn, nếu có chuyển gì xảy ra thì phải làm sao?”

“Tỷ tỷ!” Khuôn mặc Chu quý phi đầy vẻ lo lắng, “Tối hôm qua Hoàng thượng đã sủng hạnh Tranh nhi. Người còn nói là muốn phong Tranh nhi làm Thần phi.”

“Cái gì?” Hoàng hậu chấn động, tay đang cầm ấm lô nhịn không được run lên, “Muội nói Hoàng Thượng muốn phong Tranh nhi làm phi?”

Không chỉ mình Hoàng hậu, những người đang ở đó, ngoại trừ Sở Lăng Hiên, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Mấy người hai mắt nhìn nhau, lại cúi đầu xuống, im lặng không nói. Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn trầm xuống, Chu Tuyết Tranh muốn làm cái gì? Ở kiếp trước cũng không xảy ra chuyện này. Nghĩ lại, Chu Tuyết Tranh ra tay với nàng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đều là chiêu rất độc. Hiện giờ nàng ta nương thân vào Sở Kim Triêu, nhất định không là xuất phát từ chân thành. Một nữ nhân đánh mất chính mình là một kẻ điên, kẻ điên là kẻ đáng sợ nhất.

“Tỷ tỷ, tỷ nói xem việc này phải xử lý như thế nào cho tốt? Tranh nhi còn trẻ tuổi như vậy…” Chu quý phi sốt ruột nói, “Nương nương, người có thể nghĩ biện pháp khiến Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không.”

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Chu quý phi một cái, bà đang cảm thấy thực khiếp sợ. Loại chuyện này đối với bà mà nói thì không tính là chuyện gì lớn, nhưng mà nếu Chu Tuyết Tranh cũng được sắc phong làm phi, như vậy thế lực Chu gia càng lớn. Nếu tỷ muội này sinh thêm cho Sở Kim Triêu mấy đứa con thì địa vị của Trần gia tràn ngập nguy cơ. Nhưng mà giờ phút này bà vẫn không biến sắc, nói: “Hoàng thượng sủng hạnh Tranh nhi là phúc khí của nó. Nó được phong làm phi, muội là tỷ tỷ lại hoảng hốt như vậy làm gì, phải nên cảm thấy vui vẻ cho nó chứ. Nếu Hoàng thượng đã quyết định, quân bất hí ngôn, làm gì có chuyện lời đã nói ra lại thu hồi lại. Ta thấy muội vẫn nên chỉ bảo cho nó xem làm thế nào để hầu hạ Hoàng thượng thật tốt mới phải.”

“Muội… Muội rất vui vẻ, nhưng mà… Rất hoảng hốt.” Chu quý phi thì thào nói. Bà làm sao có thể vui vẻ được, trước đó Hoàng thượng còn sủng ái bà nhất, nhưng mà Chu Tuyết Tranh so với bà trẻ tuổi hơn, tướng mạo cũng đẹp hơn rất nhiều. Bà sợ hãi nhiều hơn là vui mừng, sợ mất đi sự độc sủng của Sở Kim Triêu.

“Lý thái phi giá lâm! Chu thái phi giá lâm!” Lúc này Tiêu Ôn ở ngoài điện cao giọng thông báo.

Hai vị Thái phi bình thường không ra khỏi cửa lớn, một lòng ở trong cung của mình niệm Phật, bây giờ đột nhiên đến Dịch Khôn Cung khiến Hoàng hậu có chút kinh ngạc. Bà nhìn Chu quý phi, hỏi: “Là muội gọi hai vị thái phi tới?”

Chu quý phi gật đầu: “Muội cảm thấy chuyện rất quan trọng cho nên sai người mời hai vị thái phi tới đây.”

Nhìn Lý thái phi cùng Chu thái phi tiến vào, mọi người lập tức đứng dậy hành lễ. Sau khi đợi hai người ngồi xuống, mọi người mới đứng dậy.

Lý thái phi hướng về phía các Hoàng tử cùng Vương phi cười, “Trong khoảng thời gian này thật đúng là chuyện vui liên tục. Dực nhi, Thiên nhi, Hiên nhi đều thành thân. Hàn nhi, con cũng nhanh lên, coi trọng cô nương nhà ai thì nói cho phụ hoàng của con để phụ hoàng con làm chủ.”

“Hoàng nãi nãi, kỳ thật trong lòng con đã có người.” Sở Lăng Hàn cười, ngượng ngùng nói.

“À? Là cô nương nhà ai?” Lý Thái phi hỏi.

“Khụ khụ!” Chu thái phi ho lên, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, chớ quên chuyện chính ngày hôm nay. Tuyết Viện, con sốt ruột mời chúng ta đến Dịch Khôn Cung là có chuyện gì?”

“Thái phi nương nương, Hoàng thượng… Hoàng thượng tối hôm qua sủng hạnh Tranh nhi, muốn nạp muội ấy làm phi.”

“A?” Trên mặt Chu thái phi hiện lên một tia vui mừng, “Là thật sao? Vậy thì thật sự quá tốt. Ta luôn cảm thấy được số mệnh của Tranh nhi rất không tầm thường, là mệnh phú quý. Con là tỷ tỷ, sau này phải chỉ bảo cho nó nhiều hơn mới phải.”

“Vâng, thái phi nương nương.” Chu quý phi gật đầu nhận lời. Bà biết, người Chu gia sẽ cảm thấy đây là chuyện tốt, thế này gọi là bảo đảm được nhân đôi.

“Hoàng thượng cũng thật là, làm sao lại không để tâm đến cảm thụ của Tuyết Viện chứ.” Lý thái phi nói, “Tỷ muội hai người sau này ở chung tốt thì không nói làm gì, nếu ở chung không tốt không phải là sẽ trở mặt thành thù hay sao.” Lý thái phi vốn là người dựa vào Lý gia sớm đã suy bại, còn Chu gia thì lại như mặt trời ban trưa. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Chu thái phi, bà khó tránh khỏi có chút bất bình.

“Chuyện này không nhọc tỷ tỷ lo lắng, chứ không phải là tỷ tỷ nhìn thấy nữ nhân Chu gia bay lên ngọn cây nên trong lòng mất hứng sao? Thật đáng tiếc là Lý gia đoản mệnh, vất vả lắm cũng chỉ có được mấy nha đầu đều bị Thái hậu nương nương đưa đến Thiên thai tự.” Trên mặt Chu thái phi kìm lòng không được mà nổi lên đắc ý.

“Cây to đón gió, Chu gia cũng nên cẩn thân hơn.”

“Không nhọc tỷ tỷ lo lắng.”

“Hoàng thượng giá lâm!” Lúc này, ngoài điện lại truyền đến tiếng hô lớn của Tiêu Ôn.

Sở Kim triêu tiến vào, đi theo phía sau ông còn có vẻ mặt ngượng ngùng của Chu Tuyết Tranh. Ánh mắt Chu Tuyết Tranh đảo qua Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên, ánh mắt ngượng ngùng lập tức trở nên lạnh như băng, còn mang theo sát ý.

Gia Cát Linh Ẩn đón nhận ánh mắt của nàng, thẳng tắp nhìn nàng không có chút trốn tránh. Chu Tuyết Tranh, mặc kệ ngươi có âm mưu gì ta cũng sẽ không lùi bước.

“Mọi người đều ở đây sao? Đúng lúc đỡ cho ta phải đến từng cung thông báo.” Sở Kim Triêu ngồi xuống, để Chu Tuyết Tranh ngồi bên cạnh ông, “Hôm nay ta hạ chỉ sắc phong Tranh nhi làm Thần phi, Hoàng hậu có gì dị nghị không?”

“Hoàng thượng.” Hoàng hậu cười cười, ngoan ngoãn nói, “Hoàng thượng làm chủ là được. Tranh nhi thông minh nhu thuận, thần thiếp nhìn cũng rất thích. Không biết Hoàng thượng để cho Tranh nhi ở cung nào? Thần thiếp sẽ sai người đi dọn dẹp?”

“Tranh nhi, nàng muốn ở đâu?” Sở Kim Triêu hỏi.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp… thiếp muốn ở Đạp Tuyết cung.”

“Vậy tới ở Đạp Tuyết Cung đi.”

“Đạp Tuyết Cung?” Trong lòng Hoàng hậu cả kinh, nhất thời không phản ứng lại được. Đạp Tuyết Cung, từ sau khi người kia chết vẫn không có ai ở. Bình thường Hoàng thượng cũng không để cho người khác đến đó, bây giờ lại để cho Chu Tuyết Tranh đến ở.

Nghe xong lời nói của Sở Kim Triêu, sắc mặt Sở Lăng Thiên trở nên vô cùng âm u. Tay y gắt gao nắm chặt, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Tay Gia Cát Linh Ẩn phủ lên tay y, không tiếng động an ủi y.

“Hoàng thượng, đó là cung của Tĩnh phi muội muội.” Hoàng hậu không thể tin được, nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.