Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 430: Chương 430: NPC bị thương?




Editor: Wave Literature

“Nghe nói gì chưa? Công tước Ước Khắc muốn tấn công thành phố tự do Duy Đa Lợi Á!”

“Cái gì? Thành phố tự do Duy Đa Lợi Á? Sao tôi chưa từng nghe qua nhỉ!”

“Anh chưa từng nghe thấy sao? Chính là đám dã nhân đang ở ngoài rừng Duy Đa Lợi Á, tôi nhìn thấy đám người đó liền oa oa oa hưng phấn chạy tới đây này.”

“Chính là cái loại này... Cái loại mà vô cùng hiếm thấy đấy.”

“À hiểu rồi.”

...

Những cuộc đối thoại như thế đang là câu chuyện được cư dân trấn nhỏ Thiểm Kim bàn tán nhiều nhất trong mấy ngày nay. Dù sao ở một địa phương hẻo lánh như vậy, bỗng có ba nghìn kỵ sĩ đến đây, còn có một đám dã nhân đang muốn vây quét khu rừng kia, đương nhiên chuyện này rất đáng để bàn tán.

Không chỉ có như thế, mọi người còn có sự đồng tình rất lớn với thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, dù sao những kẻ đối địch với Công tước Ước Khắc, phần lớn đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Mà ở trấn Thiểm Kim, có một người mặc áo choàng, dáng người gầy gầy, sau khi nghe thấy mọi người đàm luận, gắt gao nắm chặt áo choàng của mình, sau đó xoay người rời đi.

Cái người dáng gầy gầy đó, lập tức rời khỏi trấn nhỏ Thiểm Kim, chạy tới hướng khu rừng Duy Đa Lợi Á phía xa xa.

- --

Bên trong rừng cây xanh um tươi tốt, vài người đang tiến nhanh giữa những cây cối xanh tốt.

Người cầm đầu chính là Trảo Căn Bảo tay cầm thanh kiếm Phi Hồng. Anh ta cúi thân mình, lao nhanh giữa những cái cây, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm cái gì đó ở phía trước, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.

“Trảo...”

Âu Ngật Mâu ở phía sau đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên bị Nhuyễn Nhuyễn bên cạnh lập tức bịt kín miệng, Nhuyễn Nhuyễn làm động tác chớ có lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc giống hệt Trảo Căn Bảo.

Trảo Căn Bảo trở lại nhìn thoáng qua, chưa nói cái gì, tiếp tục chuyên chú nhìn về phía trước.

Cơ hồ ngay giây phút tiếp theo, phía trước phát ra động tĩnh, Trảo Căn Bảo hô to một tiếng: “Chính là bây giờ!”

Trảo Căn Bảo mạnh mẽ xông lên, thanh kiếm Phi Hồng trong tay bổ tới những cây cối phía trước, thanh kiếm sắc bén lóa lên, nhưng còn chưa chém đến, một con thỏ nhỏ thân hình linh hoạt né tránh tiến công, sau đó nó nhảy vọt vào bụi kẻ gần đó, chẳng qua ngay lúc con thỏ nhỏ đang sắp nhảy tiến vào trong bụi cỏ gần đó, một mũi tên đã bay thẳng lại đây.

Trảo Căn Bảo né ra sau mũi tên bắn, mũi tên kia bay sượt qua tai Trảo Căn Bảo và bắn thẳng vào con thỏ nhỏ, nhưng kém chút nữa đã dừng ở bụi cỏ bên cạnh.

“Hù chết tôi rồi, thiếu chút nữa đã bắn trúng Trảo Căn Bảo ca ca của tôi!”

Nhuyễn Nhuyễn làm vẻ mặt vừa nghĩ đã sợ, nhưng Trảo Căn Bảo đã ngừng lại, anh ta cẩn thận nhìn trong bụi cỏ, sau đó quay đầu lại nói với Nhuyễn Nhuyễn: “Anh bắn tới người sao! Không đúng, anh bắn tới NPC!”

- --

Lan Tư Lạc Đặc chạy nhanh tới ngã tư đường ở Duy Đa Lợi Á, không biết trời mưa từ lúc nào mà làm cho con đường trở nên lầy lội bất thường.

Mặc dù trong cuộc họp đã đề nghị công tác rải đá cho mấy con đường, nhưng có quá nhiều việc người chơi phải làm, quan trọng là số lượng đá mà thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ tài trợ cũng chỉ có giới hạn, mà ở thế giới muốn có đá thì người chơi phải bỏ rất nhiều sức lực mới khai thác được, kết quả là chuyện trải đường này của lùi tiến độ mãi không xong.

Chủ yếu là trước khi sửa lại đường, người chơi còn phải hoàn thành nhà ở trước đã. Mục tiêu của Lan Tư Lạc Đặc chính là một nơi dân ở. Cái mà anh ta nghĩ là nơi dân ở, nhưng ở trong miệng người chơi, đó chính là cứ điểm của bang hội.

Tuy rằng Lan Tư Lạc Đặc không hiểu rõ rốt cuộc là bang hội này đang làm gì, tên gọi là [Đêm hôm đó vì lão Hạ], là công hội lao động? Hay là thương hội và vân vân? Hoàn toàn không thể biết được!

Lan Tư Lạc Đặc đi tới cửa, gõ gõ cửa.

Phía sau anh ta đã có mấy người chơi vây quanh, mấy người chơi này luôn vô cùng nhiệt tình với nội dung vở kịch như vậy.

“Két két.”

Cánh cửa làm bằng gỗ nhanh chóng mở ra, bên trong có một vài người đi ra nhìn đông nhìn tây một lượt: “Không phải là chúng ta gọi yêu tinh Nhạ Bất Khởi sao? Sao lại là Lan Tư Lạc Đặc tới đây vậy? Không phải là anh còn đang trị liệu sao?”

Trong đó có một người chơi vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn Lan Tư Lạc Đặc hỏi.

“Mau để tôi vào xem, tôi sẽ làm cấp cứu đơn giản một chút.”

Lan Tư Lạc Đặc trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào.

Trong phòng mặt có một đống người đang đứng, không khí có chút ngột ngạt, thậm chí làm cho Lan Tư Lạc Đặc có cảm giác hít thở không thông, đủ loại mùi hỗn tạp quả thực làm cho người ta không thể chịu đựng được.

Nhưng anh ta vẫn cau mày đi vào, sau đó thấy được một người bị thương đang nằm trên chiếc giường bẩn.

Người bị thương bị một mũi tên cắm trên ngực, mũi tên cắm ở đó hoàn toàn không dịch chuyển, ngực đã bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng lớn, hiển nhiên mấy người chơi này không xử lý miệng vết thương chút nào cả.

Người bị thương còn mặc một chiếc áo choàng màu đen, sắc mặt tái nhợt, làn da trắng nõn, nhìn qua là một cô gái còn chưa tính là người lớn hoàn toàn.

“Cô ấy bị thương bao lâu rồi?”

Lan Tư Lạc Đặc vừa cởi áo choàng trên người mình ra vừa đi tới bồn nước bên cạnh, nhưng khi anh ta nhìn thấy bồn nước đen sì, ngây ra một lúc, quyết định là không đưa tay vào rửa.

“Đại khái nửa giờ rồi.”

“Oa, rốt cuộc là anh chữa được chưa? Đừng có dùng đạo cụ của chúng tôi mà giết chết a?”

“Anh có biết thế nào là kỳ ngộ không? Không phải chỉ là trùng hợp đâu?”

“Đây khẳng định là kỳ ngộ a! Anh bắn trúng NPC?”

“Trong thành phố ngầm có người bán học bá và lão hạ.”

“Oa mẹ nó, người nào ngu như vậy, đồ mặt dày này?”

Cả phòng lại vang lên tiếng nói chuyện phiếm điên cuồng của người chơi.

Lan Tư Lạc Đặc cũng đã quen với thói quen của nhóm người kia, bọn họ chỉ cần nắm được một cơ hội hay là một đề tài gì đó, là có thể lải nhải tán gẫn mãi, căn bản là mặc kệ bất cứ trường hợp nào.

Thật sự không phải là bọn họ máu lạnh, Lan Tư Lạc Đặc cũng từng được nhóm người như vậy cứu, bọn họ lấy thân thể của chính mình ngăn cản công kích và vân vân cho Lan Tư Lạc Đặc.

Chỉ là anh ta thấy kỳ quái mà thôi.

Lan Tư Lạc Đặc cúi đầu một chút, hiện tại khẳng định là không thể chờ thêm được, nếu không cầm máu nhanh, cô gái này thật sự có thể chết vì mất máu quá nhiều, phải nắm chắc thời gian một chút.

Lan Tư Lạc Đặc đi tới bên người cô gái kia, sau đó nói với những người bên cạnh: “Mọi người đi ra ngoài trước đi, dù sao cô ấy cũng là con gái, nhiều người nhìn thấy như vậy, về sau thực sự phiền cho cô ấy.”

Lan Tư Lạc Đặc vừa mới nói xong, mấy người chơi bật người nhấc lên sóng to gió lớn:

“Đây là ý gì chứ? Anh nhìn thì được còn chúng tôi thì không thể nhìn?!”

“Oa mẹ nó! 18R?!”

“Trò chơi này còn có chức năng này sao?”

“Thật hay giả, kích thích như vậy sao?”

“Tôi thấy cô ta rất bình thường, có chỗ nào đẹp?”

“Mau đi đi! Tôi cái GAL gì cũng chưa thấy qua! Người này tính là cái gì!”

Tuy miệng thì nói vậy, nhưng phần lớn người chơi vẫn rất nghe lời chỉ huy bắt đầu đi ra ngoài, người không muốn ra thì cũng bị nhóm bạn bè lôi kéo ra ngoài, dù sao gặp được NPC, phần lớn người chơi vẫn rất là quan tâm, nhất là Nhuyễn Nhuyễn.

Sau khi mọi người lục tục đi ra ngoài, Lan Tư Lạc Đặc để lại mấy cô gái ở lại hỗ trợ.

Những người chơi không được lựa chọn lại gào lên:

“Oa mẹ nó! Sớm biết vậy tôi đã chọn nhân vật nữ!”

“Phế vật, trò chơi không chơi nhân vật nữ lại chơi cái thẳng đàn ông ngu ngốc này?”

“Tôi thích nhân vật nam, bao dưỡng con trai!”

“Chờ sau này mở hệ thống kết hôn, chính là lúc có người khóc!”

Nhưng nhìn thấy ánh mắt mấy cô gái này sao lại có chút kỳ quái, com nhìn qua có chút vô cùng chờ mong?!

Bọn họ là đang chờ mong cái gì?

Lan Tư Lạc Đặc có chút không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

“Giúp tôi giữ cô ấy.”

Lan Tư Lạc Đặc nói, đầu tiên, anh ta cần phải rút mũi tên ra, sau đó rửa sạch miệng vết thương, sau đó là cầm máu.

Còn lại sẽ giao cho yêu tinh Nhạ Bất Khởi, cả Duy Đa Lợi Á chỉ có anh biết ma pháp trị liệu, hoặc là nữ công tước của Duy Đa Lợi Á, không, hiện tại hẳn là phải gọi là nữ vương, chắc chắn không thể để một nữ vương đến trị thương cho một người lai lịch không rõ, thật sự là có chút không thích hợp.

Đầu tiên phải cởi quần áo của cô gái kia ra, Lan Tư Lạc Đặc mặc niệm vài câu thực xin lỗi, sau đó thô lỗ rạch quần áo của cô ta ra.

Ầm.

Trong đầu Lan Tư Lạc Đặc chỉ có duy nhất một ý tưởng như vậy.

Anh ta lắc lắc đầu, dứt bỏ tạp niệm, sau đó bắt đầu toàn lực cứu chữa cho cô gái trẻ tuổi này.

Rất nhanh, anh ta hoàn thành mấy bước cấp cứu cơ bản, còn lại cũng chỉ có thể chờ yêu tinh đến tiến hành, sau đó chờ người này tỉnh lại rồi hỏi chuyện cô ta: “Vì sao lại tiếp cận Duy Đa Lợi Á? Không nhìn thấy tấm biển cảnh cáo lãnh địa tư nhân sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.