Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 55: Chương 55: Ngươi có cho bọn họ uống thuốc không?




Trên đống đất màu xám, một con chó thủ lĩnh thận trọng nhìn quanh, mũi khụt khịt xung quanh cái hang ổ giống như mê cung, mùi của những con yêu tinh ở khắp mọi nơi, nội tâm của con chó đầy bất an.

Ta ước chừng khoảng mười ngày trước, có một nhóm yêu tinh xuất hiện trong cái sào huyệt nhện này, lúc đầu những con yêu tinh này là đồ ăn của nhện dưới lòng đất, mà như là chúng được gửi thành nhóm đến.

Cư trú ở trong sào huyệt bộ lạc Cẩu Đầu Nhân cũng thu lợi không ít, nhưng tiệc vui chóng tàn, con mồi và người săn đuổi đã bị thay đổi chỉ trong vài ngày, sào huyệt nhện dưới lòng đất phải chịu một thảm họa, số lượng bắt đầu không giảm bớt mà ngày càng tăng, mà đám yêu tinh kia cũng bắt đầu xâm nhập sào huyệt, dần dần gây ảnh hưởng đến sinh hoạt của bộ lạc Cẩu Đầu Nhân.

Điều chính là bộ lạc Cẩu Đầu Nhân cũng không đủ đồ ăn!

Điều tiếp theo, Cầu Đầu Nhân trẻ cũng không biết, hắn chỉ biết thủ lĩnh đi, trưởng lão đi, những chiến sĩ cường tráng đều đi và họ không trở về nữa.

Bây giờ, Cẩu Đầu Nhân trẻ phải có gánh vác trên vai trách nhiệm săn bắn, con mồi của hắn chính là những con yêu tinh kia!

Cẩu Đầu Nhân trẻ không có chút suy nghĩ về vấn đề quan trọng là tại sao thủ lĩnh, trưởng lão, các chiến sĩ đều không trở về bởi vì Cẩu Đầu Nhân không có đủ trí thông minh để suy nghĩ vấn đề phức tạp như vậy.

Cẩu Đầu Nhân trẻ nhanh chóng phát hiện ra một con yêu tinh lạc đàn, nhìn con yêu tinh lạc đàn bỏ đi đầu có thể ăn liền.

Cẩu Đầu Nhân trẻ chậm rãi lại gần con yêu tinh lạc đàn, con yêu tinh kia từ trên đỉnh đầu với cái văn tự cổ quái màu xanh, mặc áo giáp thậm chí còn có giáp chân, nhưng không thành vấn đề chỉ cần đánh một gậy vào cái gáy không chút phòng bị, hắn chắc chắn sẽ bị choáng!

Cẩu Đầu Nhân trẻ rất tự tin, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, sau đó liền cảm thấy chân của hắn bị vấp bởi thứ gì đó, hắn ngã phịch một tiếng trên mặt đất.

Cẩu Đầu Nhân trẻ tuổi cảm thấy choáng váng, nhất thời không đứng dậy được, bên tai nghe tiếng nói của yêu tinh:

“Ngọa Tào, đặt bẫy đúng là có hiệu quả!”

“666 độ tự do cũng hơi cao, ta phải vào diễn đàn để thổi một làn sóng.”

Cẩu Đầu Nhân tru lên và muốn đứng dậy, nhưng hắn cảm thấy mình bị lật người lên, sau đó cổ mát lạnh, không phát ra được âm thanh, trước mắt là hình ảnh ba con yêu tinh đang nhìn rồi dần dần mờ đi….

[Á Sắt] Một thanh kiếm đánh lén chính xác vào Cẩu Đầu Nhân, bên cạnh [Mai Xuyên Khốc Tử] còn có [Silvanas] hai người sau khi xác nhận rằng con Cẩu Đầu Nhân đã không còn thở, liền ngồi xuống nhìn bốn phía con vật.

“Không có cái gì nổ, quá thảm rồi, ít nhất cho một đồng tệ cũng tốt…”

Mai Xuyên Khốc Tử thở dài một hơi thất vọng.

“Con không bằng đánh nhện, ít ra vật liệu còn có thể dùng để đổi danh vọng và cường hóa thiết bị.”

Sylvanas cũng khá thất vọng, nói:

“Chúng ta đã ở đây trong một giờ chỉ để đi ra với một con chó đầu người, không nên tiếp tục đi sâu vào tổ nhện,đoán chừng sẽ không có cái gì khác ngoài nhện.”

“Chỉ dựa vào ba chúng ta tiếp tục, ta sợ sẽ bị lạc, thật vất vả khi bây giờ là bốn người, nếu tất cả chúng ta đều chết, sẽ mất thiết bị của mình, đừng làm điều đó, hãy đợi chúng ta xây dựng một cái tổ lớn, an toàn cùng nhau, sớm tìm thấy nữ hoàng nhện để hoàn thành BOSS, nhiệm vụ mới sẽ được mở ra. “

Mai Xuyên Khốc Tử xua tay và nói tiếp:

“Trở về trở về, lát nữa ta còn muốn lên trên diễn đàn hạ bài xuống.”

Sylvanas và Á Sắt đều không có ý kiến ​​gì, cả ba liền quay trở lại theo hướng của ngục tối.

Người chơi đã sớm làm các biển báo và dấu hiệu trong hang ổ của nhện, thậm chí còn dọn sạch một không gian tương đối rộng dự định sẽ làm căn cứ.

Tất nhiên các loại thuyết pháp này chỉ các người chơi nội bộ xưng hô với nhau.

Đó là khi người chơi gặp nguy hiểm hoặc cần tạm thời ngoại tuyến, họ có thể chạy ở đó, nếu may mắn gặp được những người chơi khác đang nghỉ ngơi ở đó, có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Không thể nào, người tạo ra << Thành dưới đất: vương quốc Vĩnh Hằng>>là một trò chơi trực tuyến thực tế ảo rất linh hoạt, chỉ cần nó nằm trong phạm vi ảnh hưởng của vương quốc Vĩnh Hằng thì không có vùng an toàn theo nghĩa nghiêm ngặt.

Theo khái niệm về thành trì này, nó được đề xuất bởi một người chơi ngẫu nhiên, một làn sóng đã được quảng bá trên diễn đàn, sau đó, trò chơi được nhiều người hưởng ứng, dù sao, chỉ có một trăm người trong thử nghiệm đầu tiên nên sớm sẽ dẫn đến một ý kiến ​​thống nhất.

Mai Xuyên Khốc Tử, Á Sắt cùng Sylvanas, thậm chí cả cơ thể của Cẩu Đầu Nhân cũng chẳng muốn quản, dù sao Lão Hạ cũng không thu về thứ này,ba người định quay trở lại ngục tối.

Nhưng khi cả đám định rời đi, sau lưng liền có cái gì động đậy, con Cẩu Đầu Nhân ngã xuống, run rẩy đứng lên!

Trong khóe mắt của nó lóe lên màu xanh lục.

“Thứ đồ gì?”

Mai Xuyên Khốc Tử hoàn toàn bị choáng váng.

“Ta không biết, ta có chút sợ.....”

Sylvanas co rúm người lại và ngả người về phía Á Sắt.

“Ngọa Tào, ngươi có thể không muốn có em gái, tốt xấu ngươi cũng có, học một ít điểm lạnh lùng của Á Sắt đi.”

Mai Xuyên Khốc Tử có chút buồn cười nhìn qua Sylvanas, Sylvanas liền cau có:

“Lão tử đã chứa qua, lão tử là một người em mềm dẻo, ngươi không tin ta?

“Ta tin cái lông gà của ngươi!”

“Ngươi lại nói nhảm, lão tử ta không muốn giết ngươi, phá vỡ hình tượng thục nữ trước mặt Á Sắt ca ca.”

“Ngọa Tào, bữa ăn cơm đêm qua ta đều nhanh phun ra, Á Sắt nếu ta là ngươi, ta nhịn không được, giơ tay chém một con yêu tinh đầu chó.”

Khi Mai Xuyên Khốc Tử và Sylvanas cùng ở bên trái và bên phải của Á Sắt, đối mặt với nhau, Cẩu Đầu Nhân trước mặt họ đang lao tới.

“Tốc độ nhanh như vậy?!”

Mai Xuyên Khốc Tử nhìn Cẩu Đầu Nhân đang bay qua, tốc độ vừa rồi còn nhanh hơn nữa, hắn giơ tấm khiên và thanh kiếm ngắn, trực giác của người chơi trò chơi nhiều năm cho hắn biết sự tình không đơn giản vậy, con Cẩu Đầu Nhân này không giống với những con quái vật bình thường.

Hắn chạy ra bên lề, Á Sắt vội vã chạy tới, mạnh mẽ giơ thanh kiếm ngắn của mình lên, chọc thanh kiếm vào người của Cẩu Đầu Nhân, nhưng con chó thủ lĩnh kia không bị gì, theo cách tương tự, nhấc cây gậy trong tay, hướng về phía Á Sắt, đập một gậy vào đầu.

“Á Sắt--!”

Nhìn Á Sắt ngã xuống, Sylvanas phát ra tiếng kêu tương tự trong bộ phim tình cảm dành cho giới trẻ, nhưng với giọng nói của yêu tinh thì như một con lợn bị chọc tiết.

Sylvanas cầm cây cung ngắn của mình, giương cung cài tên,làm một mũi tên trong một lần.

“Viu!” Một tiếng mũi tên hướng về phía Cẩu Đầu Nhân, sau đó đâm vào mặt Á Sắt.

Á Sắt trên tay cầm thanh kiếm ngắn, áo giáp, giáp chân, lấp lóe tia sáng rồi sau đó biến mất không thấy nữa, chỉ thấy chiếc quần đùi của Á Sắt, trên mặt cắm mũi tên, nằm trên gáy của Cẩu Đầu Nhân, chân không nhúc nhích.

Rất rõ ràng, hắn ngất rồi.

“Ngựa no cỏ, ngươi làm ta cười chết mất, ha ha ha ha ha!”

Mai Xuyên Khốc Tử lập tức ngã xuống mặt đất, cười lăn lộn.

Nhưng Sylvanas đá một chân về phía Mai Xuyên Khốc Tử, cất cây cung ngắn và lấy một thanh kiếm ngắn, lao về phía Cẩu Đầu Nhân đang dần tỉnh.

Mai Xuyên Khốc Tử cười một trận rồi cũng vội vã chạy tới.

Hai người tấn công xung quanh Cẩu Đầu Nhân, mỗi người chặt một kiếm, con chó thủ lĩnh mặc dù tốc độ nhanh hơn nhiều so với lúc đầu, nhưng các người chơi đã đề phòng tình huống, không bị trở tay không kịp, chẳng mấy chốc Cẩu Đầu Nhân ngã xuống đất với vết thương chằng chịt trên đầu.

Tuy nhiên, khi Cẩu Đầu Nhân vừa ngã xuống đất, xung quanh các con nhện dưới đất bắt đầu từng con bò lên, ánh sáng màu xanh lục xuất hiện trong mắt chúng.

“Thứ gì đây? Xoát quái?”

“Ngọa Tào, ở đây quá nhiều, tranh thủ thời gian chạy đi!”

Mai Xuyên Khốc Tử và Sylvanas nhanh chóng kéo Á Sắt bỏ chạy, Mai Xuyên Khốc Tử chạy hai bước, rồi nhanh chóng quay lại kéo xác của Cẩu Đầu Nhân.

“Ta chết cười, Á Sắt cứ như vậy thì ngươi bị cái móc chân Hán này bắn chết.”

“Lão tử ta bắn nhầm! Không phải ta cố ý!”

“Hắn mà quay lại sẽ mắng chết ngươi, ngươi có tin không? Ha ha ha ha!”

“Á Sắt ca ca sẽ không mắng ta!”

Hai người chơi mang theo tiếng cười ồn ào dần dần bước đi.

Khi các người chơi rời đi, ở trong góc, một bên thì thao túng vong linh binh sĩ, một bên bí mật quan sát, Bồi Căn giáo sư nghiêm túc nhìn về Hạ Lạc Khắc phía bên cạnh cũng đang quan sát, hỏi:

“Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài không phải...… cho những con yêu tinh này uống thuốc chứ?”

“Không, không, không, ta làm sao cho bọn hắn thuốc để chiến đấu, chỉ là cho bọn hắn tiến hành một số khóa huấn luyện cơ sở chiến đấu, thực tế nếu yêu tinh được huấn luyện đúng cách thì vẫn có sức chiến đấu.”

Hạ Lạc Khắc lắc đầu nói như thế.

“Ta không có ý này, ý ta là... Bồi Căn giáo sư nói lại: “Bọn hắn nhìn thấy chiến binh bất tử bằng chính mắt mình và không hề sợ hãi, theo sát và bắn chết bạn đồng hành,kéo xác bạn đồng hành của bọn hắn như không có gì, còn chạy và cười như thế? Bọn hắn có giống vừa cắn thuốc không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.