Gái Một Đời Chồng

Chương 2: Chương 2




Cường nháy mắt ra hiệu, gọi tôi lên phòng:

- Cô bép xép gì với mẹ tôi à...?

- Anh điên vừa thôi, muốn tấu tôi tấu lâu rồi. Sao phải chờ đến hôm nay...?

- Nhớ lấy lời cô nói, chờ tôi thêm 1 năm nữa thôi. Tôi sẽ giải thoát cho cô...

Tôi bắt đầu thấy bực mình, hai mẹ con nhà này cũng lạ thật. Người chửi bới, người nghi ngờ, rốt cuộc có để tôi sống nữa không...?

___

Vài ngày sau mẹ ck tôi có thuê một bà thầy bói về cúng. Hương khói nghi ngút, tiếng mõ, tiếng chuông vang lên không ngừng. Cứ gõ đến đâu, bà lạy đến đấy đó:

- Cô đi đền cao cửa rộng, xin cô kêu thay lạy đỡ cho chúng con có tí lộc đường con cái...

- Vì bà thành tâm nên tôi cũng nói thẳng. Cái tuổi con trai bà không hợp với mệnh nữ kia đâu. Không cẩn thận rước họa vào nguời, nhà tan cửa nát như chơi đấy...

Mẹ ck nghe xong, khuôn mặt tái hẳn đi:

- Liệu có cách nào hóa giải không cô...?

- Có chứ, nhưng tốn kém lắm. Phải lập một khóa lễ riêng, may ra mới được...

- Chi phí toàn bộ khoảng bao nhiêu ạ...

- Ngót nghét cũng gần 50 triệu...

Tôi nấp trong bếp, nghe toàn bộ câu chuyện mà không sao hiểu được một giáo viên về hưu như mẹ ck tôi, sao lại có thể dễ dàng tin vào dăm ba cái trò mê tín, lừa bịp này. Rồi thể nào cũng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi cho xem. Cái số tôi sao mà đen đủi thế, càng nghĩ càng buồn. Đúng phận đàn bà 12 bến nước biết bến nào trong, biết sông nào đục...?

Thôi đến đâu thì đến, trăm đường tránh chẳng khỏi số, làm việc mình trước đã. Bê chậu quần áo to đùng vừa giặt xong ra phơi, thì bố đẻ gọi điện:

- 18 tháng sau có về giỗ mẹ không con...?

- Con chưa biết nhưng chắc là không. Dạo này anh Cường bận lắm, hôm nào cũng hơn 9h tối mới về...

Bố thở dài, giọng trầm xuống:

- Lấy chồng xa đành chịu thiệt thòi thôi con ạ...

- Con không sao đâu, bố còn đau lưng không, để con mua thuốc gửi về...

- Bố đỡ nhiều lắm rồi, không phải gửi về nữa đâu, tốn kém lắm. Mẹ ck dạy gì thì cố mà nghe, chứ đừng cãi lại người ta đánh giá không hay...

Chỉ có bố mẹ thương con vô điều kiện, cúp máy bố mà lòng tôi nghẹn đắng. Không phải tôi không muốn về, mà có muốn cũng không được. Cứ ho he xin xỏ là mẹ ck lại làm um lên...

____

Gần trưa chị ck sang chơi, mang cho mấy con cua biển quà mới đi du lịch về:

- Mợ mang vào hấp cả nhà ăn, không phải dành dụm đâu...

- Cua to thế chị ơi, chắc đắt lắm hả...

Chưa kịp trả lời, mẹ ck đã gọi to:

- Mai ơi vào đây mẹ bảo...

- Sao thế mẹ ơi, để con hỏi mợ chút chuyện đã...

- Mẹ vừa mời cô về lễ đấy, cô bảo mệnh con khỉ kia xung khắc mới nhà mình. Nên mấy năm nay làm ăn chẳng đâu vào đâu, giờ phải sắm một khóa lễ lớn cho bớt tai ương đi...

- Mẹ ơi thời đại nào rồi mà còn tin vào những thứ vớ vẩn này...Vợ ck cậu mợ còn trẻ, vài ba năm nữa sinh em bé cũng được chứ sao. Còn chuyện làm ăn mợ có biết gì đâu, mẹ nói thế mợ nghe thấy mợ lại tủi thân...

- Tao sợ gì nó, tao cứ nói to lên cho nó nghe thấy đấy, đồ hãm tài...

- Mẹ quá đáng lắm rồi đấy...

- Ơ cái con này, mày là con gái tao hay là kẻ thù của tao đấy...?

- Con không bênh ai, nhưng nói gì phải đúng chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.