Gái Một Đời Chồng

Chương 29: Chương 29




Những ngày sau đó, Cốm như thay đổi tính nết hoàn toàn. Không còn thân thiện với Lành nữa mà bắt đầu xa lánh, bài xích nhiều hơn...

Thu thi thoảng lại lấy cớ sang nhà Dũng thăm con gái. Lần nào gặp Lành cũng khinh khỉnh, khó chịu ra mặt...

- Chị mới sang ạ? Em vừa đưa Cốm đi học mất rồi...

- Nay cuối tuần mà...

- Cốm đi học múa...

Thu nhìn thẳng vào mắt Lành, như đang dò xét điều gì đó:

- Tôi nghe Cốm nói, cô thích ck cũ của tôi?

Lành bắt đầu thấy ngột ngạt khi Thu hỏi vấn đề này. Đứng trước vk cũ của người yêu mình, thử hỏi có mấy ai giữ được bình tĩnh?

- Em và anh Dũng đúng là đang trong quá trình tìm hiểu nhau...

Một tràng cười trào phúng, phát ra từ miệng Thu. Đôi môi đỏ mọng của cô ta, không ngừng vẽ lên biểu cảm thú vị:

- Tôi biết với thân phận hiện tại, tôi không có quyền xen vào việc của cô. Nhưng với tư cách là mẹ Cốm, tôi mong cô suy nghĩ lại quan hệ của mình. Cô là người thông minh, tôi nói thế chắc cô cũng hiểu. Một đứa trẻ chỉ phát triển hoàn thiện, khi nó được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của cả bố và mẹ...

Từng câu từng chữ, lịch sự nói ra so với những lời chửi bới, nguyền rủa của Trang còn thâm độc hơn nhiều...

Lành nhất thời không đáp trả được...

Thu lại càng đắc ý:

- Hơn hai năm trước, cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ. Nói thật với cô tôi cũng bất ngờ lắm, không còn cách nào khác tôi buộc phải rời xa Cốm. Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã tự tin trở về thì cũng có nghĩa không ai đủ sức chia rẽ gia đình tôi nữa...

- Chị nói vậy là có ý gì?

- Ý trên mặt chữ thôi. Cô xin nghỉ đi, cắt đứt mọi quan hệ với ck tôi, tôi sẽ cho cô thêm 50 triệu...

Càng nghe càng thấy hoang đường, một người đàn bà đã li hôn chồng hơn 2 năm nay. Giờ lại ngồi đây nói chuyện gia đình:

- Em không biết lí do chị và anh Dũng li hôn. Nhưng chuyện gì đã xảy ra rồi thì đều là quá khứ. Để được như bây giờ em và anh ấy đã phải cố gắng rất nhiều. Em không muốn vì chị, hay bất cứ ai mà đảo lộn cuộc sống hiện tại. Trừ khi anh Dũng yêu cầu, nếu không em sẽ không đi đâu cả...

Thu ban đầu tưởng Lành dễ đối phó, định chơi đòn phủ đầu. Nhưng không ngờ lí lẽ, Lành đưa ta cũng thông minh nhạy bén lắm:

- Cô trình độ hơn tôi tưởng đấy. Bảo sao mẹ anh Dũng mấy hôm nay, cứ lồng lộn lên chuẩn bị sắp xếp xem mặt cho con trai...(Thay đổi thái độ, cách xưng hô luôn)

- Nếu hôm nay chị đến đây, chỉ để nói những chuyện này. Thì tôi chúc mừng chị, chị thành công rồi đấy. Giờ có thể ra về chưa?

Thu nhếch môi, khiêu khích Lành:

- Cứng đấy. Tôi sẽ chống mắt lên xem cô trụ được bao lâu? Cô tưởng ck cũ của tôi yêu cô sao? Cuộc sống không giống cuộc đời đâu cô gái ạ...

Lành mỉm cười, không thèm tiếp lời...

Thu tức quá bỏ về trong bực bội...

Ra đến cổng không may lại gặp ngay mẹ Dũng...

Mẹ Dũng lườm Thu cháy mắt:

- Cô quên thỏa thuận năm xưa rồi à? Sao giờ lại vác mặt về đây...

À một tiếng rõ dài, Thu giả vờ gõ nhẹ lên đầu:

- Con chào mẹ. Nhờ phúc của mẹ con vẫn chưa quên. Nhưng năm nay thì phải khác năm xưa chứ?

- Mày dám lật lọng với tao à

Thu trừng mắt nhìn mẹ ck cũ. Mới hơn hai năm không gặp mà bà ta thay đổi nhiều thật...

Nhưng bản tính ích kỉ, háo thắng vẫn còn nguyên như ban đầu...

- Con không lật lọng, lần này con về đây để lấy những thứ sẵn thuộc về con thôi...

Mẹ Dũng tức điên:

- Mày câm mồm ngay, tao không có cái loại con dâu tráo trở như mày. Từ ngày mày cầm tiền của tao, mày đã không còn gì trong ngôi nhà này nữa rồi. Tao dù có chết, cũng không để mày quay lại đây lần nữa đâu...

- Có vẻ mẹ tự tin quá mức vào bản thân mình rồi. Con làm được gì thì từ từ con sẽ chứng minh mẹ thấy. À suýt nữa thì quên con cũng đang có một món quà muốn tặng mẹ, mong mẹ hài lòng...

Thu rút tập ảnh từ trong túi xách ra. Khoảng 5 - 7 chiếc, toàn hình chụp của Dũng và Lành....

Đặc biệt chiếc cuối cùng là rõ nét nhất, Dũng đứng nghiêng ôm Lành vào lòng. Hai tay Lành vòng qua ôm chặt bụng Dũng...

Mẹ Dũng há hốc mồm, nhìn chằm chằm như sợ mình hoa mắt:

- Sao mày có?

- Cái này mẹ không cần quan tâm...

- Tao cảnh cáo mày, đừng để tao nhìn thấy mày đến gần con trai tao thêm một lần nữa. Nếu không mày đừng trách tao ác, tao nói trước lần này không đơn giản như lần trước đâu...

Thu đạt được mục đích, miệng cười như có như không. Hất cằm về phía trong nhà:

- Hình như mẹ đang nhầm đối tượng...

Mẹ Dũng hai mắt đỏ ngầu, hẩy Thu sang một bên hùng hổ tiến vào trong nhà...

“Bộp...”

Cả xấp ảnh ném thẳng vào Lành. Nghiến răng ken két:

- Mồi chài con trai tao thành công rồi, mày đang đắc ý lắm phải không?

Lành cúi xuống nhìn từng bức ảnh, càng nhìn càng sững người...Cánh cổng quen thuộc nhà Dũng, ngày nào Lành cũng đứng chờ Dũng về

Không thể tin nổi...

Chuyện gì đang xảy ra...

Mồm lắp bắp, không nói gọn câu...

- Cháu...xin lỗi...

“Chát...”

Lần này là cái tát giáng mạnh xuống má Lành không thương tiếc:

- Tao biết ngay mà, nhà quê, nhà quái toàn những loại không ra gì...

- Cháu với anh Dũng có tình cảm với nhau. Chúng cháu không làm gì trái lương tâm, đạo đức pháp luật. Nhà cháu nghèo không xứng đáng với nhà bác nhưng mong bác đừng xúc phạm đến quê quán, bố mẹ cháu...

- Giờ mày còn bày đặt lên mặt dạy đời tao à?

- Cháu không dạy đời ai cả. Là bác tự nói thôi...

Mẹ Dũng gào toáng lên:

- Không nói nhiều, mày lên thu dọn đồ đạc cút khỏi đây ngay.

Mệt mỏi quá...

Cảm giác nhục nhã, ê chề trong lòng Lành mỗi lúc một dâng lên....

- Cháu sẽ đi khỏi đây...

Quần áo của Lành không có nhiều, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài bộ...

Thu dọn bỏ vào balo chỉ gần 20” là xong. Mở ngăn kéo tủ, ngắm đi ngắm lại sợi dây chuyền Dũng tặng. Lành lặng lẽ rơi nước mắt...

Có lẽ em sai rồi...

Thứ tình cảm này, ngay từ đầu em không nên có...

Tha lỗi cho em, tha lỗi cho sự bất lực này...

Lành quay đầu bước đi, không dám nhìn lại...

Mẹ Dũng hài lòng, móc một xấp tiền vứt mạnh lên bàn:

- Cầm lấy đi. Coi như cô biết điều...

Lành lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt bà:

- Hôm nay cháu rời khỏi đây không phải vì bác. Mà vì cháu không muốn anh Dũng phải lựa chọn giữa mẹ và người con gái mình yêu. Anh ấy có trong tay mọi thứ tiền bạc, quyền lực nhưng sự cô độc trong mắt anh ấy bác có bao giờ nhìn thấy không? Bác nghĩ cháu đến với anh ấy vì tiền, vậy bác cho cháu hỏi cháu đã tiêu, đã phá của gia đình bác đồng nào chưa?

- Mày dám ăn nói với tao thế à?

Đi qua xấp tiền trên bàn, mặt Lành tỉnh bơ:

- Bất cứ sự so sánh nào trên đời này đều khập khiễng. Mong bác đừng cố gắng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, nhất là con trai mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.