Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính

Chương 45: Chương 45: Chương 42




Hai tiếng trôi qua rất nhanh, thời lượng phát sóng nháy mắt liền kết thúc.

Sau khi kết thúc phát sóng, Ninh Thu Thu nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa quan hệ của cô với Triển Thanh Việt bại lộ rồi, hú hồn thật.

“Những trang bị màu cam kia anh kiếm đâu ra vậy?” Ninh Thu Thu nằm liệt trên ghế, cô hỏi Triển Thanh Việt, “Không phải là anh bỏ tiền ra mua đấy chứ?!”

“Lông cừu rơi từ trên mình cừu*,“ Triển Thanh Việt nói, sau đó lại sợ Ninh Thu Thu không hiểu được, bổ sung thêm, “Phí lên sân.”

(*) Lông cừu rơi từ trên mình cừu [yáng máo chū zài yáng shēn shàng]: bắt nguồn từ gala “Đêm hội mùa xuân” năm 1999, nghĩa đen là lấy lông cừu từ trên người con cừu, nghĩa bóng là bề ngoài có vẻ may mắn, gặp được nhiều chỗ tốt nhưng mà thực tế là dùng tiền mà có được.

Ninh Thu Thu đưa cho Triển Thanh Việt khoản phí lên sân mình tàn nhẫn kiếm được, tất cả đều được tên phá của này sung quỹ vào trò chơi.

“Anh có thể tiết kiệm một chút hay không hả anh trai” tiêu sạch tiền để mua một thân trang bị, tất cả chỉ vì mục đích bức người. Tuy rất sảng khoái nhưng thật sự không đáng.

Bị vợ mắng là không tiết kiệm, Triển tổng lập tức kiểm điểm lại bản thân mình một chút, hình như anh quả thực rất không tiết kiệm, vì thế nói: “Tiêu hoang là bệnh cũ, hay là anh đưa tiền cho vợ quản?”

“......” Lại định đặt bẫy cô đây mà, Ninh Thu Thu mới không tin lời Triển Thanh Việt nói đâu, người đàn ông này xấu thật sự, vì thế cô làm lơ anh, nói, “Với lại, tài khoản này dùng xong còn phải trả lại cho bọn họ cơ mà.”

Trang bị hai tài khoản này gộp lại tuy không bằng Thiên Hạ Đệ Nhất Chùy nhưng tổng cộng cũng phải xấp xỉ năm con số, công ty game chắc chắn sẽ không trả cho bọn họ đâu.

Đối với việc Ninh Thu Thu nhẹ nhàng đánh trống lảng, ra vẻ “tôi chả hiểu anh nói gì sất” Triển Thanh Việt cũng không cảm thấy bất ngờ, nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Chẳng phải việc này rất đơn giản sao, bắt bọn họ mua lại với giá gốc.”

“......” Xem như anh lợi hại.

Thời điểm giao tài khoản cho Cù Hoa, Ninh Thu Thu nói qua với hắn về việc Triển Thanh Việt bỏ tiền mua trang bị, hơn nữa còn nhắc lại lời Triển Thanh Việt, đề nghị bọn họ mua lại số trang bị.

Kết quả là công ty game bên kia tỏ ý muốn tặng hai tài khoản này lại cho Ninh Thu Thu, coi như một món quà, mong cô giữ lại làm kỷ niệm. Nói trắng ra là bọn họ không muốn trả lại số tiền đã nuốt vào, Triển Thanh Việt phải bỏ tiền thật để mua đống trang bị đấy nhưng đối với bọn họ thì đó chỉ là số liệu mà thôi.

Ninh Thu Thu bị bọn họ làm cho tức hộc máu, 100 vạn đấy.

“Em mang hai tài khoản này đi bán đi, chắc cũng thu lại được tương đối.” Triển Thanh Việt thấy Ninh Thu Thu tức giận đến xì khói thì bày cho cô một con đường khác.

“Tôi không muốn bán a, nói sao nhỉ, tôi chính là luyến tiếc mà.” Trả lại cho công ty game là một chuyện, bảo cô bán nó đi lại là chuyện khác, nếu muốn cô bán hai tài khoản này đi thì cô thật sự rất tiếc a.

Hơn nữa, Trì Ngư nhớ Cố Uyên*, tên thật tốt a.

(*) Trích từ bài thơ “Quy viên điền cư kỳ 1” của Đào Tiềm, nguồn gốc cái tên Trì Ngư và Cố Uyên. ( Thơ mình để cuối chương nhé).

Triển Thanh Việt thấy bộ dáng rối rắm của Ninh Thu Thu có chút buồn cười, duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu cô: “Vàng bạc đổi lấy nụ cười mỹ nhân, tuy mất trăm vạn nhưng tính ra thì tôi vẫn có lời.”

Mặt mũi Ninh Thu Thu ỉu xìu: “Nhưng mà tôi đang khóc.”

Sau một phút nhu tình thấy quỷ thì bản tính Triển tổng lại bại lộ, nói: “Nếu kêu la như em được coi là khóc thì quỷ khóc sói gào cũng coi là khóc.”

Ninh Thu Thu: “......”

Cuối cùng Ninh Thu Thu cũng không nỡ bán hai tài khoản này đi, cứ mặc nó ở đó, thỉnh thoảng lại cùng Triển Thanh Việt online chơi chút.

Vốn dĩ sau khi phát sóng trực tiếp xong thì công việc đại ngôn cũng sẽ kết thúc, chờ đối phương hoàn thành chi phí là được

Ai ngờ ngày hôm sau, super topics* của Ninh Thu Thu, cùng fans của Triển Thanh Việt... lại bắt đầu “chiến tranh“.

(*) Super topics [超话] - siêu thoại: là thuật ngữ thông dụng trên mạng và là một chức năng trên Weibo, mọi người cùng quan tâm đến vấn đề hay idol nào đó sẽ tụ họp lại ở đây (hầu hết chủ đề topics là về idol). Khác trending hashtags, super topics có thể có người thành lập và lời giới thiệu về cộng đồng của họ. Tính năng này nhằm củng cố tình cảm giữa fans với idol.

Nguyên nhân xuất phát từ một bài viết Weibo của tài khoản “Gả cho Thu gia“.

[ Gả cho Thu gia ]: eoooo...... vì sao siêu thoại lại có nhiều người tìm thông tin Trì Ngư vậy, chỉ có mình tôi cảm thấy tên Trì Ngư này có chút khó tả thôi sao, cọ nhiệt độ có phải quá rõ ràng rồi hay không?

Bài Weibo này vừa đăng, ngay lập tức có rất nhiều người vào phụ họa.

【 một tên bạn tập nho nhỏ mà muốn nổi tiếng sao, rõ ràng Thu gia đã không thèm để ý đến hắn mà hắn vẫn liều mạng ra hiệu với Thu gia, trong tối ngoài sáng ám chỉ quan hệ của mình với Thu gia 】

【 oa rốt cuộc cũng có người lên tiếng, thì ra không phải chỉ mình tôi cảm thấy thế, tối qua tôi xem thiếu chút nữa thì phun ra, ngay cả việc Husky của người ta nghịch ngợm mà hắn cũng phải “vô tình” nói mèo nhà mình bị dẫm phải đuôi, nôn! 】

【 người nào đó rõ ràng đang muốn xào CP để tìm cảm giác tồn tại đây mà, khổ nỗi Thu gia của chúng ta không có care hắn đâu, có tức không có tức không?? 】

【 thấy nhiều người tìm thông tin Weibo hắn như vậy khiến tôi thiếu chút nữa chết cười, giọng nói hoàn toàn có thể chỉnh thành như thế, tuy không đành lòng nhưng tôi vẫn phải nói điều này mấy bạn nữ biết, gamer hơn phân nửa là “cá trạch” béo phì đó, là mấy kẻ vừa béo vừa lùn chết tiệt 】

......

Kể cả khi làm bạn tập game 《 Ma Khuyết 》 hay ở trên mạng xã hội, Triển Thanh Việt chưa từng để lộ mặt thật. Vậy nên ai cũng không tìm được thông tin thật của anh, nhưng anh vừa giỏi lại vừa có tiền nên chỉ sau hai giờ phát sóng trực tiếp đã thu hoạch được một dàn..... “thê thiếp” đông đủ, nhìn “phu quân” mình bị fans Ninh Thu Thu mắng, ngay lập tức họ nổi giận, điên cuồng đáp trả.

【 chúng tôi hâm mộ kỹ thuật của Trì Ngư, còn mấy người công kích người khác không thấy ghê tởm sao, hơn nữa “cá trạch” béo phì thì không phải là người, không có nhân quyền sao? 】

【tôi là Ngư fans cũng là Thu fans, tôi cảm thấy rất bình thường kể cả khi bọn họ yêu nhau a, có phải mọi người đã nghĩ quá nhiều rồi không 】

【 có người được PR nhưng không bằng kẻ chơi game, ghen ghét đại thần Trì Ngư của chúng ta nhất chiến thành danh đây mà, mắt đỏ đến mức rỉ máu rồi kìa】

【 anh chúng tôi chính là một đêm thành danh, nổi tiếng nhanh như vậy, có tức không có tức không có tức không? 】

Bởi vì chuyện này mà siêu thoại của Ninh Thu Thu hô mưa gọi gió trên Weibo, rất nhiều người dùng Weibo hứng thú với nó. Nếu không phải fandom của cô cùng fandom của Triển Thanh Việt đang cãi nhau inh ỏi thì không chừng họ đã lên hot search rồi.

Ngày hôm sau Ninh Thu Thu không phải đi làm, ngủ đã giấc mới dậy, lúc dậy thì nhận được ảnh chụp màn hình Tiểu Trì gửi.

Ninh Thu Thu xem xong: “???”

Cô nhớ lại buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua một chút, hình như...... nếu đổi lại là một người cô không quen biết thì quả thực rất giống kẻ điên cuồng cọ nhiệt độ.

Có điều cô quen Triển Thanh Việt khá lâu rồi, Triển Thanh Việt lại hay hố cô, mà cô cũng có thói quen tìm hố hắn đào mà nhảy, cho nên xác thật có việc Triển Thanh Việt nói ẩn ý nhưng cô không quan tâm.

Bởi vì việc này mà siêu thoại của Ninh Thu Thu rối tung rối mù, đến cô còn có chút líu lưỡi. Nói fans của Phương Cẩn Nhiên có số lượng dày đặc cùng thuộc tính phá hoại như châu chấu thì fans của cô rõ ràng cũng có thuộc tính như thế, chẳng qua không hiếu chiến như fans Phương Cẩn Nhiên mà thôi.

Không được, phải chấn chỉnh bọn họ lại một chút, không thể mặc kệ bọn họ tàn sát bừa bãi như vậy, phải dùng ít chứng cứ bóp chết thái độ này mới được, bằng không về sau fans của cô lại không khác gì fans Phương Cẩn Nhiên, gặp người liền mắng, ai cũng bị coi là cọ nhiệt độ idol mình.

Hơn nữa, Triển Thanh Việt bị người khác mắng như vậy khiến Ninh Thu Thu rất phẫn nộ, rõ ràng Triển Thanh Việt là chúng tinh phủng nguyệt cơ mà!

Nghĩ nghĩ, Ninh Thu Thu tìm mấy tấm ảnh chụp hôm qua để đăng lên Weibo.

[ Ninh Thu Thu ]: Cảm ơn Trì Ngư ngày hôm qua đã hỗ trợ tôi, mang tôi đi khắp phó bản (mặt si mê)

Cô không trực tiếp vả mặt fans nhà mình mà chỉ gián tiếp nói với các nàng quan hệ của cô cùng Trì Ngư khá tốt, không có tình huống cọ nhiệt như họ nói, mặt khác, cô còn nhắc khéo bọn họ đừng suy diễn quá nhiều, có những mối quan hệ đơn giản chỉ là bạn bè với nhau mà thôi.

Ninh Thu Thu đăng Weibo xong thì không quản các nàng nữa, fandom mới của Trì Ngư fan cô cũng không hứng thú lắm, ngược lại, cô đi tìm kiếm cái tên Trì Ngư một chút.

Kết quả thật khiến cô phải chấn động, Trì Ngư đã có siêu thoại, số lượng fans là 5000 có lẻ, còn có người đã lập ra fan club Trì Ngư toàn thế giới......

Cô nhấn vào siêu thoại của Trì Ngư, so với cảnh gió tanh mưa máu trong siêu thoại của cô thì siêu thoại của Trì Ngư giống thế ngoại đào nguyên hơn nhiều, tất cả đều một lòng liếm Trì Ngư.

Nhóm fans đang trong giai đoạn mới thành lập nên độ nhiệt tình rất cao, siêu thoại hết sức sống động.

[ Lâm Uyên muốn Trì Ngư ]: Vừa xem lại video chồng em ngược Thiên Hạ Đệ Nhất Chùy, chỉ muốn hét lên rằng chồng em ngầu quá đi ( thét chói tai)

[ tiểu hổ thích ăn cá ]: Hỏi mấy tiệm về bạn tập cũng không tìm được thông tin Trì Ngư a, chủ yếu là không biết tên thật của ảnh là gì, nhưng tôi đang có ít tin tức về Trì Ngư trong tay, để tôi đi kiểm nghiệm từng cái rồi thông báo cho mọi người sau, các chị em chờ tin tốt từ tôi nhé!

[ Phật hệ* Ngư fan ]: Phu quân online ( tranh vẽ Trì Ngư)

(*) [佛系] một cụm từ phổ biến trên mạng, hàm ý rằng coi thường mọi thứ, từ này được giới thiệu lần đầu trên tạp chí của Nhật năm 2014, những người được coi như “Phật hệ” thường đặt sở thích và mối quan tâm của họ lên đầu, làm mọi thứ theo ý muốn bản thân.

Cô đoán tranh vẽ Trì Ngư kia là do cô nàng Phật hệ Ngư fan tự tay vẽ, trong tranh có một thanh niên mặc sơ mi trắng, đầu hơi nghiêng, tư thái vừa tàn bạo ngông cuồng vừa mang theo vài phần câu dẫn nhìn màn hình như muốn hỏi: Ngươi muốn PK với ta sao?

Ninh Thu Thu: “......”

Có phải người này tưởng tượng quá đà rồi không?

Triển phúc hắc nơi nào đáng yêu nơi nào quyến rũ như vậy, hắn chỉ biết không ngừng đào hố người ta mà thôi.

Hơn nữa, “chồng” “chồng”, gọi ai là chồng đấy!

Ninh Thu Thu trừng mắt nhìn mấy người gọi Triển Thanh Việt là chồng thêm vài cái, cuối cùng che lại trái tim nhỏ rồi rời khỏi siêu thoại của Trì Ngư. Cô tự nhủ đây chỉ là tình yêu dành cho thao tác nhạy bén của Trì Ngư đại thần trong game mà thôi, không liên quan gì đến Triển Thanh Việt hết.

Chỉ là sau khi thoát khỏi siêu thoại của anh, Ninh Thu Thu lập tức gửi tin nhắn cho Triển Thanh Việt.

【 Ninh Thu Thu: ( hình ảnh) Triển tổng, rốt cuộc thì anh có bao nhiêu thê thiếp? 】

【 hành tay lòng dạ hiểm độc: Thu Thu đây là giúp anh nạp thiếp? 】

Ninh Thu Thu: “......”

Vì sao mỗi lần nói chuyện phiếm cùng Triển Thanh Việt, trọng điểm câu chuyện của anh luôn khác biệt so với người khác! Mấu chốt là, mỗi lần như vậy anh đều có thể uyển chuyển mà tránh đi bẫy rập cô thiết kế chứ.

Kịch bản bình thường nào có như vậy, chẳng phải Triển Thanh Việt nên tỏ vẻ mình bị oan uổng sao!

【 Ninh Thu Thu: Đúng vậy, nạp cho anh mấy phòng tiểu thiếp mỹ mạo, để anh buổi tối trái ôm phải ấp, hàng đêm hoan hỉ 】

【 hành tây lòng dạ hiểm độc: Trẫm rất thích. 】

Ninh Thu Thu: “???”

Thì ra anh là cái dạng a Triển Thanh Việt!

Có người từng nói rằng mỗi người đàn ông đều có giấc mộng tam thê tứ thiếp trong lòng, chẳng qua bây giờ bản tính Triển Thanh Việt mới bại lộ mà thôi, Ninh Thu Thu hết sức xem thường đáp án vừa rồi, hung hăng giẫm đạp nó ở trong lòng, ném điện thoại xuống, rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Mặc quần áo xong, Ninh Thu Thu định mở cửa sổ để thông khí thì bị gió lạnh cùng mưa phùn bên ngoài làm cho đông cứng, thế là cô lại đóng cửa sổ vào.

Thời điểm bọn họ tới, thành phố G hẵng còn ấm áp như mùa xuân, hiện tại đã là thời gian lạnh nhất năm, lại còn mưa phùn lất phất, mỗi ngày vừa ướt vừa lạnh khiến con người không muốn ra cửa.

Chỉ là bọn họ sẽ không ngây ngốc ở bên này quá lâu nữa, thân thể Triển Thanh Việt đã trải qua gần năm tháng điều trị, toàn bộ có thể đã khôi phục rất tốt, có thể chống nạng mà đi một quãng đường thật dài, bác sĩ nói rất nhanh anh sẽ đi lại được giống người bình thường.

Thời gian phục kiện tương đối dài, trong lúc đó Triển Thanh Việt đã xây dựng xong phần xương sống của giải trí công ty từ năm ngoái, thừa dịp cuối năm lộn xộn liền đăng thông báo tuyển dụng nhân tài, nhân cơ hội chọn được một vài giám đốc có khả năng khá tốt. Nhưng Triển Thanh Việt vẫn phải tự mình gặp mặt phỏng vấn, không thể để mấy kẻ không bằng cấp chui vào công ty.

Bước đầu khi gây dựng sự nghiệp không chỉ cần nhân tài, phiền phức phát sinh cũng rất nhiều, tất cả đều phải trở lại thành phố A tự mình xử lý thì có thể ổn thoả được.

Ninh Thu Thu bị gió lạnh đẩy lùi về giường, cô ngồi xuống lấy điện thoại ra thì nhìn thấy tin nhắn Triển Thanh gửi cho mình.

【 hành tây lòng dạ hiểm độc: Nhưng mà Triển phu nhân à, xã hội hiện tại là chế độ một vợ một chồng, em không cần phải dùng những lời như vậy để kiểm tra tình cảm chồng mình, ấu trĩ lắm. 】

Ninh Thu Thu lại lần nữa: “???”

Cô thật sự chỉ muốn mượn chuyện này chèn ép Triển Thanh Việt một chút thôi mà, kiểm tra tình cảm cái gì chứ.

Tên hành tây lòng dạ hiểm độc này, biết hai chữ “tình cảm” sao?!

Nhưng mà, tuy nghĩ trong lòng như vậy nhưng Ninh Thu Thu lại cười ngây ngô khi đọc tin nhắn đấy.

Thật ra thì Triển Thanh Việt cũng được coi là một người đàn ông tốt, mặc dù anh khá xấu tính. Tỉnh lại lâu như vậy nhưng cô chưa từng thấy anh tán tỉnh ai khác, nếu bất chợt nhìn thấy mỹ nữ mềm mại trên đường anh cũng không liếc nhiều thêm một cái. Trừ bỏ Giả Tình dính như keo chó giật mãi không ra thì cũng không có hoa đào tìm tới cửa.

Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ nhất định với tính cách của Triển Thanh Việt.

Ninh Thu Thu cảm thấy nếu không phải da mặt cô đủ dày thần kinh đủ cứng cỏi thì cô đã sớm bị anh làm cho phát điên rồi.

Không hiểu đạo lý thương hoa tiếc ngọc gì hết, phúc hắc độc miệng còn thẳng thắn. Nghĩ lại quãng thời gian mấy tháng hai người ở chung, cô cảm thấy Triển Thanh Việt đã đào đủ hố để chôn sống mười Ninh Thu Thu cô rồi đấy, sắp làm rớt thuộc tính M của cô ra ngoài rồi.

Khó trách chẳng ai thèm yêu.

Thời điểm Ninh Thu Thu lẩm nhẩm kiểm kê tội lỗi của Triển Thanh Việt thì điện thoại cô đột nhiên kêu lên khiến cô giật nảy mình, là Cù Hoa nhắn tin tới.

“Tiểu Thu Thu của anh, có tin động trời đây, một miếng bánh có nhân vừa rơi từ trên trời xuống!” Cù Hoa hưng phấn nói.

Có chuyện tốt như vậy sao? Ninh Thu Thu chờ mong hỏi: “Nhân gì vậy, thịt à?”

“Ai nha ghét ghê, biết rõ ý người ta không phải vậy mà, nói cho em biết, công ty của chúng ta mới nhận được lời mời đến từ đài truyền hình quốc gia, mời em đi làm khách quý thường trú, gameshow đài quốc gia đấy, có bao nhiêu người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán mà vé mời lại rơi trúng đầu chúng ta, có phải rất vui không!”

Vui thì có vui, nhưng thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí đâu a.

Ninh Thu Thu có dự cảm xấu, hỏi: “Chương trình gì vậy, sao lại mời em?”

“Chương trình có tên《 người bình thường siêu việt 》, nhiệm vụ khách mời chính là đi trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt đời thường, để cho khán giả nhận ra rằng cuộc sống bình thường không ngăn nổi điều phi thường, khụ khụ...... bọn họ mời em, là cảm thấy em rất thích hợp.”

“......” Ninh Thu Thu lập tức hiểu ra.

Nếu là chương trình của quốc gia thì đương nhiên mục đích giáo dục sẽ là chính, giải trí chỉ là phụ, Ninh Thu Thu nghĩ khả năng cao ban tổ chức sẽ cho bọn họ tham gia trải nghiệm những hoạt động gian nan khốn khổ, cảm nhận đắng cay ngọt bùi, nói cho mọi người biết đằng sau cuộc sống hạnh phúc của chúng ta có bao người đang thầm lặng cống hiến.

Vì sao lại mời cô đây, quá nửa là có quan hệ với hình tượng Thu gia của cô—— nữ khách quý khác chỉ sợ quá yếu đuối không chịu nổi.

“???” Ninh Thu Thu thật sự muốn khóc, bộ nhìn cô không đủ mảnh mai sao?

“Anh đã hỏi qua rồi, nghe nói sau Nguyên Đán chương trình 《 người bình thường siêu việt 》 sẽ bắt đầu quay kỳ 5 để trải nghiệm công việc mùa đông, sau đó lại đợi xuân về hoa nở rồi quay tiếp trải nghiệp công việc xuân hè, sang tới năm sau cũng vừa vặn đến thời điểm 《 giáo bá 》 khai máy, cơ hội như này khó mà có lần hai, anh đã nhận cho em rồi nha.”

“...... Em có thể cự tuyệt không?”

Rõ ràng là không thể.

Show thực tế của quốc gia mặc dù không lấy mục đích gây cười hay kích thích làm chủ đạo như những show thực tế khác nhưng giá trị bài học là rất cao, rất nhiều người muốn còn không được.

Cho nên ngay cả khi nguyên nhân thật sự bọn họ mời Ninh Thu Thu là vì xem cô như đàn ông để dày vò thì cô vẫn phải nhận.

Tết Nguyên Đán tới trong chớp mắt, bên công ty mặt nạ kia vẫn không có tin tức phản hồi, đại khái là đối phương vẫn còn đang kiểm tra hiệu quả, nghiên cứu thành phần, nhìn xem có tác dụng phụ hay phản tác dụng hay không. Ninh Thu Thu cũng không vội, cô có rất nhiều thời gian chờ đối phương nghiệm chứng.

Đêm trước Tết Nguyên Đán, Triển Thanh Việt đến viện điều dưỡng làm nốt lần phục kiện cuối rồi sau đó mọi người dọn dẹp đồ đạc trở về thành phố A.

Thật ra Triển Thanh Việt có nhà riêng, nhưng bởi vì đã lâu không ở nên không có người dọn dẹp, cuối cùng thì anh vẫn trở về nhà lớn Triển gia, ở cùng Triển lão gia, năm sau tính tiếp.

Triển lão gia nhìn thấy Triển Thanh Việt đã có thể dùng nạng đi một cách chậm rãi thì kích động đến mức giọng nói run run: “Bình phục tốt rồi, bình phục tốt rồi, xem ra tới năm sau là có thể tự mình đi rồi.”

Triển Thanh Việt nhìn ông lão tóc bạc trắng cùng đôi mắt đã có chút vẩn đục, nói: “Mấy năm nay khiến ông phải lo lắng rồi.”

Ninh Thu Thu không quấy rầy hai ông cháu ôn chuyện, cô đi cùng người giúp việc mở lồng ký gửi Diệu Diệu ra, con chó phá phách này đã bị nhốt ở trong lồng hơn 4 tiếng đồng hồ rồi, phỏng chừng đã tức giận muốn cắn nát lồng sắt.

Mặc dù luôn bị Triển Thanh Việt bắt nạt nhưng dù sao Diệu Diệu cũng là chó cưng được chăm sóc tốt, hơn nữa cặp mắt chó của Diệu Diệu nhìn người rất chuẩn, nó biết Triển Thanh Việt không dễ chọc cho nên khi ở trước mặt anh nó không dám làm càn, Ninh Thu Thu được ông chủ che chở, tốt nhất không nên chọc, nếu muốn chọc cũng không được chọc trước mặt ông chủ.

Gần đây Diệu Diệu “khôn lỏi” được ông chủ ân sủng nên nó cậy sủng mà kiêu. Ở trước mặt người khác nó rất “chảnh cún”, trừ bỏ quản gia hay cho nó ăn thì những người khác trong mắt nó đều là phù phiếm, có thể tùy tiện bắt nạt.

Ninh Thu Thu sợ người giúp việc bên này không đối phó được với nó cho nên tự mình đi xử lý.

“Trước mang nó tới phòng khách phụ đi.” Ninh Thu Thu nói với quản gia, nhìn Tinh Tinh cùng Trần Nghị đang trợ giúp, cô định đứng lên đi xem Triển lão gia cùng Triển Thanh Việt, sợ lát nữa Diệu Diệu được thả lại chạy lung tung.

Đây là lần đầu tiên Triển gia có thú cưng trong nhà, quản gia vừa nghe chuyện liền nheo mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ có chút sợ hãi, nói: “Nó có cắn người không, có cần xích lại hay không?”

Ninh Thu Thu cười nói: “Yên tâm đi, nó không cắn người, nhìn có vẻ dữ thôi, rất dễ gần, có phải không Diệu Diệu?”

Diệu Diệu nịnh nọt mà sủa gâu gâu vài tiếng với Ninh Thu Thu, đuôi to quăng quật vài cái tỏ vẻ lấy lòng, vươn móng vuốt nhỏ rụt rè kều kều chân Ninh Thu Thu, ngoan ngoãn vô cùng.

Lúc này điện thoại Ninh Thu Thu vang lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua thì phát hiện người gọi là...... Triển Thanh Viễn đã lâu không thấy.

Bình thường Triển Thanh Viễn sẽ không liên hệ với cô, Ninh Thu Thu không biết hắn muốn gì, nhận điện thoại hỏi: “Gì?.”

“Mọi người về nhà chưa?” Giọng nói Triển Thanh Viễn có chút khàn khàn.

Ninh Thu Thu hơi khó hiểu, hắn quan tâm làm gì: “Tới rồi, sao vậy?”

“Nếu cô đã về rồi thì tôi đưa cô ít đồ, làm phiền cô mang cho anh tôi.”

“...... Tự anh vào đưa không được à, anh trai anh ở phòng khách.” Ninh Thu Thu trợn mắt, lời thỉnh cầu này thật sự không thể hiểu được, kể cả Triển Thanh Viễn không rảnh cũng có thể tìm quản gia người giúp việc linh tinh giúp hắn mà, sao phải nhờ cô làm.

Triển Thanh Viễn bên kia dừng lại một chút, đè thấp giọng nói thấp giọng xuống: “Coi như tôi cầu xin cô.”

Ninh Thu Thu: “???”

Đây là bầu trời muốn mưa màu đỏ* sao?

(*) Ý chỉ những việc bất thường, rất hiếm hoặc gần như không thể xảy ra.

Người ta đã hèn mọn đến mức này rồi thì Ninh Thu Thu cũng không còn cách nào, đành phải dặn dò quản gia tìm ít nước cùng thức ăn cho Diệu Diệu rồi tự mình ra ngoài, nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô của Triển Thanh Viễn bán rượu gì.

Quản gia đi lấy ít thức ăn cho Diệu Diệu, khi trở về phát hiện Diệu Diệu bị nhốt trong phòng khách phụ đã điên lên, điên cuồng mà nhảy tới nhảy lui trên sô pha sàn nhà, nhìn thấy ông đi vào còn khuỵu chân trước xuống, nằm sấp trên mặt đất thể hiện tư thế công kích.

Quản gia đã có tuổi nhưng vẫn bị bộ dáng kia của con chó hù chết khiếp, liên tục lui về phía sau vài bước, Diệu Diệu lại càng hưng phấn, sủa to mấy tiếng với ông, so với bộ dáng nịnh nọt lấy lòng Ninh Thu Thu vừa nãy khác nhau một trời một vực.

“Gừ gừ...... gâu!” Diệu Diệu thấp giọng sủa to, giống hệt một con sói.

Quản gia: “......”

Ông cảm thấy mình cần chút thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.

Bộ dáng của chó ngốc Diệu Diệu quá mức đáng sợ, hơn nữa nó lại rất thích bắt nạt kẻ yếu nên quản gia thành công bị nó dọa đến kinh hã. Ông nhanh chóng đặt bát thức ăn xuống rồi che ngực chạy, không kịp nhìn vẻ mặt đần độn của Diệu Diệu khi thấy bát thức ăn.

Ninh Thu Thu tới sân trước cửa lớn, quả nhiên thấy được xe của Triển Thanh Viễn. Thời điểm cô đi qua thì cửa sổ được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt râu ria xồm xàm của Triển Thanh Viễn, thoạt nhìn già hơn mười tuổi lận, làm gì còn bộ dạng tổng tài bá đạo anh tuấn ngày trước.

Ninh Thu Thu không nhịn được hỏi: “...... Anh làm sao vậy, thất tình hay bị đá?”

“Buồn cười,“ Triển Thanh Viễn giống như mèo dẫm phải đuôi, “Ông đây nhìn giống bị đá à?”

“...... Không phải giống, chắc chắn là bị đá.”

Ninh Thu Thu hồi tưởng lại mốc thời gian này trong cốt truyện một chút, thời điểm đó Ninh gia đã rơi vào trạng thái bốn bề là địch, về cơ bản là công ty sắp vỡ nợ, Triển gia cùng Ninh gia hợp tác nhiều năm, Ninh gia xảy ra chuyện thì Triển gia cũng không thể bình yên, bọn họ cũng gặp không ít khó khăn, thậm chí còn có thể nói là một lần khủng hoảng lớn.

Lúc này, Giả Tình vẫn luôn mơ ước gả cho Triển Thanh Viễn liền nhân cơ hội đưa ra yêu cầu liên hôn, nếu hai nhà hợp tác thì nguy hiểm lần này chắc chắn vượt qua được.

Cốt truyện cẩu huyết được lên sàn, việc Giả Tình liên hôn khiến nguy hiểm mở rộng, truyền tới tai Quý Vi Lương. Triển gia mất đi Ninh gia giống như mất đi cánh tay phải, nguy hiểm rình rập, rất cần một đối tác tốt để liên kết hợp tác cứu vớt sự nghiệp của mình.

Mà biện pháp hợp tác tốt nhất trong thương nghiệp lại chính là liên hôn.

Nhưng Triển Thanh Viễn vì tình yêu mà dứt khoát từ chối, cố gánh áp lực cực lớn trên lưng để ở bên cô ta, còn cô ta lại không thể giúp bất kỳ điều gì, ngược lại còn phải dựa vào Triển Thanh Viễn, níu lấy chân hắn.

Quý Vi Lương không muốn Triển Thanh Viễn khó xử trước sự nghiệp cùng tình yêu nên dứt khoát lựa chọn rời bỏ Triển Thanh Viễn, thậm chí còn tạo scandal với diễn viên trong đoàn phim, khiến Triển Thanh Viễn hết hy vọng......

Khụ khụ, lúc Ninh Thu Thu đọc được cốt truyện cẩu huyết này cũng chấn động, nhưng hiện tại Ninh gia không cần sự trợ giúp của Triển Thanh Việt nữa rồi, sự nghiệp Ninh gia như hạt mè nở hoa, dáng vẻ này của Triển Thanh Viễn chắc chắn là vì chuyện khác.

Ninh Thu Thu tò mò muốn chết, nhưng hiển nhiên Triển Thanh Viễn không coi cô như chị em tốt để “chia sẻ” mọi chuyện, chỉ nói: “Cô cảm thấy như nào thì chính là như thế, phiền cô giao phần tài liệu này cho anh tôi.”

Nói xong, hắn đưa túi văn kiện ra.

Ninh Thu Thu không duỗi tay nhận lấy, Triển Thanh Viễn trừng cô: “Không bom không thuốc độc, chỉ một tập văn kiện mà thôi, cô cứ đưa cho anh ấy là được.”

“Không phải vấn đề là bom hay thuốc độc, mà em trai à, sao chị cảm giác như chú đang chuyển di thư vậy.”

“......” Triển Thanh Viễn nghẹn giọng, “Di thư cái trứng khô, nhìn tôi giống kẻ muốn tìm chết sao?”

Còn phải hỏi à? Ninh Thu Thu đánh giá bộ dáng không ra người không ra quỷ của hắn, nói: “Rất giống, nếu chú em soi gương sẽ phát hiện bộ dáng của mình hiện tại rất giống người chuẩn bị lao xe xuống hồ tự sát đấy.”

Triển Thanh Viễn bị cô làm cho tức chết rồi, muốn cô chuyển chút đồ mà phải nói nhiều điều vô nghĩa như vậy, vì thế hắn khởi động xe, nhân lúc Ninh Thu Thu còn đang suy nghĩ người này càng ngày càng khó chịu, hắn liền ném tập văn kiện dưới chân cô, nghênh ngang rời đi, còn không quên nhắc nhở: “Đừng ném đi.”

Ninh Thu Thu: “......”

CMN!

Ninh Thu Thu trừng mắt nhìn một người một xe nghênh ngang rời đi một lát rồi mới nhặt tập văn kiện kia lên mang vào nhà, Triển Thanh Việt đã nói chuyện xong với lão gia, Triển lão gia nhìn thấy cô đến, cười tủm tỉm nói: “Thu Thu lại đây ngồi, mấy ngày nay cháu vất vả rồi, vừa đi làm vừa phải chăm sóc Thanh Việt.”

“Không vất vả ạ,“ Ninh Thu Thu cũng không làm gì nhiều, cô đưa túi văn kiện trên tay cho Triển Thanh Việt, “Triển Thanh Viễn nhờ tôi đưa cho anh.”

Triển Thanh Việt nhìn thấy cái túi kia, sắc mặt trầm trầm: “Người đâu?”

Ninh Thu Thu quá hiểu Triển Thanh Việt, từ biểu tình của anh cô có thể đoán được tâm trạng anh giờ phút này, đây rõ ràng là chuyện rất không ổn, lòng thầm mắng tên hỗn đản Triển Thanh Viễn dám lừa mình, vì thế quyết đoán lựa chọn bán đứng hắn: “Vứt đồ xuống rồi lập tức chạy.”

“Làm sao vậy?” Triển lão gia không biết anh em hai người đã xảy ra chuyện gì, hỏi.

“Không có việc gì ạ,“ Triển Thanh Việt nhờ Tinh Tinh mang tập văn kiện này đến bàn sách trong thư phòng, làm như không có việc gì nói, “An nhàn lâu rồi, muốn học Khoa Phụ đuổi mặt trời*.”

(*) Khoa Phụ đuổi mặt trời [夸父追日]: câu nói bắt nguồn từ một truyền thuyết, ý chỉ người có quyết tâm lớn nhưng không biết liệu sức mình, làm việc không thực tế.

Ninh Thu Thu: “???”

Lời này nghe sao quái quái.

Có điều...... từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Triển Thanh Việt, ngay cả khi hố người khác vẻ mặt Triển Thanh Việt cũng rất phúc hậu và vô hại, thời điểm đối mặt với những trắc trở từ phía họ hàng Triển gia cũng không thấy vẻ mặt nặng nề hay không vui của anh.

Triển Thanh Viễn lúc này thật sự chọc giận anh rồi.

Ninh Thu Thu vốn định hỏi Triển Thanh Viễn mọi chuyện một chút nhưng nhìn thấy bộ dáng này của anh cô lại không dám tò mò, cửa thành bốc cháy vạ đến cá dưới ao*, cô không muốn trở thành vật hy sinh đâu.

(*) Cửa thành bốc cháy vạ đến cá dưới ao [城门失火,殃及池鱼]: cả câu để khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp tai ương, do tích cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước.

———————

(*) Trích “Quy viên điền cư”:

Thiếu vô thích tục vận,

Tính bản ái khâu sơn.

Ngộ lạc trần võng trung,

Nhất khứ tam thập niên.

Ky điểu luyến cựu lâm,

Trì ngư tư cố uyên.

[ Dịch bởi Hoàng Tạo ]

Trẻ không hùa thói tục

Tính thích núi non chơi

Lưới bụi khi trót vướng

Chốc ba chục năm trời

Chim lồng nhớ rừng cũ

Cá vũng tiếc đầm khơi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.