Eo Thon Nhỏ

Chương 79: Chương 79: Thiếu






Editor: Trà Đá.

Mang thai quả là chuyện không đơn giản.

Đường Nhân bị ốm nghén nặng, chỉ cần nghe mùi đồ ăn thôi là sẽ buồn nôn, ăn vào rồi ói ra hết, ban đêm còn rất hay tỉnh giấc.

Nửa đêm Lục Trì toàn phải dậy nấu cháo, sau đó là nhẹ nhàng đút cô ăn, qua một thời gian, Đường Nhân không ốm, ngược lại anh càng ngày càng gầy gò.

Tưởng Thu Hoan và dì Tôn lên chỗ bọn họ ở hai ngày, chỉ dạy cho Lục Trì không ít phương pháp, cuối cùng anh nấu hợp khẩu vị Đường Nhân rất nhiều.

Qua năm tháng, mọi thứ đều trở lại bình thường.

Có lúc Đường Nhân gác lên người anh, tò mò hỏi: “Trì Trì, anh thích con trai hay con gái?”

Lục Trì suy nghĩ một chút, nói: “Con gái.”

Vừa nghe thấy câu trả lời này, Đường Nhân lập tức không vui: “Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của ba, sau này có con gái rồi thì anh không cưng chiều em nữa đúng không?”

Lục Trì bị cô chất vấn, nên vội vàng đổi đáp án: “Thôi thôi, anh thích con trai…”

Kể từ khi mang thai, tính khí Đường Nhân trở nên thất thường khó đoán, hay trách móc anh không cưng chiều cô, có lúc nửa đêm mơ mơ màng màng lại chất vấn anh bằng hàng loạt câu hỏi.

Ban đầu anh thấy cô khó chịu, cứ nghĩ là cô nhõng nhẽo, sau đó mắng cô một trận, rốt cuộc Đường Nhân không thèm nói chuyện với anh tận ba ngày.

Sau lần đó, anh học được cách đổi kiểu nói chuyện để cô không cảm thấy tủi thân nữa.

Bụng cô càng lúc càng to, chân Đường Nhân bắt đầu chuột rút thường xuyên hơn, nên lúc nào Lục Trì cũng phải xoa bóp chân cho cô.

Chính bản thân cô còn cho mang thai là chuyện khổ nhất trên đời, dặn lòng không bao giờ sinh đứa thứ hai.

Nhưng thời gian sau này thì cô đỡ ốm nghén hơn, dần dần ăn uống cũng ngon miệng hơn, thậm chí khẩu vị cũng thay đổi rất nhiều.

Lục Trì làm việc trong bệnh viện cực kỳ bận rộn, rất khó xin ngày nghỉ phép, muốn xin thì cũng phải đợi Đường Nhân mang thai tháng thứ bảy mới được.

Cũng nhờ Đường Nhân hay chơi thể thao lúc trước, cho nên sau khi qua giai đoạn ốm nghén, thì thân thể cô cũng không ốm đau gì.

Có lúc buổi tối cô ra ngoài đi tản bộ, đi một mạch đến bệnh viện Đệ Tam, sau đó ngồi chờ Lục Trì về nhà.

Mọi người trong khoa đều biết cô.

Đồng nghiệp Lục Trì vừa thấy cô đã vội vàng chạy tới đỡ: “Đường Nhân lại tới nữa à, mau vào bên trong ngồi, bên ngoài chắc lạnh lắm, mau vào bên trong cho ấm.”

Đường Nhân cười cười: “Cảm ơn bác Vương.”

Bác sĩ Vương là người lớn tuổi nhất ở khoa này, cũng là người có chức vị cao nhất, tính tình rất tốt, hơn nữa lại thích hòa nhập với người trẻ tuổi.

Bác sĩ Vương cười cười: “Ca mổ của Lục Trì chắc tầm nửa tiếng nữa là xong, cháu cứ ở đây nghỉ ngơi, có muốn uống nước không?”

Đường Nhân lắc đầu: “Bác Vương bận rộn thì cứ đi trước đi ạ.”

Trong bệnh viện rất bận rộn, bác sĩ Vương cũng không khách khí, tiếp tục công việc của mình.

Nửa tiếng sau, Lục Trì đi ra khỏi phòng mổ, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, sống mũi cao thẳng.

Đường Nhân mê muội nhìn anh, đây chính là chồng cô.

Lục Trì đi tới, đứng bên cạnh cô hỏi: “Em có khó chịu gì không?”

Đường Nhân ngoan ngoãn trả lời: “Không.”

Lục Trì yên tâm, mặt mày giãn ra: “Ừ… Về thôi.”

Sau khi anh thay quần áo xong, thì đỡ Đường Nhân ra khỏi bệnh viện.

Hai tháng trước, vì để tiện hơn nên bọn họ quyết định mua xe, mặc dù chỗ ở và bệnh viện cách nhau không xa, nhưng vì Đường Nhân đang mang thai nên vẫn cần một chiếc xe.

Vừa ra khỏi cổng bệnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.