Em Sẽ Mãi Mãi Thuộc Về Anh!!!

Chương 6: Chương 6




Xin nhỗi vì ra hơi chậm....

Lớp trưởngCô cau mày quay lại nhìn người đang tiến bước đến. Cậu ta không hề quay lại...

Ái My??Làm gì ở đây? ánh mắt sắc lạnh thêm giọng nói hờ hững có cũng như không vang lên , ánh mắt không 1 chút dao động trước cảnh hỗn loạn trước mặt, giọng nói cô lần nữa của cô vang lên khoảng không, chất giọng không để tâm lắm mà chỉ nói cho có lệĐợi chị cùng về!

Trên vai vác cái cặp nhỏ nhắn của mình cô thẳng thừng kéo tay chị thoát khỏi khu vưừn này.

Chị ! Mình về thôi! cô kéo nó ngang qua lớp trưởng không thèm nhìn 1 cái làm trong lòng cậu nhen nhóm có chút khó chị, cảm giác bị *BƠ* thật là ê mặt nhưng cũng chẳng nói năng gì.Đợi đến lúc người đi đã khá xa, cậu tiến lại gần cái người *hoa khôi* đang ngồi ở trên thảm cỏ, khuôn mặt ướt đẫm những giọt nước mắt trong đến tội nghiệp.Cậu nâng cằm cô ta bỗng nhiên siết chặt làm cô ta rên ư ử không khác gì một con chó đang bị chủ nó ...đánh.Khuôn mặt đẹp nhăn lại, cậu ghé sát tai thì thầm đúg hơn là ra lệnh:

Lần sau không được để xảy ra sự việc này nữa. Còn không...cái danh hiệu hoa khôi khối 12 của chị sẽ mất như chơi đấy! Để tôi phải đứng ra giải quyết vụ rác rưởi này mà chị chỉ bị cảnh cáo là tôi đã nể tình cho chịcó cái phúc phần may mắn. Còn bây giờ....CÚTTTTT... ngay khỏi tầm mắt của tôi!!!? Lời nói ấy làm cho người xem cũng lạnh cả sống lưng , cô ta chỉ nghe không ai khiến cũng rét mà run như cầy sấy. Cô ta chạy đi như chưa bao giờ được chạy...

Chạy một cách mù quáng...

Chạy một cách sợ hãi...

Chạy mặc dù không biết sẽ đi về đâu....

...cô ta chỉ mong thoát ra khỏi móng vuốt của ác quỷ khi sắp hiện hình....

và rồi.... đâm trúng cái cây hoa anh đào to lớn trong viên sau trường. Những người đứg đấy đều sock như không thể sock hơn, cô ta...cô ta ngất rồi!?Cậu không nhìn lấy 1 lần, ê chề, nhục nhã chư? Cô ta ỷ mình là hoa khôi nên lên mặt dạy đời à? Nực cười... cái loại người đó chịu sự khiển trách nặng nề đó,xứng đáng lắm!!!

Trên bầu trời, những đám mây không lượn trên không trung một cách chậm chạp, người con trai với mái tóc hung đỏ, ánh mắt với những nỗi buồn thăm thẳm được dấu kín kẽ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên vì mới tìm được chút thú vị trong cái cuộc sống tẻ nhạt này.Anh đoán đâu sai nhỉ? Người con gái thảm hại và thua cuộc kia?

Anh hai, xuống được rồi đấy!!! Cậu thong dong đút hai tay vào túi quần, ánh mắt khẽ nhìn nơi xa xăm nhưng vẫn cất tiếng gọt to. Bầu trời giờ đã dần có chút thay đổi, nhữn làn gió cứ thi nhau trải khắp không trung làm cây cối, đồ vật khẽ dao động, ánh mắt sâu hun hút tưởng chừng sẽ không thề thấy đáy, mái tóc đung đưa nhịp gió hoà lẫn trong hương vị sặc mùi gió

OK, xuống liền...

phóóóócđộ cao đó nhưng anh vẫn nhảy xuống một cách dễ dàng, không chút sứt mẻ. Khuôn giọng lạnh tanh

Biết nhóm đó chưa?

Team Hoa Cẩm Chướngcậu nhìn tập tài liệu trong tay, báo cáo :

Nadeshiko? Được, tuyên chiến 1:1 Cậu gật nhẹ đã hiểu 'Việc này dễ như ăn bánh, em lo được!

được.

....Đôi chân d̀ài đang di chuyển bỗng khựng lại khi có vật ngáng chân mình. Balo? Của ai?Trông nó thực sự rất quen mắt, nhớ tồi, cô con gái xấu xí, thô kệch đó...Ánh mắt lạnh lẽo quét qua balo, nên làmviệc tốt không? Dù sao không lâu sẽ gặp lại... Anh kéo balo nó lên rồi ném sang cậu. Đôi chân dài lững thững bước nhanh về cổng khu vườn trường.

Bước sau anh hai, cậu không thể tin có ngày anh mình nhặt đồ rơi còn kêu cậ u giữ nữa. Việc làm của anh hai luôn có mục đích rõ ràng và nó sẽ giúp mình điều gì đó...Sự tò mò lấp đầy lí trí,cậu hỏi thẳng: Mang nó về, mục đích của anh là gì?

end. c6 xl nhưnh chap ngắn , lần sa sẽ cố gắng hết sức'! arigatou gozaimasu! ^~^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.