Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 47: Chương 47: Thanh sơn ở trong lòng tôi (Hai)




Lần thứ hai tòa án thẩm vấn, Hoàng Mạnh chỉ tay vào Lục Bình Ngôn nói Lục Bình Ngôn sai khiến nên mới thả ma túy vào kho hàng. Lục Dương Huy phát bệnh tại chỗ tạo thành hỗn loạn khiến phiên tòa không thể không dừng lại.

Lục Bình Ngôn theo vào bệnh viện để Mục Sương Lam ở lại, lần đầu chủ động đối mặt với Lục Hàm Châu.

Mục Sương Lam luôn luôn không hiểu rõ Lục Hàm Châu, lại một lần nữa dâng lên hổ thẹn, cũng khắc sâu hơn bộ dạng của hắn, “Hàm Châu, đã lâu không gặp.”

Lục Hàm Châu nhìn đối phương, nhàn nhạt hỏi: “Tôi nên xưng hô với cậu như nào? Trợ lý Mục, hay là chị dâu?”

Vẻ mặt Mục Sương Lam nháy mắt trở nên lúng túng, khẽ cau mày nói: “Anh biết rõ chuyện này không phải do Bình Ngôn làm, là tôi có lỗi với anh, anh hận tôi là phải, tôi cũng không có ý định tự tẩy trắng trước mặt anh.”

“Cho nên?”

“Anh muốn cái gì.”

Lục Hàm Châu nói, “Lục Bình Ngôn quá mức đa nghi, cậu lại quá cố chấp, kiêu ngạo, vướng mắc của các người tôi không có hứng thú muốn biết. Chỉ là, đề nghị các người để tâm đến Lục Mặc nhiều hơn một chút. Còn vụ án này, so với tìm tôi thì chẳng bằng về khuyên Lục lão nhận tội, đổi lại một cái danh trong sạch cho con trai, rất có lời.”

Mục Sương Lam nhíu mày: “Ngay từ lúc bắt đầu anh làm chính là để ép Lục lão?”

“Thời gian không còn nhiều, nếu như Lục lão bây giờ chết đi, Lục Bình Ngôn sẽ vĩnh viễn tẩy trắng không nổi cái danh này.” Lục Hàm Châu lạnh nhạt khẽ cười một tiếng: “Nắm chắc thời điểm đi.”

Mục Sương Lam siết chặt tay, hơi nhắm mắt lại, “Tôi nợ anh một câu xin lỗi.”

“Không cần.”

Mục Sương Lam trầm mặc nửa ngày, nhìn bóng lưng hắn dần xa mà thở dài.

Lục Dương Huy cũng không phải người không có đầu óc như thế. Lão biết rõ biện pháp này quá mạo hiểm nhưng vẫn dùng, là vì lão sắp chết rồi, những biện pháp kia hiệu quả đến quá chậm, lão chờ không được.

Căn cơ của Lục Hàm Châu ở Lục thị rất sâu, mặc dù quyền lợi ở trong tay hắn nhưng đến cùng cũng không phải danh chính ngôn thuận. Nếu như cứ kéo hắn xuống như vậy thì đến lúc Lục Bình Ngôn ngồi lên vị trí đó chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người chỉ trích.

Nhưng nếu là Lục Hàm Châu vướng vào vụ án này, Lục Bình Ngôn liền trở thành người thứ hai cứu Lục thị qua khỏi cơn hấp hối. Phương pháp bí quá hóa liều này thoạt nhìn rất hữu dụng.

Chỉ là lão không nghĩ tới Lục Hàm Châu bây giờ đã không còn là thiếu niên bởi vì một câu nói của lão mà bỏ học tiếp nhận công ty nữa.

Hắn bình tĩnh, nội liễm, cường đại đến tưởng như không có nhược điểm, cũng không còn bị tình cảm quấy nhiễu.

Đúng là người sắp chết, chuyện ngu xuẩn gì cũng có thể làm được.

Mục Sương Lam cúi đầu nhìn tay mình, phút chốc lại siết chặt lấy.

Lục Hàm Châu nói y kiêu ngạo, đúng thật y vẫn luôn luôn một mực thể hiện mình rất kiêu ngạo nhưng cũng chưa từng chạy thoát được bất kì một xiềng xích nào. Từ chuyện dùng thuốc cho đến Lục Bình Ngôn.

Mấy năm trước, có một loại thuốc cấm có thể cải biến một thuộc tính thứ hai, làm rối loạn thuộc tính của Omega và Alpha, tạo nên một sự mất thăng bằng rất nghiêm trọng.

Cha mẹ đều đã mất nên y bị họ hàng bán đi thử thuốc, mà cũng may y tuổi nhỏ nên chưa phân hóa ra thuộc tính thứ hai. Chỉ có điều y lại có dung mạo xinh đẹp, những người kia liền thay đổi chủ ý, huấn luyện y thành một món đồ chơi.

Lúc đó y mới mười lắm tuổi, những nhân tài này lại không quản y chưa có phân hóa cưỡng ép làm đồ chơi. Mục Sương Lam sợ hãi đánh người kia đến đổ máu, liều mạng chạy ra ngoài, lập tức quỳ gối trước mặt Lục Bình Ngôn.

“Này, anh ơi!”*

*”Này, ngươi mù!”??? ( 你瞎了) mình không hiểu vì sao lại gọi là mù TT.

Lục Bình Ngôn ngồi xổm xuống, nhìn y hỏi: “Bạn nhỏ này, em làm sao vậy?”

“Cứu tôi... Xin anh.”

Lục Bình Ngôn mang y về nhà, sắp xếp người xử lí vết thương cho y, thậm chí còn tại thời điểm y lo lắng không thôi nói tất cả đã kết thúc rồi, sau đó để y đi theo sau mình.

Mục Sương Lam gật đầu, “Cảm ơn.”

“Chỉ nói cảm ơn? Có phải là quá qua loa rồi không?”

Cho đến tận bây giờ, Mục Sương Lam chỉ còn nhớ Lục Bình Ngôn khi đó mỉm cười, mang theo ôn nhu xen lẫn một chút trêu trọc điểm điểm chán y nói: “Nếu có thành ý, vậy thì lấy thân báo đáp tôi đi.”

Lúc đó Lục Bình Ngôn thật là ôn nhu, còn y thì xuất thân thấp hèn không dám nói yêu đương, chỉ dám cẩn thân đi bên người nam nhân, che giấu yêu thích của mình.

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, Lục Dương Huy biết đến sự tồn tại của y, cũng điều tra rõ ràng thân phận của y. Một quá khư dơ bẩn như vậy, cảm tưởng như Mục Sương Lam chỉ cần đứng trên một viên gạch trên đất Lục gia thôi cũng đủ để làm ô uế một mảng xung quanh đó.

“Tôi cho cậu một cơ hồi, vào Lục thị làm việc, đến thời điểm thích hợp làm giúp tôi một chuyện. Tôi sẽ đáp ứng để cậu ở cạnh Bình Ngôn.”

Điều kiện này quá mê người, Mục Sương Lam dường như không chậm trễ chút nào mà đáp ứng. Y quá muốn ở bên Lục Bình Ngôn, vì hắn làm cái gì cũng đều nguyện ý.

Y lại không nghĩ đến, Lục Dương Huy giao cho mình nhiệm vụ khó như vậy.

*

Trước lễ kỉ niệm thành lập trường một ngày, Lục Hàm Châu phải đi, chuyện này Kiều Tẫn vẫn là biết được từ miệng Ninh Lam.

Cậu muốn gọi điện thoại cho Lục Hàm Châu, nhưng lại sợ quấy rối hắn. Từng lần từng lần một tự nhắc bản thân mình phải ngoan, nhưng bất an trong lòng lại càng lúc càng lớn.

Cậu tìm lại búp bê mình điêu khắc cho Lục Hàm Châu, đã làm được một nửa, hiện lên sơ sơ hình dạng bên ngoài. Cậu đưa tay vuốt ve Ục Ục một hồi, lại nhỏ giọng hỏi: “Mình có phải nên ngoan hơn một chút nữa đúng không? Nhưng mà... Làm sao mới có thể ngoan hơn một chút đây?”

“Không gây phiền phức cho đàn anh được không?”

Lúc này, điện thoại vang lên, Kiều Tẫn nhận lấy nói: “Mẹ.”

“Kiều Kiều, bao giờ nghỉ hè?”

“Có chuyện gì ạ?”

Giọng Dương Cần nghe có chút uể oải, tựa hồ còn mang theo một chút ẩn nhẫn, “Mẹ dẫn con đi gặp một người.”

“Là ai? Là đại ca sao?”

Dương Cần nói: “Không phải, đến lúc đó con sẽ biết. Bao giờ thì con mới nghỉ đông? Có muốn cùng Lục Hàm Châu về nhà một chút không, cũng rất lâu rồi còn chưa về, không nhớ mẹ sao?”

Kiều Tẫn vừa nghe liền cảm thấy oan ức, hít mũi nói: “Con có nhớ mẹ.”

“Nhớ mẹ mà không biết đường gọi điện thoại, mỗi lần toàn là mẹ gọi cho con. Lục Hàm Châu đối tốt với con không?”

Kiều Tẫn không hề đề phòng nói: “Con không biết, gần đây hắn thật giống như đã thay đổi, mẹ, có phải hắn không thích con nữa rồi không?”*

*Để gọi hắn thì hơi vô lí, nhưng gọi anh ấy thì lại quá đà @@

Dương Cần sững sờ, “Là sao?”

Kiều Tẫn đại khái kể ra, có chút thấp thỏm hỏi: “Có phải vì con đã làm sai chuyện gì rồi không? Con thật sự không biết hắn muốn cái gì. Mẹ, mẹ biết không? Có thể nói cho con biết không?”

Dương Cần trầm mặc một lúc, nói: “Hắn muốn đánh dấu con.”

“Con, con biết, nhưng mà mẹ nói...”

“Vậy con để cho hắn đánh dấu đi.”

Kiều Tẫn sững sờ, “Cái gì?”

Dương Cần tựa hồ như bị áp lực cái gì, giọng vừa thấp vừa trầm, tựa như còn mang theo một trận oán hận, “Nếu hắn muốn đánh dấu con như vậy, con cứ cho hắn đánh dấu đi.”

**

“Chủ tịch, Phương tiểu thư vừa đưa vài vé xem diễn đến xin lỗi ngài và Kiều Tẫn.”

Lục Hàm Châu không ngẩng đầu, “Vứt đi.”

Ninh Lam cầm hai vé khách quý, cô cũng không quá thích Phương Nhuế, quyết đoán vo lại thành một cục ném vứt vào thùng rác.

“Nếu ném rồi vậy có nghĩa là sau này ngài không có dự định cùng cô ta tham gia hoạt động nữa? Đám cưới, tiệc rượu gọi Kiều Tẫn theo?”

Lục Hàm Châu dừng một chút, nói: “Không cần, để Khâu Phỉ đi.”

“Vì sao vậy? Mọi người đều biết Khâu Phỉ là thư kí của ngài, chuyện này không hay lắm.”

Lục Hàm Châu nói: “Kiều Tẫn nhát gan, lần trước đến lễ cưới của giáo sư Phó em ấy còn có chút chưa thích ứng được. Những trường hợp kia mang bạn gái đến cũng chỉ là một loại lễ nghi, còn muốn quản tôi mang theo ai sao?”

“Cũng đúng.”

Lục Hàm Châu lại nói: “Có mặt là được rồi, tối hôm đó tôi còn phải cùng Kiều Tẫn tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường.”

Ninh Lam: “Ôi chao, cẩn thận không khéo lại quá đà.”

Lục Hàm Châu ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Lam một cái.

“Không phải chứ, ngài có vấn đề hay sao? Ngài cứ trực tiếp nói với cậu ấy ngài muốn mua búp bê đó là được rồi, lại còn quanh co lòng vòng bắt tôi mua lại không cho tôi giữ. Từ lần kí tên ở nhà hàng, giờ lại đến lần này, ngài sao lại ngốc nghếch theo sau thu gom đồ đạc cho cậu ấy như vậy?”

Lục Hàm Châu nói: “Không có chuyện gì để làm?”

Ninh Lam: “Còn đang bận đây.”

**

Cùng ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, bên trong hội trường đã được trang trí vô cùng đẹp đẽ, Kiều Tẫn lại không có tâm tư gì mà thưởng thức. Cậu ngồi một góc, cúi đầu xem điện thoại.

Bên tai là tiếng cười cười nói nói của các bạn học, cậu không thoải mái càng ngày càng co lại vào trong góc, siết chặt hai tay.

“Kiều Tẫn, bạn nhảy của mày đâu?”

Kiều Tẫn ngẩng đầu lên nhìn nam sinh trước mặt. Người này chơi rất thân với Khương Phi, đương nhiên cũng sẽ không đối xử với cậu.

“Tao thấy Chu Tố đi cùng một nữ sinh, thế nào, tình bạn nứt vỡ rồi sao? Chà chà, có muốn tao tìm cho mày một Alpha không?”

Kiều Tẫn nhíu mày nói: “Không liên quan đến cậu.”

“Không có Chu Tố thì còn ai chơi với mày? Là do Khương Phi nuông chiều mày, mày cũng quá đê tiện rồi đi. Một bên câu dẫn nó, xong việc lại ép nó thôi học, hiện tại liền không có bạn nhảy, đáng đời.”

“Cậu đi đi.”

“Đi? Thiểu năng trí tuệ như mày thì ai thèm quan tâm? Mày cho rằng Khương Phi thật sự thích mày sao? Nó chỉ muốn chơi đùa với mày một chút thôi.”

Kiều Tẫn nhìn bóng lưng nam sinh kia, há miệng nuốt lời giải thích chưa kịp nói ra kia xuống. Cậu không muốn tham gia cái lễ kỉ niệm người người vui thích này, nhưng lát nữa còn phải biểu diễn, cậu không thể đi được.

Cậu hận không thể co mình lại một đoàn, đem tồn tại của mình hạ về con số không. Rồi lại khó giải thích được bắt đầu nghĩ đến Lục Hàm Châu, hắn đã nói, đã nói cậu sẽ có bạn nhảy.

Kiều Tẫn lấy điện thoại ra muốn gọi cho hắn, kết quả điện thoại lại thông báo một tin mới.

Kỉ niệm năm mươi năm ngày cưới của một ngôi sao điện ảnh nào đó. Cậu vừa định tắt đi lại đột nhiên phát hiện bên góc phải ảnh có một nữ nhân xinh đẹp đang kéo tay một nam nhân, người kia mặt mặt ác liệt, khí chất lãnh đạm, là Lục Hàm Châu.

Kiều Tẫn lập tức bối rối.

Lần trước hắn mang theo cậu đi đến lễ cưới của giáo sư Phó, có phải là cậu biểu hiện không tốt nên lần này hắn liền mang người khác đi thay?

Kiều Tẫn hồi ức lại trong đầu, lại đánh giá nữ nhân đang kéo tay Lục Hàm Châu. Nụ cười vừa thành thạo vừa khéo léo, còn cậu thì... Ngay cả lời nói ra cũng đều khó khăn.

Một trận tự ti đột nhiên xông lên đầu, vì vậy Kiều Tẫn liền liều mạng cưỡng bách bản thân nghĩ xem Lục Hàm Châu rốt cuộc muốn cái gì. Dương Cần nói là hắn muốn đánh dấu, nhưng rõ ràng tối hôm đó cậu đã đáp ứng cho hắn đánh dấu, hắn lại buông cậu ra nói cậu không hiểu hắn muốn gì.

Kiều Tẫn nghĩ không ra, vô ý thức cầm lấy một vật vẽ vào tay.

Thời điểm cậu phản ứng lại thì trên mu bàn tay đã bị cào ra từng đường vết tích sưng tấy. Cậu càng nhìn càng buồn bực, như tự ngược bản thân mạnh mẽ niết hồng cả mu bàn tay.

Hô hấp càng ngày càng loạn, Kiều Tẫn cơ hồ không khống chế nổi lo lắng trong lòng nữa, chỉ có những hành vi tự làm tổn thương bản thân kia mới làm cho cậu có chút yên ổn.

“ Tùng tùng tùng!!”

Tiếng trống vang lên, hiệu trưởng thập phần khí thế đọc diễn văn qua micro, giảng giải lịch sử ngôi trường này, nói về triển vọng tương lai, thỉnh thoảng lại tỏ ra một chút vinh dự. Cuối cùng là tuyên bố đêm tiệc kỉ niệm thành lập trường bắt đầu.

Ngón tay Kiều Tẫn siết chặt lại, mu bàn tay đầy những vết tích hồng hồng, vài vết còn lộ ra tơ máu, lo lắng đến ù tai.

“Kiều Tẫn, có người tìm!”

Kiều Tẫn ngẩng đầu lên. Lục Hàm Châu thật giống như mới từ một cuộc họp nào đến, cánh tay còn đang treo áo khoác âu phục, tiện tại tháo cà vạt cất vào trong túi áo, lại tùy tiện cởi mấy cái cúc cổ. Thoạt nhìn không có quá trầm ổn cùng nghiêm túc.

“Xin lỗi, tôi tới muộn.”

Vành mắt Kiều Tẫn đỏ bừng, gục đầu xuống nước mắt liền lã chã rơi, “Xin lỗi, tôi, tôi sẽ ngoan, anh đừng không cần tôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Ai ya, thông suốt đi, chơi đùa nhiều rồi.

Editor: Thứ 6 kiểm tra đội tuyển. Thứ 6 kiểm tra đội tuyển. Thứ 6 kiểm tra đội tuyển. Chuyện quan trọng phải nói ba lần =)). Hẹn gặp lại mọi người vào chủ nhật UwU. Mọi người đừng sốt sắng, Kiều Kiều sắp gọi Lục tổng là “ Anh “ xưng “Em” rồi.

27/05/2020.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.