Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 73: Chương 73: Tặng tôi cả ngân hà (Hai)




Lục Hàm Châu cuối cùng cũng không nỡ lòng làm khổ Kiều Tẫn, tắm rửa xong liền để cậu ngủ cùng Phó Lệnh Ý ở phòng chính, hắn đi thư phòng.

Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy hắn đã ra cửa, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị tốt ở trên bàn.

Kiều Tẫn nhìn tóc Phó Lệnh Ý rối như tơ vò liền thấy có chút khó khăn, “Lệnh Ý, ai hai giúp em buộc tóc?”

“Là ba ba đó!”

Kiều Tẫn trầm mặc một hồi, “Em chờ một chút.” Nói rồi lấy điện thoại ra tìm: Buộc tóc cho bé gái, sau đó ấn xác nhận, lập tức nhảy ra rất nhiều cách.

Cậu đọc rõ từng chữ một, để Lệnh Ý ngồi trên ghế, tự thử nghiệm từng bước, tóc ở tranh minh họa buộc rất đẹp, cậu vẫn không thành công.

Hai người giẳng co tròn hai giờ mới tạm gọi là buộc gọn tóc lại, tiếp đó rửa mặt cho cô bé rồi cùng xuống lầu ăn sáng.

“Lệnh Ý, em đi chậm một chút, anh nhận cuộc điện thoại.” Kiều Tẫn một tay nắm lấy tay cô bé, một tay nhận điện thoại, “Tôi đây, mời nói.”

“Kiều tiên sinh, là như vậy, tôi là luật sư của Dương phu nhân cũng chính là mẹ cậu, bà ấy có một chút đồ nhờ tôi giao cho cậu. Xin hỏi bao giờ cậu có thể đến đây lấy?”

Kiều Tẫn hơi ngẩn ra,“Để lại cho tôi sao?”

“Đúng vậy, Dương phu nhân nói phải giao cho cậu thứ này lúc bà ấy chết. Chỗ chúng tôi vẫn còn hợp đồng ủy thác, nếu như cậu nghi ngờ thì có thể đến đối chiếu chữ viết.”

Kiều Tẫn suy nghĩ một chút, hẹn với người kia thời gian.

Qua đợt cuối năm thời tiết vẫn rất lạnh, Kiều Tẫn để Lệnh Ý một mình ở nhà không quá yên tâm liền cứ thể mà dẫn cô bé theo cùng. Thời điểm đến nơi hẹn đã là xế chiều.

Luật sự tự giới thiệu mình: “Chào cậu, tôi họ Trương.”

Kiều Tẫn ngồi xuống: “Chào luật sự Trương.”

Luật sự Trương lấy ra một cái hộp giấy, còn có hai tờ văn kiện đưa đến trước mặt cậu, “Đây là văn kiện mẹ cậu tự tay ký, cậu có thể đối chiếu. Nếu đã xác nhận không có gì sai sót vui lòng ký tên ở đây, sau đó cậu có thể lấy thứ bà ấy để lại.”

Kiều Tẫn nhìn chữ kỹ, rõ ràng mỗi một chữ này cậu đều biết mà nối liền cùng nhau lại cảm thấy phức tạp cực kỳ, không làm sao đọc hiểu được.

Cậu qua loa xem xong, lật tới cuối trang xác nhận là chữ ký Dương Cần, cũng rõ ràng đây là một văn kiện để ký gửi.

“Anh có biết trong này là cái gì không?”

Luật sự Trương dừng một chút, nói: “Bởi vì phải cẩn thận một chút, phòng ngừa đồ cấm nên dựa theo thông lệ chúng tôi phải đơn giản kiểm tra một chút. Vật mẹ cậu để lại là một chiếc bút ghi âm, còn có một phần văn kiện, nội dung thuộc về vấn đề riêng tư, chúng tôi cũng không rõ lắm.

Bút ghi âm?

Luật sư Trương nói: “Ba ngày trước khi qua đời bà ấy có đến ký gửi, lúc đó bà ấy nói nếu bà ấy sống thì vẫn ký gửi ở đây, còn nếu như bà ấy bất ngờ qua đời thì gửi cái này cho cậu. Bà ấy đã thanh toán chi phí cho mười năm bảo quản, nhưng bây giờ chỉ ký gửi chưa đến một tuần, tiền ký gửi chúng tôi không thể hoàn, mong cậu hiểu được.”

Kiều Tẫn trực giác cảm thấy có chút không thích hợp lắm, Dương Cần đã sớm biết mình sẽ gặp bất trắc? Hơn nữa trước khi qua đời ba ngày? Đó chính là sau ngày bọn họ trở về từ Phùng gia.

Là... Phùng thúc thúc sao?

Luật sự Trương nói: “Nếu cậu muốn biết thì ký tên đi lấy đồ rồi sẽ biết, hẳn là Dương phu nhân bàn giao chút chuyện cho cậu đi.”

Kiều Tẫn gật đầu cầm lấy hộp giấy dẫn Phó Lệnh Ý ra ngoài, cô bé nói có chút đói bụng, vừa vặn cậu có thẻ vàng ở nhà hàng đối diện cho nên hai người đi qua.

Quản lý Lưu vừa thấy cậu đến liền vội vã bắt chuyện.

Kiều Tẫn nhận thực đơn đọc từng cái cho Phó Lệnh Ý, kiên trì chờ cô bé nói muốn ăn cái gì, sau khi điểm xong liền đưa cho quản lý Lưu.

“Ngài không gọi cái gì sao?”

Kiều Tẫn nói: “Tôi không thấy ngon miệng, chỉ cần như vậy thôi, cảm ơn.”

Phó Lệnh Ý tâm tư đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu, không buồn không lo, cha mẹ khỏe mạnh lại yêu thương cô bé. Không chỉ thế, ngay cả Chúc Xuyên và Lục Hàm Châu cũng đều thương cực kỳ, nói là cô bé được mọi người nâng trong lòng bàn tay mà nuông chiều cũng không quá đáng.

Trong lòng Kiều Tẫn như treo một tảng đá lớn, luôn cảm thấy thở không ra hơi, bên trong hộp giấy là di ngôn cuối cùng Dương Cần để lại cho cậu, đột nhiên cậu có chút không dám mở ra.

Phó Lệnh Ý đung đưa chân, nghiêng đầu hỏi cậu: “Cái này là bà đưa cho anh sao?”

Kiều Tẫn gật đầu.

“Bà biến mất rồi ạ?”

Kiều Tẫn lần thứ hai gật đầu. Phó Lệnh Ý từ trên ghế nhảy xuống, kiễng chân bảo cậu cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu cậu, “Đau khổ, đau khổ, đều tan biến đi.”

Âm thanh bi bô còn thêm vào đôi tay bụ bụ nho nhỏ, Kiều Tẫn lập tức không nhịn được cười, “Giáo sư Phó có nói em giống Tiểu nhân tinh* không?”

*Tiểu nhân tinh (小人精): Đứa nhỏ thông minh, lanh lợi.

Phó Lệnh Ý về chỗ ngồi của mình, “Có ạ, ba ba còn nói em là tiểu thiên sứ cơ, nhưng lúc ba ba giận em thì lại gọi em là tiểu hỗn đản, đáng ghét y như ba ba thúi.”

Kiều Tẫn không nhịn được cười, “Anh cũng thấy giống lắm.”

Đồ ăn được đưa ra, Kiều Tẫn giúp Phó Lệnh Ý buộc khăn liền ngồi một bên nhìn cô bé ăn, tầm mắt lại rơi vào trên hộp, cuối cùng cũng có dũng khí mở ra.

Cậu lấy bút ghi âm ra, pin hiển thị vẫn còn đầy.

“Kiều Kiều, lúc con nghe mẹ nói những câu này hẳn là mẹ đã biến mất rồi. Nhiều năm như vậy, mẹ chưa chăm sóc con thật tốt, cũng chưa tìm cho con được một gia đình hạnh phúc, xin lỗi con.”

“Mẹ luôn muốn có thể bảo vệ được con, mà xã hội bây giờ chỉ dựa vào sức mạnh của một Omega như mẹ lại quá khó khăn. Mẹ muốn đòi lại công bằng cho cha con nhưng lại tìm nhầm người, mẹ cứ nghĩ người kia là Lục Hàm Châu... Khi đó mẹ mang thai, ba ba sợ mẹ không sống nổi liền thay mẹ nhận tội, sau đó đứa nhỏ trong bụng cũng thật sự bị xảy thai. Mẹ mang con đến quỳ trước cửa nhà Lục Hàm Châu mấy ngày, có cả con còn nhỏ quỳ ở đó nhưng hắn vẫn không mềm lòng.

“Cha con ngồi tù, mẹ cùng đường nên mới phải gả cho Phùng Ngọc Sinh, không gả không nuôi nổi con. Nhiều năm như vậy mặc dù ông ấy không nói được với con câu nào tốt đẹp nhưng ít nhất vẫn không để con chịu khổ. Mẹ liều mạng đối tốt với Triều Ân cũng chỉ mong bọn họ có thể cũng đối xử với con tốt một chút.”

“Lúc cục quản lý gen phân con với Hoắc Thái, là mẹ động tay, sai người sửa lại độ khớp của con. Nhưng sau đó mẹ mới hối hận, mẹ đã nỗ lực sửa lại nhưng không có cách nào, chỉ có thể nhìn con bị gả đi.”

“Con chưa từng thấy bộ dáng thống khổ của cha con, nếu như con là mẹ con cũng sẽ hận Lục Hàm Châu như vậy, hắn máu lạnh vô tình như vậy, trong mắt chỉ toàn lợi ích căn bản không có tình người. Mẹ muốn để con tàn nhẫn trả thù hắn nhưng làm sao cũng không được. Vốn là cũng định bỏ qua chờ tới hai năm sau có thể xin ly hôn cho con, nhưng con đột nhiên lại đăng weibo nói yêu thích hắn, mẹ liền biết chuyện này không còn đường cứu rỗi. Cho nên mẹ lợi dụng chuyện này từ việc hắn vẫn chưa ký hiệu con mà ép hai con ly hôn, kết quả vẫn bị Lục Hàm Châu chuyển nguy thành an.”

“Kiều Kiều, con đừng hận mẹ, mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con.”

“Hôm đó dưới lầu bênh viện, mẹ thậm chí còn quỳ xuống van xin hắn buông tha con, nhưng hắn vẫn không chịu. Sau đó hắn liền mang con về nhà, nói với mẹ tuyệt đối sẽ không buông con ra.”

“Mẹ hy vọng hắn sẽ thật lòng yêu con, cũng hy vọng con sẽ vĩnh viễn không nghe thấy những câu nói sau đây. Nếu như mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Mẹ hy vọng không phải là Lục Hàm Châu.”

Một trận yên tĩnh qua đi, thanh âm Lục Hàm Châu chậm rãi vang lên, trải qua nhiều lần ghi âm mà cậu vẫn có thể một giây liền nhận ra đây là giọng hắn.

Kiều Tẫn nín thở, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, không nhịn được khẽ nuốt nước bọt.

“Bà để Kiều Tẫn ở bên cạnh tôi tìm cơ hội. Tuy rằng bây giờ tôi vẫn chưa biết bà sẽ dùng cách gì để trả thù tôi nhưng bà cảm thấy đứa con trai ngốc của bà có thể chơi đùa tôi sao?”

“Alpha có thể làm rất nhiều việc với Omega. Ví dụ như đánh dấu triệt để, bà thấy Kiều Tẫn có thể chịu đựng được không? Nếu như tôi chết rồi, em ấy phải thủ thân vì tôi cả đời.”

“Lại ví dụ như, nhiệm vụ bà giao cho em ấy thất bại, tôi không thể tha thứ cho em ấy. Bà thấy con trai bà có thể chịu đựng ở trong tay tôi bao lâu?”

“Nhưng cái này đều quá mức tàn nhẫn, em ấy không chịu nổi tôi cũng không nỡ lòng làm. Nhiều nhất là tôi không chạm vào em ấy nữa, để em ấy dùng thuốc ức chế. Vậy thì không thể làm gì khác hơn là để em ấy tự chịu đựng qua thời kỳ động dục.”

“Dương phu nhân, bà thay con trai bà chọn một cái đi.”

Dứt lời, thanh âm Dương Cần lại lần nữa vang lên, “Con nghe xong những thứ này, mẹ cũng không đoán được ý nghĩ của con nhưng mẹ hy vọng con có thể chọn quyết định đúng đắn. Mẹ không thể chăm sóc con được nữa, xin lỗi, tha thứ cho mẹ.”

Bút ghi âm phát tín hiệu kết thúc, tích một tiếng liền yên tĩnh trở lại. Kiều Tẫn ầm một tiếng, như có thứ gì đó đang sụp đổ, trong miệng còn nếm được mùi máu tanh.

Lục Hàm Châu nói, hắn nói cái gì vậy?

Trong đầu Kiều Tẫn ong ong, không nhớ được cái gì, thanh âm Lục Hàm Châu và Dương Cần thi nhau lung tung chui vào tai cậu, điên cuồng lôi kéo thần kinh của cậu.

Lục Hàm Châu và Dương Cần, tiếng cãi vã như là có thể xé rách màng nhĩ của cậu, chua xót xộc thẳng lên mũi, không nghĩ được cái gì.

Lời Dương Cần nói cùng với những gì cậu biết khác nhau quá nhiều, mẹ... Sao mẹ lại làm như vậy? Lợi dụng cậu, gả cậu cho Lục Hàm Châu để báo thù hắn, giúp cha báo thù.

Độ khớp tin tức tố cũng là do bà thay đổi, còn có đã từng xảy thai một lần?

Lục Hàm Châu vẫn luôn khen cậu ngoan, khen cậu thông minh, nói cậu không ngốc, nhưng hắn lại nói với Dương Cần gọi cậu là đứa con trai ngốc, còn nói khi ký hiệu triệt để sẽ không cần cậu nữa.

Trong lòng cậu loạn cực kỳ, không biết nên tin ai.

Mẹ chăm sóc cậu nhiều năm như vậy mà sau lưng lại làm nhiều chuyện giấu cậu như thế. Cho dù là chính cậu đáp ứng gả cho Lục Hàm Châu thì Dương Cần cũng hẳn là đã động tay động chân không ít.

Cậu không xác định được Dương Cần có thực sự yêu thương mình không.

Lục Hàm Châu thương cậu, sủng cậu, nhưng bây giờ cậu cũng không thể tin được nhưng điều ấy là sự thật hay chỉ là để lừa gạt. Từ chuyện chụp ảnh cưới để lừa Lục Dương Huy đến chuyện tới Lục gia giả ân giả ái.

Cậu thật sự không dám tin.

Lục Hàm Châu về đến nhà thấy đèn không bật cho rằng Kiều Tẫn dẫn Lệnh Ý đi chơi còn chưa về, một tay mở đèn một tay gọi điện thoại.

Chuông điện thoại phát ra từ trên lầu, hắn men theo âm thanh đi đến phòng vũ đạo, tối om không có chút tia sáng nào.

Hắn hơi nhíu mày cảm thấy có chút không thích hợp lắm, mở đèn tìm được người liền bước nhanh tới thấp giọng hỏi: “Kiều Kiều.”

Kiều Tẫn không nhúc nhích, vẫn cứ co lại thành một đoàn, mắt điếc tai ngơ không để ý đến hắn.

“Lệnh Ý đâu? Hôm nay em có ra ngoài không?”

Kiều Tẫn ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ bừng thoạt nhìn liền biết vừa khóc. Trong lòng Lục Hàm Châu nhất thời có chút hoảng hốt, “Kiều Tẫn, nói chuyện, hôm nay em đã ra ngoài phải không, Phó Lệnh Ý ở đâu?!”

Tác giả có lời muốn nói: Hỏi tội Dương Cần, đừng hỏi tui.

27/07/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.