Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!

Chương 2: Chương 2: Thế giới của em đều là anh (2)




Thứ hai đầu tuần đều là khởi đầu mới.

Lục Vũ Phong mới từ căn tin về ký túc xá, chợt nghe có người nói chuyện về cuộc thi Olympic Toán, cậu nhìn Cố Nan Vong, vẫn giống như trước đây, không thích nói nhiều.

“Nan Vong, năm nay lại có cuộc thi Olympic toán, có tham gia không?”

Mặt Cố Nan Vong vô cảm: “Môn Toán có thể hại chết người.”

Cậu không hiểu những lời này của Cố Nan Vong.

Cậu đưa một phần cơm cho Cố Nan Vong.

“Vì sao? Mình còn nghe nói người đứng nhất cuộc thi Toán có thể mời cô Hồ Lam Hỉ đến tham gia cuộc thi Olympic Toán cả nước...”

Thật ra, phần thưởng vô cùng hấp dẫn đối với Cố Nan Vong.

Bởi vì anh muốn biết, bây giờ mẹ anh đang ở đâu, mà tin tức của mẹ anh, cũng chỉ có dì Hồ mới biết được.

Anh ăn một miếng cơm: “Lấy giấy đăng ký ở đâu?”

“Văn phòng chủ nhiệm.” Không phải vừa rồi anh nói môn Toán sẽ hại chết người sao?

Thật không hiểu nổi.

Lục Vũ Phong lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.

Đi học liên tục ba ngày, Tô Ý Niệm đang lo ba ngày này sẽ không gặp được Cố Nan Vong, anh sẽ không bị chuyện mình tỏ tình lần trước mà dọa chạy chứ?

Cũng đúng, tỏ tình ở tòa nhà dạy học giống cô, hình như chỉ có mình cô, không bị cô dọa chạy mới lạ.

Nhưng, mỗi lần theo đuổi Cố Nan Vong cũng phải hỏi Cố Giai Giai, chuyện này có chút không tốt lắm?

Mặc kệ, dù sao, bốn năm đại học, mình cũng không sá gì...

Dường như cô đã đưa ra một quyết định vĩ đại...

Thu Hỉ nhìn Tô Ý Niệm lắc la lắc lư trước mặt: “Tô Ý Niệm, cậu đừng đi qua đi lại nữa, có đi qua đi lại, Cố Nan Vong nhà cậu cũng sẽ không đến.” Thu Hỉ nói chuyện luôn có thể đâm vào chỗ đau của Tô Ý Niệm.

Tô Ý Niệm ngồi xuống: “Cậu chỉ biết làm tổn thương mình thôi, có còn là bạn thân của nhau không hả?” Cô giả bộ tức giận, nhưng Thu Hỉ cũng không quan tâm.

Cô vẫn không hiểu: “Tô Ý Niệm, cậu còn không hiểu?” Thu Hỉ bắt đầu dạy dỗ tất cả những điều không thể.

“Cậu xem, cậu thích người ta bảy năm đúng không?”

Tô Ý Niệm gật đầu.

“Cậu có Wechat của anh ta không?”

Tô Ý Niệm lắc đầu.

“Cậu tỏ tình với anh ta, anh ta từng đọc chưa?”

Nhớ lại tình cảnh tỏ tình lúc đó, ai dám đồng ý, vốn muốn nói nhiều bạn học như vậy thì cũng đáng sợ, đã thành truyền kỳ lớn của Đại học B rồi...

Cô lại lắc đầu.

“Chỉ có thể nói rõ một điều...”

Lần này cô không lắc đầu cũng không gật đầu: “Cái gì?”

“Người ta hoàn toàn không thích cậu, cậu chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa thôi.”

Nhưng cô cũng chưa từng thấy anh thích người khác: “Cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù ngọn lửa đó rất lớn, cho dù có nhiều thiêu thân, mình cũng phải lao vào.”

Ai bảo anh, là chàng trai cô thích bảy năm chứ!

Từ ngày đến nhà Cố Giai Giai, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã thích, không đúng, hẳn là đã yêu...

Cô cho rằng, loại chuyện vừa gặp đã yêu sẽ không xảy ra với cô, nhưng giây phút cô nhìn thấy anh, cái gì không thể xảy ra, lại đã xảy ra...

Nhìn Tô Ý Niệm, Thu Hỉ bất đắc dĩ, thôi đi, muốn thích là chuyện của cô, chẳng qua đến lúc mình đầy vết thương, cô cũng sẽ hối hận thôi...

“Cậu vừa mới nói, phải có Wechat của Cố Nan Vong phải không?” Thu Hỉ nói một đống chuyện, cô chỉ nghe được câu này, thích bảy năm, cô vẫn chưa có Wechat của anh.

“Mình cũng không nói chuyện này...” Vẻ mặt Thu Hỉ như chuyện không liên quan đến mình, vội vàng cởi giày, ôm máy tính leo lên giường trên.

Wechat ơi Wechat, theo đuổi nam thần sao có thể không có Wechat chứ?

Một cái Wechat, khiến cho bọn họ bỏ lỡ bảy năm...

Cô đập đầu mình: “Sao ngu vậy chứ, khó trách người ta không thích mày...”

Chỉ cần có Wechat thì không phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao?

Mấy năm nay, coi như cô sống uổng phí rồi...

Cố Giai Giai vội vội vàng vàng chạy vào ký túc xá: “Niệm Niệm, cậu ở đâu?”

Tô Ý Niệm thấy Cố Giai Giai thở hổn hển, rót cho cô một ly nước, Cố Giai Giai uống một hơi ừng ực ừng ực cạn sạch.

“Mình vừa, nghe được, từ, cô chủ nhiệm...”

Tô Ý Niệm nhìn bộ dạng uống nước của Cố Giai Giai, giúp cô vuốt lưng: “Nói cái gì? Cậu uống từ từ thôi, không ai giành với cậu.”

“Năm nay bắt đầu cuộc thi Olympic Toán ở Đại học B, hơn nữa người đứng nhất có thể đi cùng cô Hồ Lam Hỉ đến tham gia cuộc thi Olympic Toán cả nước.” Cố Giai Giai uống hết nước, nuốt một hơi, mới thoải mái hơn.

“Chỉ có chuyện này?” Tô Ý Niệm không hiểu, thấy Cố Giai Giai vô cùng lo lắng, còn tưởng rằng chuyện lớn thế nào.

“Đúng vậy, cậu không tham gia sao?” Cô nhìn nhìn Tô Ý Niệm, ngồi lên giường.

Tô Ý Niệm lắc đầu: “Mình không có hứng thú với môn Toán, hơn nữa, cũng không phải cậu không biết, mình thích môn Toán, hoàn toàn chỉ vì thích anh cậu.”

“Vậy à, nhưng mình nghe nói, anh mình cũng sẽ tham gia.” Cố Giai Giai thờ ơ nói.

Tô Ý Niệm vừa nghe thấy tên Cố Nan Vong đã phấn chấn: “Cậu nói, anh cậu cũng sẽ tham gia?”

Cố Giai Giai gật đầu: “Vừa rồi, mình vội về đây, chính là nói cho cậu biết, anh mình tìm cô chủ nhiệm lấy giấy đăng ký, bây giờ anh ấy còn ở văn phòng chủ nhiệm.”

Tin tức quan trọng nhất cô nghe được trong những lời này, chính là: “Bây giờ Cố Nan Vong ở văn phòng chủ nhiệm.” Nếu bây giờ cô đến văn phòng chủ nhiệm, cô vẫn có thể gặp Cố Nan Vong, nói không chừng, còn có thể chào hỏi anh, cô càng nghĩ càng vui vẻ, cái gì cũng bất chấp: “Giai Giai, cám ơn cậu, mình đến văn phòng chủ nhiệm xem thử.”

Cố Giai Giai nhìn bóng lưng và giọng nói Tô Ý Niệm càng ngày càng xa, lắc đầu bất đắc dĩ.

“Giai Giai, cậu cứ chiều cậu ấy như vậy, đến lúc cậu ấy bị anh cậu làm tổn thương đến người đầy vết thương, thì cậu sẽ hối hận.” Thật ra Giai Giai hiểu ý Thu Hỉ, nhưng cô nhìn thấy Tô Ý Niệm thích anh cô cỡ nào từ sơ trung đến cao trung, cô không đành lòng từ chối, cho nên giúp cô hết lần này đến lần khác.

Cố Giai Giai nhìn Thu Hỉ đeo tai nghe ngồi trên giường, lời nói lộ ra bất đắc dĩ và đau lòng: “Sao mình không biết được, chẳng qua, mỗi người, đều có chuyện mà mình thích, mà vừa khéo Niệm Niệm thích anh mình mà thôi.”

Văn phòng chủ nhiệm.

Cố Nan Vong đang cúi đầu điền giấy đăng ký, không thể không nói, anh tuyệt đối được coi là đại thần của khoa Luật.

Ngón tay thon dài cùng với gương mặt mối tình đầu hấp dẫn chết người phối với tỉ lệ dáng người cao hoàn mỹ, có thể không khiến Tô Ý Niệm say mê sao?

“Nhìn đủ chưa?”

Còn có giọng nói này...

Này, không đúng, anh ấy đang nói với mình sao?

Tô Ý Niệm nhìn nhìn cửa, hình như chỉ có mình cô.

Từ lúc cô trốn ngoài cửa sổ, Cố Nan Vong đã phát hiện ra cô.

“Đừng nhìn, nói cô đó, tìm chủ nhiệm à?”

“Em không tìm chủ nhiệm, em tìm anh.” Tô Ý Niệm thốt ra.

Một giây sau, cô mới phát hiện mình đã nói gì...nói ra ý nghĩ trong lòng mất rồi...cô bụm mặt, hận không thể tìm cái hang chui vào...

Cũng may, Cố Nan Vong cũng không để ý lắm đến lời cô nói...

“Chủ nhiệm không có ở đây, có chuyện gì, tôi nói với thầy giúp cô.” Giọng nói của anh vô cùng có từ tính.

Tô Ý Niệm lập tức lắc đầu, cô đi từ cửa tới: “Anh đang điền gì vậy?” Cô biết rõ vẫn hỏi.

Cô ngồi trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn tờ đăng ký cuộc thi Toán, thực tế là đang nhìn anh.

“Cuộc thi Toán.” Anh đáp.

“À...”

Sau đó, mấy phút tiếp theo, chỉ còn xấu hổ.

Cô cảm thấy, tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt, tuy mình rất nhớ anh, vài ngày không gặp, chỉ từng gặp lúc tỏ tình lần đó, khuôn mặt này của anh, thật sự cực kỳ đẹp trai.

Cố Nan Vong thấy Tô Ý Niệm cứ nhìn nhằm nhằm mình như vậy, có hơi khó chịu, anh điền bảng xong, đứng dậy: “Rốt cuộc cô đến làm gì? Chỉ vì đến nhìn chằm chằm tôi sao?” Anh gài nắp bút lại.

Tô Ý Niệm thấy anh đứng dậy, cô cũng không ngồi nữa, đã ngồi đến mức chân tê rần rồi.

“Đúng rồi, em tên là Tô Ý Niệm, khoa Luật, chính là nữ sinh tỏ tình với anh sáng hôm đó, anh còn nhớ em không?”

Sao có thể không nhớ...

Nữ sinh có vẻ ngoài rất giống mẹ...

Nữ sinh mà Lục Vũ Phong thích ba năm...

Người trong lòng Lục Vũ Phong, anh tuyệt đối sẽ không thích, bởi vì lúc niên thiếu, anh đã hứa với Lục Vũ Phong.

“Không nhớ.”

Hai chữ vô cùng đơn giản, không nhớ, lại khiến lòng Tô Ý Niệm co bóp đau đớn, nụ cười trên mặt từ từ biến thành cười như không cười.

“Không sao, không nhớ rất bình thường.” Cô cười nói với anh: “Từ hôm nay trở đi, em chính thức tự giới thiệu, em tên là Tô Ý Niệm, là sinh viên năm nhất khoa Luật, xin chiếu cố nhiều.” Cô vươn tay ra, đợi đối phương tự giới thiệu với cô.

Có thể là cô đã đoán được đáp án của anh, tay cô cứ lơ lửng giữa không trung như vậy.

Cố Nan Vong trực tiếp đi qua cô, đặt giấy báo danh lên bàn làm việc của chủ nhiệm, vốn tưởng anh sẽ đi ra, lại thu chân về, quay lưng về phía cô: “Đi làm những chuyện có ý nghĩa với mình đi, đừng lãng phí thời gian vì tôi.”

Mỗi tiếng gằn của Cố Nan Vong đều tác động đến lòng Tô Ý Niệm: “Cái gì gọi là những chuyện có ý nghĩa với mình? Em chỉ làm một chuyện em rất thích rất thích, mà chuyện này, chỉ là cũng có anh tham gia vào mà thôi.”

Tô Ý Niệm bỏ tay xuống, cái mũi đau xót, cô biết, cô sắp không nhịn được, nhưng cô không thể khiến mình rơi nước mắt trước mặt anh, tuyệt đối không thể.

Ngày tỏ tình đó cô từng bị từ chối, cô cũng không khóc, hôm nay cô lại bị từ chối, cô không nhịn được nữa rồi.

Cố Nan Vong không muốn nói tiếp, anh sợ anh nói tiếp, anh sẽ không có cách nào từ chối nữa.

Phải biết rằng, người sau lưng kia, cô cực kỳ giống mẹ, huống chi, anh từng đồng ý với Lục Vũ Phong, anh không thể làm chuyện có lỗi với Lục Vũ Phong.

Chỉ là, bọn họ gặp gỡ đối phương vào sai thời điểm.

“Bảy năm, ba năm sơ trung, ba năm trung học, năm nay là năm thứ bảy.”

“Anh kêu em từ bỏ thế nào?”

“Anh cho em một lý do để em từ bỏ anh.”

Tình cảm bảy năm, không phải cô nói từ bỏ là có thể từ bỏ.

Từng tiếng gằn của cô, đều như nặn ra từ trong kẽ răng, vẻ mặt càng không dám nhìn tới, bởi vì lúc này cô cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Bởi vì, tôi sẽ không yêu ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.