Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!

Chương 18: Chương 18: Phần thưởng thi cuối kỳ (3)




Chị giáo y giống như nhìn thấu tất cả: “Chị biết, chị biết, không phải là bạn trai, không phải là bạn trai.”

Không phải là bạn trai mới là lạ, nếu không sao có thể lo lắng cho em như vậy, không phải bạn trai sao có thể tự mình chạy đi mua thuốc mà không cần đơn thuốc.

Đợi sau khi Cố Nan Vong quay trở lại, chị giáo y chuẩn bị đi lấy cái bao trong tay anh, nếu mua sai thuốc, sẽ xảy ra án mạng.

Cố Nan Vong cho giáo y xem, một giây sau chị giáo y rất nhanh có thể xác định tên nhóc này thật là thiên tài, trong bao đều là thuốc cô đã viết ra, chẳng qua có một hộp thuốc bị đổi, cô lấy hộp thuốc kia ra: “Bạn học, hộp thuốc này không có trong đơn thuốc của tôi, cậu đừng cho bạn gái cậu uống nhầm thuốc.”

Cố Nan Vong tìm ra ly nước ở trong phòng y tế, rót cho Tô Ý Niệm ly nước ấm: “Thuốc này có hiệu quả tốt hơn thuốc chị ghi, đơn thuốc của chị mới có vấn đề.”

Chị giáo y ngẩn người, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy có bạn học nói uống thuốc của cô có vấn đề.

Giáo y nhìn thoáng qua công dụng trên hộp thuốc, dieendaanleequuydoon – V.O, quả nhiên, bây giờ cô càng có thể xác định, suy đoán tên nhóc này thật là học y.

Mặc dù cô nhìn thấu nhưng không vạch trần.

Sau đó, chị giáo y dặn dò những chuyện cần chú ý cho bọn họ xong, Cố Nan Vong nâng Tô Ý Niệm đi ra phòng y tế.

Dọc theo đường đi, không khí có chút đè nén và nặng nề, sao anh có thể biết về y?

Bây giờ đầu óc Tô Ý NIệm toàn là nghi vấn, không phải anh học cùng một khoa với mình à?

Cố Nan Vong biết Tô Ý Niệm đang nghĩ gì trong đầu, bởi vì một học sinh khoa Luật, lại có nghiên cứu về Y học, nhưng anh không muốn giải thích, bởi vì Y học chính là đam mê của anh, chẳng phải tiền đồ phát triển về sau.

Đến dưới ký túc xá, Cố Nan Vong buông lỏng tay nâng Tô Ý Niệm ra, đưa bao thuốc cho cô: “Có thể chứ? Lúc tự đi lên phải cẩn thận một chút.” Giọng điệu của anh có chút quan tâm và dịu dàng, ngược lại khiến Tô Ý Niệm vô thức cho rằng có phải nghe lầm rồi không.

Cô chưa ổn định tinh thần lại từ giọng điệu của anh, nhưng không biết từ khi nào bao thuốc đã đến trên tay cô.

“Chuyện em nói phần thưởng thi cuối kỳ.” Cô đặc biệt không lo lắng, vừa nói ra những lời này, cô đã hối hận, cô không nên hỏi trong không khí như thế này.

Quả nhiên, cô đoán không sai, có thể Cố Nan Vong không muốn nói chuyện với cô, thấy anh quay người đối ngược cô, anh đi được vài bước lại ngừng lại.

“Chỉ cần vi tích phân của em trên 90, anh đồng ý với em.”

Chỉ cần vi tích phân của em trên 90, anh đồng ý với em...

Nhưng lời này luôn luôn vờn quanh bên tai Tô Ý Niệm, mẹ ơi, cô thật sự muốn sinh bệnh vài lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.