Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 66: Chương 66: Chương 61




Editor: Maria Nyoko

Sau buổi họp mặt đầu năm không lâu, tết âm lịch đến.

Trước đó Phó Minh Thời cùng Chân Bảo trở về quê một chuyến, tế bái mấy vị trưởng bối Chân gia, ở bên kia hai đêm, sau đó chạy về Đế Đô, đi qua tứ hợp viện của ông cụ Phó ăn tết.

Cơm tất niên, ông cụ Phó cười híp mắt hỏi hai vợ chồng son, “Tính lúc nào thì có con vậy?”

Ông cụ hỏi rất tự nhiên, Chân Bảo đỏ mặt, cúi đầu ăn sủi cảo, ra vẻ không nghe thấy.

Phó Minh Thời ho khan một cái, nhìn Chân Bảo nói: “Tháng sáu làm hôn lễ, hẳn là năm nay có thể có tin tức.”

Ông cụ Phó nghe hiểu, cháu trai dự định hôn lễ xong xuôi mới có con, ông không vui, bẻ ngón tay tính cho vợ chồng trẻ: “Hiện tại không ít người đều mang thai trước lại làm tiệc rượu, hai người các con có thể có vào tháng tư, lúc hôn lễ Chân Bảo mới hai ba tháng, mặc áo cưới cũng không chậm trễ.”

Qua hết năm đã 89, ông cụ Phó sốt ruột ôm chắt trai.

Chân Bảo không tiện cự tuyệt trưởng bối, trông cậy vào Phó Minh Thời giải thích cô vẫn phải chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp, kết quả Phó Minh Thời cười cười, vậy mà không nói, giống như rất đồng ý ông cụ. Chân Bảo có chút hoảng, ban đêm Phó Minh Thời lên đến, cô tựa vào bả vai anh hỏi: “Anh sẽ không thật nghĩ tháng tư liền...”

Không làm biện pháp bảo hộ đi?

Phó Minh Thời không có vội vã như vậy, nắm lấy tay cô giơ lên khỏi đầu, cúi đầu hôn cô: “Tuần trăng mật lại nói.”

Chân Bảo nhẹ nhàng thở ra.

Phó Minh Thời cười trộm, kế hoạch ông cụ quá chặt, anh muốn Chân Bảo thật vui vẻ mà chuẩn bị kết hôn, có con sớm, Chân Bảo một bên bận bịu tốt nghiệp còn một bên lo lắng con cái, anh không nỡ.

~

Qua hết năm, khai giảng, đối với sinh viên sắp tốt nghiệp năm thứ năm đại học mà nói, nửa năm này trôi qua còn nhanh hơn so với nước chảy.

Phảng phất chỉ chớp mắt, trường học thông báo, nhắc nhở tốt nghiệp đúng hạn rời trường...

Thật là vô tình.

Phòng ngủ Chân Bảo bốn người đều thành công thông qua được bảo vệ luận án tốt nghiệp.

Cổ Tiểu Ngư, Tiền Nhạc Nhạc đã tìm làm việc, bạch phú mỹ Phạm Huyên muốn du lịch nước ngoài rồi trở về lại làm việc, trước buổi tối rời trường, bốn nữ sinh ra ngoài ăn một bữa lớn, trở lại phòng ngủ bắt đầu mặc sức tưởng tượng sinh hoạt ngoài trường học.

“Chân Bảo mới là nhất người thắng lớn, vừa tốt nghiệp liền gả vào hào phú, hâm mộ chết bình dân dân chúng chúng ta.” Cổ Tiểu Ngư ôm Chân Bảo kêu to, “Đúng rồi, trước khi kết hôn cậu còn đi làm ở bệnh viện sao?”

Chân Bảo lắc đầu, “ trước hôn lễ còn rất nhiều chuyện, tớ nói với bệnh viện, tháng 8 bắt đầu đi làm.”

“Cậu chính là nghĩ quẩn, Phó tổng có tiền như vậy, cậu đi làm cái gì, an tâm ở nhà làm hào phú đi!” Phạm Huyên nhìn Chân Bảo giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Chân Bảo cười.

Mỗi ngày đợi nhiều sẽ nhàm chán, vẫn là tìm một ít chuyện làm.

“ngày nào cậu thử áo cưới? Nhớ kỹ gửi ảnh chụp cho chúng tớ.” Tiền Nhạc Nhạc vui vẻ nói.

Chân Bảo gật đầu, nếu như không phải muốn đi nước ngoài thử áo cưới, cô khẳng định sẽ mời bạn bè cùng phòng theo cô.

Tâm sự về hôn lễ Chân Bảo, tâm sự việc làm, tình yêu hướng tới, trời vừa rạng sáng, bốn người mới miệng đắng lưỡi khô đi ngủ.

Ngày thứ hai, Cổ Tiểu Ngư rời trường đầu tiên, Tiền Nhạc Nhạc, Phạm Huyên cũng đều chuyển đi, Chân Bảo đưa tiễn bạn cùng phòng, sau đó đợi Phó Minh Thời ở phòng ngủ trống rỗng. Tâm không an tĩnh được, nhìn phòng ngủ ở ròng rã năm năm, Chân Bảo đột nhiên đặc biệt không nỡ.

Có người gõ cửa.

Chân Bảo kìm lòng không được cười, đi tới cửa trước, nhẹ giọng hỏi: “Ai?”

“Chồng em.”

Bên ngoài âm thanh đàn ông trầm thấp, rất dễ nghe.

Chân Bảo ngọt lịm mở cửa phòng ngủ ra.

Phó Minh Thời không kịp chờ đợi từ khe cửa chui vào, ôm lấy Chân Bảo ép đến trên cửa, cúi người hôn cô.

Năm năm, anh đợi năm năm ròng rã.

Năm năm trước anh tự mình đưa Chân Bảo vào ở căn phòng ngủ này, hiện tại, rốt cục anh có thể đón cô đi ra, mời cô ở nhà anh vinh viễn, làm nữ chủ nhân tất cả bất động sản của anh.

“Đều thu thập xong?”

“Ừm.”

“Tốt, chúng ta lập tức về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.