Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Edit: nguyenthituyen

Chân Bảo còn được hàng xóm láng giềng công nhận là một hoa khôi, không những vậy cô còn là hoa khôi ở trường.

Chân Bảo cảm thấy không đảm đương nổi đối với phần vinh dự này, nhưng cô biết dáng dấp của mình cũng không tệ, tiểu học điểm số luôn hoàn hảo, lúc học trung học, cô thường xuyên được các bạn nam viết thư tình cho. Thủ đoạn theo đuổi cô của bọn con trai rất văn minh khiến cô vẫn hay bị dụ dỗ. Lại lừa gạt một người học sinh đơn thuần như cô, thậm chí còn bị bọn buôn người để mắt tới.

Trải qua nhiều chuyện hiếm thấy, lòng cảnh giác của Chân Bảo dần dần mạnh mẽ, bởi vì không có tiền nên cô thôi học, sống tại quê nhà một cách an nhàn, nhưng lòng phòng bị của Chân Bảo vẫn còn ở đó.

Phó Minh Thời nói ông nội hai bên là đồng đội, cô tin, đồng ý xem anh là bạn bè để tiếp đãi, nhưng lúc Phó Minh Thời nói ông nội của anh ta bị ung thư gan rồi ông cụ còn lấy chuyện hứa hôn ra, còn muốn dụ dỗ cô kết hôn với anh ta, Chân Bảo lại tin, cô đúng là thật ngu si. Ai biết anh ta có phải là bọn buôn người cao cấp không? Ngộ nhỡ cô mơ hồ kí kết với anh ta, từ đây về sau sẽ không thoát khỏi sự khống chế của anh ta, thì làm sao bây giờ?

Nhìn anh ta mặc bộ âu phục đi gày da thật là đẹp, nhưng cũng có thể là tên lừa đảo cố ý giả thành người có tiền rồi đến đây.

Trong lòng hoài nghi nhưng trên mặt Chân Bảo không có thể hiện ra bên ngoài, xác thực nó hơi rắc rối để tìm ra được manh mối, “Việc này, bệnh của ông nội anh, tôi rất đồng tình với ông ấy, chẳng qua chuyện hứa hôn này chỉ là một hủ tục phong kiến, vừa nhìn thì biết Phó tổng đã tốt nghiệp qua đại học... Ngược lại anh vẫn nên trở về để khuyên tốt ông nội của anh đi.”

“Tôi đã khuyên qua nhưng ông nội vẫn cố chấp, kiên trì muốn hoàn thành lời hứa năm đó.” Phó Minh Thời cũng biết được Chân Bảo sẽ không đáp ứng yêu cầu hoang đường này, anh đang cân nhắc cái hôn nhân thỏa thuận trước kia, cũng vì tốt cho Chân Bảo, đỡ phải cho cô lo lắng sẽ bị anh chiếm tiện nghi, “Cô Chân, trước tiên tôi sẽ đưa cho cô trước một khoản tiền đặt cọc, là một trăm ngàn, hy vọng cô giúp tôi một lần.”

Anh ta thật tâm đàm luận giao dịch với cô, không bằng lợi dụng một cô gái ngu ngốc như cô, trả thù lao ít.

Một trăm ngàn?

Thiếu chút nữa Chân Bảo bật cười, anh ta có thể lấy ra một trăm ngàn, lại kết hôn cùng với một cô gái nhà quê? Thu tiền đúng không, hiện tại nghe nói thủ đoạn lừa gạt ngày càng cao rồi, giống như trước hết có thể để cho ngươi thừa ra tiền ở trong thẻ sau đó có thể rút về.

Chắc chắn Phó Minh Thời là tên lừa đảo, Chân Bảo cũng không muốn nói chuyện với anh ta liền quay đầu đi, “Thật sự không được, xin Phó tổng hãy trở về đi.”Đừng nói anh ta là tên lừa đảo, coi như là sự thật, cô cũng không đáp ứng, cô rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, không cần phải vì tiền mà gả cho một người xa lạ.

Cô cự tuyệt khá dứt khoát, Phó Minh Thời nhíu mày, đi theo đằng sau cô hỏi: “Vậy làm thế nào cô Chân mới có thể đáp ứng?”

Chân Bảo đưa lưng về phía anh ta thở dài, “Tôi không muốn lừa dối ông, cũng không muốn kết hôn với một người xa lạ, xin Phó tổng đừng gây khó dễ cho tôi có được hay không?”

Tự cho là mình có thể nắm bắt được những mấu chốt từ trong lời nói của cô, Phó Minh Thời nhíu mày càng sâu, nhưng vẫn nghĩ đến ông nội trong nhà đang bị ung thư, cuối cùng Phó Minh Thời lựa chọn thỏa hiệp, nhìn hình bóng Chân Bảo như một học sinh trung học nói: “Nếu như cô Chân đồng ý, chúng ta có thể làm vợ chồng thật.”

Cũng không tính là quá miễn cưỡng, nếu lúc trước không phải Đại đội trưởng Chân cứu được ông nội, thì bây giờ cũng không có anh.

Lần này Chân Bảo thực sự cười.Làm vợ chồng thật? Mục đích của anh ta là

đang lừa gạt cô, dù sao chỉ cần cô đi cùng với anh ta, trên đường anh ta có thể làm bất cứ chuyện gì với cô, thí dụ như bán cô đi tới một vùng núi xa xôi nào đó.

“Thực xin lỗi, thật sự tôi không muốn.” Dừng bước lại, Chân Bảo quay người nhìn thẳng Phó Minh Thời, lần thứ nhất vô cùng kiên định mà từ chối, trên mặt cũng không còn dáng cười.

Cô mới hai mươi tuổi, khuôn mặt vẫn còn non nớt, ở trên thương trường Phó Minh Thời lại rất oai phong, đương nhiên sẽ không bị dáng vẻ lạnh nhạt của Chân Bảo làm cho anh sợ.

Chẳng qua là anh đang đau đầu, một mặt rất là rõ ràng với cái yêu cầu rất hoang đường của mình, một mặt lại muốn thực hiện vìông nội.

“Bản thỏa thuận tôi để lại cho cô, cô xem trước một chút, ngày mai tôi sẽ tới nữa.” Phó Minh Thời đưa bản thỏa thuận hôn nhân tới trước mặt cô, ánh mắt nhìn Chân Bảo rất chân thành. Lần này, xem như là thăm dò tính tình của cô, buổi tối anh lại nghĩ thêm đối sách.

Chân Bảo chỉ muốn đuổi anh ta đi nhanh một chút.

“Ngày mai gặp.” Phó Minh Thời nhàn nhạt tạm biệt rồi quay người rời đi.

Chân Bảo tiếp tục đi thả ngỗng, vứt bản thỏa thuận hôn nhân xuống đất, vừa muốn ngồi xuống, thì Phó Minh Thời lại quay lại, Chân Bảo dừng một chút, cảm thấy hiện tại có muốn che giấu cũng không còn kịp nữa rồi, dứt khoát thoải mái mà ngồi xuống. Đối phương là một tên lừa gạt vậy thì cô cho anh ta mặt mũi làm gì.

Phó Minh Thời nhìn thấy cô vứt hiệp nghị hôn nhân xuống, yên lặng khuyên cô nuốt lời nói đó trở về, rồi tăng nhanh bước chân xuống núi.

Chân Bảo biết anh ta tức giận, ngược lại cô rất thoải mái đấy.

Con chó tên là Hắc Đản chạy trở về, liền chui vào trong ngực chủ nhân của mình làm nũng.

Chân Bảo ôm lấy Hắc Đản, nhìn lại những con ngỗng đang nhàn nhã ăn ở quanh rừng trúc một chút, liền vui vẻ thoải mái.

~

Khoảng cách ở nhà Chân Bảo chỉ cách thị trấn có 25 mét, khách sạn Hồng Phát là khách sạn duy nhất ở đây, lần trước tài xế dừng lại ở bên này. Đương nhiên Phó Minh Thời sẽ ở một phòng tốt nhất, nhưng mà ở nơi nhỏ bé này, phòng trọ tốt nhất còn kém xa phòng vệ sinh ở biệt thự nhà anh.

Là tài xế từng có kinh nghiệm, bên trong cốp xe anh ta đã cố ý chuẩn bị giường đệm chăn mới, ân cần thay giúp Phó Minh Thời, “Phó tổng, trước tiên anh hãy…..”

Phó Minh Thời đứng trước cửa sổ, không nói một lời.

Điện thoại vang lên, là ông nội gọi đến: “Con thấy Chân Bảo như thế nào?”

Giọng nói của Phó Minh Thời rất là lạnh nhạt: “Cô ấy không muốn, cháu nói cho cô ấy một 100 ngàn, cô ấy cũng không muốn. Ông nội, coi như hết, ông có cảm thấy để cho cô ấy gả vào nhà mình là để chăm sóc cô ấy không, nhưng cô ấy ở quê hương lâu rồi...”

“Ít nói nhảm đi, ông không tin cháu lại không thuyết phục được một cô gái, lại còn ngại quê hương của người ta! Phó Minh Thời, ông nội cho cháu biết, nếu cháu không đưa được Chân Bảo trở về được thì cháu cũng đừng hòng mà trở về!”

Bỏ lại một câu xem như là uy hiếp, ông nội Phó liền chấm dứt cuộc trò chuyện.

Phó Minh Thời nhìn màn hình, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực.

Tài xế làm bộ không nghe thấy giọng nói từ trong điện thoại truyền đến, sau khi thu dọn phòng xong, anh ta đeo găng tay lên như con gà đi vào phòng vệ sinh mà trừ độc, hết bận liền xách theo công cụ trở về phòng sát vách.

Phó Minh Thời khóa chặt cửa, rồi tắm rửa đơn giản, lúc đi ra toàn cơ thể chỉ mặc một cái quần sort, lộ ra lồng ngực cường tráng, tám nơi cơ bụng đều rõ ràng nhưng không quá khoa trương, một đôi chân lớn đủ dài cũng đã khiến cho một đám con trai ở trên sân khấu phải biến sắc. Tài xế lấy ra một cái đệm lót để lót trên ghế, Phó Minh Thời ngồi xuống, mở máy tính ra xem xét tin nhắn, làm một người cuồng công việc, rất nhanh Phó Minh Thời đã vứt Chân Bảo ra sau đầu.

Ngày thứ hai, Phó Minh Thời có thói quen rời giường lúc năm giờ.

Sáu giờ sáng, xe trên đường cũng không nhiều lắm.

Phó Minh Thời có chút thất thần đối với đồi núi ngoài cửa sổ. Tiền tài không hấp dẫn được Chân Bảo, anh lại không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, hình nhưđiện ảnh và truyền hình kịch có không ít những hợp đồng hôn nhân thẳng thắn, nhưng thông thường trước tiên người nữ phải thiếu người nam cái gì, không thể không đáp ứng, Chân Bảo cũng không thiếu nợ nhà họ Phó.

Phó Minh Thời khẽ cau mày, tài xế xuyên qua kính cóthể thấy rõvẻ mặt của anh, lại không muốn vừa làm vệ sĩ vừa làm bảo mẫu cho bên này, tài xế ho khan một cái, làm bộ không có sức đề nghị: “Phó tổng, tôi cảm thấy trước tiên anh nên khuyên cô Chân về cùng anh, trước tiên bồi dưỡng tình cảm một chút sau đó hãy mạnh dạn mà cầu hôn.Hai người xa lạ, cô Chân cũng không phải là người thấy tiền liền sáng mắt, sao có thể đi cầu hôn liền được? Dưới tình huống này nếu nhưcô Chân thẳng thắn đáp ứng, hoặc coi trọng tiền của anh, hoặc là coi trọng sắc đẹp của anh, thìđộng cơ này mới không đúng đắn.”

Phó Minh Thời giương ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.

Tài xế thật thà cười xòa: “Tôi chỉ tùy tiện nói một chút, Phó tổng đừng coi là thật.”

Lúc này, Phó Minh Thời chợt hiểu ra đồng thời lông mày cũng buông lỏng.

~

Chân Bảo cũng có thói quen dậy sớm, ăn xong điểm tâm rồi dọn dẹp xoong nồi hết thảy, sau đóra ruộng rau sau nhà cắt tỉa, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng gọi. Trong đầu liền hiện ra hình dáng tên lừa gạt hồi hôm qua, Chân Bảo tiếp tục nhổ lấy mấy cọng mầm, lúc này mới vỗ vỗ tay, rồi đi lên phía trước.

Bờ rào bên ngoài, lúc này sắc mặt Phó Minh Thời xanh mét, bên trong hàng rào, bảy con ngỗng cùng nhau ngước cổ, vỗ cánh la to với Phó Minh Thời.

“Bản thỏa thuận của anh tôi đọc rồi, thực xin lỗi, tôi không đồng ý.” Chân Bảo đứng trước cửa nhà, không chút khách khí.

Cô thay một cái quần jean nhạt, phía trên tay áo còn kết hợp với những hoa văn trắng đen, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, ngoài dự đoán cương quyết của mọi người trông cô thật xinh đẹp. Phó Minh Thời đã ý thức được sai lầm, gắng sức bỏ qua những con ngỗng kia, anh cất cao giọng nói xin lỗi: “Cô Chân, ngày hôm qua thì tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, vô cùng vội vàng, thôi thì thế này cô nên đến nhà họ Phó trước, nếu như đến cuối cùng cô cũng không chấp nhận tôi, tôi sẽ đưa cô trở về.”

Ông nội rất thích Chân Bảo, chỉ cần Chân Bảo có thể trở về, ông nội mới có thể an tâm trị liệu.

Chân Bảo cười nhạo, anh ta nhìn cô không dễ lừa gạt như vậy, nên cố ý lui ra phía sau một bước sao?

Chẳng muốn lãng phí thời gian với một tên lừa gạt như anh ta, Chân Bảo nhìn về phía anh ta liền gioq điện thoại Nokia lên, lạnh giọng cảnh cáo nói: “Tôi nói không đáp ứng chính là không đáp ứng, nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!” Giọng nói như vậy có thể có tác dụng đến tâm tình của anh ta, mọi khi Chân Bảo thường nói chuyện nhỏ nhẹ với người dân ở đây, nhưng hiện tại lớn tiếng như vậy, Hắc Đản cùng với đàn ngỗng đều đoán được chủ nhân không muốn chào đón người xa lạ này, lập tức la lớn tiếng hơn.

Bà cụ ở sát vách tò mò đi ra, dùng tiếng địa phương hỏi Chân Bảo chuyện gì đã xảy ra.

Phó Minh Thời không muốn Chân Bảo nói xấu anh, liền mở miệng trước Chân Bảo nói: “Cô Chân, xem tình cảm giữa hai phụ huynh nhà chúng ta, cô có thể để tôi đi vào hay không?” Phó Minh Thời muốn nói chuyện đàng hoàng nhã nhặn với cô.

Chân Bảo nhìn anh, rồi quay đầu nói dối với bà cụ nhà bên cạnh, nói Phó Minh Thời là người bán đồ, sau đóđi ra mở cửa thật.

Ở trước mặt chủ nhân những con ngỗng này lại khác, ngoan ngoãn lui đến hai bên nhường đường.

Phó Minh Thời cho rằng Chân Bảo nghĩ thông suốt, anh lại đến gần Chân Bảo lần nữa nói xin lỗi, “Thực xin lỗi, đã gây nhiều phiền toái cho cô.”

Chân Bảo nhìn anh cười, “Bây giờ anh đi ngay lập tức, tôi liền tha thứ anh.”

Cô cười rất đẹp, so với trong ảnh còn đẹp hơn, Phó Minh Thời chợt phục hồi tinh thần lại, “Cô Chân, tôi...”

Anh không quý trọng cơ hội cuối cùng cô cho anh, Chân Bảo đã hết kiên nhẫn, đột nhiên dùng sức đẩy anh. Phó Minh Thời đã từng học võ, theo bản năng nắm lấy tay cô, Chân Bảo thấy anh phản ứng nhanh như vậy càng thêm khẳng định anh là người xấu một phát liền đạp trên chân của anh, sau đó Phó Minh Thời buông tay ra, cô nhanh nhẹn chạy đến bên trong hàng rào.

Cô thật nhanh nhẹn, mấy con ngỗng ở bên trong cũng chen nhau mà chạy ra, cùng nhau đuổi người đã bắt nạt chủ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.